Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo FULL


Mí mắt của Tiểu Phó khẽ giật giật, trong lòng có thứ gì đó như tro tàn lại cháy.
Đầu ngón tay của anh âm thầm dùng lực, làm cho chiếc xe đang muốn nổ máy nằm yên bất động.

Sau đó đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh, thân thể có chút cứng đờ, kìm nén hỏi lại một câu: “Cái gì gọi là ‘đừng đi’?”
“Minh Khinh Khinh,” Anh liếm đôi môi có chút khô khốc của mình, nhẹ giọng hỏi, “Em có thể nói cho tôi biết, điều này có nghĩa là gì không?”
“Ý là đừng dọn đi, ở lại.” Minh Khinh Khinh mặc kệ hạm trưởng đang đứng cách đó không xa thúc giục, nói.
Tiểu Phó: “Em không muốn tôi dọn đi?”
Minh Khinh Khinh bất chấp tất cả, thành khẩn nói: “Đúng vậy, tôi không muốn để anh đi.”
Tiểu Phó gần như không kiềm chế được độ cong của khóe miệng, đôi đồng tử dưới ánh mặt trời cũng không tự chủ được mà phát sáng.

Đã rất lâu rồi anh không cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Anh dùng ánh mắt vô tội mà háo hức nhìn nhìn Minh Khinh Khinh, hỏi: “Vì sao?”
Minh Khinh Khinh cảm giác có chút chướng khí, chuyện này còn có thể vì sao nữa, không muốn anh đi là không muốn anh đi thôi.

Những cảm xúc giấu kín, rối ren phức tạp đó ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt, tiểu zombie lại một hai muốn truy cho ra lẽ.
Bàn tay nắm lấy cửa sổ xe của cô vẫn không buông ra, thậm chí còn nắm chặt hơn nữa.
Cô nhìn mấy chiếc xe phía trước.

Mấy chiếc xe đó thấy xe của Phó Tuyết Thâm không theo sau, không làm sao được phải lùi về lại.
Minh Khinh Khinh thoáng yên tâm: “Mấy chiếc xe phía trước sao lại quay về? Không dọn đi nữa sao?”
“Vì sao muốn tôi ở lại?” Phó Tuyết Thâm vẫn cố chấp bám chặt lấy vấn đề này.
Minh Khinh Khinh hơi mặt đỏ, qua một hồi lâu vẫn không hé răng.
“Vì sao?” Tiểu Phó dựa sát vào cửa xe, lay lay cửa xe, giương đôi mắt xanh thẳm nhìn cô không chớp mắt, còn mang theo vài phần đáng thương.
Anh nhấp nhấp môi, buồn bã nói: “Đừng lại lấy lý do chuyển nhà phiền phức gì đó, tôi muốn nghe lý do thực sự.”
“Nếu anh đi rồi, em sẽ rất nhớ anh.” Minh Khinh Khinh nghe được trái  tim mình đang đập rất nhanh, rốt cuộc cũng nói ra thành lời.

Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Phó hoàn toàn sáng lên, phản chiếu ánh bình minh rực rỡ.

Anh nhìn Minh Khinh Khinh bằng ánh mắt khẩn cầu và cố chấp, như thể đang cầu nguyện Minh Khinh Khinh nói thêm vài câu để tưới tắm một góc nào đó đã khô héo trong lòng anh.
“Chí ít thì trong hai tháng anh biến mất, em đã luôn nhớ anh như vậy.” Minh Khinh Khinh bị ánh mắt chòng chọc của anh làm cho xấu hổ, nhịn không được phải cất lời.
Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn: “Thậm chí còn nảy sinh một vài suy nghĩ ích kỷ, chẳng hạn như nếu tiểu zombie không thể quay về hành tinh của anh nữa thì càng tốt.”
Minh Khinh Khinh cảm thấy chút mất mặt khi nói ra điều này, hơn nữa còn tự bôi đen hình ảnh phú bà sang trọng của bản thân, đôi mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

Nhưng Tiểu Phó nghe xong lời này lại không thể nhịn được bật cười, đây là nụ cười đầu tiên của anh trong mấy ngày gần đây.
Anh háo hức nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nhuộm một tầng ửng đỏ, đôi mắt sáng rực như sao mai.
“Tôi không chuyển đi nữa!” Tiểu Phó đột nhiên cao giọng thông báo với mấy chiếc xe phía trước: “Các người đem đồ đạc trả về vị trí ban đầu đi!”
Nói xong anh xuống xe, kêu nhân viên mặc đồ chống hóa chất màu trắng đang ngồi ở ghế lái cho xe vào gara.
Minh Khinh Khinh để ý thấy trên người anh đang trùm một tấm chăn lông, trên đầu cũng đang đội một chiếc nón vành lớn, nhịn không được hỏi: “Sao anh lại đột nhiên sợ ánh nắng như vậy? Chẳng phải anh rất thích ánh nắng mặt trời sao?”
“Bí mật.” Phó Tuyết Thâm mang theo ý cười.
Đám người hạm trưởng tức muốn hộc máu, đã lái xe đi rồi còn bị bắt quay lại.

Hạm trưởng gần như muốn vi phạm nguyên tắc thân sĩ đối với nữ giới của Claflin, hung dữ trừng mắt với Minh Khinh Khinh, nhưng lại sợ giống như Tinh Ba, đầu bị ấn xuống đất, vì thế chỉ dám giận chứ không dám phát biểu.
“Điện hạ! Ngài đã nói là muốn chuyển đi, sao bây giờ lại đổi ý xoành xoạch như vậy?! Những nhân viên này vừa sáng ra đã đến đây chuyển đồ, bây giờ lại trả về vị trí ban đầu, như vậy há chẳng phải đã uổng công vô ích rồi sao!” Hạm trưởng lau mồ hôi trên trán, khóc không ra nước mắt: “Hơn nữa, ngày mai hai chiến hạm kia sẽ……”
“Tiền công vẫn trả cho công ty chuyển nhà là được chứ gì.” Tiểu Phó ngắt lời ông ta.
Vương tử điện hạ rõ ràng là không muốn đề cập đến vấn đề Claflin đã cử chiến hạm tới đây trước mặt Minh Khinh Khinh, hạm trưởng cũng đành phải im lặng.
Tiểu Phó lại giấu đầu lòi đuôi nói: “Thực ra sống ở đây vẫn quen hơn.”
Lu Kager cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy sống ở đây quen rồi.”
Ông ta trừng mắt với hạm trưởng: “Điện hạ nói cái gì chính là cái đó, chẳng qua chỉ là dọn tới dọn lui một chuyến, hạm trưởng đại nhân sao lại lắm lời phàn nàn thế nhỉ?”
“Tư lệnh đại nhân, ngài ăn nói cho cẩn thận một chút!” Hạm trưởng trừng mắt.
Lu Kager đương nhiên chỉ mong Phó Tuyết Thâm và quốc vương bệ hạ hoàn toàn xích mích với nhau, thậm chí còn gây chiến với những người mà quốc vương bệ hạ phái đến, khiến cho hai bên đều tổn thất nghiêm trọng! Ông ta với tư cách là một thành viên của gia tộc Kager, trước giờ vẫn luôn trong tư thế rục rịch ngóc đầu dậy, dĩ nhiên đâu ngại xem chuyện náo nhiệt!
Raymond hợp thời dè dặt nhắc nhở một vấn đề: “Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ không chuyển đi e là cũng không được.


Chẳng phải sáng nay trong lúc chuyển nhà, hạm trưởng đại nhân vì quá mức hưng phấn đã giẫm sụp vài chỗ trên sàn nhà rồi sao?”
Không giống như năng lực hệ thần lực của vương tử điện hạ, hạm trưởng là thiên về hệ thống trí tuệ và sức mạnh.

Tinh Ba cũng giống vậy.

Thế nên sau khi hai người này đến Trái đất, dưới sự nhắc nhở của vương tử điện hạ, bọn họ vẫn luôn cẩn thận kiểm soát năng lực của mình, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, một đầu ngón tay cũng có thể ném bay khu dân cư này.
“À, vâng!” Hạm trưởng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Raymond, lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Là sơ xuất của thần, nhưng để điện hạ sống trong căn nhà sơ sài như vậy hiển nhiên là không được! Tôi thấy chúng ta vẫn nên đổi sang chỗ khác đi!”
Lu Kager châm dầu vào lửa: “Chuyện này đâu có gì khó.

Cho tôi nửa giờ đồng hồ, tôi sẽ tu bổ lại ngay lập tức.

Nhưng phải phiền đến Tinh Ba đại nhân giúp tôi một tay.”
Hạm trưởng nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc Lu Kager: “Tư lệnh đại nhân, ngài thế nào cũng phải đối chọi với tôi đúng không?”
Lu Kager: “Tôi chỉ đang chia sẽ những lo lắng của vương tử điện hạ mà thôi, chuyện này sao lại gọi là đối chọi? Hạm trưởng đại nhân đừng bóp méo sự thật như vậy!”
Phó Tuyết Thâm cau mày ngắt lời bọn họ: “Đừng cãi nhau nữa!”
Minh Khinh Khinh vẫn còn ở đây mà hai vị đại thần lại cãi nhau ồn ào như mấy bà bán cá ngoài chợ, làm mất mặt người hành tinh Claflin.

Không khéo Minh Khinh Khinh lại cho rằng Claflin bọn họ đều là những người ngoài hành tinh có tố chất như vậy.
Nhân viên của công ty chuyển nhà đứng đằng xa nhìn cảnh này mà nghẹn họng trân trối.

Cái gì mà tư lệnh, rồi cái gì mà hạm trưởng, một bộ phim chính kịch lãng mạn dưới lớp vỏ khoa học viễn tưởng sao? Xét thấy đại minh tinh Minh Khinh Khinh cũng tham dự trong đó, bọn họ bắt đầu hoài nghi phải chăng đây là một chương thực tế —— nhưng còn đạo diễn và máy quay xung quanh đâu?
Minh Khinh Khinh chen vào một câu: “Thật ra mọi người chuyển sang nơi khác sẽ càng phiền toái hơn đấy.

Chắc là mọi người vẫn chưa nắm rõ tình hình giao thông trong nước, bây giờ chỗ nào cũng bị tắc đường cả.


Nếu không phiền thì cứ ở lại nhà em như trước đây cũng được.”
Câu cuối cùng là cô nói với Tiểu Phó.
Cô vẫn có chút không yên tâm, lo lắng Tiểu Phó lại im lặng trở về Claflin, tốt nhất vẫn nên buộc anh dưới mí mắt của mình thì hơn.
Mặc dù mối quan hệ của cả hai có chút khó xử sau khi anh tỏ tình, nhưng thà khó xử còn hơn không gặp nhau.
Đương nhiên, những suy nghĩ này Minh Khinh Khinh chắc chắn sẽ không nói ra.
Mọi người nhìn thấy vị vương tử điện hạ vừa rồi còn nhíu mày khiến người khác kinh hãi, lúc này sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng chỉ có thể như vậy.”
Cũng chỉ có thể như vậy? Cái gì mà cũng chỉ có thể như vậy? Rõ ràng còn rất nhiều lựa chọn cơ mà!
Còn nói lắp.
Vương tử điện hạ ngài nói lắp, cái quái gì vậy!?
Trong lòng hạm trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quyết tâm khuyên ngăn!
Ông ấy nghiêm mặt nhìn Phó Tuyết Thâm, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Điện hạ, thần tuyệt đối sẽ không vào sống trong nhà của một giống cái Trái đất.

Đặc biệt là vị giống cái Trái đất này còn đang bị quốc vương bệ hạ truy nã, làm như vậy há chẳng phải đang công khai thách thức với quốc vương bệ hạ sao? Xin hãy tha thứ cho lão thần không thể ——”
Còn chưa kịp nói xong, Phó Tuyết Thâm đến mí mắt cũng không nhấc, ngắt lời ông ấy: “Vừa hay cùng suy nghĩ với ta, ngài cứ dọn đi đi.”
Nghĩ cái gì thế người này? Còn muốn theo anh vào sống trong nhà Khinh Khinh ư? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?
Hạm trưởng: “……”
Hạm trưởng lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, dùng đầu gối nhích tới ôm chặt lấy chân Phó Tuyết Thâm: “Nhưng làm sao thần có thể sống xa điện hạ được?”
Phó Tuyết Thâm rũ mắt, ghét bỏ liếc xéo hạm trưởng một cái: “Hạm trưởng đại nhân, ngài hơn bốn trăm tuổi rồi đấy, đừng dùng cái giọng còn chưa cai sữa nói chuyện với ta.”
Hạm trưởng: “……”
Minh Khinh Khinh: “……”
Vấn đề cứ như vậy đã được quyết định, hạm trưởng và đám người Lu Kager dọn về biệt thự đối diện, công ty chuyển nhà chuyển đồ đạc ra ngoài như thế nào, bây giờ lại trả đồ đạc về vị trí như cũ.
Lu Kager và hạm trưởng vì chuyện ai sẽ đi tu bổ lại mấy chỗ sàn nhà bị dẫm sụp kia mà tranh luận không ngớt, lại giống như trước đây ngày nào cũng trình diễn màn đánh nhau.
Còn vương tử điện hạ thì thu dọn một hành lý nhỏ, mang theo tâm thái ngượng ngùng ‘Cũng chỉ có thể như vậy’ của ‘một tiểu bạch thỏ tiến vào lâu đài sói xám’ qua nhà Minh Khinh Khinh ở.
Chờ ý thức được vương tử điện hạ đã thật sự chạy qua ở chung với vị giống cái Trái đất kia, trong căn biệt thự chỉ còn lại mấy lão già bọn họ như rắn mất đầu, mọi người mới nhao nhao cảm khái, lần chuyển nhà này chỉ đổi lại sự cô đơn quạnh quẽ.
*
Minh Khinh Khinh mơ mơ màng màng đưa Phó Tuyết Thâm trở về nhà mình. 
Thân hình cao lớn của Phó Tuyết Thâm đứng đằng sau lưng cô với một túi hành lý nhỏ trên lưng, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Nhưng chính bản thân anh cũng không cảm nhận được, đôi mắt xanh biếc của anh lúc này vô cùng rực sáng, như thể lại trở về đêm mưa hôm ấy, đêm đầu tiên được cô đưa về nhà.

Mọi thứ dường như lại trở về điểm ban đầu.
Điều khác biệt duy nhất đó là, cho dù hiện tại người thanh niên đứng phía sau cô quấn chăn lông từ trên xuống dưới, nhưng từ dáng đứng thẳng tắp đó vẫn có thể đánh giá được đường nét cơ bắp cuồn cuồn của anh.

Anh sở hữu một gương mặt vô cùng điển trai, lông mày cao, đôi mắt xanh thẳm, sâu sắc mà thanh nhã, làn da khỏe mạnh trắng nõn.

Cả người anh tràn ngập hormone nam tính giới quý tộc, không còn là một tiểu zombie lang thang nói năng không lưu loát nữa.
Cô không thể lại đối xử với anh như cách đối xử với tiểu zombie trước đây.
Cô phải tự đưa ra lựa chọn.
Đưa anh về nhà là sự lựa chọn đầu tiên của cô, bởi vì cô không muốn anh rời đi.

Nghe anh hứa sẽ không rời đi, trong khoảnh khắc đó Minh Khinh Khinh như trút được gánh nặng, nói là tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất cũng không quá khoa trương.
Còn những việc khác, hiện tại Minh Khinh Khinh vẫn đang hỗn loạn.
Thôi thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Thấy Minh Khinh Khinh ra ngoài chưa được bao lâu đã mang theo cậu thanh niên điển trai nhà đối diện về, Tiểu Chu trợn mắt há mồm nhìn cô trân trối.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Chu từ bên bàn ăn sáng đứng lên: “Ăn sáng chưa?”
Tiểu zombie chào Tiểu Chu theo phong cách thời thượng: “Hi.”
Minh Khinh Khinh nói với Tiểu Chu: “Anh ấy muốn ở lại nhà em một thời gian.”
“?” Tiểu Chu hoài nghi bản thân đã nghe nhầm.

Ngay cả anh ấy, trừ phi thỉnh thoảng quá muộn mới qua đêm ở phòng dành cho khách, còn lại chưa bao giờ sống trong nhà Minh Khinh Khinh.
“Anh không nghe nhầm đâu.” Minh Khinh Khinh khẽ gật đầu: “Em đã hứa là sẽ để anh ấy ở lại nhà em một thời gian.”
Tiểu Chu nhìn cô trân trối: “Vị Phó, Phó tiên sinh này sao?”
Tiểu Phó đầy kiêu ngạo nhìn anh ấy: “Là tôi.”
“Vậy tôi, vậy tôi,” Tiểu Chu không hổ danh là một trợ lý, mặc dù vừa bị sốc như sét đánh trúng đầu, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh: “Vậy để tôi đi dọn dẹp một phòng dành cho khách nhé?”
“Không cần đâu.” Minh Khinh Khinh và Tiểu Phó cùng trăm miệng một lời.
Sau đó, Tiểu Chu nhìn thấy vị Phó tiên sinh trẻ tuổi này mang theo hành lý của mình, quen cửa quen nẻo đi lên lầu 4, đến một căn phòng đã bị Minh Khinh Khinh khóa lại từ hai tháng trước.
Minh Khinh Khinh bước đến bàn ăn uống một ngụm sữa: “Anh ấy ở căn phòng của anh ấy trước kia là được rồi.”
Căn phòng trước kia? Lượng thông tin trong câu này quá lớn khiến Tiểu Chu như bị chấn động, thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.
Trong đầu anh ấy nảy ra một từ: Bao nuôi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận