Ta Không Khóc

Hai tháng lặn lội đường xa, phong trần mệt mỏi, cáo biệt mọi thứ ở nơi đó, kể cả đoạn tình cảm kia, cũng vậy.

Ngày xuất phát ấy, Vũ Văn Khiếu không xuất hiện, mà Tiểu Thiên cũng chỉ mỉm cười nhìn chỗ trốn vốn là của Khiếu, sau đó liền tiêu sái rời đi.

“Ngươi hận ta ư?”

Hoàng đế suy yếu, ở bên tai Tiểu Thiên hỏi……

“Ngươi có từng có chút cảm tình nào với ta hay không?”

“Có!”

“Ta không hận ngươi!”

Cưỡi lên một con ngựa cao lớn, đó là thành quả dạy dỗ của Tiểu P, Tiểu Thiên đã biết kỵ mã. Hắn có thể phi nhanh ở điền viên, thế nhưng trái tim kia đã không thể đập nhanh được nữa.

Thành Liễm Dương, Hổ Khâu Diêu vẫn dừng lại trong thành, tựa như đang chờ đợi thứ gì đó, hoặc là đang chờ đợi người kia!

Phủ Đô đốc trước kia, giờ đã biến thành hành cung Hổ Khâu, bên trong đều là quân lính trụ vững!

Đại điện hôm nay, tất cả mọi người ai ai cũng trở nên nghiêm túc, trang trọng ~ mà chỉ có hai người nhoẻn cười……

“Ngươi rốt cục đã đến rồi!” Thanh âm thâm trầm, da thịt ngăm đen vẫn cường tráng như cũ, ánh mắt vẫn thâm thúy như trước, thế nhưng nét tiêu sái ngày nào đã không còn nữa!

“Ta đã đến!” Y phục tuyết trắng, mũ mão vàng kim, khuôn mặt trắng nõn trong sáng, “Không phải ngươi muốn ta tới đây hay sao?”

Mỉm cười đi đến trước mặt Tiểu Thiên, nâng khuôn mặt hắn lên, “Ngươi gầy đi nhiều!”

“Ngươi cũng đâu có béo lên!”

“Tiểu quỷ, mồm miệng vẫn sắc bén thế!”

“Là ngươi ngốc thôi!”

“Ha ha ha ha ~!”

Ôm lấy người, tiến về phía trước, đi lên từng bậc thang cao cao, ngồi xuống. Vệ binh vốn định xông lên lại bị ánh mắtTiểu Thiên khuyên lui, lẳng lặng nhìn Vương gia của bọn họ thản nhiên ngồi trong lồng ngực của Hổ Khâu, sau đó lui đi, cùng đợi ở ngoài cửa!

“Chuyện của ngươi ta đã biết hết rồi, thập thất hoàng tử!”

Vui đùa ôm lấy, cảm nhận thân thể mảnh khảnh trong lòng.

“Chuyện của ngươi ta cũng biết a, nam nhân vì yêu vợ mà trở nên điên cuồng!”

Siết chặt cánh tay, Tiểu Thiên liền cảm thấy đau đớn khi bị y trói buộc, thế nhưng hắn vẫn mỉm cười, bởi vì điều đó đã chứng minh điều hắn nói là chính xác.

“Không tồi, đúng là ta điên rồi, nhưng chẳng lẽ ngươi không hề ngẫm lại xem ta vì sao lại trở nên điên cuồng như vậy ư?”

Trầm thấp uy hiếp, cho dù làm bộ như chẳng hề để tâm, nhưng sự run rẩy trên thân thể kia vẫn thành thực tố cáo hết.

“Nàng đã chết, thế nhưng nàng không cam lòng, ngươi có biết hay không, nàng muốn trở về, muốn trở về quê hương của mình…….!”

Tiếng thì thầm uy hiếp, người bị Hổ Khâu Diêu trói buộc, giãy dụa muốn trốn, thế nhưng không thể đào thoát nổi.

“Vậy nên, vậy nên, ngươi tới đây ~”

“Đúng vậy, ta mang nàng về nhà, thế nhưng những kẻ đó không cho ta tiến vào, vậy nên……!”

“Ngươi rốt cục muốn làm gì? Là ngươi đã hại chết nàng!”

Xương cốt như sắp bị trói đứt, cố gắng nói, mặc dù khiến người kia phẫn nộ, nhưng mà, bây giờ phải đi khỏi đây……

“Không phải!”

Giãy ra khỏi sự trói buộc, tránh xa nam nhân khủng bố kia, y đã không còn là nam nhân tiêu sái lần đầu hắn gặp nữa, cũng không còn là nam nhân tràn ngập độc chiếm dục ngày nào nữa, y đã già ròi, trong một năm kia y đã già đi nhiều lắm, Tiểu Thiên biết, đó là vì ai!

“Không phải, Tiểu Tình không phải do ta hại chết!”

Ánh mắt tràn ngập tia đỏ, phẫn nộ nhìn kẻ đã xé bỏ hết lớp ngụy trang của y, Tiểu Thiên.

Không biết vì sao, khóe môi kia vẫn như cũ nhấc lên, hắn nở nụ cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui