Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi


Buổi tối, nửa giờ trước khi tắt đèn đi ngủ, những người khác trong phòng gần như đã sẵn sàng để đi ngủ, kết quả, Tề Nhã Nhã giống như phát điên mà xông tới, hiệu triệu mọi người đi qua những phòng khác, hai người khác cũng là hào hứng, mang dép lê vào, đi theo Tề Nhã Nhã, trước khi đi còn muốn lôi kéo Lâu Xuân Vũ cùng đi, lúc này Lâu Xuân Vũ đã nằm xuống rồi, liền không tham dự.
Mùa hè, phòng của đại nhất không có điều hòa, chỉ có quạt điện chạy vù vù, nhưng mà làn gió nhẹ thổi ra không thể xóa đi cái nóng bức của mùa hè.
Lâu Xuân Vũ nằm trên tấm chiếu hoàn toàn mới, hít thở hương vị thanh sáp* quẩn quanh.

Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi giấc ngủ kéo đến.
(*Ban đầu dùng để chỉ quả chưa chín, nay thường dùng để chỉ người chưa trưởng thành.

Đồng thời, nó cũng miêu tả vẻ ngoài giản dị và trong sáng của những con người chưa từng trải qua thế giới.

Nghĩa của từ này đã được mở rộng, và nhiều người sẽ dùng nó để mô tả những chàng trai và cô gái trẻ trung và trong sáng, những người chưa tham gia sâu vào cuộc đời bôn ba.)
Toàn bộ khu ký túc xá nữ sinh đều đang sôi trào, Lâu Xuân Vũ một chút cũng không có buồn ngủ.
Nàng ngồi xếp bằng ở bên giường mà suy nghĩ, cảm nhận được mái tóc dài còn ẩm ướt đang tán lạc trên vai.
Lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, bạn cùng phòng của nàng trở về rồi, từ bên ngoài đã đưa đến tiếng cười cùng tiếng nói chuyện, cũng đưa đến những vị khách thăm phòng.
"Ai, Xuân Vũ, ngươi thật yên tĩnh, ta thấy ngươi một ngày cũng không nói được mấy câu, không sợ nghẹn hỏng người sao, tại sao ngươi cũng không đi qua những phòng khác a?" Tề Nhã Nhã người còn chưa tới, tiếng nói đã tới trước, nàng đi đến bên giường Lâu Xuân Vũ, ngưỡng đầu nhìn Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ lắc đầu, nói: "Các ngươi chơi vui vẻ đi, ta đến buổi tối liền muốn ngủ."
"Thói quen sinh hoạt này của ngươi liền không được, giống như lão thái thái a, người trẻ tuổi liền nên có bộ dạng của người trẻ tuổi a, Tây Tử Tây Tử, ngươi đến ngồi một chút, ta lấy lễ vật cho ngươi." Tề Nhã Nhã chạy đến cạnh cửa, đầu hướng ra phía ngoài, gọi một cái tên đang ở bên ngoài phòng.
Lâu Xuân Vũ nghe cái tên này, hoài nghi người Tề Nhã Nhã đang gọi có phải Tống Tây Tử nàng biết hay không.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là trốn đi, nàng nằm xuống đối mặt với vách tường, cầm chăn đắp lên người, giả vờ đã ngủ.
Nhưng mà trời rất nóng làm sao lại có người đem chăn đắp lên toàn thân, nàng làm như vậy liền quá mức lộ liễu rồi, nàng lại đem chân duỗi ra ngoài một chút.
Tống Tây Tử bị Tề Nhã Nhã kéo vào phòng 401.
Trong phòng này nàng vốn chỉ nhận thức Liêu Dật Vân, kết quả Tề Nhã Nhã bị Liêu Dật Vân mang đến phòng 301 một chuyến, liền tựa như đã quen thuộc mà bắt đầu gọi danh tự của nàng, lúc này lại đem cả bốn người trong phòng của nàng kéo qua đây, nói là muốn làm quen một chút.
Trên người Tề Nhã Nhã có một loại đặc điểm làm cho Tống Tây Tử đặc biệt để ý, khi Tề Nhã Nhã tiến đến gần thần kinh Tống Tây Tử thoáng cái liền kéo căng, đó là loại cảm giác nói không rõ.
Trong lòng Tống Tây Tử tự nói với mình, tốt nhất là cách Tề Nhã Nhã xa một chút, nếu như không muốn gây phiền toái.
Cả phòng 401, Tống Tây Tử đều quyết định cách xa xa một chút.

Nhưng mà bởi vì Liêu Dật Vân ở trong phòng này, Tống Tây Tử liền đến đây.
Liêu Dật Vân chỉ cảm thấy Tề Nhã Nhã đối với Tống Tây Tử nhiệt tình quá phận, giống như tình cảm của hai người là hảo bằng hữu đã lâu mới gặp lại, giống như tiểu tỷ muội từng nắm tay đi đến WC ở thời tiểu học, không giống như một người vừa quen biết chút nào.

Cũng không có nghĩ nhiều.
Tống Tây Tử không dấu vết và nhích đến gần Liêu Dật Vân, ngồi xuống vị trí của Liêu Dật Vân.
"Các ngươi còn có một người sao?" Nữ sinh đến tham quan đếm nhân số, phát hiện 401 mới có ba người, 301 đến bốn người, nhân số không đối xứng.
"Ở đằng bên kia." Tạ Nhuế chỉ chỉ giường ngủ của Lâu Xuân Vũ, các nàng ngẩng đầu chỉ thấy một cái bóng lưng hướng về phía của các nàng, bóng lưng kia vẫn không nhúc nhích, vừa rồi thanh âm nhao nhao như vậy cũng không có đem nàng đánh thức, xem ra là ngủ rồi.
Tạ Nhuế rất tự giác mà hạ thấp thanh âm, "Xuân Vũ, ngươi có phải là ngủ rồi hay không?"
"Không có, ta chỉ là có chút mệt, các ngươi trò chuyện, không cần quan tâm đến ta." Lâu Xuân Vũ nói xong, vẫn như cũ không có xoay người.
Nơi này chỉ có Tề Nhã Nhã trong lòng còn có nghi hoặc, vừa rồi không phải là đang hoàn toàn tỉnh táo sao?
Bất quá nàng rất nhanh liền chuyên tâm tìm chủ đề cùng những người khác nói chuyện phiếm.
Giữa chừng cũng có vài nữ sinh ở phòng khác tới đây thăm nhà một chút.
Lâu Xuân Vũ đưa lưng về phía các nàng, lại dựng thẳng lỗ tai lên, nghe các nàng nói chuyện phiếm.
Đối với nhân duyên của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ luôn không có nghi ngờ, người kia rất nhanh liền trở thành bằng hữu của những người này.

Lâu Xuân Vũ thầm nghĩ giấu mình, nàng hiện tại ngay cả dũng khí cùng Tống Tây Tử nói chuyện cũng không có.
Thanh âm rung rung của chiếc điện thoại bên gối làm kinh động đến Lâu Xuân Vũ, thần kinh đang buộc chặt của Lâu Xuân Vũ bị dùng sức bắn một cái, nàng vừa nhìn hiển thị trên điện thoại, là trong nhà gọi tới.
Những người khác không hẹn mà cùng mà thu hồi thanh âm, trong nháy mắt trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Lâu Xuân Vũ biết lúc này gương mặt mình nhất định là hồng thấu, bởi vì tầm mắt của Tống Tây Tử lúc này có thể nhìn thấy một phần gương mặt nàng.
Nàng nhận điện thoại, điện thoại là mẹ gọi tới, hỏi nàng ở trường học thế nào, phòng ở làm sao, cùng mọi người trong phòng chung sống có được không.
Lâu Xuân Vũ nhỏ giọng mà trả lời mẹ, nói cho mẹ biết không thành vấn đề, nàng đều có thể ứng đối tốt.
Giữa mái tóc đen dài tán lạc Tống Tây Tử có thể mơ hồ nhìn thấy cái cằm trắng noãn của Lâu Xuân Vũ, nàng lờ mờ nhớ đến đã gặp qua người này ở nhà ga, chính mình chỉ dẫn người này lên xe.

Ấn tượng duy nhất đối với người này chính là tính cách kỳ quái.
Bây giờ thấy người này ở trong phòng liền cũng không nói nhiều, liền lại tăng thêm một cái ấn tượng trong lòng nàng, người này chính là hướng nội.
Tống Tây Tử đem ánh mắt thu hồi, trong lúc vô tình liền bắt được ánh mắt Tề Nhã Nhã đang chăm chú nhìn nàng, làm cho nàng có chút nhíu mày.
Chờ đến khi nữ sinh 301 đều rời đi, Lâu Xuân Vũ nằm trên giường trên trán đã thấm ướt đẫm mồ hôi.
Tề Nhã Nhã hướng Liêu Dật Vân nghe ngóng về Tống Tây Tử, Liêu Dật Vân cùng Tống Tây Tử quen biết cũng bất quá vài ngày, biết những chuyện liên quan đến nàng cũng không nhiều, huống chi lúc trước cũng đều đã nói qua, Liêu Dật Vân liền không muốn nói nữa.
Tề Nhã Nhã dùng lưỡi vịt nhà làm mà hối lộ nàng, ngóng trông nàng nói thêm nữa một chút nữa.
Liêu Dật Vân không phải là người đặc biệt nhạy cảm, nhưng mà nàng cũng không phải là không biết thưởng thức, lúc này trong đầu nàng hiện lên một ý niệm mơ hồ, nàng chống lại gương mặt mang đầy dáng tươi cười của Tề Nhã Nhã, cẩn thận nhìn kỹ một phen, "Ngươi muốn biết cái gì, tại sao ngươi không tự mình đi hỏi nàng a, ngươi hướng ta nghe ngóng liền được cái gì a, ta lại không có liên quan gì với nàng."
Tề Nhã Nhã lập tức ủ rũ, giống như cún con bị cứng rắn cướp đi đồ chơi, nàng áp vào bên tai Liêu Dật Vân, âm thầm nói với nàng vài lời.
Liêu Dật Vân nói khẽ với nàng: "Ngươi nói cho ta biết...!Ta sẽ...!Nhưng mà ngươi không thể...!Quá độ nhiệt tình sẽ giống như là quấy rối a..."
Lâu Xuân Vũ nghe đến hết thảy những lời này liền quên hít thở, trái tim bị chăm chú vặn chặt.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, nàng hít một hơi thật sâu.

Nàng phát hiện nàng đối với Tề Nhã Nhã ngoại trừ bội phục, còn có hâm mộ, Tề Nhã Nhã thật dũng cảm, Tề Nhã Nhã không sợ hãi bất cứ điều gì, hậu quả gì đều không lo lắng, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm.

Nữ tử như vậy, giống như mỗi thời khắc đều ở đang tỏa sáng.
Đổi lại là bản thân, nàng không thể đem những lời tâm sự mà bình thản nói ra, nàng chỉ biết đem hết thảy mà chôn ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng.
Một đêm này Lâu Xuân Vũ căn bản không thể ngủ ngon.
Mọi người trong phòng liền cùng nhau xuống nhà ăn ăn điểm tâm, Tề Nhã Nhã mắt sắc, giữa rất nhiều chỗ ngồi liền nhìn thấy vị trí của Tống Tây Tử, nàng sợ bản thân đi qua quá đột ngột, nàng liền kéo theo Lâu Xuân Vũ đang ở gần nàng nhất.
Lâu Xuân Vũ đang cầm khay thức ăn, chỉ có thể bị động mà đi theo nàng.
Tống Tây Tử vừa thấy người đến là Tề Nhã Nhã, lộ ra một nụ cười hữu lễ, Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh Tề Nhã Nhã kỳ thật trong lòng liền muốn chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng mà Tề Nhã Nhã không chịu để cho nàng đi, ấn nàng ngồi xuống.
"Chào buổi sáng." Lâu Xuân Vũ hận không thể xoay người rời đi, cái ghế kia giống như là bị đóng đinh, nàng ngồi trên đó toàn thân đều không thoải mái.
"Chào buổi sáng, Tây Tử, chỗ này không có ai a, chúng ta ghép bàn đi." Tề Nhã Nhã đều đã ngồi xuống mới trưng cầu ý kiến.

Trong lòng Tống Tây Tử liền đã trợn tròn mắt.
Tề Nhã Nhã thật ra lại cùng mọi người trong phòng 301 trò chuyện rất vui vẻ, liền Tống Tây Tử cũng cùng nàng giống như bằng hữu mà nói chuyện nhà.

Lâu Xuân Vũ lặng yên ăn bữa sáng.
Khi trả lại khay thức ăn, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử một trước một sau mà đi lên, Tống Tây Tử hướng Lâu Xuân Vũ cười cười, Lâu Xuân Vũ đáp lại một dáng tươi cười ngắn ngủi, lại cúi đầu.
Đổng Giai Văn nhắn hỏi Lâu Xuân Vũ có thể thêm người vào nhóm học tập hay không, nàng có vài vị đồng học, muốn làm quen với Lâu lão sư.

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến khi nàng công tác có một nhóm đệ tử xác thực sẽ thuận tiện quản lý, liền đem đệ tử của mình cho vào cùng một nhóm.
Ban đầu trong nhóm chỉ có nàng và ba vị đệ tử trò chuyện, sau đó trong nhóm có thêm một vài câu hỏi liên quan đến phương diện học tập, Lâu Xuân Vũ cũng đều kiên nhẫn trả lời.
Không biết từ lúc nào, người trong nhóm bắt đầu nhiều hơn.
Liễu Quỳnh Anh có một đề mục giải không ra, là Lâu Xuân Vũ giảng giải giúp, phương thức giảng giải so với đáp án càng rõ ràng dễ hiểu hơn một chút, Liễu Quỳnh Anh đem mạch suy nghĩ giải đề của Lâu Xuân Vũ nói cho đồng học, đồng học ngồi cùng bàn hỏi nàng có thể vào nhóm hay không, Lâu Xuân Vũ liền đồng ý.
Trong nhóm, nàng cùng từng mỗi đệ tử mới tiến đến đều giải thích qua, nàng chỉ chuyên hai môn toán học cùng tiếng Anh, câu trả lời của nàng chỉ có thể làm tham khảo, vẫn là lấy đáp án làm chủ.
Đệ tử vẫn luôn chú ý gọi nàng là Lâu lão sư, buổi tối nàng vẫn sẽ dành một hai giờ vào nhóm, có đôi khi là lướt qua cùng bọn họ nói chuyện phiếm, có đôi khi nhằm vào vấn đề bọn họ đề xuất mà trả lời.
Mục đích Lâu Xuân Vũ mở nhóm học này cũng không phải là vì kiếm tiền, chỉ là ở chỗ này nàng đã tìm được cảm giác được cần đến.
Chỉ là rất nhanh, khóa huấn luyện quân sự đã cướp đi thời gian nhàn rỗi của Lâu Xuân Vũ, nàng cùng các đệ tử trong nhóm xin nghỉ một thời gian.
Có đệ tử trong nhóm khi biết Lâu lão sư vẫn còn là sinh viên đều tỏ vẻ không tin, nói căn bản không nghĩ tới Lâu lão sư vẫn còn là đệ tử.
Lâu Xuân Vũ mặc quân phục huấn luyện màu xanh lá, đi theo đại binh sĩ đến sân luyện tập.
Một ngày này trôi qua, thể lực bị triệt để tiêu hao, trên đường trở về phòng, ngay cả sức lực để nói chuyện liên tục mọi người đều không có, chỉ muốn lập tức xông vào phòng tắm tẩy rửa đi mồ hôi bẩn trên người, nữ sinh thích sạch sẽ một lát cũng không thể chịu đựng được, một đường nhanh chóng xông lên.
Lâu Xuân Vũ rất cảm tạ chuyện bản thân đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, một ngày này huấn luyện xong, nàng chẳng qua là cảm thấy có chút mệt mỏi, nếu như cả kỳ nghỉ hè vừa rồi nàng đều nằm không như thi thể, nói không chừng liền thật sẽ chịu không nổi.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện thời gian tự do hoạt động là hữu hạn, phòng tắm xuất hiện giờ cao điểm, nhiều người đến mức phải xếp hạng hết cả ba tầng lầu.
Vị trí Lâu Xuân Vũ đứng chờ đã không còn tiếng nước, Lâu Xuân Vũ cần đồ dùng chờ cửa mở ra.
Sau khi cửa mở người ở bên trong mang theo một thân hơi nước đi ra, lướt qua Lâu Xuân Vũ, chóp mũi Lâu Xuân Vũ bị một hương vị thơm ngát lướt nhẹ qua, chóp mũi có chút ngứa.
Trong nháy mắt khi lướt qua, Lâu Xuân Vũ nhìn rõ gương mặt của người kia, nàng sửng sốt đứng tại chỗ, chỉ nghe thấy người đứng phía sau nói: "Các ngươi không phải là ở tầng ba sao, sao lại tới tầng bốn tranh vị trí của chúng ta.

Khó trách ta còn đang suy nghĩ, làm sao hôm nay lại có nhiều người chờ như vậy."
"Tầng một tầng ba hết nước, phụ đạo viên nói chúng ta lên đấy." Tống Tây Tử cười cười, muốn trách thì trách trường học, các nàng cũng không có biện pháp.
Vì lần hết nước này, Tống Tây Tử quyết định thuê phòng ở bên ngoài, vừa vặn học trưởng có một đồng học di dân, phòng ở mà người nhà chuẩn bị cho hắn thi nghiên cứu sinh đoán chừng sẽ để trống dài hạn, giao cho học trưởng cho thuê, cho nên vừa vặn nghe thấy Tống Tây Tử nhắc tới, học trưởng liền hỏi Tống Tây Tử có phải thật sự muốn thuê phòng ở hay không.
Tống Tây Tử nghe xong ha ha hai tiếng: "Ta đều đã nói ra ngươi còn hỏi có phải thật sự muốn thuê phòng ở hay không, nhìn ra được là ngươi không hiểu ta một chút nào."
Vị học trưởng kia cũng là nói không nên lời, lòng của nữ nhân chính là khó cân nhắc, cũng may hắn đối với nữ nhân không có hứng thú.
"Ngươi ở bên ngoài thuê phòng, chúng ta là tán thành, ta có thể tự mình dàn xếp với phụ đạo viên của người.

Lại nói các ngươi đại nhất không thể dùng máy tính thật là phiền phức, muốn ngươi làm thiết kế phác thảo cũng phải đi cho mượn máy tính, làm sao đều bất tiện."
"Ta có thể nhìn thấu rồi, trong mắt ngươi, giá trị của ta chính là làm thiết kế cho ngươi."
"Ta sai rồi.

Bây giờ trở về chủ đề chính, ngươi muốn như thế nào a."
"Đi xem phòng ở đi." Tống Tây Tử từ trên mặt bàn của học trưởng nắm lấy chìa khóa xe, tỏ ý muốn học trưởng đưa nàng đi xem phòng.
Học trưởng cũng không muốn cùng sofa dễ chịu chia xa, hắn oán giận không thôi: "Bà cô của ta ơi, ngươi có thể không cần hành động nhanh như vậy được không, vì cái gì không phải là ngày mai, vì cái gì không là ngày kia..."
"Ta không muốn xếp hàng tranh vị trí tắm rửa."
Học trưởng suy nghĩ trong chốc lát, "Ta đồng ý với ngươi, đây quả thật là vấn đề không thể nhẫn nhịn."
Chìa khóa của phòng ở kia nằm trong tay học trưởng, Tống Tây Tử đã đoạt chìa khóa xe của hắn, lái xe của hắn, học trưởng nhìn qua là tâm đau không dứt, "Ngươi có thể hảo hảo đối với tiểu lão bà của ta hay không, không cần lái xe thô lỗ như vậy! Lái đến làm cho ta đau.

Đúng rồi, Tống Tây Tử, ngươi có bằng lái xe hay không a, ngươi không thể không có bằng lái xe liền ra đường, ta sợ chết a..."
"Đây, bằng lái xe của ta.

Ta nghỉ hè một tháng liền khảo thi rồi." Tống Tây Tử đưa bằng lái xe đến trước mặt học trưởng quơ quơ vài cái.
"Nghỉ hè? Đây không phải là mới có vài ngày? Ngươi liền dám lái xe của ta! Tống Tây Tử, ngươi thật quá phận!"
"Chỉ cần chạm vào nó sẽ tự hoạt động a, xe là càng chạm vào sẽ càng có cảm giác a."
Một đường đi người lái xe trong sáng vô tư dũng cảm, người ngồi ở ghế phụ nhưng là chờ mong lo lắng.
Tống Tây Tử lái xe tiến vào chỗ đậu xe, vững vàng mà dừng lại, quay đầu nói với học trưởng: "Như thế nào, kỹ thuật ổn chứ."
"Ân ân, về sau không nên động đến tiểu lão bà của ta, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tống Tây Tử quơ lấy chìa khóa xe của học trưởng, nàng liền thích trêu đùa tiểu lão bà của người khác.
Trong nháy mắt khi cửa phòng ở mở ra, Tống Tây Tử liền quyết định sẽ thuê phòng ở này, nàng muốn phương thức liên lạc của chủ nhà, sau khi xác nhận chủ nhà là không có dự định về nước, cùng hắn ký hợp đồng thuê dài hạn mười năm.
Trên hợp đồng tiêu sái mà ký xuống tên của mình, học trưởng chụp hình hợp đồng, lưu vào máy tính, lại nhắn tin qua cho hảo bằng hữu.
Chờ sau khi hảo bằng hữu xác nhận hợp đồng không có vấn đề, Tống Tây Tử liền chuyển tiền vào tài khoản đã được thông báo, chìa khóa hắn liền chính thức giao cho Tống Tây Tử.
"Ta hiện tại cách nhân sĩ thành công liền chỉ thiếu một chiếc xe a." Tống Tây Tử cảm khái nói.
Học trưởng dùng ánh mắt căm thù mà nhìn nàng, chỉ sợ nàng ra tay đối với tiểu lão bà của mình.
Trường học bên kia cũng trả lời cho học trưởng là đệ tử đại nhất có thể xin nghỉ phép và báo cáo với phụ đạo viên, nhưng mà không thể trường kỳ không ở trong trường.
Kết quả như vậy đã là chính sách ưu đãi của trường học dựa trên đạo lý và quyền lợi của các bên, Tống Tây Tử cũng đã rất hài lòng, ít nhất nàng có vài ngày có thể đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui