Tà Giáo Tránh Ra FULL


Vốn dĩ trước khi đi đến Trình thị bàn chuyện làm ăn, Chu Lập đã báo với thư ký nói lại chuyện này với trưởng phòng ý tưởng rồi, trưởng phòng ý tưởng sau khi tiếp nhận được thông tin kia đã nhanh chóng tập hợp nhân viên trong phòng quán triệt một lần, hiện tại Chu Lập còn soạn ra nguyên một thông báo, hơn nữa trong thông báo còn ghi rõ ràng họ tên của Trần Dương khiến cho mọi người liền không dám lơ là với cậu.
"Trần Dương phải không, chúng tôi đang thảo luận chuyện thêm một số tính năng mới cho lần cập nhật phiên bản mới này của Vô Hạn Đấu Giới, cậu đến đây tham gia đi"
"Phải đó Trần Dương, cậu có ý tưởng nào cứ thẳng thắn nói ra đừng ngại"
"Trần Dương, cậu có khát nước không hay là để tôi đi lấy cho cậu một ly nước nhé"
Người trong phòng ý tưởng nhiệt tình hơn mức bình thường, Trần Dương đứng ở trong vòng vây của bọn họ cũng thật là có điểm khó xử, tất cả mọi chuyện đều là vì tờ thông báo kia mà gây ra, Chu tổng à Chu tổng anh không thể bình thường một chút được hay sao, vì một thực tập sinh soạn thảo ra nguyên một cái thông báo, có chữ ký riêng của anh rồi thì không nói còn đặc biệt nghiêm trọng có quả dấu đỏ, có phải là anh không muốn em ở trong này thực tập hay không:
"Ha ha, mọi người cứ mặc kệ tôi tiếp tục làm việc đi, tôi vẫn còn chưa ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm gì rất mong mọi người giúp đỡ"
Một người đứng bên cạnh Trần Dương lên tiếng:
"Không phải đâu, giới trẻ hiện tại là có nhiều sự mới lạ nhất, có khi ý tưởng còn cao siêu hơn chúng tôi nữa, cậu nếu như có ý tưởng gì vậy cứ nói ra đừng ngại"
Trần Dương trước hàng chục ánh nhìn đổ dồn về mình liền có cảm giác bản thân giống như đang đứng trên sân khấu để biểu diễn vậy, ánh đèn trong phòng chính là ánh sáng của sân khấu, nhưng đôi mắt kia chính là khán giả, Trần Dương cuối cùng cũng vẫn là mang ý tưởng về tính năng bổ trợ mà buổi sáng cậu đã đề xuất với Chu Lập mà nói ra, mọi người trong phòng liền lập tức vỗ tay rào rào tấm tắc khen ngợi.
Sau đó thì Trần Dương liền phát hiện ra những ý tưởng của phòng ý tưởng quả thật rất mới mẻ, còn những ý tưởng cậu đưa ra thì rất là bình thường thôi căn bản không thể so sánh được với bọn họ, nhưng chỉ cần mỗi khi cậu lên tiếng là bọn họ không hề phản đối một lời nào mà cứ khen ngợi hết lời như thế thật khiến cho Trần Dương cảm thấy ngày hôm nay lại không thể thu về được chút kinh nghiệm làm việc nào rồi:
"Mọi người tiếp tục làm việc nhé, tôi qua phía kia rót ly nước, có ai muốn uống nước không tôi lấy giúp cho"
Người đứng ở bên cạnh Trần Dương liền nhanh hơn một bước:
"Tôi cũng định đi lấy nước, hay là Trần Dương cậu cứ ở đây đi để tôi lấy cho"
Trần Dương vội vàng từ chối:
"Không cần đầu để tôi giúp anh lấy, anh cứ ở đây làm việc đi"
Nói rồi Trần Dương liền nhanh nhẹn muốn bước đi giống như sợ người kia sẽ tranh dành công việc với cậu vậy, cậu biết biểu hiện này của mọi người hôm nay là do bản thông báo mà Chu Lập đưa xuống, ngẫm lại sau này hẳn cũng ngại xuống phòng ý tưởng để làm việc.
Bởi vì Trần Dương đi rất nhanh, hơn nữa trong đầu còn đang mông lung suy nghĩ cho nên mới không để ý va phải bộ giáp sắt của ma giới trong Vô Hạn Đấu Giới dựng ở phía trước.

Lúc đầu Trần Dương còn tưởng bộ giáp này chỉ là hàng làm bằng nhựa dựng mẫu mà thôi, hiện tại bị nó đổ lên người mới biết thì ra bộ giáp này làm bằng sắt, hơn nữa khối sắt cũng phải đến gần mười ki lô gam, vì sự vụng về này của mình liền đổi lại chân trái của cậu rất đau.

Người trong phòng nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, mắt thấy bộ giáp sắt kia đang đè lên chân Trần Dương thì vội vội vàng vàng chạy tới cuống quít nâng bộ giáp kia lên sau đó hỏi cậu:
"Cậu có sao hay không?'
Trần Dương lắc đầu định đứng lên sau đó liền phát hiện ra phía dưới cổ chân truyền tới cảm giác đau đớn:
"Cổ chân của tôi hơi đau một chút"

Nãy giờ bởi vì mọi chuyện diễn ra quá mức nhanh cho nên tất cả mọi người đều thất thần đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương, người này được Chu tổng đích thân ra thông báo đủ để thấy cậu là người có thân phận không tầm thường, hiện tại lại để cậu bị thương ngay trong căn phòng này như vậy có hay không sẽ bị Chu tổng để ý, nên nhớ chuyện sát hạch cắt giảm nhân sự vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Hai người đàn ông bên cạnh phản ứng nhanh chóng vội cúi người đỡ lấy Trần Dương đứng lên, trưởng phòng ý tưởng lên tiếng:
"Hai cậu đưa Trần Dương xuống dưới phòng y tế xem thử thế nào...!nếu không thì đưa tới bệnh viện xem cho chắc chắn đi"
Trần Dương được đưa rời khỏi phòng rồi mọi người trong phòng liền bắt đầu rơi vào lo lắng, ngay cả trưởng phòng cũng đang rầu rĩ không biết lát nữa phải nên giải thích với Chu tổng ra sao.
Đúng 4 giờ chiều Chu Lập liền trở về Chu thị, bởi vì hắn cùng Cố Cẩn Phong đi chung thang máy cho nên lúc Cố Cẩn Phong bước ra hắn cũng nhân tiện đi vào phòng muốn xem xem tiểu Ma Tước của hắn ngày hôm nay làm việc như thế nào.
Người trong phòng ý tưởng vừa nhìn thấy Chu Lập bước vào thì giật mình ngừng lại mọi động tác, Chu Lập đưa mắt liếc nhìn toàn bộ trong phòng một lượt không thấy người của mình đâu liền nghĩ có lẽ cậu đã lên phòng của hắn làm việc rồi.

Chu Lập tiến về phía trưởng phòng ý tưởng hỏi:
"Hôm nay mọi người có nhận được thông báo của tôi chứ?"
Trưởng phòng ý tưởng căng thẳng đứng ở một bên báo cáo:
"Chu tổng, tôi đã phổ biến với toàn bộ nhân viên trong phòng về báo của kia rồi, mọi người đều nhiệt tình thân thiện với Trần Dương"
Chu Lập gật gật đầu:
"Trưởng phòng cảm thấy biểu hiện hôm nay của em ấy thế nào?"
Trưởng phòng ý tưởng vội đáp:
"Trần Dương biểu hiện rất tốt, tuy rằng chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng ý tưởng đưa ra cũng rất mới mẻ, một số ý tưởng rất hữu ích, tôi dự kiến sắp tới đây sẽ thêm một vài tính năng mà cậu ấy đề xuất vào lần cập nhật mới nhất của Vô Hạn Đấu Giới"
Chu Lập hải lòng xoay người rời đi, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở mọi người tiếp tục làm việc.

Chu Lập lên tầng 30, mở cửa phòng làm việc, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi kết quả liền không thấy người đâu, hắn nhíu mày bước vào phòng ngồi xuống ghế, ngồi đợi khoảng một phút nhìn tới đồng hồ là 16 giờ 6 phút chiều liền lấy điện thoại gọi cho Trần Dương.
Trần Dương bị rạn xương mắt cá chân nên được cho trở về nhà sớm, vừa mới về đến nhà điện thoại liền reo lên, Trần Dương bỏ điện thoại ra nhìn thì là số lạ gọi tới, cậu vừa lấy khóa mở cửa phòng vừa nghe điện thoại:
"A lô, xin hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói trầm ấm từ tình rất dễ nghe:
"Anh đã đi bàn chuyện công việc xong rồi, em hiện tại có thể quay trở lại văn phòng làm việc"
Trần Dương không ngờ tới người gọi cho mình là Chu Lập, cậu bất ngờ im lặng mất vài giây sau đó mới lên tiếng đáp lại:
"Là Chu tổng sao, thật ra Chu tổng à...!em hiện tại đã về nhà rồi"

Chu Lập nhíu mày:
"Em về nhà rồi?"
Trần Dương sợ rằng Chu Lập sẽ không hài lòng việc cậu chưa đến giờ tan ca đã tự ý trở về nhà nhưng mà Chu Lập ở bên này thì lại nghĩ có phải trong khoảng thời gian hắn ra ngoài bàn chuyện, nhóm người phòng ý tưởng đã không đối xử tốt với cậu cho nên mới khiến cho cậu bỏ về:
"Đúng vậy Chu tổng em về nhà rồi, phải rồi ngày mai anh có thể cho em xin nghỉ một ngày hay không bởi vì em có việc riêng"
Trần Dương cúi đầu nhìn cổ chân đã được băng bó kia của mình, chân cẳng như vậy nên xin phép nghỉ một ngày, dù sao cậu cũng chỉ là thực tập sinh mà thông không cần phải quá liều mạng mà làm việc, hơn nữa là cậu cũng muốn vì lý do này cách ly Chu Lập một ngày, mấy ngày này ở bên cạnh hắn cả người cậu đều căng thẳng từ trên xuống dưới rồi.
"Em xin nghỉ một ngày?"
Chuyện Trần Dương đột nhiên nói muốn xin nghỉ liền khiến cho Chu Lập càng thêm nghĩ đến khả năng nguyên nhân từ phòng ý tưởng:
"Có phải là do hôm nay ở phòng ý tưởng mọi người đã bắt nạt em hay không?"
Câu hỏi này của Chu Lập thật sự khiến cho Trần Dương rất khó xử, Chu tổng à Chu tổng có phải anh đang dỗ trẻ con hay không đây:
"Không có ai bắt nạt em cả, mọi người hôm nay đối với em đều rất tốt"
Chu Lập híp mắt khàn giọng nói:
"Ai bắt nạt em thì nói tên anh ra, ngày mai em cứ như bình thường đến công ty làm, một lát nữa anh sẽ xuống chấn chỉnh lại người trong phòng ý tưởng"
Trần Dương giật mình:
"Không phải đâu Chu tổng, mọi người đối với em quả thật là rất tốt, chỉ là em cảm thấy trong người không khỏe cho nên mới xin nghỉ mà thôi"
Chu Lập im lặng vài giây kết quả liền đáp thể này:
"Được rồi em nghỉ ngơi đi, buổi tối anh sẽ gọi điện lại cho em"
Trần Dương còn đang định nói gì đó thì Chu Lập đã tắt máy rồi, cái gì mà buổi tối gọi lại cho cậu, cậu không hy vọng chuyện này thật sự sẽ xảy ra đâu.
Chu Lập cúp máy điện thoại liền nói thư ký gọi trưởng phòng ý tưởng lên gặp mình, lúc trưởng phòng ý tưởng nhận được thông báo kia thì toàn bộ nhân viên trong phòng đều hít một ngụm khí lạnh, có phải thủy chiều sắp đánh tới nơi này rồi hay không.
"Khâu trưởng phòng, hôm nay tất cả những nhân viên trong phòng đều làm theo thông báo của tôi chứ?"
Trưởng phòng ý tưởng bất giác đưa tay lên lau mồ hôi ở trên trán giải thích:
"Chu tổng, chúng tôi quả thật là không dám không làm theo, chỉ là sự việc kia diễn ra quá nhanh, Trần Dương cậu ấy là không cẩn thận tự mình va phải cho nên mới chân mới bị thương chứ không phải là do chúng tôi không để ý cậu ấy"
Chu Lập giật mình:
"Chân bị thương?"

Trưởng phòng ý tưởng khổ sở giải thích:
"Đúng vậy Chu tổng, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, người trong phòng đều không ai hy vọng chuyện này sẽ xảy ra cả"
Chu Lập không vui nhìn chằm chằm trưởng phòng ý tưởng, hắn ra ngoài làm việc cho nên mới gửi tiểu Ma Tước ở dưới đó vài giờ đồng hồ mà thôi, tại sao khi hắn đi người rõ ràng khỏe mạnh, lúc trở về lại bị đau chân, chuyện này thật khiến cho hắn rất không hài lòng:
"Được rồi Khâu trưởng phòng ra ngoài làm việc đi"
Trưởng phòng ý tưởng lo ngại nhất là chuyện bị đánh giá trong cuộc sát hạch cắt giảm nhân sự lần này cho nên liền nhỏ giọng hỏi:
"Chu tổng à, như vậy chuyện ngoài ý muốn...!đối với đánh giá trong cuộc sát hạch có bị tính hay không?"
Chu tổng của chúng ta nhiều năm công chính nghiêm minh, làm việc đều dựa trên nguyên tắc, lúc này liền mở miệng nói một từ phá vỡ hết mọi hình tượng đã xây dựng trước đây:
"Có!"
Ngay trong buổi chiều ngày hôm ấy ký túc xá của Trần Dương đón nhận một đại nhân vật, hơn nữa thời điểm hắn tới bạn cùng phòng của Trần Dương đều có mặt đầy đủ.

Chu Lập mang tới toàn đồ ăn nhập khẩu, hoa quả đắt tiền, thuốc men tốt nhất.
Chu Lập tự nhiên lấy một chiếc ghế ngồi xuống đối diện giường ngủ của Trần Dương nhìn cậu một lượt, Trần Dương hiện đang mang đồ ở nhà, quần soóc nam áo thun đơn giản, chỉ là hàng bình dân phổ biến trên thị trường mà thôi:
"Chu tổng à, thật ra anh không phải đến đây đâu, còn mang theo nhiều đồ như vậy nữa, hẳn là tốn rất nhiều tiền"
Chu Lập bảnh bao lại mặc đồ công sở hàng hiệu, ba người còn lại trong phòng đều nhịn không được đưa mắt mà đánh giá hắn, sau đó cặp mắt liền như muốn phát sáng nhìn vào những món đồ ngon để ở trên bàn kia.
"Bác sĩ nói chân em bị làm sao?"
Trần Dương cười ha ha cố gắng xua tan ngượng ngùng của mình, Chu Lập cứ như vậy đến không báo trước thật làm cho cậu trở tay không kịp mà:
"Bác sĩ nói chỉ bị rạn xương mà thôi, hạn chế đi lại thì rất nhanh sẽ khỏi rồi, anh không cần phải quan tâm đâu"
Chu Lập đưa mắt đánh giá nhìn căn phòng một lượt, phòng nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc không quá nhiều, chỉ có điều những thiết bị gia dụng đơn giản lại không có, ví như là ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng:
"Trong phòng không có một số thiết bị cơ bản như ti vi, tủ lạnh hay lò vi sóng gì đó sao?"
Trần Dương hả một tiếng, ký túc xá bình thường sẽ có cái này hay sao:
"Trong ký túc xá không cho nấu đồ ăn cho nên tủ lạnh hay lò vi sóng cũng không quá cần thiết, hơn nữa bọn em nếu như muốn xem cái gì liền sẽ xem qua máy tính cá nhân"
Chu Lập lại nhìn tới chiếc giường mà Trần Dương đang ngồi:
"Em nằm giường nhỏ như vậy, đêm nằm có khi nào bị lăn xuống đất hay không?"
Trần Dương cảm thấy Chu tổng lại bắt đầu hỏi những chuyện không liên quan rồi, nếu như có hai người thì coi như không sao nhưng mà trong phòng cậu còn có cả bạn bè nữa, hỏi như vậy trước mặt bọn họ rất là kỳ quái:
"Em lúc ngủ sẽ không lăn lộn lung tung nên không rơi xuống đất được"
Chu Lập ngẩng đầu nhìn giường tầng bên trên Trần Dương:
"Chiếc giường này có chắc chắn không, có khi nào người nằm trên nặng quá sẽ làm giường sập xuống"
Trần Dương liếc mắt nhìn Viên Mã Nam đang đứng ở phía góc tường kia một cái, cậu ta chính là người nằm ở giường trên của cậu:

"Giường ngủ rất chắc chắn sẽ không thể nào sập xuống được"
Chu Lập ngồi vắt chéo hai chân, một bộ dáng giống như là sẽ ngồi lại chỗ này một thời gian dài:
"Bình thường em ăn cơm ở đâu?"
Trần Dương không biết nên phải làm sao mới có thể khiến cho Chu Lập trở về được, chẳng lẽ bây giờ cậu liền lên tiếng trực tiếp đuổi khách hay sao:
"Em sẽ ăn ở dưới căng tin của nhà trường"
Chu Lập nhíu mày:
"Đồ ăn đảm bảo?"
Trần Dương kiên nhẫn đáp:
"Ba năm rồi em vẫn ăn ở đó không bị sao cả"
Chu Lập coi như thoải mái hơn được một chút lại quan tâm quá mức hỏi người ta:
"Đồ ăn đa dạng?"
Trần Dương cảm thấy có một chút ngại ngùng bởi vì ba người bạn cùng phòng của cậu nãy giờ vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng cuộc trò chuyện này:
"Đúng vậy Chu tổng, đồ ăn đa dạng rất nhiều món, ăn chín uống sôi, đảm bảo dinh dưỡng hơn nữa cũng rất ngon"
Chu Lập gật đầu quay người sang chỉ về phía mấy túi đồ hắn mang tới:
"Anh có mang tới một số đồ ăn, đều là những đồ ăn vặt không cần chế biến, hoa quả mua mỗi loại một ít có trong cửa hàng, còn số thuốc kia anh đã nhờ bác sĩ ghi lại rõ ràng liều dùng cùng giờ giấc và những lưu ý rồi"
Trần Dương liếc nhìn túi to túi nhỏ để ở trên bàn kia cũng cảm thấy ngượng ngùng, dù sao cậu cũng chỉ bị dạn xương mắt cá mà thôi, Chu Lập cũng không cần thiết phải quan trọng như thế:
"Chu tổng, em không sao, chỗ kia hẳn là tiêu tốn của anh rất nhiều tiền, em nhận cũng cảm thấy rất ngại"
Chu Lập thản nhiên đáp:
"Không sao, tiêu tiền cho em anh một chút cũng không đau lòng"
Không gian tiếp theo liền rơi vào im lặng, Chu Lập lại cứ ngồi nhìn chằm chằm Trần Dương như thế, mà Trần Dương thì lại không tìm ra được lời lẽ nào để đuổi khéo người này về:
"Chu tổng à, anh còn việc gì sao?"
Chu Lập không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn tự biến mình thành chủ mà tự nhiên đáp thế này:
"Từ giờ cho đến tối anh đều rảnh, em muốn đi chỗ nào hay sao?"
Trần Dương trên trán muốn xuất hiện ba vạch đen, Chu tổng à Chu tổng anh là cố tình không hiểu hay là đang thật sự không hiểu, nếu như không còn chuyện gì nữa tại sao còn chưa chịu đứng dậy đi về chứ:
"Ha ha, thật ra thì em định đi ăn tối"
Chu Lập đứng dậy ý định muốn rời đi:
"Vậy đi thôi, em muốn ăn đồ tây hay đồ ta, ăn cơm hay mì?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận