Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ!


Mạnh Trường Khanh suy nghĩ một lúc rồi bỏ qua suy nghĩ đó.


Trong thế giới quỷ dị này, rất nhiều chuyện đều không phải là tuyệt đối.


Mạnh Trường Khanh đưa tay nhận.


Tôn Hải Sơn vừa cười vừa nói:

‘’Thủ tục còn lại, ta sẽ làm cho ngươi, ngươi cứ an tâm tu luyện là được.

’’

Nếu là đệ tử bình thường, Tôn Hải Sơn cũng không có kiên nhẫn như vậy.

Nhưng ai bảo Mạnh Trường Khanh có tiềm lực đây?

Ngộ ra kiếm thế, thành tựu tương lai nhất định không thấp.


Giờ phút này nhiệt tình một chút, coi như là đầu tư vào tương lai của hắn.


Bất quá tuổi tác của mình đã cao, dường như cũng không có tương lai gì.


Tôn Hải Sơn lại lấy ra một quyển bí tịch, đặt trước mặt Mạnh Trường Khanh:

‘’Mặt khác, đây là kiếm pháp nhập môn mà đệ tử Linh Tiêu Phong đều có thể tu tập.

Huyền cấp sơ giai Phong Lôi Kiếm Quyết!’’

Ánh mắt Mạnh Trường Khanh lập tức sáng lên.


Vũ kỹ huyền cấp sơ giai a!

Cái này đặt ở bên ngoài, đó đều là chí bảo có thể làm vật gia truyền!

Cho dù là gia tộc thương hội của hắn cũng chỉ có một quyển mà thôi.


Chẳng qua điều kiện tu luyện vô cùng nghiêm khắc cho nên từ nhỏ đến lớn, đều không có đi luyện qua.


Nếu là vũ kỹ nhập môn, chắc hẳn ai cũng biết, nói như vậy tu luyện liền đơn giản.



Khóe miệng Mạnh Trường Khanh hiện lên một chút độ cong.


Có hệ thống tại, chính mình còn phải tu luyện?

Đó chỉ là phương thức tầm thường nhất mà thôi.


Bỗng nhiên, có một thanh âm vang lên:

‘’Di? Lại có người mới tới sao?’’

Mạnh Trường Khanh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh tiểu viện của mình đi ra một thân ảnh.


Bộ dáng ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.


Mặc áo bào xám.


Lưng đeo trường kiếm.


Tôn Hải Sơn cười nói:

‘’Ngươi tới vừa vặn, giới thiệu cho ngươi, đây là đệ tử ngoại môn vừa mới tấn thăng, tên là Mạnh Trường Khanh.

’’

Thân ảnh kia gật đầu:

‘’Thì ra là Mạnh sư đệ.

’’

Trên mặt Tần Phóng hiên lên nụ cười nói: “Chọn Linh Tiêu Phong là một quyết định sáng suốt, bầu không khí tu luyện ở đây, không sâm nghiêm như những ngọn núi khác, cũng giống như ngoại môn vậy.



‘’Ta tên là Tần Phóng, đã từng là đệ tử ngoại môn, mười năm được tấn thăng nội môn.

’’

Mạnh Trường Khanh khẽ gật đầu:

‘’Tần sư huynh.

’’

Đồng thời hắn nhìn về phía bảng nhân vật hiện ra bên cạnh Tần Phóng.


Thông tin cơ bản:

[Tính Danh: Tần Phóng]

[Chủng tộc: Nhân tộc]

[Tu vi: thông Khiếu Cảnh lục trọng]

Thông tin thuộc tính:

[Căn cốt: Tứ phẩm]

[Ngộ tính: Bình thường]

[Võ kỹ: 《 Phong Lôi Kiếm Quyết ( Đại thành ),》《 Kiếm Bộ ( Tiểu thành ) 》《 Phá Không Thủ (Nhập môn)》

【! 】

Từ căn cốt mà xem, đích thật là xuất thân từ ngoại môn.


Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ trong lòng.


Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn rơi xuống dòng Phong Lôi Kiếm Quyết thì hơi sáng lên.


Quả nhiên, lúc buồn ngủ thì đưa đến gối đầu.


Phong Lôi Kiếm Quyết cấp đại thành này thật sự là một món hời.



Võ kỹ Huyền cấp cũng không phải dễ dàng tu luyện như vậy, cần có ngộ tính khá cao và một lượng thời gian khổ luyện.


Hắn không ngờ rằng nhanh như vậy đã có người đưa tới cửa.


Chắn chắn phải kết giao với người này.


"Nghe nói gần đây ngươi được trưởng lão Tàng Kinh các chỉ điểm, đã tu luyện Phong Lôi Kiếm Quyết lên đến cảnh giới đại thành.

" Tôn Hải Sơn nói.


"Đúng vậy.

"

Tần Phóng nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.


Đồng thời, ánh mắt hắn cũng nhìn xuống cuốn Phong Lôi Kiếm Quyết trong tay Mạnh Trường Khanh.


"Mạnh sư đệ, sau này nếu có chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi ta.

" Tần Phóng cười nói.


"Ngươi cũng đừng xem thường Mạnh sư đệ, hắn đã ngộ ra kiếm thế, ngộ tính cực kỳ kinh người.

" Tôn Hải Sơn lắc đầu.


Sắc mặt Tần Phóng nhất thời cứng đờ, trong mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc.


"Kiếm thế! sao lại có thể?"

Hắn biết, ngay cả những thiên tài chân truyền kia cũng không phải ai cũng ngộ ra được ‘’Thế’’.


Có thể tưởng tượng được, luyện ra ‘’Thế’’ khó khăn đến mức nào.


Nhưng một đệ tử ngoại môn lại có thể ngộ ra được!

Đây quả là một thiên tài!

Không, nói chính xác hơn, hẳn là một thiên tài bị tông môn bỏ sót!

Giờ đây, Tiềm Long đã xuất hiện.


Tương lai nhất định có thể Long Đằng Vạn Dặm.


Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tần Phóng biến đổi, dần trở nên nóng bỏng.


Suy nghĩ của hắn không khác Tôn Hải Sơn là mấy.



Đối với loại người này, tự nhiên phải kết giao thật tốt.


‘’Không ngờ trong ngoại môn lại có một thiên tài như Mạnh sư đệ!’’

Ngạo khí trong giọng nói của Tần Phóng thu lại, trở nên khiêm tốn hơn một chút.


Trước mặt kiếm thế, Phong Lôi Kiếm Quyết đại thành của hắn quả thực không có gì đáng để khoe khoang.


"Tần sư huynh quá khen rồi.

" Mạnh Trường Khanh mỉm cười.


"Ta và ngươi vừa vặn là hàng xóm, sau này nếu cần giúp đỡ gì, cứ việc tìm ta, ngàn vạn lần đừng khách sáo.

" Tần Phóng nói.


"Ta tuy lớn tuổi hơn ngươi không ít, nhưng coi ta là bằng hữu là được.

"

[Đinh!]

[Tần Phóng đã gửi lời mời kết giao bằng hữu.

]

Gợi ý hệ thống.


Mạnh Trường Khanh hơi sửng sốt.


Khá lắm, mình còn đang nghĩ muốn dùng phương thức gì để thêm Tần Phóng làm bằng hũu đây.


Tần Phóng lại chủ động xin.


Quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận