Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia


Ngưu lang.

Trai bao.

Vịt.
Ba loại danh hiệu khác nhau, nhưng đều chỉ một đám người.
Đàn ông bán dâm có thể coi là một nghề nguy hiểm nhất.

Trai bao có thể phải hầu hạ khách hàng nữ, cũng có thể phải hầu hạ khách hàng nam.
Nhưng không phải tất cả trai bao đều đồng ý hầu hạ khách hàng nam lẫn nữ.
Đám người đến chơi trai bao, số đàn ông đồng tính được coi là thiểu số.

Một khi bị đàn ông có tiền nhìn trúng, thân phận của trai bao từ công sẽ chuyển thành thụ, một số trai bao không chấp nhận bị đàn ông khác xâm hại, nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng...
Bởi vì ngành nghề của bọn họ cho nên thân phận của họ bị hạn chế.
Thứ hai, với tình trạng lập pháp hiện nay của miền nam, không áp dụng luật cho đàn ông bị cưỡng gian.
Thứ ba, loại chuyện thế này đàn ông đều không muốn nói ra khỏi miệng.
Dịch Tiêu giơ điện thoại lên sau đó im lặng thật lâu, bên kia điện thoại Hoàng Miễn gọi cô vài tiếng, Dịch Tiêu mới hồi phục tinh thần, hỏi:
"Nghề nghiệp của Bạch Tử Dục là trai bao?"
"Ông chủ của công ty Thanh Mỹ nói là một tháng trước Bạch Tử Dục đã từ chức, hiện tại ông chủ cũng không biết Bạch Tử Dục ở đâu."
Một tháng trước....
Một tháng trước, vừa hay là ngày Dương Phương dẫn đám người Đặng Thúy Bình đi uống rượu ở quán bar Khải Hoàn.
Dịch Tiêu nói: "Bạch Tử Dục với Mạc Hạo Vũ có quan hệ gì?"
"Không biết.

Ông chủ Thanh Mỹ nói chưa từng nhìn thấy Mạc Hạo Vũ, cũng chưa từng nhìn thấy Mạc Hạo Vũ qua lại với Bạch Tử Dục."
Hoàng Miễn đang nói chuyện, một cô gái ăn mặc lòe loạt từ trong phòng đi ra gọi hắn vào chơi.
Dịch Tiêu nhíu mày: "Tiểu Hoàng, cậu đừng làm chuyện phạm pháp đấy nha."
"Em...!chị Dịch, để em trò chuyện với ông chủ Thanh Mỹ thêm vài câu, xem có thể đào ra được manh mối gì khác nữa không."
Đôi khi đầu óc Hoàng Miễn không linh động, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin.
Dịch Tiêu mặc kệ hắn, ngày hôm sau người trong cục nhìn thấy Hoàng Miễn vành mắt đen thui.
Ông chủ Thanh Mỹ nhiều lần bị càn quét kiểm tra thuốc phiện hàng cấm nhưng vẫn may mắn sống sót, tất nhiên cũng có một chân ở chỗ cảnh sát.

Đầu tiên là không bị cảnh sát bắt được, thứ hai là phục vụ tốt cảnh sát, không xung đột với cảnh sát.
"Chị Dịch, chuyện là thế này.

Em hỏi thăm mấy người ở trong đó, nhưng không ai quen biết Mạc Hạo Vũ."
Dịch Tiêu híp mắt dựa lưng vào ghế, sau đó mới nói: "Ông chủ Thanh Mỹ không biết, không có nghĩa là những người khác không biết." Lần trước từ quán bar Khải Hoàn trở về quản lí Phùng còn nói chưa từng thấy Đặng Thúy Bình tới quán, kết quả có người phục vụ chủ động cung cấp manh mối, sau đó mới điều tra ra.
Có một vài manh mối phải dùng thân phận khác đi điều tra mới nhận được kết quả khác.

Hành động mua bán dâm trái phép cũng vậy, mặc đồng phục cảnh sát đi điều tra, lòng đề phòng của đối phương rất cao, khó mà nghe được tin tức bí mật.
Nghĩ đến đây, Dịch Tiêu mặc áo khoác vào, gọi mấy nữ cảnh sát trong cục đến giả làm phú bà, tự mình đến Thanh Mỹ điều tra mấy người trai bao.
...
Nhóm ba người cảnh sát bao gồm Dịch Tiêu thay đổi sang một bộ quần áo sang trọng nhất.
Dù nói như vậy, nhưng hai nữ cảnh sát khác phần lớn đều ăn mặc đơn giản, thời gian làm việc bận đến mức không thể đi dạo phố mua sắm.
Trước khi đi hộp đêm ba người tới chỗ tiệm bách hóa gần đó, vừa gặp mặt, Dịch Tiêu nhìn quần áo của hai nữ cảnh sát, cảm thấy có chút đặc sắc.
Hai người mặc váy đầm chất liệu bình thường.

Các trai bao tối nay nhìn người rất chuẩn, trên người phụ nữ mặc quần áo đắc tiền thế nào, mang bao nhiêu trang sức, tất cả sẽ quyết định xem trai đó có cam tâm tình nguyện phục vụ nữ khách hàng hay không.
Chị Trương gần bốn mươi tuổi đánh giá Dịch Tiêu từ trên xuống dưới, cô mặc bộ đầm màu hồng nhạt, vòng cổ trên người không biết của hiệu nào, nhịn không được khen ngợi:
"Tiểu Dịch, hôm nay em ăn mặc đẹp quá đi."
Hạ Khả tuổi xấp xỉ Dịch Tiêu nhẹ nhàng sờ chất liệu váy, trong ánh mắt đầy hâm mộ:
"Chị Dịch, chiếc váy này quá hợp với chị rồi..." Sau đó Hạ Khả cúi đầu nhìn váy màu xám khói của mình, tuy là cũng đẹp, nhưng ở trước mặt Dịch Tiêu trông quá ảm đạm rồi.
Vì để không bại lộ mục đích thực của việc này, Dịch Tiêu đưa cho chị Trương và Hạ Khả một bộ được phối sẵn, từ quần áo đến giầy, trang sức và túi sách, sau khi được cải tạo, giá trị con người của chị Trương và Hạ Khả được nâng cao giống như phú bà, bạch phú mỹ không thiếu gì ngoài tiền.
Ba người đi trên đường, không khỏi thu hút ánh mắt người qua đường.
"Tiểu Dịch, hôm nay thật sự cám ơn em đã cho tụi chị mấy thứ này...!chị thấy đồ này rất đắt tiền nhỉ? Bao nhiêu thế? Chị chuyển khoản trả cho em."
"Đúng vậy chị Dịch, quần áo lẫn túi xách nhìn rất mắc tiền...!không biết em có khả năng trả nổi hay không..."
Dịch Tiêu mím môi cười: "Tôi mua ở cửa hàng second hand, không mắc lắm đâu, tặng cho hai người đó."
...! Trên thực tế quần áo túi xách tất cả do trưởng khoa thiết kế làm, chất liệu và thiết kế đều thuộc hạng nhất, hơn nữa không có logo thương hiệu, người biết phân biệt hàng có thể nhìn ra những đồ này rất sang quý, hơn nữa hàng không nhìn ra thương hiệu, càng nói rõ thân phận bí ẩn của chủ nhân nó.
Chị Trương và Hạ Khả từ chối mãi, thấy Dịch Tiêu không có ý lấy tiền, cuối cùng cười chấp nhận ý tốt này.
Chuẩn bị xong thì màn đêm buông xuống, ba người đi tới hộp đêm mà Hoàng Miễn tới ngày hôm qua.
Chị Trương và Hạ Khả không phải lần đầu tiên đi hộp đêm, nhưng hôm nay thay đổi thân phận, hơn nữa cả người rực rỡ phát sáng, nhịn không được chân tay cứng ngắc, có chút mất tự nhiên.
Dịch Tiêu nói hai người không cần căng thẳng, trước đây làm thế nào thì bây giờ cũng hành động y chang vậy.
Ba người đi đến trước sân khấu.
Kỹ năng đầu tiên của người làm dịch vụ chính là biết nhìn người.

Nắm giữ điểm này có thể suy đoán xem đối phương có phải khách hàng tiềm năng hay không, có thể đem tới lợi nhuận lớn hay không.
Người phục vụ lén lút đánh giá ba người trước sân khấu, thừa dịp các cô không chú ý, nói với hệ thống phải chú trọng bọn họ, tiếp đãi ba vị khách này thật cẩn thận.
Sau đó, tất nhiên có người phục vụ nam đẹp trai khuôn mặt tươi cười đi tới chào đón, dẫn ba người tới hàng ghế VIP trong hộp đêm.
Nhìn một vòng xung quanh, trong đây hầu như đều là phụ nữ trung niên quá 30 tuổi.

Các cô đeo vàng đội bạc, tiền tài nhiều không đếm xuể.
Có chút giống Đặng Thúy Bình là chủ doanh nghiệp kinh doanh, giá trị con người phải trên nghìn vạn, nhiều thì triệu, tình cảm cá nhân không thuận lợi.

Đàn ông xứng đôi thì đã sớm kết hôn, đàn ông không xứng với mình thì có động cơ xấu.

Nhóm phụ nữ có tiền và thành công đơn giản là tiêu tiền mua tình cảm, dùng tiền xử lý nhu cầu sinh lý là được.

Tuy là tình cảm này đầy mùi tiền, nhưng các cô lại rất yên tâm.

Có tiền có thể mua trai bao một đêm, chơi chán thì đổi sang một người khác rồi chơi tiếp, trai bao hợp khẩu vị thì giữ lại bao dưỡng.

Quan hệ tiền tài, ngược lại còn thuần túy hơn tình cảm.
Có một số phụ nữ thì ngược lại.

Các cô không có năng lực gì, dựa vào mối quan hệ gia đình, hoặc là gả cho một số người có tiền hay là quan chức, hợp tác phát triển? Không cần phải phí tâm, giết thời gian là được rồi; phải giải quyết việc nhà sao? Trong nhà có người hầu bảo mẫu, nào đến phiên bản thân động tay động chân.

Cứ sống như vậy, cuộc sống chỉ còn ý nghĩ sống phóng túng.

Nếu như không may gặp phải chồng nuôi tiểu tam bên ngoài, hai vợ chồng xem như người lạ, nhưng bởi vì nguyên nhân riêng, không thể ly hôn, cuối cùng cầm tiền chồng đi tìm trai bao, như vậy cũng rất tốt.
Trong đó cũng có một số thiếu nữ trẻ tuổi, không cần suy nghĩ nhiều, mấy cô gái này đều là bạch phú mỹ, tệ nhất thì cũng có chữ "phú" dính cùng.

Cuộc sống các cô gái không thiếu người theo đuổi, nhưng tới hộp đêm để tìm thêm kích thích, tìm chút chuyện vui cho cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Ngoài phụ nữ, trong đó một phần ba khách hàng là đàn ông, bọn họ đa số là đồng tính luyến ái, số ít là đi với bạn bè đồng tính tới xem trò vui thôi.
Nói cách khác, tìm kiếm sự mới lạ.
Từ xưa đến nay luật của xã hội là phụ nữ lấy lòng đàn ông.

Hiện giờ, nhìn bộ dạng đám đàn ông trẻ tuổi ra sức lấy lòng phụ nữ xem ra cũng rất thú vị.

Kể ra, quần chúng tìm kiếm mới lạ càng lúc càng tự tin, thân đều là đàn ông bọn họ cảm thấy tôn nghiêm cao hơn hẳn.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không có đúng sai, mỗi người có sự lựa chọn khác nhau.
Cho dù là đám người nào, giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
...
Nhóm ba người Dịch Tiêu được phục vụ sắp xếp ở hàng ghế ngồi đầu tiên.

Chỗ ngồi trong phòng đoán chừng có giá khác nhau, tiền boa cũng khác biệt.
Phục vụ mang thực đơn lên, Dịch Tiêu tiện tay chỉ mấy ly rượu đắt nhất.
Từ khi khách hàng bước vào cửa, mọi hoạt động của bọn họ đều được nhân viên ghi lại, làm như vậy sẽ dễ dàng tiến cử ngưu lang chất lượng phù hợp với họ.
Chị Trương và Hạ Khả tất nhiên cũng biết đạo lý này.

Người phục vụ đi rồi, hai người thì thầm to nhỏ, nói một ly rượu này bằng cả nửa tháng cơm của bản thân rồi.
Trên sân khấu một đám ngưu lang đang biểu diễn.

Toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót đi từ dưới hậu trường lên trung tâm sàn, biểu diễn đủ loại tạo hình, cuối cùng còn đi xuống dưới sân khấu, đến gần nhóm người triển lãm thân thể.
Nhóm ngưu lang biểu diễn chỉ xoay quanh "triển lãm", triển lãm cơ thể, bày ra cơ bắp, đặc tính, cùng với phương diện năng lực nào đó.
Triển lãm có rất nhiều loại hình thức: biểu diễn sân khấu, tác động với người xem, chơi trò chơi, khiêu vũ ca hát...
Chỉ là nói biểu diễn đối với ngưu lang cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mấu chốt là nếu được gọi tên, có thể xuống - đài, được khách hàng chọn đi.

Lúc trên sân khấu trong quá trình triển lãm được khách hàng lựa chọn, hôm này liền không uổng công biểu diễn một chuyến.
Phần lớn ngưu lang được chọn đi chỉ biết chấp nhận số phận, số ít ngưu lang đỉnh phong mới có quyền lựa chọn đường sống.
Dịch Tiêu vừa nhìn thấy, hỏi hai người: "Chị Trương, Hạ Khả, hai người nhìn trúng ai chưa?"
Hai người mặt đỏ lên: "Em đang nói gì vậy...."
"Chọn một người đi, tối nay ra ngoài, hỏi thăm tình hình của Bạch Tử Dục."
"Này, hỏi thăm như vậy...!có phải hơi quá? Lỡ như đối phương không biết Bạch Tử Dục thì sao?" Hạ Khả hỏi.
Dịch Tiêu nói: "Ông chủ Thanh Mỹ nói rồi, Bạch Tử Dục đã từng làm việc ở đây.

Hắn làm ngưu lang tới năm sáu năm, một tháng trước mới nghỉ việc, cho nên tối nay chỉ cần chọn những người có kinh nghiệm phong phú, làm ngưu lang thời gian dài, tất nhiên không cần lo đối phương không quen Bạch Tử Dục."
Hai người gật đầu.

Dịch Tiêu nói không sai, nhưng mà các cô chỉ chưa quen với cách làm này thôi...
Không còn cách nào khác, vì manh mối, phải cố gắng kiên trì.
Dũng khí của chị Trương dâng lên, ánh mắt trợn tròn nhìn ngưu lang lõa thể trên sân khấu.

Nói như thế nào cũng là người qua bốn mươi, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua chứ, không phải đã kiên trì đến bây giờ hay sao.
Trái tim Hạ Khả đập mãnh liệt.

Cô độc thân từ nhỏ tới giờ, không có kinh nghiệm yêu đương, bây giờ lại phải đi chọn ngưu lang, nói ra quả thật rất kích thích.

Cô cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn qua sân khấu, sau đó thu hồi tầm mắt, trái tim càng lúc càng đập mạnh.
Có mấy cái ngưu lang biểu diễn chú ý tới bên này, tốp ba tốp năm cùng nhau đi tới.

Khách hàng tiền lực lớn bọn họ biết rõ chứ, cho nên phải dốc sức qua lấy lòng.
Chị Trương và Hạ Khả căng thẳng nhìn nhóm người ngưu lang "gợi cảm" môi đóng đóng mở mở, bên tai đầy tiếng nhạc và tiếng cười ồn ào, căn bản không nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Ngưu lang mặc quần chữ T cúi người thổi khí bên tai Dịch Tiêu, cái miệng nóng hổi, dùng giọng nói gợi cảm nói:
"Chị gái xinh đẹp, có muốn chơi đùa không?"
Dịch Tiêu bắt chéo chân, tay cầm ly rượu, nghiêng đầu, nhìn ngưu lang trước mặt, nghiền ngẫm nhếch môi:
"Đáng không?"
"...!đáng chứ."
"Kỹ thuật thế nào?"
"Thiên chuy bách luyện, đảm bảo chị hài lòng."
Dịch Tiêu nhíu mày, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, ánh mắt lại liếc sang bảng số hiệu trên quần ngưu lang, ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc con số 009, giương mắt nhếch môi cười:
"Cậu đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trưởng khoa đã nghe gì chưa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui