Chậm rãi dựa vào tường, Hàn Phi rất hy vọng năng lực bị động chơi trốn tìm có thể phát huy hiệu quả, nhưng rất đáng tiếc nó chỉ có thể giúp hắn giảm bớt cảm giác tồn tại, mà hành lang này chẳng có lấy một chướng ngại vật nào, hắn to lù lù như vậy, chỉ cần đối phương không bị mù thì đều có thể nhìn thấy.Tiếng bước chân dưới lầu càng lúc càng gần, Hàn Phi vô thức nắm chặt dao phay lắng nghe, đột nhiên trong nháy mắt, tiếng bước chân biến mất.“Hắn đi đâu rồi?”Hàn Phi cố nén cảm giác muốn quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ mấy giây sau…“Két.”Chiếc ghế chèn ở cửa nhà 1044 đã bị dời đi, kẻ đó đã đóng cửa nhà Hàn Phi lại!Trong khoảnh khắc cửa nhà sập lại, Hàn Phi cảm giác ràng buộc giữa mình và ngôi nhà đã mất đi, một loại cảm giác lạnh lẽo bò từ dưới chân lên tới đỉnh đầu hắn.Tí tách, tí tách…Không biết là nước hay máu đang nhiễu xuống, một loại chất lỏng sền sệt đang nhỏ vào lưng Hàn Phi.
Hàn Phi có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đứng ngay sau lưng mình.Hắn vô ý thức tiến về phía trước một bước, khi hắn vừa đi tới, trong hành lang vang lên hai tiếng bước chân.“Chỉ mới qua một phút mà thôi…”Hàn Phi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cho dù hắn trời sinh đã có tâm lý cứng rắn thì lúc này đây cũng thấy sợ hãi đến tê cả da đầu.“Không được hoảng loạn.
Chỉ cần ta không quay đầu lại trong vòng 15 phút thì nhiệm vụ ẩn sẽ hoàn thành, đến lúc đó ta có thể trực tiếp rời khỏi trò chơi.”Cắn đầu lưỡi một cái thật đau điếng, Hàn Phi dùng cơn đau để xua tan nỗi sợ hãi.“Đối phương tạm thời không có ý định giết chết ta, hy vọng hắn có thể ôm tâm lý mèo vờn chuột để chậm rãi hành hạ ta, như vậy thì ta có thể kéo dài thời gian theo đúng ý mình.”“A? Sao ngươi lại đứng ở chỗ này?”Trong lúc Hàn Phi đang tự nhủ, phía sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc thân thiết như thể đó là người bạn lâu năm nào đó của hắn.
Nhưng Hàn Phi nghĩ mãi cũng không nhận ra đó là giọng của ai.“Không ngờ ở chỗ quỷ quái này lại gặp được ngươi.
Sao ngươi lại đứng ở đây?”Giọng nói kia lại vang lên nhưng Hàn Phi vẫn cương quyết không quay đầu lại.Tuy giọng nói kia rất quen thuộc và lời nói cũng thân thiết vô cùng nhưng Hàn Phi biết rõ mình trước đây không hề có lấy một người bạn nào!Cho nên giọng nói này nhất định là do quỷ tạo ra để lừa hắn quay đầu lại.Có lẽ con quỷ sau lưng Hàn Phi không hề ngờ được Hàn Phi vốn chẳng có bạn bè gì, vẫn dùng giọng nói thân thiết để lừa gạt hắn.Vì để tranh thủ thêm thời gian, Hàn Phi nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn xuất.
Hắn hắng giọng, tựa như đã sắp nhớ ra đối phương là ai.Khi một diễn viên gặp kẻ lừa đảo, song phương đều hỏi han nhau rất ân cần, trong hành lang lạnh lẽo diễn ra tiết mục đôi bạn thân rời xa quê hương bất ngờ gặp lại cố nhân.Hàn Phi và con quỷ sau lưng mình hàn huyên hơn nửa phút, biểu hiện của hắn càng lúc càng tự nhiên và nhiệt tình, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại.
Trong đó có mấy lần hắn suýt chút nữa đã quay đầu ra sau nhưng vẫn kịp dừng lại đúng lúc.Lát sau, con quỷ sau lưng Hàn Phi mất hết kiên nhẫn.Ngươi cùng ta xưng huynh gọi đệ, nhưng lại không có can đảm quay đầu nhìn ta lấy một cái, ngươi đang lừa quỷ sao?!Giọng nói quen thuộc kia rốt cuộc im bặt.
Hàn Phi vẫn chưa hết hứng, hắn nhỏ giọng nói thêm mấy câu nhưng đối phương không thèm đáp lại, sắc mặt Hàn Phi từ từ biến hoá: “Ngươi giận rồi?”Hành lang rơi vào im ắng, con quỷ sau lưng biết rõ dùng ngôn ngữ không thể dụ hoặc được Hàn Phi, nó bắt đầu thay đổi sách lược.Mà đúng lúc này, chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi toả ra ý lạnh thấu xương, dường như con quỷ sau lưng đã bắt đầu bỏ đi lớp nguỵ trang.Hàn Phi không phán đoán ra thực lực đối phương, chỉ biết chiếc nhẫn càng lúc càng lạnh.
Hắn theo bản năng muốn tiến về phía trước để kéo giãn khoảng cách với đối phương, nhưng con quỷ kia vẫn dán chặt sau lưng hắn.Điều càng hỏng bét hơn là, Hàn Phi cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nặng, tựa như có vật gì đó đang bám chặt trên lưng mình.
Hắn ngửi được một mùi hôi thối như thể có thứ gì đó đang thối rữa, dạ dày Hàn Phi quặn lên một trận.Tí tách, tí tách…Chất lỏng sền sệt không ngừng rơi xuống lưng Hàn Phi.
Hắn cảm giác được cổ mình đang bị bóp chặt.
Đối phương đã biết không thể dụ hoặc được Hàn Phi nên quyết định động thủ.Hơi thở trở nên khó khăn, Hàn Phi bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, hắn bỗng nhận ra cảm giác này rất quen thuộc.Lần đầu tiên tiến vào trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, khi làm nhiệm vụ “đi ngủ” và bị đám quỷ trong nhà hù doạ, Hàn Phi đã chạy bán sống bán chết xuống tầng trệt.
Lúc đó đèn điều khiển bằng âm thanh ngoài hành lang bỗng tắt ngóm, hành lang tối đen như mực, trong bóng tối cũng có thứ gì đó thò tới ghìm chặt cổ hắn.Các nạn nhân trong nhà có ma không muốn giết Hàn Phi, cũng không hề rời khỏi nhà, như vậy lần đó kẻ muốn giết hắn có lẽ chính là con quỷ đang ở sau lưng hắn lúc này.“Gia hoả này tại sao lại muốn ta quay đầu nhìn nó? Chẳng lẽ nếu ta quay đầu lại và trông thấy mặt nó thì sẽ trở thành kẻ chết thay cho nó sao?”Hàn Phi càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này.
Lần đầu tiên gặp phải con quỷ này hắn đã bị doạ sợ, lại không có kinh nghiệm gì nên mới quyết định rời khỏi trò chơi ngay trước mặt đối phương không chút cố kỵ.“Có lẽ nó đã biết ta là người sống cho nên muốn bắt ta làm kẻ chết thay.”Cổ bị bóp chặt tới biến dạng, mạch suy nghĩ của Hàn Phi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Biết ta là người sống, còn tận mắt nhìn thấy ta rời đi, không thể để con quỷ này tiếp tục tồn tại được.”Khóc ở tầng ba cũng đã từng nhìn thấy Hàn Phi rời khỏi trò chơi, nhưng lúc đó Hàn Phi đã hù doạ nó một trận, lại thêm Khóc chỉ là một đứa nhỏ, đương nhiên không thể giảo hoạt bằng con quỷ ở sau lưng.Đối mặt với loại quỷ khôn khéo giỏi mê hoặc lòng người, biện pháp tốt nhất chính là để một con quỷ khác nuốt chửng nó..