Thu lại cảm giác khiếp sợ trong lòng, Nhị Thử vẫn tò mò một số chuyện.
" Ngươi mạo hiểm đi đến thượng nguồn hẳn có lí do rất quan trọng?".
Nơi đó ngay cả giống đực cũng chẳng có mấy ai tình nguyện đến.
" Ta có bộ lạc ở đó." Kỷ Tán Cẩm mặt không đổi sắc vô cùng tự nhiên nói.
Nhị Thử thật bất ngờ, không nghĩ nàng còn có người nhà tại thượng nguồn.
Chỉ là mỗi bộ lạc ở đó đều là loài gặm nhấm nhỏ yếu, không đáng kể.
Nhị Thử không khỏi cảm thấy, nàng là một giống cái rất có tình nghĩa, có thể vì bộ lạc nhỏ mà rời khỏi báo tộc hùng mạnh.
Hắn không khỏi thở dài, nghe chừng thật vất vả.
Nhị Thử đồng tình mà an ủi nàng: "Kỳ thật đối với những chủng tộc như chúng ta có thể sống sót là tốt rồi.
Sống dưới mí mắt của Hồng Thủy Hải Lăng không dễ dàng gì"
Hồng Thủy Hải Lăng? Lại là ai vậy?
Nghe Nhị Thử nơm nớp lo sợ khi gọi tên hắn, cảm giác rất giống hình ảnh ác bá một phương chuyên bắt nạt dân thường.
Kỷ Tán Cẩm đang muốn hỏi thêm thì Nhị Thử bỗng a một tiếng:" Đúng rồi, loại thảo dược vừa nãy có thể nấu thành hồ lỏng dùng bôi lên miệng vết thương "
Hóa ra cần phải nấu lên.
Nhưng mà thời điểm này...cũng muộn rồi.
Mai làm tiếp vậy.
"Mà bạn lữ của Cẩm có lẽ cũng làm xong rồi ".Nhị Thử bồi thêm một câu.
Nàng đang muốn giải thích Na Tư với nàng không phải quan hệ bạn lữ.
Ý thức được Nhị Thử vừa nói cái gì, nàng ngây ngẩn.
" Hắn đi nấu thuốc? Khi nào?"
"A? Hắn có hỏi qua ta, hỏi xong liền đi rồi "
Chẳng trách không thấy bóng dáng Na Tư đâu cả.
Kỷ Tán Cẩm vừa lúc tạm biệt với Nhị Thử trở về lều của mình.
Na Tư giống như vừa từ bên ngoài đi vào.
Thân hình cao gầy đi tới, cánh tay có lực ôm nàng vòng eo nhẹ nhàng đặt lên thảm lông thú.
Nàng vội vàng ngẩng đầu.
"Ta đổi thuốc cho nàng".
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Ra là muốn đổi thuốc.
Kỷ Tán Cẩm ngồi yên lại, lớp thuốc trước đó đã khô lại, tay Na Tư mang theo mát lạnh lại phủ lên một lớp khác.
Qua một hồi lâu, Na Tư đột nhiên cúi xuống, chôn mặt vào bả vai nàng.
Kỷ Tán Cẩm trong lòng nao nao quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt tím là áp lực âm trầm, đều là cảm xúc phức tạp.
Hắn nhẹ giọng nói: " Cẩm nhi, hôm nay ta thực khó chịu"
Kỷ Tán Cẩm minh bạch hắn không thoải mái chuyện gì.
Là chuyện của ác thú tới chuyện nàng bị thương đi.
"Vất vả cho người, không có chuyện gì cả rồi ".
Kỷ Tán Cẩm tận lực nói thật nhẹ nhàng, làm chuyện này giống như quan trọng nhưng cũng không có gì quan trọng lắm.
"Ừ...".
Na Tư cúi đầu, nhân lúc nàng còn xoay người lại mà hôn xuống, cánh môi mềm mại dán vào nhau, hắn lý trí liền đứt đoạn, không chút do dự nắm lấy vòng eo của thiếu nữ, càng thêm ôm chặt kháp vào lồng ngực.
Đến cuối cùng vẫn là nàng thở gấp quay đầu đi kết thúc nụ hôn này.
Na Tư hôn thật sự quá..., mang theo sức lực đoạt lấy hô hấp của nàng, làm người ta rất dễ dàng bị lung lạc ý chí.
Na Tư nâng lên mắt, bởi vì đột nhiên bị gián đoạn mà có chút không vui, con ngươi màu tím chứa sương mù dày đặc, nâng cằm nàng muốn tiếp tục hôn.
Hắn từng bước tới gần, nàng liên tục lui về phía sau.
Đến lúc nàng không còn đường lui hắn mới dừng lại.
Cúi người qua, giống như hoàn toàn đè hết lên người nàng.
Nàng bị hắn áp bách đến thở không nổi.
"Ngươi ngươi, không được làm bậy, không phải nói chỉ bôi thuốc thôi sao".
Kỷ Tán Cẩm nghiến răng.
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Nếu không phải hắn tốt với nàng rất nhiều, nàng một chân sẽ đá văng hắn ra.
Ánh mắt Na Tư ở trên môi nàng tạm dừng hai giây, cười nhẹ một tiếng, vị chua trong lòng giảm bớt, cũng không thấy khó chịu nữa, lấy áo da thú sau lưng nàng.
" Nghĩ lung tung cái gì vậy, ta chỉ muốn lấy cái áo thôi."
Nói bậy! Lấy cái áo mà cũng cần diễn nhiều trò vậy sao?
Kỷ Tán Cẩm trơ mắt nhìn Na Tư thỏa mãn rời đi.
Trong lúc nàng đang tức giận, Nhất Hào vui sướng hướng nàng thông báo:
"Chủ nhân, kỹ năng học tập trong Kỳ Ba Mộc Thải được nâng cấp, hệ thống khen thưởng 200 tích phân.
Còn dư 1050 tích phân, hay nhân lúc này thăng cấp hệ thống luôn?".