Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Gã trung niên cũng không hề coi thường nữ nhân trước mắt, gã là người từng trải hiển nhiên có sự liều lĩnh, lãnh khốc nhưng cũng không thiếu đi sự cẩn thận. Hồi nãy cũng không ngăn cản Lâm Chấn Động, bởi gã cũng không phải thuộc hạ của Lâm Chấn Động, dù sao cũng chỉ là vì thù lao mà đến.

Tuy nhiên, để Lâm Chấn Động thiếu chút mất mạng, gã cũng phải bất ngờ mà nhíu mày, nếu chuyện này xảy ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mặc dù gã không cho rằng đám người kia có thể trắng trợn không trả công cho mình, nhưng sẽ khó tránh khỏi một vài rắc rối không cần thiết. Chưa biết chừng hung thủ đã bị giết, hắn lại phải thay thế gánh chịu oán hận vô cớ, bị ngươi ta thuê kẻ khác đến trút giận.

Gã lập tức không nhiều lời liền muốn tung ra toàn lực bắt giữ nữ nhân này, hắn tin rằng chỉ cần thành công, vậy có thêm cô gái này dùng để này uy hiếp, dù Văn Trung quái dị cỡ nào cũng không thể dễ dàng chạy thoát.

Ngay lúc gã trung niên đã bắt đầu giao chiến cùng Tiểu Long Nữ, Lâm Chấn Động nhìn qua một bên hỏi:

- Phổ Khắc, ngươi không lên sao?

Người bên cạnh là một thanh niên có chút tuấn tú đứng khoanh tay ôm lấy thanh kiếm trước ngực, dáng vẻ thong dong nhìn qua có điểm vô cùng tiêu sái, chỉ là đôi mắt híp cùng vẻ mặt luôn hiện lên nét âm hiểm của hắn, lại để cho kẻ này lộ rõ bộ dạng gian trá, xấu xa đến tận cùng.

Hắn chỉ khẽ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Chấn Động đã khiến gã im lặng không nói thêm lời nào.

Bên phía Tiểu Long Nữ lúc này, toàn bộ những kẻ thực lực yếu kém không có chút tác dụng đều bị nàng nhanh chóng hạ gục hơn phân nửa, cả đám còn lại lập tức vội lui ra xa không dám lại tiến lên nửa bước, chỉ còn lại gã trung niên vẫn luôn hùng hổ đánh tới.

Tiểu Long Nữ mặc dù không tiện tránh né, nhưng lại luôn huy động kiếm pháp chuẩn xác hóa giải lực lượng mạnh mẽ từ đôi rìu của Hắc Mặc Thiết bổ tới. Tuy rằng có đôi chút bất lợi nhưng lại không để cho đối thủ có cơ hội dễ dàng chèn ép.

Hai người đánh không phân hơn thua một hồi, Hắc Mặc Thiết chợt gầm lên một tiếng, hai lưỡi rìu song song vung ngang dễ dàng bị Tiểu Long Nữ hơi lui lại tránh thoát, lại theo đà xoay người của hắn quay ra sau rồi bất ngờ vòng lên cao, hai rìu hợp làm một tựa như thanh búa lớn ngang trời bổ xuống, tạo thành một đường vồng cực kỳ bắt mắt nhưng không chút hoa lệ dư thừa.

Tiểu Long Nữ không hề do dự vội xoay kiếm dọc theo chiều cánh tay, vung ngang chắn đỡ, không trực tiếp đối chọi mà mượn lực phản chấn thuận thế lui về phía sau, cộng thêm bánh xen bên dưới chuyển động lại thêm thuận tiện giảm bớt xung động, kéo giãn ra một khoảng lớn với đối thủ.

Nàng chỉ vừa dùng thanh kiếm chống xuống giảm bớt tốc độ của xe lăn, Hắc Mặc Thiết cũng đã thu tay lần nữa lao đến.

Chỉ là, đúng lúc này một bàn tay điểm tới huyệt đạo sau lưng Tiểu Long Nữ, sau đó lại đánh về phía Hăc Mặc Thiết đang giật mình còn chưa kịp ra lực chống trả.

- Phổ Khắc, ngươi muốn làm gì?

Hắc Mặc Thiết vừa thốt lên một tiếng, liền bị đánh bật về phía sau, đạp lui hơn chục bước thật vất vả ổn định lại thân hình.

- Haha, nữ nhân này dù sao cũng không nằm trong nhiệm vụ của chúng ta, vậy nên ta đem nàng đi chắc hẳn cũng không vi phạm quy tắc của Huyết Sát Lâu a.

Nam nhân được gọi là Phổ Khắc cười lớn, dường như đã sớm toan tính chuyện này, hắn nói:

- Yên tâm, lát nữa ta nhất định sẽ quay lại hỗ trợ các ngươi bắt giữ tên tiểu tử "nhanh nhẹn" kia!

Quả thực hắn tính toán vô cùng kỹ lưỡng, không những tìm thời cơ thích hợp điểm huyệt Tiểu Long Nữ, hơn nữa còn tụ lực "đánh lui" được Hắc Mặc Thiết nhưng không phải gây tổn thương đối phương mà là đem gã đánh bật ra xa, hoàn toàn không có cơ hội để đuổi theo hay ngăn cản hắn, mục đích rõ ràng là muốn đem Tiểu Long Nữ rời đi.

Có điều, hắn đương nhiên cũng không phải tốt bụng muốn cứu nàng, ngược lại vẻ mặt âm hiểm mang theo vô số ý nghĩ xấu xa bỗng lóe lên nét tươi cười đáng sợ, thân hình thuận theo dư lực va chạm lần nữa phóng về phía Tiểu Long Nữ định tóm gọn lấy nàng.

Chỉ có điều, Phổ Khắc bỗng trợn tròn mắt, kinh hoảng đến tột độ bởi lẽ đón lấy cánh tay của hắn lại không phải là bóng người xinh đẹp như hắn tưởng tượng... ngược lại là một lưỡi kiếm sắc bén đến tột cùng.

- Xoẹt!

- Phịch!

Một tiếng kêu bén nhọn kèm theo sau là tiếng đồ vật nào đó tiếp đất lọt vào tai tất cả những người chứng kiến. Không gian bỗng trở nên cực kỳ yên lặng!

Tuy nhiên, đây lại giống như sự yên bình trước cơn sóng dữ!

- Aaaa...

Một tiếng hét thảm vang vọng cả sơn cốc.

Lâm Chấn Động cũng ngây ngốc nhìn cảnh tượng hết sức quen thuộc này. Đây còn không phải bộ dạng của hắn trước đó sao?

Đều là vui quá hóa buồn a!

Quả thực rất giống, vô cùng giống!

Nếu có điểm khác biệt, vậy đó chắc hẳn là hắn không có bất kì phản ứng nào tại thời điểm đón nhận điều này, còn người kia lại là chủ động "ôm ấp" tiếp nhận. Lâm Chấn Đông không tự chủ mà cảm thấy có chút an ủi, đưa ánh nhìn đồng cảm về phía đối phương.

Phổ Khắc hoàn toàn sững sờ nhìn cánh tay bị chặt đứt của mình:

- Tay... tay ta!

Tiểu Long Nữ thu lại tay kiếm, không nhíu mày lấy một cái, khuôn mặt hết sức thờ ơ, lạnh lùng nhìn qua. Chỉ có nàng mới hiểu rõ, tình huống quái dị vừa là như thế nào xảy ra.

Ban đầu mặc dù nàng vẫn rất lưu ý hành động của kẻ bên ngoài này nhưng thực sự bị Hắc Mặc Thiết liên tục gây áp lực, lại khiến bản thân không kịp làm ra phản ứng với hành động lựa chọn thời cơ gần như chớp nhoáng của hắn.

May mắn là, đối phương sau khi điểm huyệt lại không cùng đồng bọn gây bất lợi cho nàng mà còn đem cản trở người của mình, để nàng có cơ hội tranh thủ vận công tự thông huyệt đạo, lập tức xung hướng huyệt đạo.

Tuy nhiên, cho dù kẻ tên Phổ Khắc kiacó biết được nàng từng tu luyện qua Cửu Âm Thần Công thì cũng không cách nào nghĩ đến nàng có thể nhanh chóng tự giải huyệt đạo như vậy. Bởi lẽ chính Tiểu Long Nữ cũng không ngờ đến, nàng chỉ vừa xung giải một chút liền lập tức có thể đả thông huyệt đạo bế tắc trong cơ thể, điều này để nàng giật mình, không khỏi nghĩ đến đặc thù công pháp của Văn Trung gây ảnh hưởng đến nàng trước đó mà hắn nói.

Nghĩ đến Văn Trung nàng bỗng nhớ lại lời nói của hắn vài ngày trước:

- Nàng không thể đi lại vậy có thể luyện tập bằng hai tay a!

- Ta biết một môn võ công có tên là cái gì Song thủ đại bác...à đúng rồi, là Song Thủ Hỗ Bác...

- Đợi một chút! Lại phải nghe nhắc nhở nhàm chán mỗi lần muốn tiêu hao a.....

- Để nói cho nàng thông tin về môn võ công này....

- Nàng hãy thử một tay vẽ hình vuông, một tay vẽ hình tròn xem...

- Chỉ cần tâm vô tạp niệm là có thể tu thành... còn cả người ngu ngốc cũng có thể nữa....ầy, đừng để ý đến....

- Cái gì? Nàng đã thông thạo rồi sao! Mặc dù đã biết trước nhưng quả thực vẫn cảm thấy rất đả kích mà...

- Không có gì, ta chỉ là đoán trước vậy thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui