Vào chuỗi ngày tiếp theo đều là hướng dẫn các thú nhân cách gieo trồng cho đến cuốc đất, tưới nước.
Mỗi ngày đều bận rộn đến chân không chạm đất.
Dù nhiệm vụ này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng Kỷ Tán Cẩm một chút cũng không dám lơ là, sợ rằng nếu sơ suất một chút sẽ trở nên vô ích.
Ban đầu nàng còn nghĩ thời gian sinh trưởng của khoai lang ở thế giới này cũng giống ở Trái Đất, nhưng vào ngày 3, làm nàng sửng sốt đó chính là cây con đã bắt đầu mọc mầm, sau những ngày tiếp theo còn lớn nhanh hơn nữa.
Kỷ Tán Cẩm đoán rằng thời gian sinh trưởng ở thú thế đã rút ngắn một nửa.
Nhưng như thế cũng rất tốt.
Kế hoạch ban đầu của nàng từ thời gian 3 tháng nay chỉ còn chưa đến 2 tháng.
"Xới đất đến đây là ổn.
Hôm nay mọi người đã vất vả rồi."
Na Tư đưa khăn cho nàng, nàng vừa lau lau mồ hôi chảy dọc thái dương vừa đối với các thú nhân nói.
Mọi người sôi nổi đáp lại.
Khối lượng công việc hôm nay rất nhiều nhưng mọi người vẫn hoàn thành.
Nhìn một chút những dây khoai lang đang lan tràn trên mặt đất.
Vậy là chỉ còn 2 tuần nữa thôi là có thể thu hoạch.
Chào hỏi xong mọi người, nàng cùng Na Tư đi về nhà.
"Cẩm tính tình thật quá tốt, mới lúc đầu ta còn nghĩ rằng nàng luôn lạnh mặt không ưa chúng ta, nhưng ta chưa bao giờ thấy nàng nổi giận hay mắng chửi người."
Các thú nhân bên cạnh đều gật đầu tán thành, mỗi người đều một câu một câu khen ngợi nàng.
Bởi quả thực là không tìm ra điểm nào để chê trách.
Những ngày đầu làm cùng, có một số thú nhân không cam lòng vì ở cùng một giống cái bị mù, nhưng họ ở đây là vì bộ lạc.
Lần đầu tiên họ nghe được Kỷ Tán Cẩm nói những thứ như "Cảm ơn" hay "Xin lỗi", ai cũng sửng sốt, tưởng chừng như lỗ tai mình hỏng rồi, có giống cái nào sẽ nguyện ý nói những thứ như vậy chứ?
Nhưng tiếp xúc càng lâu, các thú nhân sớm đã quen nàng khiêm tốn, khách khí cùng kỷ luật như vậy, cũng dần không có ai bài xích chỉ vì nàng vừa mù vừa xấu.
Lời đồn giữa các thú nhân dần truyền khai, lục tục có thú nhân bày tỏ với nàng.
Có một hôm, Kỷ Tán Cẩm đang ở bờ sông, từ đâu một giống đực tiến tới, kéo ra váy da thú.
Kỷ Tán Cẩm:?!!
Cảnh này nàng thấy rất quen, đừng nói là như nàng đang nghĩ nha?
"Thế nào tiểu giống cái? Vật tượng trưng của ta hợp ý người không? Nếu người đồng ý, chúng ta kết lữ ngay luôn cũng được."
Tinh thần lực của nàng ngay lập tức đóng lại nhưng vẫn không tránh khỏi phải nhìn thấy chút gì đó.
Trên mặt bị tức giận thiêu đến đỏ hồng.
Các ngươi này đàn thú nhân, có thể buông tha cho đôi mắt của nàng được không!
Tâm trí cực kỳ không khỏe, nếu có thể nàng chỉ muốn đi rửa mắt, giống như vừa nhìn thấy cái gì rất bẩn.
Cố quay mặt đi chỗ khác.
"Ta không nhìn thấy cái gì hết, một chút cũng không thấy gì hết...!Sau này không cần cho ta thấy cái gì đó của ngươi!"
Câu cuối nàng quả thực là nghiến răng để nói ra.
Ngay lập tức, thú nhân đó lộ ra biểu tình thất vọng, hắn quên mất tiểu giống cái không thể nhìn.
Đang muốn hỏi nàng, hắn có thể chứng minh bằng cách khác hay không, săn thú hoặc tỷ thí với người theo đuổi khác.
Chỉ là mới nói đến một nửa, Kỷ Tán Cẩm đã bỏ chạy mất dạng.
Đó không phải một lần duy nhất, rất nhiều lần sau đó nữa.
Có lúc không chỉ là một mình nàng mà còn trước mặt Na Tư.
Nhưng mỗi lần hắn đều hóa thành báo đêm, lao vào đánh nhau điên cuồng với người theo đuổi nàng.
Cách các thú nhân giải quyết mọi chuyện đều rất đơn giản, đó là dùng vũ lực và tàn bạo.
Kẻ mạnh được quyền quyết định mọi chuyện.
Na Tư là đang thách thức, cảnh cáo những kẻ đó phải từ bỏ nàng.
Rất nhiều lần nàng đều chứng kiến một mặt khác của Na Tư, đều là điên cuồng, tức giận vì nàng.
Nhưng quả thật chưa có ai đánh lại được hắn.
Nhưng dù là vậy, vẫn có rất nhiều thú nhân mang tâm tư đó tiếp cận nàng.
"Ta đã nói không cần đánh đến mức này sao.
Ta có thể từ chối thẳng không cho hắn ta hi vọng mà." Bất lực nhìn mấy vết cào xước trên người hắn vừa bôi thuốc.
Na Tư nắm lấy tay nàng, hôn lên rồi gặm cắn.
Gợi cảm mân mê tay nàng làm Kỷ Tán Cẩm đỏ bừng mắt rút tay ra, nhưng lực nắm của hắn như gọng kìm kẹp chặt nàng.
"Không được, dù là ai cũng không được phép..."
"Được rồi được rồi, thả ta ra đi." Na Tư khóe miệng câu lên nhìn nàng làm nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Hắn từ từ buông ra, Kỷ Tán Cẩm xoa xoa bàn tay đỏ lên, bên trên vẫn còn lưu lại độ nóng như thiêu phỏng tay nàng.
Lời tác giả muốn nói: Vì sắp phải thi học kỳ, dạo gần đây quả thật có hơi bận.
Nhưng cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đợi, mọi ủng hộ của các bạn mình đều thấy được..