Hắn ngồi xếp bằng tĩnh toạ, nhìn chằm chằm vào đống lửa đang cháy một cách xuất thần, tựa như bên trong đó được ẩn dấu một thứ vô cùng xinh đẹp.Đôi khi hắn sẽ nghĩ về những kế hoạch trong chuyến đi này.Nhưng suy nghĩ mãi mà vẫn không ra.Từ khi đến thế giới này, Tống Du đã lớn lên cùng với sư phụ bên trong đạo quan, mặc dù đã rời đi không ít lần, nhưng địa phương đã đi qua lại rất có hạn.
Huống hồ bản hắn đối với cái thế giới này cũng không có quá nhiều hứng thú gì, hiểu biết không đủ, động lực không đủ, tự nhiên cũng rất khó để đưa ra một kế hoạch.Đôi khi hắn nghĩ về quá khứ.Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí hắn một cách không kiểm soát.Nhưng phần lớn thời gian hắn cũng không nghĩ ngợi gì, cứ như vậy ngồi nhìn đống lửa thiêu đốt, cảm nhận nhiệt độ từ ngọn lửa truyền đến khiến cho thân thể hắn buông lỏng, cũng khiến cho lòng hắn trở nên bình yên hơnMưa dần tận, tiếng mưa cũng dần lắng xuống, khiến cho trong núi nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của đống lửa đang thiêu đốt trước mặt là vẫn còn rõ ràng.Vũ dạ thâm sơn loạn, hỏa dữ mạch, sanh nhân tịch mịch.( Đêm mưa trong dãy núi hỗn loạn, lửa và người lạ cô đơn)Vừa nghĩ đến tương lai không biết sẽ phải tiếp tục độc hành trong bao lâu, bao xa, sẽ phải trải qua bao nhiêu đêm như thế này, nội tâm liền dấy lên một loại cảm giác cô đơn tịch mịch.Nghĩ thôi cũng cảm thấy thật khó khăn.Không biết qua bao lâu, mơ hồ có tiếng vó ngựa yếu ớt truyền đến.Tống Du rời ánh mắt khỏi đống lửa, quay đầu nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến, liền thấy một đội thương khách đang đội mưa trong đêm đi đến.Vật cưỡi chủ yếu là ngựa và la, chở theo những kiện hàng cực lớn, nhìn cách đóng gói hẳn là lá trà.
Có khoảng hơn chục người, còn mang theo hai bảo tiêu, có thể thấy thương đội này hẳn là từ nơi nào đó tương đối xa xôi mà đến.Người còn chưa tới, đã nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện."Không thể đi tiếp được nữa, phía trước một đoạn hẳn là có ngôi đình nhỏ, đêm nay chúng ta ở tại chỗ này nghỉ lại một đêm.""Sợ là vẫn còn phải đi thêm một đoạn nưuax!'"Phía trước không có chỗ trú mưa.""Đằng trước có người!""Có lửa đang cháy..."Tống Du vẫn như cũ ngồi, nhìn nhóm người kia đi đến gần.Hơn mười người đều là trung niên.
Hai người bảo tiêu rất dễ phân biệt, mặc trang phục như nhau, chính là cách ăn của người trong giang hồ, một người trong tay cầm theo đao nhọn, người còn lại thì bên hông mang theo cây côn.
Những người còn lại thì ăn mặc như thương nhân , ấn theo quy định của Đại Yến, phục sức lấy đen trắng làm chủ.Đoàn người tiến vào trong một tòa đình khác, dỡ hàng hóa xuống rồi đặt vào địa phương có thể tránh mưa, lúc này mới gỡ xuống áo choàng, rũ nước lên trên mặt đất.Ngôi đình không quá lớn, sức khoẻ của những con la rất tốt nên để lại ở bên ngoài dầm mưa.Tầm mười người nhỏ giọng xì xào bàn tán bằng giọng địa phương, thân thể ướt sũng lại thêm bị gió đêm lạnh thổi qua, có người không khỏi nhìn về phía Tống Du đang ngồi trước đống lửa cùng với đống củi khô đặt bên trong góc đình, lập tức lẫn nhau bĩu môi trừng mắt.Rốt cuộc có một người đi tới, chắp tay với Tống Du."Tiểu tiên sinh hữu lễ, đống củi này là do tiên sinh đã chặt sao? Sợ rằng một đêm nay cũng dùng không hết , không biết có thể bán cho chúng tôi một ít được không? Y phục của mọi người đều đã bị ướt nên cần một chút lửa để sưởi ấm.”Người Đại Yến thường gọi đạo sĩ là tiên sinh.Trên người Tống Du bây giờ vẫn còn đang mặc đạo bào."Cũng không phải do ta chặt, lúc ta tới đây liền đã có, các vị nếu như cần thì cứ tuỳ ý lấy dùng.""Vậy tại hạ liền không khách khí."Thương nhân trung niên mang một nắm củi nhỏ trở về, ngược lại cũng không cần mượn lửa mà tự mình nhóm lấy, sau đó lấy ra lương khô hâm nóng trước ngọn lửa, vừa uống nước vừa nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải.Âm thanh theo gió truyền đến.Nghe thấy họ thảo luận về việc trú mưa, Tống Du đại khái biết được bọn họ vì sao lại đến đây vào ban đêm.Đoàn người này đều là thương nhân buôn bán trà, vốn dĩ mục tiêu của họ hôm nay là đi đến cửa hàng phía trước cách nơi này ba mươi dặm.
Không ngờ giữa đường gặp phải mưa to, hàng hoá của một số người không hiểu vì sao lại bị thấm nước, vì sợ lá trà bị hư cho nên mới phải tìm một chỗ để trú mưa,thế nhưng hết lần này đến lần khác đoạn đường đó lại đang bị ám ảnh bởi Quỷ Sương Mù, rất nhiều người đều không dám đi qua nơi này vào ban đêm, thế là mưa vừa mới chuyển nhỏ, bọn họ lập tức giải quyết việc thấm nước rồi vội vàng xuất phát..