Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi


Tống Tây Tử đi tham gia tiệc xã giao của công ty.
Trước giờ có cùng Lâu Xuân Vũ nói chuyện qua, ở trong điện thoại nói sẽ uống ít một chút, nhưng mà khi trở về bộ dạng vẫn là có chút say khướt.
Tiệc xã giao này kéo dài đến tám giờ tối mới kết thúc.
Sau đó Ưng Nhạc Thiên là người duy nhất còn thanh tỉnh trong ban lãnh đạo cấp cao, hắn đưa Tống Tây Tử trở về, Lâu Xuân Vũ nhận được tin nhắn của Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên nói Tống Tây Tử uống có chút say.
Nhưng mà khi Lâu Xuân Vũ khoác áo choàng đi ra đón người, liền đụng phải hai người ở trước cửa thang máy, mới ý thức được Tống Tây Tử say, vượt xa sự tưởng tượng của Lâu Xuân Vũ.
Tống Tây Tử uống đến mức đi đường đều không ổn, dựa vào Ưng Nhạc Thiên, miễn cưỡng duy trì đi về phía trước, chỉ là từng bước một lay động không thôi.
Lâu Xuân Vũ vội vàng đỡ lấy nàng, cùng Ưng Nhạc Thiên đưa Tống Tây Tử vào gian phòng.
Trên mặt Ưng Nhạc Thiên tràn đầy áy náy, "Là ta không chú ý tới, nhiều người mời rượu nàng, kính rượu nàng, một ly tiếp nối một ly.

Làm phiền ngươi quan tâm nàng một chút."
"Ta sẽ, ngươi trở về cũng cẩn thận một chút." Lâu Xuân Vũ mắt sắc, nhìn thấy trên áo sơmi trong tây trang của Ưng Nhạc Thiên có một vết bẩn ẩm ướt, cho rằng Tống Tây Tử nôn ra, đang muốn nói xin lỗi, Ưng Nhạc Thiên vội nói: "Không phải là nàng nôn, rượu phẩm của nàng nào có kém như vậy, là Trương Hâm, hắn uống quá nhiều liền trực tiếp nằm viện truyền nước biển rồi, lát nữa ta còn phải đi trông hắn."
"Uống điên như vậy?" Lâu Xuân Vũ rất buồn bực.

Có thể làm cho Tống Tây Tử uống đến mức say ngã xuống giường, lại uống đến nôn ra uống đến nhập viện, đây là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nói đến đây, Ưng Nhạc Thiên khó có thể che giấu được sự vui sướng: "Bởi vì các chính sách có lợi được công bố, chúng ta mượn luồn gió cổ đông này, rất nhanh sẽ có thể có phát triển, cho nên mọi người liền cao hứng không khống chế được."
"Là các ngươi xứng đáng." Lâu Xuân Vũ thay bọn họ cảm thấy cao hứng.
Vẻ say rượu của Tống Tây Tử làm người khác yêu thích, Lâu Xuân Vũ vốn là đang thay nàng thoát y phục, lúc này liền thấy bộ dáng đơn thuần hiếm thấy của nàng, không khỏi dừng lại động tác trong tay, ghé vào bên người nàng, dùng tay điểm điểm cái mũi của nàng, còn đem Meo Meo đang ngủ từ trong ổ mèo ôm ra, đặt ở trên bụng Tống Tây Tử.

Nàng muốn trêu đùa Tây Tử nói chuyện, muốn nghe người kia nói lời say rượu.
Nàng hỏi Tống Tây Tử rất nhiều vấn đề, Tống Tây Tử cũng không có phản ứng.
"Ngươi yêu Lâu Xuân Vũ sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi.
"Yêu." Tống Tây Tử rốt cuộc đã đáp lại, rất nhẹ rất mơ hồ, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã nghe được.
Vành tai Lâu Xuân Vũ ửng đỏ, dù sao không ai có thể nhìn được, nàng cũng liền không cần che giấu.
"Ngươi vì cái gì sẽ yêu Lâu Xuân Vũ?" Đây cũng là điểm Lâu Xuân Vũ cảm thấy kỳ lạ.

Qua nhiều năm như vậy Lâu Xuân Vũ kỳ thật đều chưa từng trực tiếp hỏi qua Tống Tây Tử vấn đề này, nàng không dám hỏi, đừng thấy nàng không sợ trời không sợ đất, một góc trong nội tâm vẫn là tiểu nữ nhân đi đường hóp ngực cúi đầu kia, tự ti đến không dám ngước đầu nhìn lên.
"Nàng rất tốt." Tống Tây Tử đem mặt cọ trên gối, lông mi cong dài nhè nhẹ run.
Lúc này tâm Lâu Xuân Vũ cũng chậm lại một nhịp, linh hồn cũng đã xúc động, nàng thậm chí cho rằng Tống Tây Tử là đã tỉnh, người kia rõ ràng đã nghe được vấn đề mình tận lực muốn hỏi.
Nhưng mà một giây sau, nàng thấy Tống Tây Tử không nhúc nhích, còn nghe được tiếng ngáy rất nhỏ.
Lâu Xuân Vũ từ từ an tâm.
Qua hồi lâu, Tống Tây Tử ở trong giấc mộng mà nhíu mày, giữa lông mày nếp uốn thật sâu.

Nàng hít sâu lấy hơi, lấy tay dùng sức lau trán, Lâu Xuân Vũ vội vươn tay ra giúp đỡ, phát hiện vừa rồi Tống Tây Tử xuống tay với bản thân thật sự lợi hại, giữa lông mày bị xoa đến đỏ lên.
Tống Tây Tử giãy giụa muốn ngồi dậy, Lâu Xuân Vũ đỡ nàng làm cho nàng ngồi dậy, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Ngươi có phải muốn nôn hay không? Ta đỡ ngươi vào phòng vệ sinh."
"Không phải, ta không phải muốn nôn, chính là vừa rồi gặp ác mộng, không thở nổi."
"Mơ thấy cái gì?" Lâu Xuân Vũ thấy nàng không phải muốn nôn, nhưng mà để ngừa vạn nhất, vẫn là lấy đến khăn giấy cùng chậu rửa mặt, đặt ở bên giường, bưng tới nước ấm đã sớm chuẩn bị.
"Quên rồi." Tống Tây Tử lừa dối Lâu Xuân Vũ, kỳ thật nàng còn nhớ rõ cánh cửa vừa rồi, thậm chí còn chưa thoát ra khỏi sự kinh hoàng đó, ngực ẩn ẩn đau đớn.

Giấc mộng kia quá chân thực, so với bất lỳ giấc mộng nào trước đó đều là bất đồng, nàng dường như thật sư đã trải qua hôn lễ của Lâu Xuân Vũ, liền là bó hoa trong tay Lâu Xuân Vũ, nàng đều có thể nói ra là màu gì.
Là hoa tú cầu.


Tống Tây Tử tự lẩm bẩm.
Ly nước ấm áp được đưa vào trong tay Tống Tây Tử, Tống Tây Tử cũng cảm giác cổ họng có chút đau, liền uống vài ngụm, là thư thái hơn rất nhiều.

Sự kinh hoàng mà giấc mộng mang đến cho nàng cũng dần dần rút đi.
Lâu Xuân Vũ lo lắng, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
"Ân, tốt hơn nhiều.

Lớn tuổi thật sự là không được, sự trao đổi chất không nhanh như trước kia, uống chút rượu liền sẽ say."
Lâu Xuân Vũ ngoại trừ quan tâm, còn có chút tức giận, nàng ho nhẹ một tiếng, làm Tống Tây Tử quay đầu nhìn về phía nàng, chất vấn người kia: "Ngươi ở trong điện thoại đáp ứng ta làm sao, còn nhớ rõ sao?"
Đầu óc Tống Tây Tử từ từ chuyển động, mới hồi tưởng lại một vài đoạn ngắn, nàng đã từng nói chỉ là liên hoan trong công ty, buổi tối nhất định sẽ về sớm một chút.

Nhưng mà trên thực tế, trên bàn rượu mỗi người đều tràn đầy vui mừng, trong bầu không khí như vậy, nàng cũng không thể ngoại lệ.
Trên mặt Lâu Xuân Vũ viết rõ sự lên án -- Tống Tây Tử ngươi là cái đại lừa đảo.
Phía sau còn có một câu nói -- ta không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào.
Tống Tây Tử áo não không thôi, Lâu Xuân Vũ đang giận nàng, giận nàng không biết chiếu cố bản thân, giận nàng vừa cao hứng liền đã mất khống chế.
Tống Tây Tử cường thế thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tựa đầu lên bờ vai Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ quay người lại, làm cho nàng không có điểm tựa.
Chỉ là Tống Tây Tử vẫn không bỏ cuộc, núi không tới gần ta ta liền tiến lại núi, nàng quấn chặt lấy, nhất định muốn đem bản thân áp vào trên người Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ bị nàng phiền chết rồi, nhất thời không chú ý, bị nàng dựa vào người.
Tống Tây Tử dùng đầu liều mạng cọ cọ, người lớn ngoài ba mươi tuổi, học bộ dạng hài tử chơi xấu.
Lâu Xuân Vũ làm sao chịu được nàng như vậy, nói: "Ngươi đủ chưa."
Tống Tây Tử vẻ mặt úy khuất nói: "Lão sư, ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận."
"Đừng gọi ta là lão sư." Có loại cảm giác loạn X.
"Lão sư, ngươi dùng cách xử phạt về thể xác của ta a, đánh lòng bàn tay của ta, để cho ta nhớ lâu đi?" Tống Tây Tử ngoan ngoãn đưa tay đén trước mặt Lâu Xuân Vũ mở ra, nhìn bộ dáng là hoan nghênh nàng đến đánh.
Tránh trái tránh phải, cũng là tránh không khỏi chiêu thạch cao cẩu bì này của Tống Tây Tử.
Lâu Xuân Vũ nhìn lòng bàn tay mở ra ở trước mắt, trong lòng có chút hỏa khí, thật sự bắt lấy cái tay này, một chưởng đánh xuống.
Một chưởng này tựa hồ mở ra chốt mở ẩn của Tống Tây Tử, lòng bàn tay của Tống Tây Tử hướng lên, bắt lấy cổ tay Lâu Xuân Vũ, đem nàng kéo lên người mình, Lâu Xuân Vũ chỉ kịp phát ra tiếng kinh hô dồn dập, một giây sau liền bận rộn đến mức quên trách cứ nàng.
Tống Tây Tử cúi đầu cảm thụ được khí tức ấm áp trong lòng, một giờ qua đi, nàng từng chút một tách đi lớp vỏ hành trên lòng bàn tay, vì vậy mà tìm được lõi hành tây tuyết trắng.
Trong quá trình một giờ tìm kiếm này, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là một loại khảo nghiệm thể lực, nàng có chút mệt, đôi mắt khép hờ, lúc nào cũng có thể ngủ thϊếp đi.

Lâu Xuân Vũ có chút mệt ý, lại đang có vài phần tâm tư trở về hồi tưởng một màn vừa rồi, nàng dường như từ trên cao nhìn xuống bản thân và Tống Tây Tử đang nằm trên giường, ngón tay thon dài xinh đẹp của Tống Tây Tử mọc rể trên da thịt của nàng...
Tống Tây Tử ra một thân mồ hôi, men say đã giải.
Hai người ôm lấy nhau, cái cằm của Tống Tây Tử đặt ở trên trán Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ giống một con mèo con nhu thuận, khi mệt nhọc liền đặc biệt dính người.
Tống Tây Tử luôn cảm thấy Lâu Xuân Vũ giống mèo, bởi vậy, nàng đối với mèo có chút tâm tư yêu thích.

Vốn nàng đối với mèo không có cảm giác, chỉ bởi vì Lâu Xuân Vũ thích một loài vật phức tạp lại mâu thuẫn như mèo.
Tống Tây Tử nói: "Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tháng sau là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn quà sinh nhật gì, ngươi có thể âm thầm ám chỉ cho ta."
Lâu Xuân Vũ mới nhận ra, rất nhanh, chính là sinh nhật ba mươi tuổi của nàng.

Đời trước vừa bước vào sinh nhật ba mươi tuổi, nàng nhớ rõ bản thân đã chết rồi.

Nàng cầu nguyện nếu như có cơ hội lại sống một lần nữa, nàng nhất định sẽ sống vì bản thân mình.
Kết quả một giấc tỉnh lại, nàng quay về quá khứ, một lần nữa được sống lại.
Lời nói của Tống Tây Tử, bỗng nhiên nhắc nhở Lâu Xuân Vũ, nàng thậm chí bắt đầu sợ hãi phải đối mặt với một ngày này.
Lâu Xuân Vũ đẩy đẩy Tống Tây Tử, tận khả năng mà gần sát vào Tống Tây Tử, nàng không phải là chưa từng câu dẫn qua Tống Tây Tử, nhưng mà lần này, nàng làm càng thêm dùng sức.
Tống Tây Tử từ từ mắt mở ra, có chút mê mang, buồn ngủ làm cho nàng phản ứng có chút chậm, nàng hỏi: "Ân? Ngươi làm sao vậy?"
"Ta ngủ không được." Lâu Xuân Vũ muốn Tống Tây Tử giúp mình đem phần bất an này xóa đi.
"Vừa rồi là ai nói buồn ngủ quá, vậy làm sao bây giờ?" Cơn buồn ngủ của Tống Tây Tử bị sự tấm công đột ngột làm cho tan rã.
Con mèo nhỏ mơ mơ màng màng vừa rồi, bỗng nhiên biến thành hồ ly tinh, Tống Tây Tử bị sự thay đổi của Lâu Xuân Vũ làm cho kinh diễm, không tiếc kéo lấy thân thể mệt mỏi mà nghênh hợp.
Lâu Xuân Vũ nhận được bưu kiện từ quê nhà gởi đến, bên trong thùng giấy đều là đặc sản địa phương, ngoài khoai lang bắp, còn có một túi trứng vùi trong gạo.
Sau đó Lâu Xuân Vũ ý thức được một ngày này, là sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Nàng chìm trong hạnh phúc mà quên mất thời gian, nhưng mà thực tế như một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, làm nàng thức tỉnh.
Nàng vô tri vô giác mà thu nhận những món đồ này, nhớ rõ Tống Tây Tử tan tầm sẽ trở về, cùng ăn cơm chiều.
Bỏ mọi thứ vào tủ lạnh, phải lập tức giải quyết, bắt tay vào thực hiện.
Điện thoại chấn động khiến cho Lâu Xuân Vũ không thể không dừng lại công việc trên tay, nhận được tin nhắn Tống Tây Tử gởi tới, Tống Tây Tử nói nàng kẹt xe, sau đó hình những chiếc hộp giấy xếp chồng lên nhau ở ghế sau xe, Lâu Xuân Vũ nghe giọng nói của Tống Tây Tử, mới biết được đó là bộ tứ kiện nàng mua.
Khi vẫn còn đang buồn bực, Lâu Xuân Vũ liền nhận được điện thoại của Lâu mẹ.
Trong điện thoại, Lâu mẹ hỏi nàng đã nhận được bưu kiện chưa, Lâu Xuân Vũ nói: "Đều đã nhận được."
Qua điện thoại Lâu mẹ nói liên miên một chút những việc cần chú ý, lại nói chút chuyện liên quan đến họ hàng.
Lâu Xuân Vũ bình thường cùng Lâu mẹ nói điện thoại đều không quá một phút đồng hồ, mẹ của nàng cũng sẽ không nói nhiều như vậy, cơ bản trò chuyện không đến vài câu liền cúp máy, lúc này nhẫn nại tính tình mà nghe mẹ nàng nói thêm vài phút đồng hồ, liền đoán được là có lời muốn nói.
Lâu Xuân Vũ bên này ân ân ứng phó.
Bởi vì nữ nhi không có hứng thú cùng bà tiếp tục diễn nữa, Lâu mẹ cũng liền chuẩn bị nói thẳng ra, bà hỏi: "Vậy bằng hữu của con hiện tại có ở bên cạnh không?"
Lâu Xuân Vũ nghĩ thầm, rốt cuộc đã tiến vào chính đề.
Nàng nói: "Nàng không có ở đây, mẹ có lời gì muốn nói, trực tiếp nói với con là được rồi."
"Mẹ liền hỏi con một chút, con thật sự không muốn kết hôn sao? Con muốn như vậy trôi qua cả một đời dài?..."
Nghe lời nói của mẹ, động tác trong tay Lâu Xuân Vũ vẫn như cũ là tiếp tục, những lời nói kia, vốn không ảnh hưởng tới nàng, nàng nghe liền nghe, trong lòng nửa điểm gợn sóng đều không có.
Lâu mẹ mang tâm tình kích động rốt cuộc không lên tiếng nữa, bà phát hiện nữ nhi ở bên kia điện thoại không có hồi âm, tức giận nói: "Lâu Xuân Vũ, con có đang nghe mẹ nói sao?"
"Con đang nghe, là mẹ không cho con cơ hội nói chuyện." Lâu Xuân Vũ tâm bình khí hòa mà trả lời.
"Mẹ để con nói, con liền nói rõ ràng a." Lâu mẹ nghe được giọng nói Lâu Xuân Vũ đã nổi giận, Lâu Xuân Vũ càng bình tĩnh, bà càng là khống chế không nổi tâm tình của mình.

"Con không có gì để nói, con nói mẹ cũng sẽ không nghe." Lâu Xuân Vũ biết rõ, bản thân giải thích nhiều hơn nữa, đều là phí lời.
"Ta nói với ngươi, nói không thông, đầu óc ngươi đều có vấn đề, ta muốn nói với bằng hữu của ngươi, ta hỏi nàng có tâm tư gì, nàng có lương tâm hay không, nàng có thay ngươi suy nghĩ một chút hay không, nàng làm lãng phí cuộc đời ngươi như vậy, chính là để lỡ thời gian của ngươi." Học sinh tiểu học không chăm chỉ học cho tốt, gia trưởng liền cho rằng là đồng học trong trường học làm hư mất hài tử nhà mình, cho nên gia trưởng nghĩ ra biện pháp giải quyết chính là để hài tử hư hỏng kia cách xa nữ nhi của mình một chút.

Vô luận Lâu mẹ nói bản thân mình thế nào, Lâu Xuân Vũ đã luyện ra ý chí sắt đá, sẽ không vì những lời nói không đáng bận tâm này mà tức giận, nhưng mà, khi nhắc tới Tống Tây Tử, tâm tình như sóng nước phẳng lặng của Lâu Xuân Vũ lập tức liền có phiền muộn ý, lúc nói chuyện nàng không khỏi nhiễm lên tức giận, "Không có bất cứ liên quan gì đến nàng, con không kết hôn là lựa chọn của con.

Con có kết hôn hay không, muốn có hài tử hay không, đều đã không liên quan đến mẹ, con làm nữ nhi của mẹ, con sẽ hiếu thuận với mẹ cho đến thời khắc cuối cùng.

Như vậy là đủ rồi."
"Ngươi đây không phải là hiếu thuận, ngươi đây là đang hại ta, ngươi hại ta biến thành tội nhân của Lâu gia.

Ta sinh ra nữ nhi như ngươi, ta liền không mặt mũi để gặp tổ tông.


Ta chẳng những muốn đi tìm nàng, ta còn muốn đi tìm nàng của cha mẹ, ta hỏi người trong nhà nàng làm sao lại nuôi dưỡng ra nữ nhi như nàng..."
Lâu Xuân Vũ nói: "Không cần nói nữa.

Đây là lần cuối cùng con nhận điện thoại của mẹ.

Sau này mẹ đừng gọi điện thoại cho con nữa, mẹ gọi tới con cũng không nghe máy."
"Ngươi sẽ phải hối hận.

Ngươi khẳng định sẽ phải hối hận." Trong điện thoại mẹ lần nữa mất đi lãnh tĩnh.
Những lời chửi bới ác ý vẫn còn ở bên tai, thanh âm kia hóa thành một cái xiềng xích nhốt chặt lấy cổ Lâu Xuân Vũ, ý thức Lâu Xuân Vũ có một lát trống rỗng, điện thoại chấn động đem ý tứ của Lâu Xuân Vũ kéo lại, nàng từ từ hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình liền đứng ở trước bếp lò, trong tay cũng không có điện thoại, nhưng mà nàng nhớ rõ một giây cuối cùng khi cúp điện thoại, nàng rõ ràng đang nắm điện thoại trong tay, nàng bởi vì cuộc gọi của Lâu mẹ, tức đến nỗi muốn ném điện thoại đi.

Mà nàng nhớ rõ chính mình chỉ là ngây người trong chốc lát, làm sao thoáng cái, điện thoại đã không thấy tăm hơi.
Nàng lau trán, ở cạnh quầy bếp tìm được điện thoại.
Nàng mở khóa điện thoại, Tống Tây Tử nhắn tin tới nói mình đang kẹt xe.
Sau đó nhảy ra ảnh chụp của Tống Tây Tử.
Lâu Xuân Vũ cầm điện thoại trong tay thần sắc càng là mê mang.
Tình cảnh này vừa rồi từng xuất hiện, hiện tại lại lặp lại một lần nữa.
Nàng nhìn tin nhắn giọng nói vừa gởi đến, nàng có thể rất khẳng định mà nói, không cần điểm mở nàng cũng biết Tống Tây Tử muốn nói cái gì, nàng thề nàng thật sự đã trải qua một màn này.
Lâu Xuân Vũ thậm chí có loại cảm giác choáng váng.
Lâu Xuân Vũ đã tìm được dãy số của Lâu mẹ, do dự mãi, gọi qua, điện thoại lập tức được người nghe máy: "Alo? Xuân Vũ a, mẹ vừa muốn gọi cho con, bưu kiện con nhận được chưa?"
"Nhận được rồi."
"Hôm nay là sinh nhật của con, con nhớ đem trứng gà lấy ra, không cần để bị hỏng, mẹ gởi bắp cho con, sợ con ăn không hết liền sẽ không nấu, con bỏ vào tủ lạnh, khi muốn ăn lại lấy ra."
Trầm mặc hồi lâu, Lâu Xuân Vũ nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì khác muốn nói sao?"
"Lần trước con gởi về quá nhiều đồ ăn vặt rồi, trong nhà ăn không hết, mẹ chia cho người ta, sai khi người ta ăn xong hỏi mẹ muốn mua, mẹ không biết giá cả.

Mẹ nói người ta tìm đến cửa hàng của con, cũng không sao đi?"
"Không sao.

Trực tiếp lên cửa hàng là được rồi, không có việc gì." Lâu Xuân Vũ thấp giọng nỉ non.
Phần đối thoại sau đó, Lâu Xuân Vũ đều nhớ không được, nàng hốt hoảng mà để điện thoại di động xuống, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, nàng nghĩ vừa rồi có thể là một giấc mộng của nàng, một giấc mộng chân thật.
----------
Tống Tây Tử đang lái xe trên đường về nhà, đường dài đằng đẳng, tình trạng kẹt xe càng thêm nghiêm trọng.
Ngay cả radio phát trong xe cũng nói, tín hiệu đèn giao thông hỗn loạn ách tắt trong nửa giờ.
Tống Tây Tử thấy đuôi xe phía trước vẫn không nhúc nhích, nàng chụp một tấm ảnh những hộp giấy được chồng lên nhau cao tầm nửa thước đặt ở sau xe gởi cho Lâu Xuân Vũ.
"Lâu lão sư thân ái, sinh nhật mười tám tuổi à không sinh nhật mười hai tuổi vui vẻ! Ta mua bánh ngọt, còn có chuẩn bị lễ vật, ta chụp ảnh cho ngươi, cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí, thẳng thắn nói ta mua bộ tứ kiện cho ngươi, hơn nữa là chuẩn bị năm bộ, đảm bảo ở nhà liền đủ dùng."
Sau khi đem tin nhắn giọng nói gởi đi, thần sắc Tống Tây Tử có chút nhộn nhạo.
Nghĩ đến nguyên nhân khi mua những bộ tứ kiện này, Tống Tây Tử tươi cười đến nhộn nhạo.
Sau một lần vận động hài hòa vào ban đêm, bởi vì một bên ướt đẫm, thật sự không thể chấp nhận, hai người còn phải chịu đựng cơn buồn ngủ mà đen ga giường thay đi, Lâu Xuân Vũ oán trách vài câu, nói gần đây phải giặt ga giường quá nhiều, không có chuẩn bị ga giường dự phòng.
Cho nên Tống Tây Tử còn đặc biệt hỏi bên bán hàng, lựa chọn chất liệu dễ giặt tẩy.
Khi kẹt xe, Tống Tây Tử điều chỉnh radio, một kênh lại đổi một kênh.
Nhảy qua nhạc jazz, nhảy qua quảng cáo, nhảy qua thanh âm cả nam lẫn nữ, đều không cảm thấy hứng thú, Tống Tây Tử cũng lười điều chỉnh, tùy tiện ấn chọn đến một kênh liền buông tay.
Trong radio người chủ trì cùng khách mời đang nói về vấn đề trầm cảm hậu sản.
Người chủ trì nói: "Mà vấn đề trầm cảm hậu sản này kỳ thật cách chúng ta cũng không xa.

Chính là buổi sáng hôm nay, ta không phải là đến muộn sao, bởi vì ta đi làm trên đường bị kẹt xe, chính là có liên quan đến chuyện này, khi lái xe đi qua liền nhìn thấy rất nhiều người bao vây ở bên ngoài bệnh viện, 110 cùng cứu hỏa đều đến rồi.


Sau đó xem Weibo mưới mới biết được, đó là một người mẹ vừa mới sinh hài tử leo lên sân thượng của bệnh viện, muốn tự sát, may mắn kịp thời có người phát hiện, cứu được rồi.

Vạn hạnh vạn hạnh.

Vị mẫu thân này sau khi sanh xong hài tử thứ hai, liền bị trầm cảm hậu sản, nhưng mà không có ai coi trọng chuyện này, bao gồm cả người nhà, tất cả mọi người đều nói đây chỉ là vấn đề nhỏ, không coi trọng..."
"Vậy thật sự chính là may mắn, nếu có vạn nhất gì, nếu như không còn mẹ, hài tử làm sao bây giờ."
"Đúng vậy a, tin tức còn nói hài tử lớn nhất mới ba tuổi, tiểu nữ nhi vừa ra đời.

Hơn nữa, ta xem tin tức nói hôm nay chính là sinh nhật của vị mẫu thân đó."
"Cứu được thì tốt rồi..."
Tống Tây Tử đột ngột cảm thấy hoảng hốt, bàn tay nàng run rẩy thiếu chút nữa đã cầm không được điện thoại, sau khi hít vào một hơi thật sâu, nàng tìm kiếm các từ khóa liên quan trên Weibo, trầm cảm, nhảy xuống từ tòa nhà, năm chữ đơn giản, nàng đánh sai thật nhiều lần, sau khi lặp lại nhiều lần, mới nhập được chính xác chữ, nàng nín hơi chờ đợi, sau sự chờ đợi dài đằng đẵng lại ngạt thở, một hotsearch Weibo nhảy vào tầm mắt, là ảnh chụp của người trong tin tức, tấm hình đầu tiên, đường nét mơ hồ kia cực kỳ giống một người quen biết trong lòng nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa đã ngạt thở, nàng khó khăn đem ánh mắt chuyển sang tấm hình tiếp theo, người trong tin tức ngồi ở bên giường tuy rằng gương mặt đã được làm mờ, nhưng mà đường nét gương mặt mơ hồ lộ ra lại cũng giống như người quen trong lòng của nàng, sau khi liên tục xác nhận, tâm Tống Tây Tử chậm rãi hạ xuống.
Không phải là người kia.

Tống Tây Tử nghe thấy có một thanh âm run rẩy nói.
Nàng không dám lại xem Weibo, đem màn hình nhấn tắt, nàng ném điện thoại sang ghế lái phụ, hai tay nắm lấy tay lái, trong lòng có một ý niệm, chính là muốn nhanh chóng trở về.
Thời khắc đó khi mở cửa nhà, Tống Tây Tử ném túi xách xuống, xông vào phòng tiếp khách, Lâu Xuân Vũ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nghe thấy thanh âm mở khóa bằng vân tay, liền đoán được một chủ nhân khác của ngôi nhà đã về rồi, nàng hơi ngẩng đầu, một giây sau, bóng mờ bao phủ lấy nàng, Tống Tây Tử từ phía sau ghế sofa cúi người ôm lấy nàng.
Lâu Xuân Vũ bị ôm vào lòng, cái ôm của Tống Tây Tử dùng thêm vài phần sức lực, Lâu Xuân Vũ có chút chịu không nổi phần nhiệt tình này, vỗ vỗ cánh tay Tống Tây Tử, thỉnh nàng buông tha chính mình.
Đôi tay ôm lấy mình là đang run rẩy?
"Ngươi sắp bóp chết ta rồi." Lâu Xuân Vũ cười nói.
Tống Tây Tử vẫn như cũ không chịu buông tay, nàng sợ người trong vòng tay của mình sẽ hóa thành khói bụi mà vụt đi mất.
"Ngươi làm sao vậy, cùng ta có thù oán sao, muốn gϊếŧ chết ta sao?" Lâu Xuân Vũ đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc dài của Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử bảo trì tư thế khom lưng ôm lấy nàng, vùi mặt ở cần cổ của nàng, hấp thu khí tức ấm áp thuộc về Lâu Xuân Vũ, đây hết thảy, khiến cho nàng hạnh phúc đến muốn bật khóc.
Tống Tây Tử nói: "Ta rất yêu ngươi."
"Ngươi có phải hay không ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với ta." Lâu Xuân Vũ dùng đầu ngón tay chọt vào trán Tống Tây Tử.
Khác thường như vậy, không giống với Tống Tây Tử a.
"Mới không có, từ lọn tóc đến đầu ngón tay, từ thân thể đến tâm vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngươi."
"A." Lâu Xuân Vũ phác họa theo đường nét khuôn cằm của Tống Tây Tử, nàng vẽ ra chính là đường nét của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử xinh đẹp bắt mắt đến như vậy, nói ra lời tâm tình chỉ thuộc về mình như vậy, Lâu Xuân Vũ vốn không có sức chống cự, trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.
"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ." Tống Tây Tử hé miệng, khe khẽ cắn xuống đầu ngón tay Lâu Xuân Vũ, đầu lưỡi nóng ướt lướt qua đầu ngón tay Lâu Xuân Vũ, lưu cho Lâu Xuân Vũ cảm giác rung động như điện giật.
Bầu không khí trở nên phấn hồng, Tống Tây Tử bỗng nhiên nhớ tới bộ tứ kiện còn đặt ở ghế sau xe, chỉ là nhìn người trước mắt, cùng sự ấm áp trong đôi mắt người kia, nàng liền cảm thấy những thứ này đều là việc nhỏ không cần để tâm đến, điều hiện tại nàng muốn làm nhất chính là ngồi xuống ghế sofa, cùng người kia hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.
----------oOo----------
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, lúc bắt đầu cũng không nghĩ sẽ kéo dài đến như vậy.
Về truyện này thì trên Tấn Giang có 1 bình luận rất hay như này "Kết thúc chính là bất ngờ, hơn một trăm chương, dường như đã cùng bọn họ đi qua một đoạn đường dài, nhìn bọn họ từng chút một trưởng thành, sửa chữa vết thương trong quá khứ, hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.

Nghĩ đến kiếp trước của hai người vẫn sẽ cảm thấy sầu thảm, kỳ thật chính là không có tái sinh, hi vọng mọi người có thể dũng cảm đi qua một kiếp này mà không cần hối hận, cho đến một khắc cuối cùng trước khi chết đi cũng không hối hận."
Truyện đôi khi có chút lê thê, chậm rãi nhưng vẫn có cái cốt đáng đọc, cũng tương đối là "thực tế", thật sự thì cho dù có được sống lại một kiếp người nữa thì mỗi người cũng sẽ phải chậm rãi đi từng bước một thôi, một mình bạn không thể thúc đẩy thời đại phát triển đến điểm mà bạn đã biết trước kia, cũng không thể nắm chắc được nó sẽ phát triển như trong trí nhớ của bạn, cũng có khi là không nhớ nổi hướng phát triển của nó, nên chỉ có thể từ từ đi lên thôi, mạch truyện chậm rãi nhưng hợp lý, mình nghĩ vậy.
Về tuyến tình cảm thì không phải kiểu ngọt lịm hồng phấn nhưng lại rất ý nghĩ, Tống Tây Tử là ánh sáng là lý lưởng là động lực là sức mạnh của Lâu Xuân Vũ, chắc cũng không có tình cảm nào sâu nặng hơn như vậy nữa.

Tống Tây Tử là dành cho Lâu Xuân Vũ tất cả yêu thương và bao dung rồi.

Cũng là một bộ truyện đáng đọc ha.

Đi được đến thì cám ơn sự kiên nhẫn của các bạn rồi, từ tình tiết truyện, cách hành văn cho đến sự trì hoãn trong quá trình edit của mình nữa, hẳn là mọi người đã phải rất kiên nhẫn rồi, cám ơn rất nhiều.
Như mọi khi, rất vui được đồng hành cùng các bạn.

18/09/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận