Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi


"Trên cơ bản chính là như vậy.

Những lời ta muốn nhắn nhủ đều đã nhắn nhủ không sai biệt lắm." Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, bản thân đã nói hết những gì nên nói rồi, điều có thể dạy đều đã dạy cho Lâu Xuân Vũ rồi.

Lượng kiến thức có chút lớn, bởi vì công việc này xác thực tạp lại vụn vặt.

Bất quá tuy rằng Lâu Xuân Vũ là lần đầu tiên lên cương vị, nhưng mà Tống Tây Tử cảm thấy chính là tin tưởng Lâu Xuân Vũ có thể trụ được.
Dưới ánh mắt chăm chú hoàn toàn yên tâm của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ vốn còn đối với bản thân có chút tin tưởng, giờ phút này ngược lại là trở nên lo lắng.

Nếu như nàng làm không tốt, thứ mất đi không chỉ là thể diện của mình, càng làm cho Tống Tây Tử mất mặt.
Tống Tây Tử nói: "Không sao, ta tin tưởng ngươi, giữa người và người có một loại ăn ý thần bí, ví dụ như ngươi và ta, nếu như người khác nói nàng có thể giải quyết bảo ta yên tâm gì gì đó ta chắc chắn sẽ không tin, nhưng mà ngươi chỉ cần gật đầu, ta liền nghĩ nhất định là không thành vấn đề.

Ngươi nói đây không phải là rất kỳ quái sao."
Lâu Xuân Vũ nói: "Cám ơn ngươi."
"Cám ơn ta cái gì?"
"Cám ơn ngươi tín nhiệm ta." Cũng cám ơn ngươi lựa chọn ta, ta không có bản lãnh gì, cũng không tài giỏi giống như ngươi, ngươi lại lựa chọn ta, cho ta cơ hội.
Khi nhận được sự cảm kích xuất phát từ nội tâm của Lâu Xuân Vũ, điều này làm cho Tống Tây Tử cũng có chút không biết làm sao."Ngươi cố gắng lên." Tống Tây Tử cho Lâu Xuân Vũ một nụ cười thật tươi.
Buổi chiều thời gian lên lớp, điện thoại đang bật chế độ im lặng của Lâu Xuân Vũ rung rung thật nhiều lần, dãy số đến từ trong nhà không ngừng gọi tới, Lâu Xuân Vũ biết rõ trong nhà mục đích trong nhà gọi tới đây là gì, nàng nghĩ cũng không có nghĩ, liền để điện thoại sang một bên.
Đợi đến lúc tan lớp, điện thoại trong nhà lại gọi tới, lần này Lâu Xuân Vũ liền nghe máy.
Vừa mới nghe điện thoại, thanh âm của Lâu mẹ từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, "Đệ đệ của con thật là không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên trốn ở trong nhà đồng học của hắn, mẹ bắt được hắn về hắn liền nói không muốn đi học, muốn thôi học, con tới khuyên bảo hắn, chúng ta nói cái gì hắn cũng sẽ không nghe, hiện tại chỉ có con có thể nói được hắn."
Tuy rằng không thấy được gương mặt của mẹ, nhưng mà chỉ nghe thanh âm run rẩy kia cũng có thể đoán ra được lúc này bà hẳn là bị tức giận rồi.
Lâu Xuân Vũ nói: "Con khuyên không được đệ đệ.

Hắn bây giờ căn bản nghe không vào..." Lời của nàng bị Lâu mẹ cắt ngang, Lâu mẹ giận dữ mắng mỏ nàng: "Nói ngươi làm chút chuyện ngươi luôn ra sức khước từ, cái này không phải là chuyện nhỏ, là chuyện của đệ đệ ngươi, đệ đệ của ngươi không muốn đọc sách, ngươi liền không cho hắn đọc sách, ngươi đây là đang giúp hắn sao, ngươi đây là muốn hủy hoại hắn."
Rõ ràng chuyện này và mình không có liên quan gì, giáo dục đệ đệ là do cha mẹ quản, chính mình chỉ là không muốn nhúng tay vào, lại bị mắng không quan tâm đệ đệ, là muốn hủy hoại tiền đồ của hắn.

Nhưng mà chính mình làm sao có khả năng lớn như vậy để hủy đi tiền đồ của hắn.
Nếu như mình thật sự có thể quyết định vận mệnh của đệ đệ, nàng vui vẻ còn không kịp.
"Vậy mẹ muốn con làm sao bây giờ, mẹ muốn con nói với hắn không cần nháo nên học tập tốt, hắn chịu nghe sao.

Nếu nói như vậy liền hữu dụng, bây giờ mẹ cũng không cần gọi điện thoại cho con." Lâu Xuân Vũ đè nén tức giận, nàng đi đến một góc hành lang không người, đối mặt với vách tường, bởi vì không có ai nhìn đến, mới có thể hơi chút đề cao thanh âm một chút.
Lâu mẹ là triệt để luống cuống, "Con liền nói với hắn, để hắn biết tầm quan trọng của việc học tập, không được tùy hứng, hắn nghĩ thông rồi liền sẽ tiếp tục, nhà của chúng ta liền trông chờ vào hắn."
Vậy còn con, con không phải là người để mẹ trông chờ sao, con đối với mẹ là vô dùng sao.

Đã như vậy vì cái gì luôn đòi hỏi từ con nhiều như vậy.

Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, kìm nén những giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống
"Hảo, con khuyên bảo hắn.

Nhưng nếu hắn vẫn không chịu tiếp nhận, vậy thì không liên quan tới con, hắn có học hay không là chuyện của hắn, con chỉ có thể nói với hắn vài câu, hắn có thể nghe lọt, liền tốt, xem như hắn có thể cứu chữa, hắn nghe không vào, vẫn như cũ, mẹ không thể trách con."
Vì để cho Lâu Xuân Vọng suy nghĩ rõ ràng, Lâu mẹ đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng, ôn tồn mà khuyên nhủ, mời lão sư đến nói với Lâu Xuân Vọng, Lâu Xuân Vọng là một bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng, hiện tại cũng là hết cách rồi, chỉ có thể nhờ cậy đại nữ nhi nói hắn vài câu, kết quả nữ nhi không nghe lời càng khiến cho bà tức giận.

Lâu mẹ thiếu chút nữa đã muốn ném điện thoại.
Nhi nữ đều là nghiệt trái.
"Lâu Xuân Vọng, là ta." Lâu Xuân Vũ mở miệng, thanh âm thật thấp.
"Ngươi gọi điện thoại cho ta làm gì, đến cười nhạo ta phải không, Lâu Xuân Vũ ngươi không nên quá phận, ngươi rõ ràng mách lẻo với mẹ nói ta hút thuốc, ta đều là bị ngươi làm hại." Khẩu khí của Lâu Xuân Vọng tức giận hằng học, giống như Lâu Xuân Vũ ở đầu bên kia điện thoại không phải là thân tỷ tỷ của hắn, mà là cừu nhân của hắn.
Nghe lời nói bốc đồng kia của hắn, Lâu Xuân Vũ ngược lại nở nụ cười.

Đệ đệ như vậy, cũng bởi vì nàng không cho mượn hắn tiền, hắn nói không cần người tỷ tỷ này.

Bởi vì nói với cha mẹ hắn hút thuốc, hắn sẽ đem trách nhiệm bỏ học đều đẩy tới trên người nàng.
"Ngươi có phải đang hút thuốc hay không, ta có nói sai sao? Một đệ tử cao trung hút thuốc rất oai phong, rất có đạo lý, phải không? Cảm thấy ta không tốt, khi muốn hỏi ta vay tiền liền cảm thấy ta có tốt không? Lâu Xuân Vọng ngươi thành thật nói cho ta biết.

Khi ngươi hỏi ta vay tiền có nghĩ đến phải trả tiền lại cho ta hay không? Ta đoán ngươi căn bản không có nghĩ đến phải trả tiền cho ta."
"Chúng ta là tỷ đệ, ngươi mở miệng ngậm miệng đều là tiền." Lâu Xuân Vọng thẹn quá hoá giận.

Ý tưởng mờ ám trong lòng của hắn bị một câu của nàng chọc thủng.
"Tiền không quan trọng, hảo, ngươi lợi hại a, ngươi bây giờ không lo ăn không lo uống, ngươi có tư cách nói tiền không quan trọng sao.

Ngươi tiếp tục như vậy a, về sau, ngươi nghĩ dựa vào cha mẹ nuôi dưỡng ngươi cả đời, hay là nghĩ tỷ tỷ tới giúp ngươi, mua cho xe cho ngươi, tìm công tác cho ngươi, lương của ngươi không đủ không đủ ăn không đủ uống, ngươi tìm bạn gái mua không nổi lễ vật, cho nên ngươi tới tìm tỷ tỷ của ngươi mượn tiền, tỷ tỷ không cho ngươi mượng liền không sao, lại hỏi mượn tỷ phu, tỷ phu khẳng định cho ngươi mượn, có phải hay không, Lâu Xuân Vọng ngươi chính là nghĩ như vậy, ta nói ko sai đi."
"Lâu Xuân Vũ, ở đâu ra tỷ phu, ngươi muốn nam nhân muốn đến điên rồi.

