Ta Không Khóc

Cõi trần mênh mang, bánh xe lăn cuồn cuộn không dứt,

Trên quan đạo, mấy chục vạn binh sĩ cùng tiến về phía trước, không khó thấy được, chiếc xe ngựa màu lửa đỏ ở trung tâm kia!

Tựa vào tấm đệm thoải mái đằng sau, là đồ Hổ Khâu tặng.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn xa sương* nho nhỏ, thật sự phải quay trở về địa phương kia ư?   

(*xa sương: thùng xe:”> Mình để nguyên cho có tý gọi là “trang nhã”:”>)


Trong tay là than chủy thủ bén nhọn, rất sáng, rất sắc……

Như vậy là xong. Có phải bản thân như thế rất yếu đuối hay không?

Xa sương lay động, nếu nói trong hoàn cảnh khó khăn thứ con người cần nhất là dũng khí, vậy chuyện tự sát thế này có cần dũng khí lớn hơn thế hay không?

Chỉ còn ba ngày nữa sẽ về tới đại đô, đã ly khai nơi đó hai tháng, có phải người kia đã muốn đem mọi thứ về ta quên hết hay không, có phải bản thân sẽ lại như trước đối mắt với Tiểu P mà phải vờ như không thấy hay không?

Mỉm cười, mỉm cười rút vỏ đao, lộ ra thân đao lóe sáng,


Chậm rãi đâm vào, y phục trắng muốt thấm đẫm một mảng lớn màu đỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng dần khép lại ~

Đẩy vào thật sâu, chất lỏng màu đỏ tươi từ khóe môi chảy xuống, cúi đầu, thật nhiều máu a ~

Đôi môi tái nhợt, khuôn mặt tái nhợt, ngay cả đôi tay đang nắm chặt chủy thủ cũng tái nhợt đến dị thường ~

Thế nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười, cho dù thống khổ như vậy!

Ra sức đẩy mạnh, rồi buông tay, để mặc thân thể ngã xuống, trong xa sương tràn ngập hương vị máu tanh, như vậy có thể ly khai, có thể rời khỏi thế giới không bao giờ thuộc về chính mình rồi phải không?

Im lặng chờ đợi hắc ám dần bao phủ, Mộng Vong, ta đã đưa ra đáp án của mình rồi!

Cửa xe ngựa chợt mở ra, ánh dương quang chiếu vào xua tan đi sự tối tăm trong xa sương. Người kia…… là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui