Sau khi đợt sóng nhiệt liên tục lần thứ nhất biến mất, Phó Tuyết Thâm đi theo người mặc áo bảo hộ chống hóa chất màu trắng xuống đáy hố, Râu Quai Nón và một người khác cũng vội vàng nhảy vào buồng lái.
Bọn họ đi xuống một lúc lâu vẫn chưa thấy lên, Minh Khinh Khinh lại không thể xuống xe, chẳng mấy chốc lại rãnh rỗi sinh buồn chán.
Cô thử nói chuyện với Tinh Ba, nhưng thái độ của Tinh Ba đối với cô không mấy thân thiện, cô cũng không muốn làm bẽ mặt mình, bèn nhắm mắt lại nghĩ ngơi.
Nhưng dù cố gắng thư giãn tâm tình bằng cách nào, thì lời nói của Tinh Ba vẫn cứ văng vẳng bên tai cô.
Một lúc sau cô quả thực không nhịn được nữa, mở mắt ra, hạ cửa kính xe xuống hỏi Tinh Ba: “Người định mệnh là sao?”
Minh Khinh Khinh vô thức lý giải chuyện ‘tìm hôn thê’ mà Tinh Ba nói là tìm một cô gái hẹn hò với Tiểu Phó.
Chỉ là tìm một đối tượng hẹn hò mà điều động cả ‘một đội ngũ’ thì cũng hơi kinh hãi thế tục rồi!
Nhưng nhóm người này đều là người ngoài hành tinh, không thể nào dùng tư duy của người Trái đất để lý giải được.
Minh Khinh Khinh cũng định tôn trọng phong tục của bọn họ, không bình luận thêm về vấn đề này nữa.
Nhưng, ‘người định mệnh’ có nghĩa là gì?
Người ngoài hành tinh lấy vợ chẳng lẽ còn có tiêu chuẩn riêng? Cao thấp mập ốm đều phải đạt một giá trị nhất định mới có thể hẹn hò với tiểu zombie? Nếu không đạt được, chẳng lẽ sẽ bị sàng lọc?
Tinh Ba có thể bị cô quấy rầy nên có chút bực bội, hờ hững giải đáp: “Là người có thể khiến vương tử điện hạ rơi vào trạng thái phát sốt, từ đó giảm bớt thời kỳ mẫn cảm.”
Ông ta nói bằng tiếng Trung, nhưng khi vào tai Minh Khinh Khinh, cô nửa câu cũng nghe không hiểu.
“Trạng thái phát sốt và thời kỳ mẫn cảm là gì?”
Tinh Ba liếc cô một cái, nhẫn nại giải thích: “Giải thích đơn giản thì chính là, người trên hành tinh của chúng tôi đều mắc một chứng bệnh di truyền.
Siêu năng lực càng mạnh thì bệnh di truyền phát tác càng đau đớn.
Trong vũ trụ bao la sẽ có một người mang từ trường tương hợp với người của hành tinh chúng tôi, có thể giảm bớt chứng bệnh di truyền này cho chúng tôi, và người đó được gọi là ‘Người định mệnh’ của chúng tôi.”
Minh Khinh Khinh nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Tiểu zombie cũng mắc chứng bệnh này sao?”
“Không chỉ như vậy, căn bệnh của vương tử điện hạ lúc phát tác lên, e là còn nghiêm trọng nhất trong toàn bộ hành tinh từ trước đến nay.”
“Cậu ấy từng phát tác rồi sao?”
“Cô Minh, đây là vấn đề riêng tư của vương tử điện hạ.
Ngài ấy để tôi ở lại đây bảo vệ cô, nhưng không có nghĩa là tôi phải trả lời tất cả câu hỏi của cô.” Tinh Ba liếc mắt mỉa mai: “Đừng tưởng mình có ngoại hình xinh đẹp, đi đến đâu cũng được săn đón.”
Ông chú ngoài hành tinh này cũng ba gai thật.
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn cái lỗ nhỏ do bị đá in dấu trên trán của ông ta: “Là bởi vì chuyện kia sao?”
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên gặp tôi chú đã nói chuyện thô lỗ với tôi, sau đó chú bị ngã một trận.
Rồi chú đem chuyện này đổ lên đầu tôi?” Minh Khinh Khinh cười nói: “Bây giờ chú lại như vậy, không sợ lại bị ngã nữa sao?”
Tinh Ba: “....”
Tức cmn thật.
Cách thức uy hiếp này sao lại nghe quen tai thế nhỉ?
Minh Khinh Khinh nâng cửa sổ lên, không thèm để ý đến Tinh Ba nữa.
Trong đầu cô lại vô thức nhớ về khoảng thời gian ở Bắc Kinh hai tháng trước.
Những ngày đó đến cả cô cũng có thể cảm nhận được sự bất thường của tiểu zombie, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, nhưng tiểu zombie lại nói là ‘cảm mạo’, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Cửa sổ xe lại được hạ xuống, Minh Khinh Khinh hỏi: “Sẹo đại ca, cho tôi hỏi, lúc thời kỳ mẫn cảm phát tác sẽ có những triệu chứng gì?”
Tinh Ba nổi giận đùng đùng, lạnh mặt không nói chuyện.
Minh Khinh Khinh không moi được tin tức, trong miệng lẩm bẩm một câu ‘Ngay cả chuyện này cũng không biết, chả trách chú lại bị bắt ở đây’, sau đó đóng cửa xe lại.
Tinh Ba: “.....” Ông bị bắt ở lại đây là vì ông có giá trị sức mạnh cao nhất đấy biết không hả!
Minh Khinh Khinh nhớ lại những triệu chứng của tiểu zombie trong mấy ngày đó, càng thêm chắc chắn lúc đó tiểu zombie là đang trong trạng thái ‘kỳ mẫn cảm’ phát tác như lời của Tinh Ba.
Vậy thì trận mưa đá bất thình lình xảy ra, rồi cánh rừng trong khu dân cư bị tàn phá, phải chăng chỉ là do anh phát bệnh?
Điều này càng làm Minh Khinh Khinh thêm xác nhận, trong trạng thái bình thường, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện phá hoại đến cây cối.
....Nhưng lúc đó cô lại vì như vậy mà sinh ra sợ hãi đối với anh.
Cửa sổ xe lại được hạ xuống.
“Vậy bây giờ cậu ấy đã hoàn toàn hồi phục chưa?”
“Nếu đã là chứng bệnh di truyền thì cô nên biết không có khả năng loại bỏ hoàn toàn.” Tinh Ba đáp.
Trừ phi sinh ra trong một gia đình bình thường, như vậy sẽ không có thời kỳ mẫn cảm, cũng sẽ không sở hữu năng lực phi thường.
Ông ta ngạo mạn nói: “Mỗi người trong hoàng tộc đều phải trải qua thời kỳ mẫn cảm vốn có, đây là trời ban, cũng là huân chương.”
Minh Khinh Khinh dùng ánh mắt như đang nhìn ‘người mắc chứng trung nhị’ liếc ông ta một cái, sau đó lại nâng cửa kính xe lên.
Tinh Ba: “....”
Lần này Minh Khinh Khinh đã hiểu rồi.
Nói cách khác, chủng tộc của Tiểu Phó sở hữu siêu năng lực, nhưng đồng thời cũng tồn tại nhược điểm chí mạng, muốn bổ khuyết nhược điểm chí mạng ấy chỉ có thể tìm người định mệnh.
....!Cũng có nghĩa là, sự kết hợp giữa anh và người định mệnh đó đã trở thành một điều tất yếu.
Vấn đề lại trở về điểm ban đầu.
—— Phó Tuyết Thâm nhất định phải kết hôn với một người phụ nữ phù hợp với gien của anh.
“Vậy làm sao để giúp cậu ấy tìm được người kia của cậu ấy?” Minh Khinh Khinh lại hạ cửa kính xe lần thứ tư.
“Biết thì có ích gì?” Tinh Ba khoanh tay: “Cô sẽ giúp đỡ?”
Minh Khinh Khinh thoáng sửng sốt, miễn cưỡng bỏ qua sự khó chịu trong lòng, nói: “.....Nếu có thể giúp được tiểu zombie, tôi....tôi có thể giúp.”
Tinh Ba dùng năng lực đóng cửa sổ xe của cô lại, quyết định không nói chuyện với cô nữa.
Câu này mà để vương tử điện hạ nghe được, chắc chắn điện hạ sẽ tức đến hộc máu tươi.
*
Bởi vì tinh mơ đã thức giấc, cộng với ngồi trong xe không có việc gì làm, chẳng mấy chốc Minh Khinh Khinh đã bắt đầu mơ màng.
Tinh Ba khoanh tay đứng ngoài xe, dáng đứng thẳng như đóng cọc, tuân theo chỉ thị của vương tử điện hạ, chắn gần hết ánh nắng mặt trời cho cô.
Khi Phó Tuyết Thâm và mấy người khác trở lại mặt đất, Minh Khinh Khinh trong xe đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Phó Tuyết Thâm mệt lã bước tới trước xe, Tinh Ba liền lui qua một bên.
Cách một cửa kính xe, Phó Tuyết Thâm đứng nhìn Minh Khinh Khinh.
Anh đứng sững rất lâu, khiến người khác hoài nghi rằng phải chăng anh đang đếm số lông mi của người ngồi trong xe.
Tinh Ba không nhịn được giễu cợt: “Bệ hạ phái tôi đi theo ngài đến hành tình nhỏ bé lạc hậu này, không phải để tôi che nắng cho loại giống cái hèn mọn.”
“Vậy chứ ngài muốn lập phong công vĩ nghiệp gì? Trái đất cũng không có nguy hiểm.
Hay là tìm sát thủ tới ám sát ta, rồi ngài thay ta chắn một đao nhé?” Phó Tuyết Thâm hờ hững nói.
“......” Tinh Ba lạnh lùng nhếch môi, không đáp lại.
Cửa kính ô tô màu vàng nâu có thể cản trở tầm nhìn của người bên ngoài, ngăn không cho người khác nhìn thấy rõ bên trong xe, nhưng thân là hoàng trừ của Claflin, mấy chuyện này đối với Phó Tuyết Thâm chỉ là vặt vãnh.
Anh mở cửa xe, hạ nhiệt độ điều hòa trong xe xuống, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên người Minh Khinh Khinh đang ngủ say.
Hạm trưởng từ trong hố bò lên, phủi hết bụi bẩn trên người, sau đó bước tới, dưới ánh mặt trời nhìn Achilles chi hoàn trong lòng bàn tay Phó Tuyết Thâm, sắc mặt có chút khó coi.
Thực ra không chỉ có ông ta, mà toàn bộ những người ở đây, trừ tư lệnh Lu Kager ra, sắc mặt đều rất khó coi.
Hạm trưởng nhắc nhở: “Điện hạ, đây đã là lần thứ ba rồi.
Một khi để đảng cầm quyền biết được, ngài chắc chắn sẽ bị luận tội.”
“Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu.” Phó Tuyết Thâm nói: “Ba lần đầu này, nếu các người không ở trước mặt đảng cầm quyền nhắc đến, ai sẽ biết được?”
Anh quay đầu lại, ánh mắt lần lượt quét qua từng người đang có mặt ở đây, giọng điệu rất bình thản: “Trừ phi các người đối với kẻ hèn này không đủ trung thành.”
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy áp lực.
Áp lực này không phải do vương tử điện hạ cố ý gây ra, mà sự uy hiếp đến từ thần lực mạnh mẽ của anh.
Trên thực tế, Claflin là một hành tinh lấy sức chiến đấu làm mục tiêu tôn vinh, Tinh Ba có thể leo lên cấp bậc đội trưởng đội cận vệ của quốc vương bệ hạ, chứng tỏ thần lực của ông ta cũng đã vượt qua 99% người của toàn bộ hành tinh.
Thế nhưng, ngay cả khi như vậy thì vương tử điện hạ, người được sinh ra với dòng máu cao quý nhất, sở hữu gien mạnh mẽ nhất vẫn dễ như trở bàn tay bẻ cong đầu gối của đội trưởng đội cận vệ.
“Không không không, bẩm điện hạ, chúng tôi đương nhiên sẽ không lắm mồm lắm miệng đâu.” Tư lệnh Lu Kager vội vàng nói.
Phó Tuyết Thâm không nói thêm gì nữa, xoay người bế Minh Khinh Khinh trong xe lên: “Ta đưa cô ấy về nhà, xe của cô ấy các người lái về cho ta.”
Ánh mắt của hạm trưởng vẫn chất đầy lo lắng, vành môi dưới hàm râu quai nón khẽ rung rung, như thể muốn nói gì đó, nhưng qua nửa buổi vẫn chưa thốt nên lời.
Xét cho cùng, ông ấy là người đã ủng hộ gia tộc Claflin nhiều nhất, nếu thân phận thừa kế của Phó Tuyết Thâm bị đe dọa, gia tộc của ông ấy tất nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Thấy ông ấy thực sự lo lắng, Phó Tuyết Thâm vương một tay ra, nắm lấy vai ông ấy, cùng đưa ông ấy trở về biệt thự.
......đây là một phần thưởng! Hạm trưởng vô cùng kích động: “Đa tạ vương——”
Chưa kịp nói xong, trước mắt ông ấy liền tối sầm, giây tiếp theo đã đứng trước cửa huyền quan của biệt thự.
Vương tử điện hạ ôm giống cái nhân loại kia, lệnh cho ông ấy mở cửa.
Ông ấy nhanh chân chạy tới mở cửa.
Vương tử điện hạ vừa ôm giống cái nhân loại bước xuống bậc thang, vừa nói với hạm trưởng: “Yên tâm đi, hạm trưởng, chuyện ngài lo lắng sẽ không xảy ra đâu.
Ta đã áp chế được Achilles chi hoàn, tuyệt đối sẽ không để cho đảng cầm quyền có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
“Áp chế?”
Phó Tuyết Thâm bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.
Không giấu gì ngài, sau hai lần phát sáng trước đây, ta đã biết được cách áp chế.
Ta nghĩ, trừ phi sau này gặp phải chuyện gì đó rất lớn, bằng không, nó sẽ không phát sáng thêm lần nào nữa đâu...”
“Với những sóng gió mà ta đã từng trải qua, còn điều gì có thể khiến cho tâm tình ta dao động được nữa?” Phó Tuyết Thâm hờ hững nói, trong thanh âm còn mang theo một nỗi bi ai không dễ dàng phát hiện.
Ngay cả câu Minh Khinh Khinh nói rằng sẽ giúp anh tìm vị hôn thê anh cũng đã nghe qua, thử hỏi còn thứ gì có thể khiến cho tâm trí của anh náo loạn thêm được nữa?
Hạm trưởng do dự nhìn vương tử điện hạ đang ôm giống cái nhân loại sải bước trên bãi cỏ, thấy sườn mặt kiên nghị và đôi mắt xanh lam của anh lộ ra vẻ kiên định không thứ gì có thể phá vỡ, hạm trưởng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương tử điện hạ không hổ danh và vương tử điện hạ!
Đúng lúc này, giống cái nhân loại trong ngực vương tử điện hạ cũng tỉnh giấc.
Minh Khinh Khinh ngủ được một giấc ngon lành, đến nỗi đầu óc mê man, miệng lưỡi khô khốc, vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt xanh biếc trong veo của tiểu zombie.
Cô chợt nhận ra cơ thể mình đang ở giữa không trung.
Kinh hô một tiếng xong, cô sợ hãi thất kinh, theo phản xạ có điều kiện vòng tay ôm lấy cổ tiểu zombie.
Tiểu Phó: “.....”
Cánh tay trắng như tuyết của Minh Khinh Khinh tuy hơi lạnh, nhưng so với nhiệt độ cơ thể Tiểu Phó thì lại rất ấm.
Khi ôm anh, cô còn vô thức chạm vào dái tai của anh.
Tiểu Phó: “....”
Bước chân của Tiểu Phó sững lại tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, vành tai cũng không tự chủ được từng chút từng chút đỏ lên.
Sau đó, hạm trưởng kinh hoàng nhìn thấy, vị vương tử điện hạ vừa rồi vẫn còn khẳng định chắc nịch rằng trên đời này không còn bất cứ chuyện gì có thể làm tâm trí anh dao động, vậy mà lúc này Achilles chi hoàn trong lòng bàn tay anh lại dễ dàng phát sáng lần thứ tư.
Hạm trưởng: “......”
Điện hạ, ngài con mẹ nó, tại saoooo?.