Tà Giáo Tránh Ra FULL


Thời gian cứ thế trôi đi, hôm nay ba mẹ Trần từ dưới quê sẽ lên thăm Trần Dương, bởi vì ký túc xá của cậu không rộng lắm cho nên ba mẹ Trần căn bản là sẽ không thể ngủ lại, thế cho nên trước khi lên đây mẹ Trần đã gọi điện cho bác gái, sau khi khám bệnh xong cho ba Trần sẽ về đó ngủ nhờ một đêm.
Tối ngày hôm trước Chu Lập nói muốn đưa Trần Dương ra bến xe đón ba mẹ Trần, Trần Dương đương nhiên cảm thấy không ổn lắm, cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu như ba mẹ cậu nhìn thấy xe hơi đắt tiền của Chu Lập khẳng định sẽ ngã ngửa ra sau mất, chính vì thế Trần Dương kiên quyết không đồng ý, nói hắn không cần đến gặp ba mẹ cậu làm gì.

Trần Dương ngoài miệng thì nói với Chu Lập như thế, nhưng mà trong lòng cậu lại sợ Chu Lập bởi vì quá ngay thẳng mà sẽ không cẩn thẩn nói ra chuyện của bọn họ, dù sao thì vấn đề này tại thời điểm hiện tại vẫn chưa thích hợp để cho ba mẹ cậu biết.
Ba mẹ Trần vừa mới xuống xe, Trần Dương ở phía xa đã nhận ra được hai người, cậu nhanh chóng chạy về phía ba mẹ mình mỉm cười vui vẻ:
"Ba mẹ"
Ba Trần là một người đàn ông hiền lành dễ gần, dáng người hơi mập mạp, vừa nhìn thấy Chu Lập liền cười đến hai mắt cũng híp lại thành đường chỉ:
"Dương Dương"
Mẹ Trần từ quê lên mang theo một chút đặc sản đưa cho Trần Dương để cậu chia cho bạn cùng phòng, Trần Dương nhận lấy túi đồ nhỏ kia rồi đưa ba mẹ mình ra ngoài đón taxi đến thẳng bệnh viện:
"Sức khỏe của ba gần đây thế nào?"
Ba Trần cười khổ:
"Rất tốt, chỉ là mẹ của con không yên tâm cứ muốn ba lên đây khám tổng thể"
Mẹ Trần liếc nhìn ba Trần sau đó liền hướng Trần Dương nói thế này:
"Lâu rồi ba mẹ cũng chưa lên xem chỗ ở của con thế nào, đợi ba con khám bệnh xong sẽ đến chỗ con xem qua một lượt, xem con có bừa bộn như ở nhà hay không"
Trần Dương nhíu mày:
"Mẹ à, con trước nay cũng có bừa bộn đâu"
Bệnh viện tổng hợp nằm tại trung tâm thành phố, là bệnh viện lớn nhất đất nước, người bệnh đến bệnh viện này khám lúc nào cũng rất đông, ba người xếp hàng bên ngoài đợi lấy số đã lâu rồi.
Thời tiết hôm nay có phần oi bức, tuy đã bước sang mùa thu nhưng dường như cái nắng mùa hè vẫn còn hiện hữu rất nhiều.

Ba Trần là người không chịu được nóng, mới đứng ở bên ngoài một chút thôi mồ hôi đã nhễ nhại rồi, mẹ Trần không biết kiếm đâu ra được một cái quạt giấy đứng ở bên cạnh phe phẩy cho hai người.
Trần Dương cũng không ngờ tới hôm nay lại có nhiều người như vậy, cậu đã đứng ở đây đợi gần một tiếng rồi vẫn chưa tới lượt mình.

Trần Dương nhìn ba Trần có chút lo lắng, sắc mặt của ba cậu không mấy tốt, nhất là hiện tại đang ngồi ở một bên thở dốc, gương mặt lấm tấm mồ hôi:
"Hay là ngày mai chúng ta đến sớm khám có được không?"
Mẹ Trần nhìn ba Trần, tuy rằng ba Trần cảm thấy có điểm mệt mỏi nhưng dù sao nãy giờ cũng đã mất công đợi rồi thế cho nên liền lắc đầu:
"Thôi, đã mất công ở chỗ này đợi rồi, chúng ta cố gắng đợi thêm một chút nữa cũng được"

Ba Trần đã quyết rồi cho nên ba người liền quyết định ở lại đợi đến lượt khám.

Sau đó có một gia đình rõ ràng là mới đến nhưng lại có thể được vào bên trong khám trước, những người xếp hàng nãy giờ nhíu mày có điểm bực bội không vừa lòng, có một bác gái kéo một cô y tá lại chất vấn:
"Cô y tá, tại sao người vừa rồi rõ ràng đến sau lại được vào khám trước thế?"
Cô gái mặc bộ đồ y tá kia có vẻ không được mấy thân thiện, dáng vẻ gấp gáp giống như là đang rất bận:
"Người đó là người quen của một bác sĩ làm trong bệnh viện nên được ưu tiên khám trước"
Nói rồi cô y tá kia liền nhanh chân rời khỏi chỗ này, ba Trần ngồi một lúc liền bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ, gương mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn.

Thật ra nãy giờ ông đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng vì không muốn để cho người nhà lo lắng cho nên mới cố làm như không có việc gì, nhưng bởi vì thời tiết oi bức, chỗ này lại đông người cho nên càng khiến cho ông cảm thấy ngột ngạt hơn.
Mẹ Trần là người đầu tiên nhận ra được biểu hiện bất thường của ông, vội vàng cúi người lo lắng hỏi:
"Ông sao thế?"
Ba Trần không nói được gì chỉ xua tay đại ý là mình không sao, Trần Dương hoảng hốt vội chạy đi tìm bác sĩ, một y tá được cậu đưa đến chỗ ba Trần, y tá nọ cũng có điểm khó xử nói:
"Hiện tại phòng bệnh đều đã kín người, các bác sĩ trong bệnh viện đang khám cho người bệnh..."
Trần Dương có điểm gấp gáp:
"Cô nói như vậy là sao?"
Y tá trả lời:
"Chính là chúng tôi cũng không có cách nào cả..."
Mẹ Trần tức giận:
"Cô nói vậy là thế nào chứ, cô nhìn xem ông ấy hiện tại đang khó thở thế mà các người còn không chịu khám cho ông ấy"
Cô y tá gương mặt lạnh tanh nhìn mẹ Trần:
"Bác à, người đến bệnh viện trong người đều khó chịu, nếu như các bác sĩ không khám theo thứ tự, cứ người nào khó thở một chút lại chạy ra xem cho người đó thì không phải là loạn rồi hay sao?"
Ba Trần bởi vì không muốn đứng ở chỗ này giằng co cho nên liền đứng dậy cố gắng nói:
"Được rồi, chúng ta về đi"
Trần Dương cùng mẹ Trần đỡ ba Trần rời đi trước, vừa đi được vài bước thì ba Trần đột nhiên ngất xỉu, Trần Dương hoảng sợ đỡ ba Trần ngồi vào dãy ghế bên cạnh, mẹ Trần quát lớn với cô y tá kia:
"Cô còn không mau đi gọi bác sĩ đến đây, ông ấy nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi không để yên cho các người đâu"
Cô y tá liếc nhìn mẹ Trần một cái rồi cũng xoay người đi tìm bác sĩ tới.


Bởi vì bệnh viện đang quá tải, không hề còn phòng chống nào nữa, ba Trần dù có ngất xỉu đi chăng nữa cũng chỉ có thể ngồi ở ghế để truyền nước, mẹ Trần đỏ mắt nãy giờ, Trần Dương cũng không biết nên phải làm cái gì tiếp theo cả, sau đó cậu chợt nhớ tới Chu Lập.
Trần Dương vốn không định làm phiền Chu Lập, nhưng bởi vì cậu hiện tại không biết nên phải làm gì tiếp theo, cậu không dám tự ý đưa ba Trần về nhà, bác sĩ ở đây giống như là không muốn quan tâm đến ba của cậu, Chu Lập hắn hẳn sẽ quen biết nhiều người, nhờ hắn giúp đỡ cậu, ba Trần có lẽ sẽ có phòng để nghỉ ngơi.
Chu Lập ngày hôm nay có cuộc họp với ban quản trị, bình thường khi họp hắn sẽ không tiếp nhận cuộc gọi của bất cứ ai cả, nhưng mà trên màn hình điện thoại hiện tại lại hiển thị tên của Trần Dương, hắn nhíu mày một hồi rồi nói mọi người ngừng một lúc, hắn cần phải nghe một cuộc gọi quan trọng.
Chu Lập cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp, bình thản tiếp nhận cuộc gọi kia:
"Dương Dương"
Giây phút Trần Dương nghe thấy giọng nói của Chu Lập, cậu giống như là vỡ òa vậy, bởi vì bản thân lúc này đang rất luống cuống không biết nên phải làm cái gì tiếp theo cả cho nên chỉ còn cách gọi một tiếng:
"Chu Lập..."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, Chu Lập nghe ra được giọng nói của Trần Dương có điểm khác thường, hàng lông mày không tự chủ được mà khẽ nhăn lại:
"Em đang ở đâu?"
Câu tiếp theo Chu Lập hỏi không phải là Trần Dương có chuyện gì mà trực tiếp hỏi cậu luôn rằng hiện tại cậu đang ở đâu, hắn muốn ngay tại thời điểm này xuất hiện ở đó thay cậu giải quyết mọi vấn đề mà cậu gặp phải.
Trần Dương nghe thấy câu hỏi kia của Chu Lập liền trả lời:
"Em đang ở bệnh viện tổng hợp...!ba của em đột nhiên khó thở nhưng phòng bệnh đều đã chật kín, em không dám đưa ba đi đâu cả bởi vì ba hiện tại đang truyền nước"
Chu Lập so với Trần Dương mà nói thì vô cùng bình tĩnh, hắn im lặng đợi cậu trình toàn bộ sự việc cuối cùng liền nói một câu thế này:
"Anh sẽ liên hệ sắp xếp cho ba em một phòng, anh đang tới chỗ em"
Chu Lập từ lúc nghe thấy Trần Dương nói cậu đang ở bệnh viện tổng hợp liền đã nâng bước đi về phía thang máy rồi, đến hiện tại khi nói xong câu kia hắn đã ngồi vào trong xe khởi động.
Trần Dương ở bên này có điểm bất ngờ, cứ nghĩ chuyện Chu Lập sắp xếp cho ba cậu là một chuyện cậu có thể đoán được, nhưng khi nghe hắn nói sẽ lập tức đến đây khiến cho cậu cũng có điểm không ngờ tới:
"Cảm ơn anh...!nhưng anh nói hôm nay có cuộc họp, anh không cần qua đây cũng được"
Chu Lập sớm đã lái xe ra khỏi công ty, hắn cảm thấy những chuyện liên quan đến Trần Dương tốt nhất là nên cần có sự hiện hữu của hắn:
"Anh sẽ tới đó trong vòng 10 phút nữa, được rồi hiện tại anh cần cúp máy để liên lạc với phía bệnh viện sắp xếp phòng cho ba em"
Quả nhiên Chu Lập là người có quan hệ rộng, ba Trần từ phải ngồi ở bên ngoài ghế chờ truyền nước hiện tại đã được đưa đến phòng bệnh VIP một mình một phòng chưa tới 3 phút sau đó.
Chuyện này khiến cho mẹ Trần cũng phải bất ngờ vì không biết chuyện gì đang xảy ra, bà quay sang hỏi Trần Dương thì được cậu nói rằng mình được một người bạn giúp đỡ, khì mẹ Trần còn đang hỏi Trần Dương rằng người bạn đó là ai, bà muốn gặp người đó để nói lời cảm ơn thì Chu tổng của chúng ta liền xuất hiện ở trước mặt của bà.
Bởi vì hôm nay Chu Lập có cuộc họp với ban hội đồng quản trị vì thế hắn hiện tại đang mặc một bộ vest màu xanh tối với họa tiết kẻ ô vuông lớn.

Chu Lập lớn lên đã có dáng người cực kỳ tốt, khoác trên mình bộ trang phục như lúc này càng khiến cho hắn lịch lãm đến lóa cả hai mắt, ấy vậy cho nên bây giờ mới có tình huống mẹ Trần ngẩn người thất thần nhìn hắn.

"Chào mẹ"
Một trong những điểm mạnh của Chu Lập chính là chỉ cần mở miệng nói chuyện sẽ khiến cho người ta nghẹn lời không biết nên phải nói câu gì tiếp theo, mà hiện tại cả ba người nhà họ Trần đang rơi vào tình huống như thế.
"Nghe Dương Dương nói ba trong người không được khỏe, không biết bác sĩ đã làm kiểm tra tổng thể cho ba hay chưa?"
Trần Dương đã có phản ứng rồi nhưng mà lúc này cậu lại không biết nên phải làm cái gì tiếp theo cho nên cứ đứng ngây người ra như thế, còn mẹ Trần nhìn cậu thanh niên đẹp mắt giống như người nổi tiếng trước mặt hồi lâu, sau khi nghe được câu nói chào mẹ kia của đối phương liền triệt để bị ngốc luôn rồi:
"Cậu là..."
Chu Lập mang dáng vẻ quang minh chính đại, thật tự nhiên mà hướng mẹ Trần trả lời:
"Con tên Chu Lập"
Trần Dương vội vã tiến về phía trước giải thích:
"Anh ấy làm trong công ty con đang thực tập"
Mẹ Trần à một tiếng:
"Cậu là đồng nghiệp của Dương Dương sao?"
Chu Lập im lặng suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Thời điểm này có thể cho là như thế, nhưng đợi đến khi em ấy tốt nghiệp rồi thì sẽ là thân phận khác"
Chu Lập chính là nghĩ thời điểm này Trần Dương chưa tốt nghiệp cho nên bọn họ chưa thể kết hôn, chính vì thế bây giờ nói là đồng nghiệp cũng không sai, đợi sau khi Trần Dương kết hôn rồi thì quan hệ của hai người sẽ là vợ chồng.
Còn đối với mẹ Trần thì lại hiểu bởi vì bây giờ con trai bà chỉ là thực tập sinh tại công ty mà thôi, sau này tốt nghiệp chưa chắc sẽ làm tại công ty đó cho nên không tính gọi là đồng nghiệp.
Trần Dương ở bên cạnh hít thở cũng khó khăn, cậu biết Chu Lập một khi mở miệng nói chuyện sẽ khiến cho người khác phải bất ngờ nhưng cậu quả thật không ngờ tới vừa mới gặp mặt ba mẹ cậu hắn đã gọi là ba mẹ ngay mà không có chút ngượng ngùng nào rồi.
Mẹ Trần vội kéo ghế ý nói Chu Lập ngồi xuống:
"Phải rồi, cậu ngồi xuống đi, cậu chính là người mà Dương Dương nói đã giúp cho ông nhà tôi có phòng bệnh đúng không?"
Chu Lập ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, một dáng ngồi tiêu chuẩn đẹp đến từng xen ti mét:
"Chuyện này là chuyện nên làm, nếu sớm biết ba cần khám bệnh con có thể sắp xếp bác sĩ tới kiểm tra tổng thể cho ba rồi"
Mẹ Trần nhìn Chu Lập rất là thuận mắt, bề ngoài đạo mạo đẹp đẽ, lời lẽ tuy rằng có điểm làm cho người ta chưa thể thích nghi ngay nhưng lại vô cùng lịch sự và lễ phép, hơn nữa người này cũng giúp gia đình bà một chuyện quan trọng nên bà không hề có ác cảm gì với người phía trước.

Mẹ Trần nhìn Chu Lập cười ha ha:
"Xưng hô này nghe cũng thật là ngọt đó, tôi có hai đứa con trai nhưng mà chưa có người nào xuất sắc giống như cậu đâu"
Sau đó Chu tổng của chúng ta đáp lại một câu thế này, một câu khiến cho người ta hiểu ra được lời vừa rồi mẹ Trần khen hiển nhiên là đúng:
"Cảm ơn mẹ"
Ba Trần nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe cuộc nói chuyện kia, ông cũng như mẹ Trần cảm thấy cậu thanh niên này rất được, ngoan ngoãn lễ phép, còn có chút cảm giác khiến cho người ta như là ở trong quân đội vậy.

Ba Trần nằm trên gường hỏi Chu Lập:
"Cậu ở trong công ty làm chức vụ gì?"

Chu Lập bình tĩnh đáp:
"Con là tổng giám đốc"
Mẹ Trần hả một tiếng:
"Tổng giám đốc phòng ban nào thế?"
Chu Lập nghiêm túc trả lời:
"Con là tổng giám đốc điều hành cả công ty"
Ba Trần bất ngờ:
"Này...!này có phải là công ty của cậu hay không?"
Chu Lập im lặng một chút rồi mới nói:
"Cũng không hẳn là như thế, bởi vì trong công ty có rất nhiều người góp vốn nằm trong ban quản trị, con chỉ là người giữ nhiều cổ phần nhất mà thôi"
Ba Trần và mẹ Trần lập tức quay qua nhìn Trần Dương, không nghĩ tới con trai mình lại có thể quen được một đại nhân vật như thế.

Trần Dương bị nhìn tới không mở miệng lúc này là không được, cuối cùng cậu liền lên tiếng:
"Anh ấy chính là tổng giám đốc của công ty con đang thực tập"
Chu Lập quay sang nhìn Trần Dương một cái rồi nhìn về phía ba mẹ Trần:
"Bác sĩ nói sức khỏe của ba sao rồi? Đến khi nào có thể xuất viện? Hiện tại nếu có thể xuất viện vậy con sẽ đưa hai người về nhà nghỉ ngơi, đi đường xa hai người cũng đã mệt rồi"
Ba Trần ho khan một tiếng, có điểm chưa thể nào thích nghi được sự nhiệt tình này của Chu Lập, mẹ Trần mỉm cười:
"Bác sĩ nói ông ấy đột nhiên tăng huyết áp cho nên mới có triệu chứng như thế, ngoài ra chứng bệnh tiểu đường của ông ấy cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cần lưu ý ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi điều độ là không sao rồi.

Lần này đã làm phiền cậu, một lát nữa ông ấy có thể xuất viện, sau đó chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở nhà họ hàng rồi ngày mai trở về"
Chu Lập bình thản đáp:
"Chuyện này là chuyện nên làm, con không cảm thấy phiền cho nên đợi làm thủ tục xuất viện xong con sẽ đưa ba mẹ về nhà con nghỉ ngơi, nhà của con cũng ở gần đây"
Trần Dương có chút rối rắm hướng Chu Lập từ chối:
"Thật ra thì ba mẹ em ở nhà họ hàng cũng được rồi, trước lúc lên mẹ đã gọi cho bác..."
Trần Dương còn chưa kịp nói hết câu thì Chu Lập đã ở bên cạnh cắt ngang lời của cậu:
"Ba mẹ không lên đây thường xuyên nếu như lần này anh để ba mẹ bên ngoài thì không thể được, cho nên chuyện này anh đã quyết rồi.

Ba bị bệnh tiểu đường, một lát nữa con sẽ lưu ý nói người làm một số món ăn thanh đạm"
Thế là một nhà ba người họ Trần căn bản đều không thể nào từ chối Chu Lập, mà đúng hơn thì hắn ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho bọn họ đã trực tiếp mang ba người lên xe hơi trở về nhà rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận