Ba người, cho dù cách xa nhau ngàn dặm, nhưng đều chung một nỗi ngờ vực!
Từ bỏ sao?
Nếu đó là giả, vậy việc từ bỏ ấy sẽ khiến bọn họ mất đi thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh bọn họ!
Nếu là thật thì sao?
……
Một chiếc chìa khóa với ba mảnh nhỏ,
Thiếu một mảnh, vậy sẽ thất bại……
Thật sự phải từ bỏ sao?
……
Ván bài này người thắng là ai?
Là ai?
Là ai ư?
Kết quả sẽ theo thời gian quay ngược lại mà dần hé lộ……
……
……
Triêu Dương năm thứ bốn hai, sau khi tiên đế Chập Tích băng hà một năm, sau khi ngôi vị hoàng đế bị bỏ trống một năm, thập nhị hoàng tử Vũ Văn Hoàng liền lên ngôi, sửa niên hiệu thành Vĩnh Liêm.
Cùng năm, Mục Bối tộc Hổ Khâu Diêu cùng với các quốc gia lân cận, thậm chí cùng cả những quốc gia ở miền xa xôi, đã ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau!
Vẫn trong một năm ấy, Trương Bích Cô nguyên là thị vệ của thất hoàng tử từ lầu cao trượt chân ngã xuống, mặc dù không sinh bệnh nguy hiểm, nhưng lại mất đi một thân võ công!
Một ngày nào đó, có người nở nụ cười, cười với tâm linh dần dần bước ra kia mà nói, “Ta sẽ vẫn chờ ở nơi này, vĩnh viễn!” Trong đôi mắt ấy là tia lệ quang chứa đầy hy vọng, đổi lại chính là nụ cười xán lạn của bạch y nhân không có bóng nọ!
“Ta sẽ hạnh phúc ư?”
“Sẽ!”
Nở nụ cười,
Đã từng nói rằng bản thân sẽ không khóc,
Cho nên ta không khóc ~
“A a a a ~~~~~~~!”
Tiếng thét chói tai phá vỡ mai viên yên tĩnh, tiếng kêu ấy cũng tựa hồ lay động từng tấm cánh mai, rơi xuống trên người bạch y nhân.
“Có chuyện gì a, làm sao lại lớn tiếng như vậy!”
Thanh âm trầm thấp, vẻ ngoài tuấn lãng, Khiếu tựa hồ vẫn tiêu sái như trước, thế nhưng lại thêm vài phần tang thương!
Từng có người hỏi, ngươi hối hận ư?
Y lại hỏi lại, ngươi có hối hận không?
Người phía sau cười, người phía trước cũng cười, mà y cũng cười!
Không hối hận, cho dù người ấy cả đời này cũng không thức dậy đi chăng nữa!
“Vương, Vương gia ~~!”
Gió nhẹ lướt qua, hoa mai lại rơi xuống ~
“Huệ công tử đang rơi lệ……!”
……______Bản HE – Hoàn_____