Ta nói với ngươi, ngươi đều đã nói như vậy, ta sẽ không hỏi mượn tiền ngươi, ta đi ăn xin cũng sẽ không tìm ngươi mượn tiền, Lâu Xuân Vũ, ngươi quả thực là kinh khỉng, ta thật sự không muốn có người tỷ tỷ như ngươi."
"Ngươi cho rằng ta muốn có đệ đệ như ngươi, đệ đệ nhà người ta làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, đệ đệ như ngươi chỉ biết kéo tỷ tỷ chân sau.

Ngươi liền sẽ hung hăng mà gây chuyện cho, ngay cả khi ta chết rồi cũng chưa từng thấy ngươi thương tâm qua..." Lý trí Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên tan vỡ, mãnh liệt phá tan lan can phòng hộ trong tâm tình của nàng, làm vỡ tung suy nghĩ của nàng, nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy bản thân, bật khóc không thôi.
Mà ở bên kia, Lâu Xuân Vọng triệt để bối rối, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Lâu Xuân Vũ, tiếng khóc bên kia là thống khổ, khiến trong lòng của hắn ẩn ẩn sinh ra sợ hãi.
Tỷ tỷ của hắn, không là loại người dễ mất khống chế mà bật khóc như vậy, tỷ tỷ của hắn vĩnh viễn là hảo nữ nhi trong mắt mẹ, hảo đệ tử trong mắt lão sư, nàng không phạm sai lầm, không tùy hứng, trời sinh tiết kiệm, cũng không chén cá chọn canh.
Chính mình có chuyện tìm nàng, muốn nàng hỗ trợ, nàng chỉ gật đầu nói hảo, sau đó xử lý sự tình thật thỏa thỏa.
Khi mình thiếu tiền, đúng là muốn tìm nàng mượn tiền, trong lòng thậm chí sẽ không nghĩ đến chuyện trả lại, hắn cảm thấy tỷ tỷ cũng nguyện ý cho hắn, bởi vì hắn là đệ đệ được trong nhà sủng ái nhất.

Hắn căn bản không nghĩ tới nàng chẳng những không cho mượn, còn mách lẻo với cha mẹ, thậm chí nói với cha mẹ bí mật hắn hút thuốc.
Thì ra là hắn nhìn sai rồi, tỷ tỷ của hắn không phải là con cừu nhỏ, kỳ thật là không dễ chọc.
"Ngươi...!Ngươi nói bậy bạ gì đó...!Lâu Xuân Vũ, ngươi hảo hảo nói cái gì chết hay không chết, ngươi có phải bị bệnh hay không a, đầu óc bị bệnh, ngươi bị bệnh liền đi bác sĩ, không cần mở miệng ngậm miệng chính là chết."
"Lâu Xuân Vọng, ngày nào đó ta chết đi, ngươi có hay không thật lòng vì ta mà khổ sở?" Lâu Xuân Vũ khóc nói.
"Ngươi chớ có nói hươu nói vượn." Lâu Xuân Vọng cúp điện thoại, ngồi đó, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.

Hắn vọt tới cửa ra vào, trong nháy mắt khi mở cửa, Lâu mẹ nhìn thấy hắn đi ra, trên gương mặt lộ ra thần sắc vui sướng, "Xuân Vọng, con suy nghĩ đã rõ ràng."
Lâu Xuân Vọng nói với Lâu mẹ: "Mẹ trước đừng để ý đến con, con cảm thấy đầu óc tỷ tỷ không đúng, nàng nói với ta cái gì mà chết chóc, còn hỏi con nàng chết rồi con sẽ khổ sở hay không.

Mẹ quản nàng một chút, nàng có phải hay không là bị trầm cảm a, có cần gặp bác sĩ hay không?"
"Con đừng nói bừa, tỷ tỷ của con rõ ràng rất bình thường a." Lâu mẹ một chưởng vỗ lên trán hắn.
Chuyện Lâu Xuân Vọng rời nhà ra đi dùng hai từ thất bại mà chấm dứt.

Hắn cùng trong nhà thương lượng kết quả chính là sau này hắn không qua lại cùng bạn cùng phòng lúc trước nữa, đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà, trong nhà không thể nhìn chằm chằm hắn giống như trông phạm nhân, phải cho hắn tự do, có thểm một trăm đồng tiêu vặt.
Lâu ba ba tiến đến đánh hắn một trận, đánh đến cả phòng tán loạn, tự do, không cho, một trăm đồng, nghĩ thật hay.
Lâu Xuân Vũ dùng mu bàn tay hung hăng mà lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nàng thật sự muốn hỏi Lâu Xuân Vọng, khi tỷ tỷ của hắn chết đi như vậy, hắn sẽ thật sự khổ sở sao, hay là vì có thể kiếm được nhiều tiền mà vui vẻ?
Nàng nhớ tới đệ đệ lúc trước, còn nhỏ như vậy, nghe lời như vậy, mẹ đi làm trong xưởng, để nàng hỗ trợ quản đệ đệ, nàng một bên làm bài tập, một bên ôm lấy đệ đệ, giữa trưa cha mẹ không trở về, bọn họ liền đến nhà bà nội ăn cơm, nàng cũng mang theo đệ đệ cùng đi, đệ đệ ngây thở mà đi theo nàng, hoàn toàn mà tín nhiệm nàng.
Kỳ thật nàng rất chán ghét người đệ đệ này, còn muốn đem đệ đệ ném xuống sông, không có đệ đệ trong nhà liền chỉ có một hài tử là nàng, cha mẹ liền sẽ chỉ thương một mình nàng.

Sau khi trong nhà có hai hài tử, tình thương của cha mẹ không phải là chia đôi, mà là hoàn toàn nghiêng về đệ đệ.

Nếu như Lâu Xuân Vũ không hiểu chuyện còn tốt, đáng tiếc Lâu Xuân Vũ hiểu chuyện rất sớm, chuyện nên biết cũng đều biết, trong lòng liền có so đo.
Nhưng mà khi đệ đệ tín nhiệm nàng gọi tỷ tỷ tỷ tỷ, nàng liền không hạ thủ được, nàng vẫn là chịu mệt nhọc mà chiếu cố đệ đệ.

Khi ánh trời chiều ngã về phía Tây, nhà nhà lên đèn, dưới ánh sáng ấm áp, cha mẹ còn trẻ tuổi, đồ ăn đơn giản lại tản ra nhiệt khí, nàng ôm đệ đệ đến vị trí dành riêng cho hắn bên bàn cơm.

Một nhà sum vầy.
Mà sau khi Lâu Xuân Vọng lớn lên, mang đến cho nàng chỉ có vô tận thất vọng.
Nàng quyết định buông tay, nếu như không thể thay đổi được đệ đệ, vậy thì triệt để không nhìn tới hắn nữa, không thèm quan tâm đến hắn, không có hi vọng liền căn bản sẽ không thất vọng.
Khóe mắt nàng bởi vì dùng sức lau qua mà đỏ lên, nàng nhìn bóng dáng của mình in trên tấm kính thủy tinh một chút, lúc này bộ dáng của mình quả thực là chật vật.

Nàng hút hút cái mũi, đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Những đồng học cùng lớp quen biết nàng nhìn thấy nàng liên tục rửa mặt bằng nước lạnh trong bồn rửa mặt, xuất phát từ quan tâm liền tiến đến hỏi nàng làm sao vậy.
Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, nói: "Không có việc gì, vừa rồi có thứ gì đó rơi vào mắt, hiện tại hình như mắt có chút đỏ lên rồi, ta rửa một chút thì tốt rồi "
Tiễn bước những người quan tâm nàng, nàng dường như không có việc gì mà trở lại phòng học tiếp tục lên lớp.
Ánh mắt của nàng đỏ đến có chút đáng sợ, khi vào học, Tề Nhã Nhã chú ý tới trong nhãn tình của nàng tia máu, xem xuống một tờ giấy nháp, viết cài câu, ném cho người bên cạnh, để người bên cạnh truyền tới chỗ nàng.
Lâu Xuân Vũ đón lấy một viên giấy đột nhiên bị ném tới, mở ra xem, là chữ viết của Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã hỏi nàng làm sao vậy, đôi mắt đỏ mà giống như thỏ con.
Nàng tìm kiếm vị trí của Tề Nhã Nhã, ở bàn phía sau bên cạnh liền thấy được người, Tề Nhã Nhã dùng khẩu hình hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng lắc đầu, đáp lại hai chữ, không sao.
Tống Tây Tử vô tình ngẩng đầu nhìn thấy một màn đối thoại kịch câm giữa nàng cùng Tề Nhã Nhã, còn có lúc này cũng đã chú ý tới biến hóa trên gương mặt nàng, cho dù lúc này nàng đang mỉm cười, nhưng mà ánh mắt của nàng lại bán đứng nàng.

Trong đôi mắt kia thừa nhận sự bi thương.
Sau khi tan lớp Tống Tây Tử muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện nàng đã đi cùng với bạn cùng phòng của nàng.

Tống Tây Tử xuất phát từ sự quan tâm đối với bằng hữu, gởi tin nhắn hỏi nàng hôm nay có ổn không, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Lâu Xuân Vũ nhận được tin nhắn của Tống Tây Tử, vài chữ đơn giản, còn hơn thuốc giảm đau, tâm tình nhảy loạn của nàng mới triệt để dẹp yên.
Nàng nghiêm túc suy tư một chút, nổi lên một ít lời muốn nói, cuối cùng hồi đáp ít đi vài chữ -- cám ơn đã quan tâm, ta không có việc gì.
Chỉ có như vậy? Tống Tây Tử nhíu mày, đây là tốt hay là không tốt, thật sự là làm cho người ta đoán không rõ.
Trên đường tan học, Lâu Xuân Vũ trở về phòng, ở trước cửa phòng nhìn thấy Tống Tây Tử đang đứng ở đó, trong tay cầm lấy một cái túi, nàng cũng không đi vào, liền đứng trên hành lang, thấy mình đi đến, còn đi về phía mình.

Thoạt nhìn hẳn là đang chờ Lâu Xuân Vũ.
"Ngươi đang chờ ta?" Lâu Xuân Vũ chỉ vào bản thân, nghi ngờ hỏi.
"Đôi mắt." Tống Tây Tử chỉ chỉ ánh mắt của nàng, hỏi, "Buổi chiều ngươi làm sao vậy, ta thấy ngươi giống như đã khóc a, hỏi ngươi ngươi lại nói không có việc gì."
Phần quan tâm này sưởi ấm lòng Lâu Xuân Vũ, "Chính là trong nhà có chút ít chuyện cần để tâm, cũng không phải là đại sự gì, chỉ là ta không muốn nói cho người khác biết, cho nên xin ngươi, không nên hỏi."
Tống Tây Tử thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được không phải là vấn đề gì lớn, nàng cầm cái túi trên tay đưa tới trong tay Lâu Xuân Vũ, nói: "Ngươi ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

Ta đi thôi." Nàng không để ý Lâu Xuân Vũ lưu giữ, nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang.
Lâu Xuân Vũ đưa mắt nhìn nàng rời khỏi, hướng bóng lưng của nàng nhẹ giọng nói cám ơn.

Khi cầm cái túi đi vào Tạ Nhuế có chút kinh ngạc, "Đây là bánh của một cửa hàng bánh ngọt kiểu Pháp mới khai trương a, ở Tân Thiên Địa bên kia, ai mua cho ngươi, ta cũng muốn đi ăn, nhưng mà nghe nói phải xếp hàng rất dài, rất khó đến lượt."
Là như vậy sao? Lâu Xuân Vũ nghĩ đây là Tống Tây Tử đặc biệt xếp hàng mua cho nàng, càng cảm thấy xấu hổ.
Lâu Xuân Vũ tưởng tượng ra Tống Tây Tử là đã trải qua khó khăn thế nào mới mua được chiếc bánh ngọt này, mà thực tế cùng tưởng tượng của nàng vẫn là có chút khác biệt, Trương Hâm mướn người đi mua, trở về chia cho Tống Tây Tử một phần, lúc đó Tống Tây Tử nghĩ tới đôi mắt đỏ ửng của Lâu Xuân Vũ, liền quyết định đưa một phần cho Lâu Xuân Vũ, chỉ là đơn giản như vậy, nhưng mà không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ lại hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm rất sâu rất sâu.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Đồng học thân mến, mỗi người đều có trách nhiệm.
Tề Nhã Nhã: Ai đó thân mến ta một chút a.

Ta lạnh.
Lâu Xuân Vũ: Quen biết Tống Tây Tử thật tốt, ta...Ta muốn trở lại thời tiểu học, như vậy có thể sớm một chút quen biết nàng...
Tác giả: Lâu Xuân Vũ, ngươi đừng quá tham lam, dứt khoát cho ngươi xuyên trở về thời điểm còn là tế bào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui