Tìm hết cả bộ quần áo, Hàn Phi cũng không thấy có thứ gì khác ngoài cái kén người ban nãy.“Dù sao cũng là sát nhân biến thái, vậy mà toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một cái kén côn trùng? Đúng là không thể nào nói nổi!” Hàn Phi lấy cái kén ra nhìn đi nhìn lại mấy lần.
“Bây giờ lầu sáu đều là người từ bên ngoài đến, ta muốn thu hoạch được chức nghiệp ẩn thì nhất định phải xử lý mười người trước khi lên cấp 10.
Thứ này được mang theo trong người, có lẽ đối với bọn hắn nó rất quan trọng.”Trong lòng Hàn Phi nghĩ tới một kế hoạch.“Tuỳ tiện cầm đồ vật của người khác là không tốt, người làm mất đồ hẳn là rất lo lắng, chi bằng ta dẫn theo chị đẹp tầng năm cùng đi trả lại cái kén côn trùng này, tiện tay xử lý luôn toàn bộ bọn hắn?”Suy nghĩ này cứ vần vũ trong đầu Hàn Phi.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ kế, lòng bàn tay bỗng truyền tới cảm giác đau nhói.Cúi đầu nhìn xuống, Hàn Phi phát hiện mặt sau của kén côn trùng có một cái gai nhọn, lúc này gai nhọn đã đâm vào lòng bàn tay Hàn Phi, đang hấp thu máu của hắn.“Thứ này còn có thể hút máu?”Hàn Phi suýt chút nữa đã ném cái kén đi.
Hắn nhận thấy sau khi hút máu của mình, tia máu trên cái kén đã có màu đậm hơn một chút.“Ta chán ghét côn trùng, vẫn nên đem trả nó lại cho người ta thì hơn.”Thu kén côn trùng vào thanh vật phẩm, Hàn Phi cầm bộ quần áo của hàng xóm chuẩn bị rời khỏi nhà.”Nhiệm vụ chính tuyến thăm dò tầng năm còn chưa hoàn thành, lần này mượn cơ hội đi thăm Từ Cầm, ta phải hoàn thành nhiệm vụ này cho xong mới được.”Bóng ma tâm lý do nhiệm vụ “không quay đầu lại” tạo ra vẫn còn ám ảnh Hàn Phi, trước khi đi ra ngoài hành lang hắn đều phải quan sát rất lâu.“Thật yên tĩnh, xung quanh không có ai.”Lặng lẽ mở cửa ra, Hàn Phi tựa người vào tường chậm rãi di chuyển lên tầng trên.
Hắn đã quen làm như thế, trong lúc lơ đãng lại lau sạch hết cả vách tường.Trong khu chung cư luôn có một cảm giác đè nén khó hiểu chẳng biết từ đâu đến, chỉ cần rời khỏi nhà sẽ xuất hiện.Lần này Hàn Phi có vẻ may mắn, không hề phát động nhiệm vụ ẩn nào, hắn thuận lợi đi tới đầu cầu thang tầng năm.Cửa căn hộ 1051 vẫn mở, tựa như một con dã thú đang há cái mồm đen như mực ra chờ người lạ xui xẻo đi vào.“Có thể nuôi sủng vật đến mức này, chị gái tầng năm đúng là không bình thường.”Hàn Phi lặng lẽ đi tới cửa nhà 1052, gõ nhẹ lên cửa.
“Có ai ở nhà không? Ta là hàng xóm tầng dưới.”Một lúc lâu sau cửa căn hộ 1052 cũng không mở ra.
Nhưng trong phòng 1054 bên cạnh lại truyền ra tiếng chặt xương rầm rập.Đứng trong hành lang tối tăm mờ mịt, nghe được tiếng chặt xương khiếp người, trong lòng Hàn Phi cảm thấy có chút bối rối.Hắn đợi khoảng mười mấy phút, cửa nhà 1054 bỗng nhiên mở ra, Từ Cầm xách một cái túi đen bước ra ngoài.Chiếc áo khoác đỏ rực trên thân nàng trông vô cùng tươi đẹp, đôi mắt bệnh hoạn mang theo vẻ hưng phấn còn chưa hoàn toàn tan mất.“Chị, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà nho nhỏ.”Từ Cầm nhìn thấy Hàn Phi cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đỏ tươi của nàng nhìn chằm chằm hắn, tiến về phía trước một bước nói:“Ngươi có biết một nam nhân không ngừng tặng quà cho nữ nhân là có ý gì không?”Hàn Phi vừa lấy cái kén người trong thanh vật phẩm ra cầm trên tay, phát hiện Từ Cầm đang đứng trước mặt mình rất gần, hắn có vẻ bối rối nói: “Có ý gì cơ?”Đôi môi đỏ thắm cong lên thành một nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách.
Từ Cầm không nói gì nữa, chỉ ném túi màu đen trong tay vào căn hộ 1051 rồi mở cửa nhà 1052 ra.“Vào đi.”Hàn Phi đi theo Từ Cầm vào nhà, nhìn nàng mở vòi nước trong phòng vệ sinh lên rửa tay, bồn rửa tay vốn đang trắng nõn sạch sẽ lập tức bị màu máu nhuộm đỏ.“Hôm nay ngươi muốn ăn thứ gì?” Từ Cầm cúi đầu, nghiêm túc rửa sạch tay, rửa trôi cả vết máu bám trên kẽ móng.“Chị, hôm nay ta tới tìm ngươi là để thương lượng một chuyện.” Hàn Phi đặt cái kén người lên bàn ăn.
“Ta lấy được thứ này từ một vị hàng xóm trên tầng sáu.”“Tầng sáu? Những người kia không phải hàng xóm của chúng ta, bọn hắn là kẻ ngoại lai từ bên ngoài đến.” Từ Cầm rửa tay xong, cầm cái kén người trên bàn ăn lên.
“Ngươi muốn tặng ta thứ này sao?”“Nó có tên là kén người, là một loại kén côn trùng, ta cảm thấy thứ này có vẻ hiếm có nên đem tới tặng cho ngươi.”“Kén người? Ta chưa từng ăn vật này, không biết mùi vị thế nào.” Các ngón tay trắng nhợt của nàng cầm cái kén, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Hàn Phi.
“Ngươi muốn ăn kiểu nào?”“Tạm thời ta còn chưa có ý định ăn nó.” Hàn Phi mỉm cười đơn thuần nói, “Trước khi kẻ ngoại lai tầng sáu chết, trong túi hắn chỉ có mỗi vật này, hẳn là nó rất quan trọng đối với đám người ngoại lai.
Ta đang nghĩ hay là chúng ta dùng thứ này để dẫn dụ đám người ngoại lai kia ra.”“Dẫn dụ bọn hắn ra khỏi nhà, rồi sao nữa?” Trong đôi mắt Từ Cầm chậm rãi toát lên vẻ hưng phấn, nàng mong chờ nhìn về phía Hàn Phi.“Đám gia hoả kia không làm theo nguyên tắc, ta muốn nói chuyện đàng hoàng với bọn hắn.” Hàn Phi thành thật ngồi vào ghế, tỏ vẻ ngoan ngoãn nhu thuận không mang theo chút ý đồ xấu nào.“Chỉ là nói chuyện thôi sao?” Từ Cầm nhìn con dao ăn trong tay mình.
“Nếu bọn hắn không muốn nói chuyện thì thế nào?”“Vậy chỉ có thể dùng phương thức biểu quyết, thiểu số phải phục tùng đa số, ép bọn hắn thay đổi.” Hàn Phi dùng từ ngữ rất văn minh lịch sự.“Ngươi chắc chắn chứ? Nhóm chúng ta chỉ có hai người, thuộc về thiểu số.”“Chị, ngươi tính sai rồi, nếu bọn hắn không muốn trò chuyện, vậy bọn hắn sẽ chỉ còn lại một người.” Đôi mắt thanh tịnh của Hàn Phi nhìn thẳng vào Từ Cầm, “Mà người còn lại này về sau còn có thể giúp chúng ta tìm tới nhiều kẻ ngoại lai hơn nữa.”Bốn mắt nhìn nhau, ý cười trên mặt Từ Cầm càng lúc càng đậm, dường như nàng cảm thấy hết sức hài lòng trước biểu hiện của Hàn Phi.[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Từ Cầm +5.
Quan hệ hàng xóm hoà thuận là bước đầu tiên để có được nhân sinh hoàn mỹ.].