Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão


Đặng Ấu Khả: "! "

Thật xin lỗi, đây là cái cớ ngu ngốc gì thế, chỉ với chuyện nhịn cười nàng đã dùng hết sức rồi, thực sự không thể nói ra hai chữ "vui vẻ", vẫn nên giả bộ ngu ngốc đi.


Tiểu cô nương xinh xắn như tượng ngọc dần trở nên đờ đẫn.


Diêm bà cốt thấy vậy không biết nên mừng hay nên buồn, bà đau lòng vuốt ve mái tóc đen dày của con gái, giọng nói nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy, "Con yên tâm, dù nương phải đào đất ba thước cũng sẽ tìm ra tên khốn nạn dám động tay động chân với con, mặc kệ là ai, đều phải để mạng lại cho bản quân.

"

Làn gió nhẹ thoảng qua má, cuốn theo mùi hương nhang nhè nhẹ của Diêm bà cốt, Đặng Ấu Khả mở mắt, xuống đất, len lén nhìn vào sân qua khe cửa sổ.


"Tự xưng là bản quân, họ Diêm, có thể điều khiển người giấy, ác quỷ hoành hành trong giấc mơ, này này này, hình như ta biết thân phận nương ta rồi.

"


"Phật tử x Diêm Vương, má ơi, hơi có chút hấp dẫn.

"

"Phật tử: Ta không đi vào địa ngục thì ai vào?"

"Diêm Vương: Phật tử độ ta.

"

Đặng Ấu Khả: "! " Hệ thống kia, im miệng đi.


Ngoài sân, Đặng Phong Khinh đứng bên cạnh cửa, lặng lẽ tiễn nương đang mặc một bộ đồ lòe loẹt, tay cầm hai con búp bê giấy đi xa, bóng lưng cô đơn, tiếng ve sầu trên cây kêu inh ỏi, liệu nó có biết mình sắp kêu xong, mạng sống cũng sắp kết thúc?

Toàn thân thiếu nữ toát ra nỗi buồn man mác.


"Quả nhiên đại tỷ biết hết.


" Không chỉ biết mình sẽ chết dưới tay đệ đệ, mà còn biết được kết cục bi thảm của cha nương mình trong tương lai, Đặng Ấu Khả nhớ lại từng cảnh trong giấc mơ, thở dài thườn thượt.


"Ai nha ký chủ, đại tỷ của cô cầm liềm đi về hướng đông, phía tây là ruộng nhà cô, phía đông là hướng đến trường học của thị trấn, thời điểm này mỗi ngày nhị ca của cô đều chưa tan học, ra tay là bắt được ngay.

"

Đặng Ấu Khả: "!"

Nàng vội vàng đi giày, đuổi theo như cái đuôi nhỏ.


Hệ thống đoán đúng, Đặng Phong Khinh cầm liềm đi thẳng đến trường học, nàng ấy đến thì tiên sinh vừa tuyên bố nghỉ ngơi, một đám thiếu niên như chim thoát khỏi lồng, ríu rít chạy ra.


Chớp mắt, Tần Vân Đạm đã bị bảy tám thiếu niên lớn hơn mình bao vây.


"Mọi người mau xem, đây không phải là vị hôn phu từ nhỏ đã định của Hứa tiểu thư, Đặng Cẩu Đản à? Quả thực là một người tài, tên như người, hahaha!"

"Vị hôn phu chó má gì, bây giờ ai mà chẳng biết cái đứa ngốc kia của nhà nó tỉnh lại, nhìn là biết là một gánh nặng, nhà ai dính vào đều xui xẻo? Hôm qua Hứa lão gia Hứa phu nhân đến nhà hủy hôn, hai nhà đều đánh nhau, nương ta đích thân nhìn thấy.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận