Edit: Gấu trúc ????
Ngôn Lạc Nguyệt dùng hết mọi thủ đoạn, mới tránh cho mình đổi thành tên "Ngôn Nhị Trách".
Sau đó tên này......!Thành nhũ danh của nàng.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Thôi, thôi...tạm chấp nhận.
Ban ngày ngày thứ hai, Ngôn Vũ đi đến khu lồng ấp, Ngôn Càn đến thay ca như thường lệ.
Nghĩ về tai nạn ngoài ý muốn xảy ra vào đêm qua, khi Ngôn Vũ đem Ngôn Lạc Nguyệt giao cho Ngôn Càn, đã ngàn lời dặn dò, làm cho Ngôn Càn một khi phát hiện nàng có chỗ nào tốt, liền ôm nàng chạy thật nhanh đến chỗ Ngôn Vũ, một đường lại gọi người tới.
Ngôn Càn sửng sốt một lúc.
Khi xem lại Ngôn Lạc Nguyệt, so với tờ giấy còn cận trọng hơn.
"Tiểu Nhị Trách nhà chúng ta nga, mệnh của muội như thế nào mà gian khổ vậy."
Vừa nghe đến cái tên kia, Ngôn Lạc Nguyệt lập tức nhắm nghiền hai mắt, khoanh tay trước ngực, cả người duỗi thẳng, biểu thị người ra đi thập phần bình an.
Tiễn Ngôn Vũ đến cổng lớn, Ngôn Càn quay lại phòng trong, chạm chạm chóp mũi Ngôn Lạc Nguyệt:
"Vốn dĩ hôm nay còn định mang muội đi ăn ngon.
Nhưng như bây giờ, ta thật sự không dám cho muội ăn."
Nghe được hai chữ "Ăn ngon", Ngôn Lạc Nguyệt nháy mắt không giả chết nữa, hai mắt nàng lập tức mở to.
Này không thể trách nàng.
Ai ăn ba ngày cháo sâu phấn ma, đều sẽ có phản ứng này.
Mỗi ngày ăn cơm, Ngôn Lạc Nguyệt đều phải vượt qua chướng ngại vật tâm lý, xem nhẹ màu sắc đáng ngờ trong muỗng, không suy ra mùi vị thông qua nguyên liệu cấu thành.
Ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt trông mong mà nhìn Ngôn Càn lấy từ trong ngực ra một quả táo to và tươi.
Trái cây rắn chắc no đủ, màu sắc tươi tắn.
Chỉ nhìn thôi mà, phảng phất như ngửi được hương thơm đặc trưng của quả táo.
Tầm mắt không tự chủ được mà bay tới trái cây, Ngôn Lạc Nguyệt thậm chí còn dán ánh mắt vào nó.
Ngôn Càn thấy phản ứng thích thú của nàng, cố tình đem trái cây để sát vào chút.
Hắn đem quả táo di chuyển sang trái, tròng mắt đen lúng liếng Ngôn Lạc Nguyệt liền quẹo theo bên trái; đem quả táo di chuyển sang phải, tròng mắt đen nhánh liền quẹo theo bên phải.
"Ha ha ha ha ha!" Ngôn Càn thoải mái cười ha hả.
Hắn thu hồi quả táo, còn nhân tiện đưa lên miệng, mà răng rắc cắn một ngụm, cảm khái nói: "Muội muội thật đáng yêu!"
Ngôn Lạc Nguyệt: "......" Ngươi không phải người!
Có lẽ ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt lên án quá mức rõ ràng, Ngôn Càn bị nàng nhìn đến ngượng ngùng.
Ngẩng đầu suy nghĩ, Ngôn Càn ngập ngừng mà đem quả táo đến chóp mũi Ngôn Lạc Nguyệt mà quơ quơ.
"Vậy ca ca cho muội ngửi nghe?"
"......"
Thà ngửi mà không ăn, còn hơn nhìn mà không ăn!
Nếu như kiếp trước mà phát sinh hành vi ác ôn như vậy, Ngôn Lạc Nguyệt nhất định phải báo cáo cho tổ chức bảo vệ động vật!
————————————
Nhật nguyệt luân phiên, ngày đêm tương phân.
Nháy mắt, đã một tháng kể từ khi Ngôn Lạc Nguyệt sinh ra.
Một tháng qua, nàng sống khá thuận lợi, tuyến máu vẫn luôn bảo trì ở mức giá trị an toàn.
Ngay cả hai người Ngôn Vũ, Ngôn Càn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì thế, vào ngày hôm qua, Ngôn Càn lặng lẽ nhập cư trái phép một quả quýt, ép nửa muỗng quả quýt cho Ngôn Lạc Nguyệt nếm thử mùi vị.
Ngôn Lạc Nguyệt không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Đây là muỗng nhỏ của nàng, nhưng lại là một muỗng lớn của sự hạnh phúc.
Cơm rồi sẽ có, canh cá rồi sẽ có, thức ăn bình thường sớm muộn gì cũng sẽ có.
Vào ngày thứ hai, Ngôn Càn lại nhập cư trái phép một quả lê cho Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngôn Càn một lần trái phép rồi lại hai lần và chắc chắn sẽ có lần thứ ba.
Đến ngày thứ ba chẳng những cho Ngôn Lạc Nguyệt một quả táo xanh, mà còn đem Ngôn Lạc Nguyệt bọc chặt thành miếng bánh chưng kín mít, rồi mang nàng ra cửa.
Làn gió lạnh phất quá gò má, thỉnh thoảng mang đi giá trị sinh mệnh Ngôn Lạc Nguyệt -0.01, -0.01.
Không sao cả, điểm máu này, trước mắt nàng còn gánh được.
Ở trong phòng nghẹn một tháng, hiện tại rốt cuộc cũng có thể ra cửa, Ngôn Lạc Nguyệt không ngăn được mà nhìn xung quanh.
Một giọng nói cách đó không xa truyền đến, Ngôn Càn là một thiếu niên thích náo nhiệt, liền ôm Ngôn Lạc Nguyệt đi đến chỗ phát âm thanh đó.
Khi đến gần mới phát hiện, người vừa nói chuyện ban nãy hóa ra là một người trong nhóm người sau một chuyến phong trần* mệt mỏi.
Phong trần: Gió và bụi (nói khái quát); thường dùng để ví những gian nan, vất vả phải trải qua trong cuộc sống.
Ngôn Lạc Nguyệt: "A a."
Ngôn Càn vừa nghe, vừa tự động phát huy tài năng nói chuyện phiếm một cách hăng say.
"Muội hỏi bọn họ là ai? Chỉ là Yêu tộc đi ngang qua muốn tá túc một đêm thôi.
Trong tộc thường lấy việc nghỉ chân của khách nhân qua đường để kinh doanh.
Nếu khách nhân muốn nghỉ ngơi, chúng ta sẽ cung cấp nước ấm cùng dược liệu, rồi chiêu đãi họ một cách tận tình."
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn trong chốc lát.
Đội ngũ này có quy mô không nhỏ, khách nhân chỉ có mười người, nhưng ngựa lại kéo bảy tám chiếc xe lớn.
Đồ vật trong xe hình như là vật còn sống, dù cách rất xa, Ngôn Lạc Nguyệt có ngửi thấy một tia tanh hôi từ trong gió truyền đến.
Ngôn Càn giật giật chóp mũi, như suy tư gì đó: "Ta biết rồi, bọn họ nhất định là đội ngũ từ nơi phong ấn ma tai trở về!"
Trong sân, đoàn người đang từ trên xe ngựa dỡ hàng xuống.
Trên xe trở đầy lồng sắt chắc chắn, trong lồng sắt nhốt mấy sinh vật có hình dáng đáng sợ, mồm to như bồn máu.
Khi vén tấm hiên che nắng ra, tức khắc mùi tanh hôi bay xa mười dặm.
Ngôn Lạc Nguyệt: "Hô Hô."
"A." Ngôn Càn theo phản xạ đáp lại: "Đó là Ma tộc."
Nghe thấy đáp án này, Ngôn Lạc Nguyệt ngạc nhiên.
Game 《 Vạn Giới Quy Nhất 》, thật sự có Ma tộc tồn tại.
Trong bối cảnh game, nhân tu, Yêu tộc, Ma tộc cùng sinh hoạt trên một đại lục, là ba thế chân vạc*.
Có đôi khi bọn họ sẽ thành lập đồng minh theo cặp để duy trì thế lực cân bằng trong giới Tu Tiên.
Thế chân vạc: là sự cạnh tranh quyết liệt giữa ba giống loài mà nhiều chuyên gia gọi là "thân thiện bề mặt, đấu đá bên trong".
Đếm kỹ lại, tổ tiên tam tộc đã tích lũy không biết bao nhiêu kinh nghiệm "Kéo một cái đánh một cái".
Bởi vậy, mối quan hệ tam tộc vẫn luôn ái muội không rõ ràng, vừa không cho phép tộc nào thống trị, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng những sinh vật có vẻ ngoài ghê tởm trong lồng sắt kia, ánh mắt hỗn độn, người không ra người sinh vật không ra sinh vật, cùng với Ma tộc được sơn hoa văn màu đỏ với xanh trong 《 Vạn Giới Quy Nhất 》 quả thực không có xu nào quan hệ với nhau.
Xem ra, giả thiết trong game《 Vạn Giới Quy Nhất 》, cùng với hiện thực khác nhau một trời một vực.
Trong sân, có người kéo lồng sắt ra, đem ma vật bị trói gô kéo ra ngoài.
Ma vật kia tựa hồ cũng cảm thấy đại họa lâm đầu sắp đến, nên đã dùng hết khí lực hét lên như một con heo đang chờ bị làm thịt.
Ma vật bị treo ngược cổ chân trên giá, máu tiết ra có màu đen quỷ dị, chảy đầy một chậu.
Khách nhân thuần thục mà lột da xẻo thịt, thậm chí ngay cả chỗ móng tay cũng cẩn thận lột ra, đặt trong vật chứa đặc biệt.
Ngôn Lạc Nguyệt: "Đô đô."
Ngôn Càn: "Có phải muội muốn biết bọn họ đang làm gì? Nhóm thúc thúc thu thập nguyên vật liệu để cầm đi đổi lấy tiền."
"Bọn họ hiện tại đang xử lý nguyên vật liệu, là nước bùn ma.
Nước bùn ma không thể sống lâu khi ra khỏi phong ấn của Ma tộc.
Sau khi chết, chỉ trong nửa ngày nó sẽ hóa thành vũng bùn, cho nên phải nhanh chóng xử lý."
"Nguyên vật liệu trên người Ma vật sẽ có chuyên gia thu mua.
Máu có thể làm dược, sừng và da có thể dùng để luyện khí, nội tạng cũng là nguyên liệu luyện đan.
Thịt thì quá chua và hôi, không thể ăn được, nên nó vô dụng." Vừa nghe chữ "Luyện khí", tâm tư Ngôn Lạc Nguyệt liền lơ đãng.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ chạm vào ma vật trước mắt.
Nhưng lấy ánh mắt của một đại sư luyện khí để xem thì quả thực, da lông và sừng đều có thể luyện khí được.
Chỉ là ma vật này cấp bậc quá thấp, nguyên vật liệu thô, chỉ có thể làm nguyên vật liệu phụ trợ luyện khí, không đảm đương nổi nguyên vật liệu chính của luyện khí.
Yêu tộc bên trong, có lẽ không có hài tử nào có tâm lý khỏe mạnh để xem cái này.
Mặc dù người ta nhìn thấy Ngôn Càn ngồi xổm ôm hài tử trước cửa.
Khách nhân trong sân vẫn đang bận rộn, cũng đồng tình rằng hài tử không nên xem.
Sau khi xử lý xong, có một đại thúc có bả vai dày rộng, hướng về phía Ngôn Càn mà vẫy vẫy tay.
"Đây, cho con cái này."
Đó là xương đốt ngón tay của nước bùn ma, tinh tế như ngọc, bên ngoài chất cốt bao trùm một tầng xám trắng.
Xương đốt ngón tay này không có tác dụng gì cả, thương nhân cũng sẽ không thu mua nó.
Nhưng những hài tử thường đem nó làm chuỗi hạt để đeo.
Ngôn Càn cười nói vui vẻ, không sợ người lạ, thoải mái mà nhận hạt châu.
"Đại thúc, mọi người mới từ nơi phong ấn về sao? Con nghe nói vài ngày trước đó có ma tai tàn sát bừa bãi, tình huống hiện tại thế nào rồi ạ?"
Đại thúc Yêu tộc sờ sờ cằm: "Nói đến cũng kỳ lạ, lần này chúng ta tới đó vừa lúc đuổi kịp đuôi ma tai."
"Mới đầu dường như ma tai rất cuồng bạo, chúng ta cũng không quan tâm.
Kết quả vừa mới bắt một con ma xà, vừa ngẩng đầu lên —— ai, ma tai lập tức dừng lại!"
Hắn thản nhiên nói: "Ai cũng nói ma tai tính tình trẻ con, thật đúng là nói trở mặt liền trở mặt."
Hai mắt Ngôn Càn sáng lên nhìn về đại thúc Yêu tộc, lắng nghe một cách thích thú.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đứa bé, đại thúc cũng nổi lên tâm tư khoe khoang.
Hắn hào phóng đưa tay về phía sau chỉ vào một hướng:
"Bất quá khi ma tai tràn lan, chủng loại của ma vật thật sự rất nhiều, con nhìn lồng sắt trên xe xem, quả thật có rất nhiều dạng ma vật mà con chưa từng gặp qua.
Mọi người đều đang chuẩn bị đi đến chỗ thương nhân, để bọn họ ước tính cái giá."
Ngôn Càn nóng lòng muốn thử: "Đại thúc, thực sự có rất nhiều ma vật? Có thể mở ra cho con xem được không?"
"Được, tại sao lại không." Đại thúc Yêu tộc nở nụ cười sảng khoái.
Hắn nói: "Gia tộc con gần địa ly phong ấn, hàng năm đóng quân tại đây, so với chúng ta từ nơi khác đến đây càng có kiến thức hơn."
Ngôn Càn quả thực hiểu biết về phương diện này.
Hắn lần lượt nhìn vào bảy tám cái lồng sắt lớn trên xe, chuẩn xác chỉ ra các chủng loại ma vật "Thanh tông ma", "Bùn toản", "Lăn phong thú", "Sét đánh quái".
Ngôn Càn hảo tâm dặn dò:
"Bùn toản chỉ có trái tim là bán được nhất, ước chừng ba viên linh thạch hạ phẩm đi."
"Giá cao nhất của một con Thanh tông ma, ít nhất cũng phải mười viên linh thạch hạ phẩm, mọi người đừng bị gian thương lừa."
"Sét đánh quái......"
Ngôn Lạc Nguyệt được hắn ôm vào trong lòng, trong khi đối diện với ma vật, nàng cũng tiếp thu rất nhiều kiến thức trên đường đi.
Ngôn Càn một đường nói hết các ma vật trong lồng sắt, chỉ còn lại một lồng sắt nhỏ nhoi nằm trong góc và được phủ lên một miếng vải màu đen.
"Đại thúc, bên trong là......?"
Đại thúc Yêu tộc hồi tưởng lại một lúc: "Nga, là con này! Lúc đó mọi người vừa mới bắt được ma xà, vừa ngẩng đầu lên, ma tai đều đã dừng lại."
Hắn đi đến vén miếng vải đen lên, trong miệng lẩm bẩm:
"Loại ma vật này chúng ta chưa từng thấy qua, tiểu huynh đệ con có biết không......!Hắc hắc, vật nhỏ này bản lĩnh thật sự rất lớn nha."
Lời còn chưa dứt, miếng vải đen đã được vén lên, lộ ra hơi thở thoi thóp của ma xà trong lồng sắt.
Lồng sắt không lớn, ma xà bên trong yếu ớt lại nhỏ bé, bề ngang của nó bằng ngón út của hài tử, chiều dài không đến hai tấc, phảng phất như một vật trang trí tinh xảo.
Ma xà bị khóa bởi ba ma đinh vào đầu, đuôi, tim.
Giống như một tiêu bản được cố định ở trong lồng.
(Văn thô: Ma xà bị đóng đinh vào đầu, đuôi, tim)
Ngôn Lạc Nguyệt nhíu mày.
Khi nàng nhìn mấy cảnh giết ma vật lúc nãy, tâm tình của nàng cũng bình thường.
Nhưng mà không biết vì sao, mới chỉ thấy con rắn nhỏ này một lần, Ngôn Lạc Nguyệt lại cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, trong lồng dâng lên một cảm giác khó chịu thật sâu, khiến nàng suýt nữa lấy tay đập vào lồng ngực.
Khác với màu xám và màu đen thông thường của ma vật ở cấp thấp, con rắn nhỏ kia thế nhưng lại có màu xanh lục bảo trong suốt.
Mặc dù toàn thân quấn quanh ma khí đen đặc, trên người huyết nhục mơ hồ, dưới miệng vết thương thậm chí còn thấy được xương.
Nhưng một mảnh vảy nhỏ còn sót lại, vẫn cứ trong sáng như phỉ thúy nhất đẳng, như dòng chảy xanh biếc trong hồ oánh lục, mỹ miều mê hồn đến ghê người.
Tấm màn che bị kéo ra, cảm giác bên ngoài lồng sắt có động tĩnh, rắn nhỏ cực lực vặn vẹo thân thể.
Bởi động tác này mà khóa ma đinh trong thịt máu khô khốc, lại róc rách chảy máu còn sót lại.
Lớp màng bao phủ mí mắt được lên, lộ ra xà đồng lạnh lẽo như hắc diệu thạch.
Ma xà lạnh lùng nhìn qua bên ngoài chiếc lồng.
Thoáng nhìn bên dưới, Ngôn Lạc Nguyệt như bị sét đánh, ngay cả cây trâm gỗ nàng đang cầm trên tay cũng bị tuột xuống một chút.
—— nàng thật sự bị sét đánh đúng như ý trên mặt chữ.
Ngôn Lạc Nguyệt trăm triệu lần không nghĩ tới, ánh mắt của ma xà lại có tác dụng gây tê liệt nhẹ, và còn có giá trị thương tổn nữa!
Làm một con rùa con mới sinh ra một tháng, không hề có sức đề kháng tê liệt, bảo bảo rùa nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Nàng đã bị trúng chiêu.
Cả người nàng cứng đờ, cây trâm gỗ cuối cùng cũng tuột ra khỏi tay và rơi thẳng vào chiếc lồng dọc theo những khoảnh cách của những thanh sắt.
Cái này còn chưa tính, chỉ là bị nó nhìn thoáng qua, Ngôn Lạc Nguyệt cư nhiên liền rớt mất -0.5 giá trị sinh mệnh!
Nháy mắt, ánh sáng đỏ đã mất từ lâu, nay lại lần nữa lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của nàng.
Hiện tại, Ngôn Lạc Nguyệt không rảnh lo trái tim đập nhanh do ma xà nữa, cảm giác duy nhất của nàng là tê liệt.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Ngôn Lạc Nguyệt bi thương phát hiện ra rằng lấy giá trị sinh mệnh bây giờ của nàng, nó chỉ đủ để con rắn trước mặt nàng liếc nàng hai lần.
Quả thực tuyệt.
Đây rốt cục là loại sinh vật kỳ lạ, phi lý gì vậy hả?
Nhìn ai là rớt máu, chẳng lẽ ngươi là chủng tộc Medusa sao?!
———————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Về việc nam chủ vì cái gì mà đến chương 5 mới có thể lên sân khấu.
—— nếu hắn ở chương 1 mà lên sân khấu, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể quỳ một gối xuống.
Không phải cầu hôn, là cầu nữ chủ ngàn vạn đừng chết QwQ
????: Hợp lý ????????????????????.