Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích

*

Ngày săn bắn mùa thu đồng thời cũng là ngày màn kịch mưu phản diễn ra vô cùng oanh liệt, nhưng ta chỉ có thể tự tưởng tượng dưới sự miêu tả sinh động như thật của Tiểu Trúc, việc bỏ lỡ cơ hội được đích thân đâm chết kẻ thù khiến ta có một cảm giác vắng vẻ không chân thật.

Âm mưu trong suốt mười năm kết thúc, sự phát triển của câu chuyện thực sự quá đầu voi đuôi chuột.

Cúc Thục bị chuyển đến viện cũ của Hoàng hậu làm nha hoàn thô sử, Lan Thấm bị phế bỏ võ công giao cho Chu Cẩn xử lý, nhà mẹ đẻ Trần gia của Đức phi người nên chém đầu thì chém đầu, nên bị lưu đày thì lưu đày, nên nhập nô tịch thì nhập nô tịch, dù sao tất cả cũng được xử lý ổn thoả sạch sẽ.

Ngoại trừ Sở Tĩnh Vận, từ lúc ta tỉnh lại cho đến bây giờ, khoảng ba ngày rồi ta chưa từng gặp lại hắn.

Ngày thứ tư, Sở Tĩnh Thâm xông vào, bởi vì mất máu quá nhiều nên tinh thần của ta vẫn luôn không được tốt lắm, chỉ có thể dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta đang vội vàng chạy vào, nhưng khi thấy ta chậm rãi mở mắt ra lại đột nhiên mất đi khí thế.

“Muội… Muội có khoẻ không?”

“Chỉ là sắc mặt hơi đáng sợ, thực ra chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”

Ta cũng không muốn hù doạ hắn ta cho nên thành thật nói bằng giọng điệu bình tĩnh, Sở Tĩnh Thân rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, xấu hổ tự lẩm bẩm nói: “Ngày hôm đó cảm ơn muội, bởi vì ta nên muội chỉ có thể lấy máu thải độc, ta thực sự không thể ngờ được rằng Trần Uyển Quân vẫn luôn lừa gạt ta, rõ ràng nàng ta rất giống một vị tiên tử… Nhưng tiên tử sao có thể…”

Hắn ta đột nhiên ngừng nói, nhìn chằm chằm vào ta rồi hít một hơi thật sâu, cực kỳ hùng hổ quát: “Tô Cẩm Sắt, muội là người tốt! Từ nay về sau muội chính là huynh đệ vào sinh ra tử với ta!”

Cái quái gì thế này? Hoàng thượng, ngài giao quốc gia của mình cho tên ngốc này thực sự không thành vấn đề sao?”

“Ồ, được.”

Ta thực sự không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu.

“Ngươi đã là huynh đệ của ta nên ta cũng không vòng vo nữa, Tô Cẩm Sắt, muội có thích lão Ngũ không?”

Thừa nhận tình yêu huynh đệ ruột thịt này nhanh như vậy sao? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

“Thích chứ.”

“Vậy tại sao muội không hỏi hắn đã đi đâu?”

“Hỏi làm gì? Để nghe câu chuyện các ngươi khó khăn lắm mới bịa ra được để dỗ dành ta sao?”

Thái độ quá bình tĩnh của ta khiến Sở Tĩnh Thâm vừa ngạc nhiên vừa co quắp.

“Không phải… Chúng ta không bịa chuyện, thực ra lão Ngũ có chuyện cần phải xử lý…”

“À ừ.”

“Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh, hắn vẫn luôn ở bên cạnh muội, là vì chuyện đó thực sự quá khẩn cấp.”

“Ừ ừ.”

“Mấy ngày nữa hắn sẽ trở về, muội đừng lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

“Ừ ừ.”

“… Ngươi đừng cười.”

Sở Tĩnh Thâm hoàn toàn bại trận trước nụ cười hiền hậu và cái nhìn chăm chú của ta.

Thái tử điện hạ, ngài đang chủ động đến cửa dâng tặng đầu người đấy, đúng là một đồng đội heo.

*

Ta cho rằng mình đã quen với sinh tử, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy Sở Tĩnh Vận yên tĩnh nằm trên giường, khí huyết cuồn cuộn, đầu tóc ta ngay lập tức trở nên trống rỗng, đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của hắn nhắm chặt, hơi thở mỏng manh giống như có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Vì muốn bắt được tên kiếm khách đã ép chết mẫu thân ta kia, hắn đã bị trúng độc, suốt ba ngày qua, Hoàng thượng đã tìm kiếm không ít các danh y nhưng tất cả đều bó tay chịu trói, Sở Tĩnh Vận nằm đó giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không tỉnh lại. Hoàng hậu vẫn luôn vất vả chăm sóc hắn ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, cầm lấy chiếc muỗng nhỏ đút canh tẩm bỏ cho hắn hết muỗng này đến muỗng khác, mặc dù hơn nữa đều không thể nuốt xuống nhưng bà ấy vừa không hề từ bỏ. Nhưng nếu hắn không thể tỉnh lại, cho dù ngậm nhân sâm ngàn năm trong miệng để cầm hơi cũng chỉ có thể sống không đầy ba tháng nữa.

“Tứ cô nương, là ta bất tài!”

Tưởng Trạch Hi vốn dĩ chạy chữa trị cho cả hai bên, nhưng sau khi ta tỉnh lại đã chuyên tâm chữa trị cho Sở Tĩnh Vận, người thanh niên nho nhã tuấn tú lúc này khuôn mặt lại tiều tuỵ, râu ria xồm xoàm, trong hốc mắt đỏ ửng tràn ngập áy náy.

“Ngươi cũng không phải là Ngọc Hoàng đại đế, thực sự cho rằng mình có thể cải tử hoàn sinh sao?”

Ta vỗ vỗ vai hắn ta, khép chặt áo khoác ngoài của hắn ta. Tưởng Trạch Hi không cần ta hỏi nhiều liền nói rõ tình hình hiện tại của Sở Tĩnh Vận cho ta nghe, dù sao ngoại trừ tìm tên kiếm khách kia để lấy thuốc giải ra, hắn ta cũng không còn cách nào khác. Ta bảo Tưởng Trạch Hi về trước để xốc lại tinh thần, mang theo đầy đủ dụng cụ hành y gọi Kiều nương đến, bản thân ta cũng trang điểm một chút để khí sắc của mình trông hồng hào hơn không ít, ba người bọn ta lần lượt lấy lại hình tượng của mình rồi đi đến địa lao giam giữ tên kiếm khách kia.

Lần này Chu Cẩn cung kính gọi ta là Vương phi, hơn nữa còn hành lễ, hắn ta nói trong địa lao ẩm thấp mời ta ra ngoài uống trà, ta xua xua tay, tuỳ tiện ngồi lên ghết, mỉm cười tủm tỉm nhìn người kiếm khách đầu bù tốc rối, vết thương đầy người ở trước mặt: “Chu Cẩn, thẩm vấn như thế nào rồi?”

“Hạ quan thất trách, người này một lòng muốn chết, cho dù hành hình như thế nào đi nữa cũng không mở miệng.”

“Chu Cẩn, có lẽ ngươi cũng biết, nếu người này đã muốn chết như vậy thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, trên đời này không còn thứ gì khiến hắn vướng bận nữa, mất hết ý chí nên chỉ muốn chết; Thứ hai, có một người khiến hắn ta cực kỳ để ý, muốn dùng cái chết để bảo vệ đối phương.” Ta nâng tách trà lên gạt bỏ bọt nước sang một bên, nhìn thấy ngón tay của tên kiếm khách không dễ phát hiện khẽ run rẩy một chút, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Ngài nói xem, người trước mặt này thuộc kiểu nào đây?”

“Hạ quan không biết, đây là thân phận và gia thế của đối phương mà Võ Đức ty đã điều tra được trong ba ngày qua, mời Vương phi xem.”

Chu Cẩn dâng lên một tập hồ sơ cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, chỉ mới lật xem mấy tờ, trong lòng ta đã hiểu rõ.

“Phần còn lại cứ giao cho ta là được, Chu Kiền Bạn, ngươi hãy canh kỹ cổng lớn, đừng để các quý nhân nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy.”

Trên đời này, còn có người ta không cạy miệng ra được sao?

*

Ta dùng khổ hình tàn nhẫn nhất để tra tấn tên kiếm khách kia, hơn nữa Tưởng Trạch Hi lại còn làm tròn bổn phận dùng thuốc trị thương cho hắn ta, không để hắn ta chết trong tay ta. Ta nhìn tên kiếm khách nhìn ta bằng ánh mắt phẫn nộ tàn độc đến khi trở nên lạnh nhạt và chết lặng, vì thế ta đã hạ dược cho hắn, là Lãnh Hương Tuý bọn họ thích dùng nhất, sau đó tìm một vài thanh niên cường tráng đến.

Tên kiếm khách kia khàn cả giọng mắng chửi ta bằng những lời lẽ độc ác nhất, ta nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của hắn, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy tên của hắn không hay chút nào, một tên kiếm khách lại tên là “Quyển Nhẫn” gì đó, vừa nghe đã thấy không may mắn.”

Tưởng Trạch Hi trả lời gì đó ta không nghe rõ, trong đầu náo nhiệt giống như đang có người mở đạo tràng vừa ở trên cạn, vừa ở dưới nước, một mảnh hỗn độn, ta xoa xoa thái dương phất tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại.

“Tiền Quyển Nhẫn, bây giờ An vương đã bị tước đoạt phong hào và giam cầm trong vương phủ, ngươi nói xem nếu hắn ta nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của người, liệu hắn có sống nổi không?”

Tên kiếm khách Tiền Quyền Nhẫn đột nhiên mở to mắt ra nhìn, khó có thể tin được nhìn chằm chằm về phía ta, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt đó.

“Đừng… Đừng… Hắn không biết gì cả, hắn không biết gì cả, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng nói cho hắn biết!”

“Ngươi cầu xin ta thì có ích lợi gì chứ, ngươi hãy tự cầu xin chính mình đi.”

Ta nở một nụ cười tràn ngập ác ý vặn vẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui