Hắn khó khăn ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Mạnh Trường Khanh.
Trong đôi mắt hiện đầy vẻ không dám tin.
‘’Ngươi cư nhiên lĩnh ngộ......!Kiếm thế!’’
‘’Thế "là võ đạo chi thế, tồn tại cực kỳ huyền diệu.
Cần phải trường kỳ khổ tu chìm đắm tu luyện vả lại phải là người ngộ tính cực cao mới có thể lĩnh hội ra!
Mà một khi ngộ ra Kiếm Thế thì đó gần như là tồn tại cùng giai vô địch, dễ dàng vượt giai chém giết.
Hắn không nghĩ tới có một ngày mình có thể chạm trán với loại người này!
Hơn nữa còn ở thế đối địch!
Nghĩ vậy, Thiên Đồng Thủ có chút không cam lòng.
Nếu là đệ tử nội môn bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không thất bại thảm hại như vậy!
Nhưng đây là......!Kiếm Thế a!
Tuyệt đối áp đảo!
Đây là nội tình của thế lực lớn sao?
Ngay cả đệ tử nội môn cũng đã có thể có nhân vật yêu nghiệt như thế!
Thiên Đồng Thủ gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạnh Trường Khanh, tựa hồ muốn vĩnh viễn ghi nhớ hắn.
‘’Ngươi sắp chết rồi.’’
Mạnh Trường Khanh cẩn thận đánh giá.
Tuy rằng hắn đã thu lực, nhưng Kiếm Bộ, Phong Lôi Kiếm Quyết cộng thêm Kiếm Thế, dưới tình huống tam trọng hợp nhất, uy lực vẫn là quá mức cường đại.
Kinh mạch trong cơ thể Thiên Đồng Thủ đã bị chém nát hoàn toàn.
Hiện tại hắn chỉ đang chống đỡ bằng tu vi cường hoành và thể phách cứng rắn.
Nghe vậy, Thiên Đồng Thủ nhịn không được hít sâu một hơi.
‘’Cái này còn cần phải nói sao? Không phải đều là do ngươi đánh thành như vậy sao?’’
‘’Nếu đã vậy, trước khi chết, có thể đáp ứng ta một yêu cầu nhỏ không?’’
Mạnh Trường Khanh cực kỳ nghiêm túc nói.
Ánh mắt của hắn vô cùng chân thành.
Thiên Đồng Thủ nhất thời sửng sốt, có chút không hiểu.
Hắn đang hấp hối.
Còn có thể có ích lợi gì?
‘’Yêu cầu gì?’’
Thiên Đồng Thủ mở miệng.
Có lẽ là do tác động đến vết thương, trong miệng hắn nhất thời tuôn ra máu tươi.
Khí tức trở nên càng thêm uể oải.
"Cái này...!ngươi nguyện ý trở thành bằng hữu của ta sao?"
Lời này vừa rơi xuống, sơn trại vốn đang ồn ào náo động bỗng nhiên trở nên im lặng.
Thiên Đồng Thủ há hốc mồm, ánh mắt mờ mịt.
Tiểu tử này có bị điên không vậy? hắn đang nói gì thế......
Làm bằng hữu?
Cái quỷ gì a!
Mình cũng sắp bị hắn đánh chết rồi!
Trước khi chết còn hỏi mình có nguyện ý trở thành bằng hữu của hắn không?
Bệnh thần kinh đi!
Đây hoàn toàn là chuyện bắn đại bác cũng không tới a!
‘’Đang hỏi ngươi đấy.’’
Mạnh Trường Khanh giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
Thiên Đồng Thủ vô ý thức muốn cự tuyệt.
Nhưng lời nói tiếp theo của Mạnh Trường Khanh lại khiến hắn dừng lại.
‘’Nếu không muốn, ta chỉ có thể phong bế huyệt đạo của ngươi, kéo dài tính mạng của ngươi một hồi, sau đó ném ngươi vào trong đống yêu thú.’’
‘’Cái cảm giác bị yêu thú cắn xé từng chút một, nhất định sẽ rất tuyệt vời chứ?’’
Lộc cộc.
Sắc mặt Thiên Đồng càng thêm tái nhợt.
Đây là đệ tử môn phái chính đạo sao?
Làm sao so với ma đạo còn giống ma đạo hơn.
Bệnh thần kinh, tuyệt đối là bệnh thần kinh!
Trong lòng Thiên Đồng Thủ không ngừng tức giận mắng.
Làm sao lại có người ép người khác trở thành bằng hữu của hắn chứ!
Trong lòng hắn, Mạnh Trường Khanh đã là thuộc loại người đầu óc không bình thường.
‘’Ta......!nguyện ý......’’
Tỉnh táo lại, Thiên Đồng Thủ vẫn bất đắc dĩ trả lời.
Nguyện ý thì nguyện ý đi.
Dù sao mình cũng không tổn thất gì, hào phóng thỏa mãn sở thích đặc thù của tên thần kinh này.
Đỡ phải trước khi chết còn phải chịu tội.
‘’Đinh!’’
‘’Thêm hảo hữu thành công!’’
‘’Độ hảo cảm hiện tại: Nhất Tinh!’’
‘’Đạt được thuộc tính: Thiên phú [Da Dày Thịt Béo]’’
‘’Có lập tức dung hợp hay không?’’
Trong đầu, hệ thống vang lên một tiếng.
Trên mặt Mạnh Trường Khanh nhất thời hiện lên nụ cười mừng rỡ.
Đúng là may mắn.
Thiên phú đã đến tay, hắn thật sự lo lắng ngẫu nhiên đến một cái thuộc tính khác.
Loại hảo hữu một lần này, một khi ngẫu nhiên nhận sai thuộc tính thì không còn cơ hội có thể nhận được nữa.
Dù sao hắn cũng không có khả năng tốn thời gian ở chỗ Thiên Đồng Thủ để xoát độ hảo cảm.
Mạnh Trường Khanh mỉm cười, nói:
‘’Đa tạ, bằng hữu của ta.
Đổi lại, ta sẽ để cho ngươi chết dễ dàng hơn một chút.’’
Hắn hài lòng vỗ vỗ bả vai Thiên Đồng Thủ, lập tức hai ngón tay chập thành kiếm, điểm ở mi tâm của hắn, khí huyết cường hoành xông vào.
Ánh mắt Thiên Đồng Thủ tan rã trong nháy mắt, đầu nặng nề rủ xuống.
Khí tức đã hoàn toàn biến mất.
Thủ lĩnh thổ phỉ gây họa một phương, ngã xuống như vậy.
‘’Hệ thống, dung hợp thiên phú.’’ Mạnh Trường Khanh mặc niệm trong lòng.
‘’Đinh! Bắt đầu dung hợp!’’
Dứt lời, Mạnh Trường Khanh chỉ cảm giác dưới làn da chảy xuôi một dòng nước ấm, dần dần lan tràn ra toàn thân.
Ước chừng một lát sau, loại cảm giác này mới hoàn toàn biến mất.
‘’Đây chính là thiên phú [Da Dày Thịt Béo] sao?’’
Mạnh Trường Khanh vén ống tay áo lên.
Kích thước cánh tay cùng với màu da cũng không có biến hóa gì đặc biệt rõ ràng.
Chỉ có điều làn da này, khi dùng đầu ngón tay chọc tới có thể rõ ràng cảm nhận được lực cản, giống như vô số tấm lưới chồng lên nhau, vô cùng cứng cỏi.
‘’Thử thi triển Đồng Giáp Công xem!’’