Ta Không Khóc

Tình, là thứ gì?

Là đồ vật? Là dục vọng? Hay là cái gì?

Tình bạn, tình thân, tình yêu lại là cái gì?

Là cái gì?    

Đó hẳn là một ván bài đi, một ván bài vĩnh viễn không thể nhìn thấy kết cục, mà con người sa vào trong ván bài ấy lại là những dân nghiện cờ bạc mãi mãi điên cuồng!

Thắng thua chỉ trong chốt lát!

Thế nhưng, số tiền đặt cược lại quyết định sự thắng thua lớn nhỏ của ván bài!

Ngày đó, thế giới đều tiến nhập bóng tối, không trung màu đen, mặt đất màu đen, dòng sông màu đen, màu đen tựa hồ đã tuyên cáo sự thống trị của nó ở nơi này ~   


Ba nam nhân sau một năm bôn ba, liền tiến nhập giấc ngủ nặng nề ~

Trong cơn mộng mị ngập đầy bóng tối có người đang tới gần, tới gần thân thể của bọn họ, tới gần linh hồn của bọn họ ~

“Ta là Lâm Mộng Vong, cũng chính là Mạnh Bà mà người nhân gian các ngươi hay gọi. Các ngươi có thể không biết ta, thế nhưng, các ngươi hẳn là biết Huệ Thành Thiên ~!”

Thanh âm thản nhiên, cho dù rất nhẹ, thế nhưng vẫn vô cùng rõ ràng!

“Hắn không chết, nhưng linh hồn hắn lại bị rất nhiều yêu hận tình cừu phong tỏa, để mở ra cần phải có chìa khóa, thế nhưng những mảnh chìa khóa ấy lại nằm trên người các ngươi ~!”

Không ai trả lời, bởi vì Mộng Vong không cần câu trả lời của bọn họ, chỉ cần bọn họ lắng nghe!

Không gian vẫn tối đen, bóng tối ấy tràn ngập thê lương và bi ai, vì sao lại đau thương? Vì ai mà đau thương?

“Hổ Khâu Diêu, mảnh chìa khóa trên người ngươi chính là thành tựu khi ngươi thống trị được biết bao vùng đất, là mục đích mà ngươi luôn phấn đấu đạt được đã mấy chục năm, sự thống nhất các đại lục. Nếu ngươi giao ra mảnh nhỏ ấy, ngươi sẽ vứt bỏ tham vọng thống trị của ngươi, nói cách khác, sinh mệnh ngươi vốn gắn với vận mệnh thống nhất kia!”


Từ bỏ ư? Làm một kẻ vì người mình luôn thương tiếc và muốn quan tâm mà trả giá hết thảy!

“Trương Bích Cô, mảnh chìa khóa trên người ngươi chính là võ công cái thế của ngươi, nếu ngươi giao ra mảnh chìa ấy, chính là ngươi đã lựa chọn việc từ bỏ mọi tư cách thống lĩnh mười vạn cấm vệ quân kia, biến con đường làm quan của mình thành cuộc đời của một kẻ vô tích sự, chỉ có thể làm một thị vệ nho nhỏ!”

Bỏ qua sao? Làm một kẻ trả giá để người từng chỉ có hiện tại mà không có tương lai kia sống lại!

“Vũ Văn Khiếu, mảnh chìa khóa trên người ngươi không thể nghi ngờ, chính là quyền lực đế vương của ngươi, không cần ta nói, ngươi cũng có thể biết được kết quả của việc từ bỏ điều đó rồi đấy……!”

Buông bỏ hết ư? Trở thành một kẻ sa chân vào một canh bạc mãi không thể thoát ra, tình nguyện buông tha cho giấc mộng bản thân đã theo đuổi nhiều năm, chỉ vì người kia đã vì y mà trả giá nhiều như vậy!

Thế giới lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh, sau đó, âm thanh nọ lại vang lên ~

“Vậy đáp án của các ngươi là ~!”

Ánh sáng dần hiện ra, giấc mộng tựa hồ như phải tỉnh lại rồi, câu trả lời thuyết phục nhất vẫn còn chưa có ~

“Các ngươi tự quyết định đi, để xem liệu kỳ tích có thể xuất hiện hay không ~!”

Tỉnh mộng, hết thảy lại như cũ, Khiếu vẫn ngồi trong vườn, vẫn không ngừng ngắm nhìn Tiểu Thiên đang hôn mê. Nếu giấc mộng này là thật, ta nguyện ý thử, thế nhưng, nếu là giả thì sao?

Cược, hay không cược đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận