Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!


Thiết Kinh Thiên sau khi được Từ Trúc chữa thương xong liền chắp tay cáo từ, trước khi đi hắn còn nói tối nay muốn cho Bích Lân Xà một ít kinh hỉ.
Từ Trúc sau đó liền tiếp tục an an ổn ổn trạch trong Dược đường sống những ngày tháng bình thản của nàng.

Không phải là nàng không muốn tới Võ Đang phái để hội ngộ với mẹ của nàng, nàng cũng từng hỏi xin Từ An An để nàng đi tới Võ Đang phái để tìm người thân, nhưng nàng lại được bảo rằng trước khi đạt tới Trúc Cơ kì nàng không được phép rời quá địa bàn của Lục Phiến Môn trăm dặm nếu không liền bị trục xuất khỏi sư môn.

Nên nàng bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng chăm chỉ tu luyện sớm ngày đạt tới Trúc Cơ.

Thêm nữa Từ Trúc cũng rất thích không khí ở Lục Phiến Môn nàng chưa từng nghĩ sẽ gia nhập môn phái khác, ngoài ra Thục a di và các sư tỷ đều đối xử rất tốt với nàng, nàng đã sớm coi nơi đây là nhà của mình.
Chớp mắt lại một tháng trôi qua, tu vi của Từ Trúc cũng đã đạt tới Luyện Thể tầng chín trung kỳ chỉ còn nữa bước nữa thôi nàng liền có thể Trúc Cơ.
Hôm nay cũng là ngày mà Thiết Kinh Thiên hẹn nàng đi tiếp nhận nhiệm vụ với nhau với tư cách là chung tổ đội.
Từ sáng sớm Từ Trúc đã đi đến Công Vụ đường, tuy nhiên Thiết Kinh Thiên đã sớm đợi sẵn nàng ở đó.

Chấp sự của Công Vụ đường là một ông chú tuổi trạc trung niên, hắn có một bộ râu cá trê nhìn rất bắt mắt.
Thấy Từ Trúc đi tới chấp sự của Công Vụ đường liền hướng Thiết Kinh Thiên hỏi:
“Hắn là người mà ngươi muốn tổ đội làm nhiệm vụ đó hả ?”.
Thiết Kinh Thiên liền trả lời:
“Ân, đúng là nàng.”
“Nàng ?”
Chấp sự của Công Vụ đường liền hơi hơi vuốt sợi râu cá trê của hắn đánh giá Từ Trúc, bất quá hắn cũng không nhiều lời, liền hướng Từ Trúc nói:
“Mau đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta xem.”
Từ Trúc liền đưa lệnh bài thân phận của mình cho hắn.

Sau một hồi ghi chép hắn liền trả lại lệnh bài cho nàng.
Hắn lại nói: — QUẢNG CÁO —
“Tốt, đã ghi chép xong, các ngươi hai người từ nay là một tổ đội.


Nhiệm vụ kì này ta cũng đã chọn giúp cho các ngươi.

Hai ngươi bây giờ đến Lam Sương trấn gặp một phú hào tên Dương Trung Lưu giúp hắn tìm một loại thảo dược tên là “Hoa Vô Sắc”.

Nhiệm vụ này ta đánh giá là độ khó hai tinh, nhưng phần thưởng rất hậu hĩnh tới ba trăm lượng hoàng kim.

Các ngươi ngay bây giờ liền có thể xuất phát.”
Từ Trúc nghe vậy mới nghi hoặc hỏi:
“Tổ đội chỉ có hai người thôi sao ?”.
Chấp sự của Công Vụ đường liền nói:
“Thiết tiểu tử đó giờ chỉ làm nhiệm vụ một mình, đây là lần đầu tiến hắn tổ đội với người khác.

Xem ra hắn rất tin tưởng ngươi.”
Từ Trúc nhìn Thiết Kinh Thiên đang gãi đầu cười ngốc ngốc nàng liền không biết phải nói gì.
Sau đó để không trễ nãi thêm, hai người liền thuê xe ngựa chạy thẳng đến Lam Sương trấn.
Lam Sương trấn nằm ở phía Đông của Lục Phiến Môn cách nhau cỡ hai mươi dặm.
Trong thời gian di chuyển đến nơi làm nhiệm vụ Từ Trúc liền lấy ra dược điển mà nàng mượn từ Dược đường để tìm kiếm mục tiêu chính của nhiệm vụ này là “Hoa Vô Sắc”.

Chẳng qua là nàng hoàn toàn không tìm thấy bất cứ thông tin nào về thứ được gọi Hoa Vô Sắc.

Nàng hỏi Thiết Kinh Thiên, hắn cũng nói hắn chưa từng nghe tới loại thảo dược này.

Xem ra phải tới tận nơi tìm người ủy thác nhiệm vụ mới có thể tìm hiểu thêm thông tin chi tiết.
Sau vài canh giờ đi đường cả hai người liền tới Lam Sương trấn.


Gọi là Lam Sương vì nơi này buổi sáng sớm được bao phủ bởi một màn sương mỏng nhìn rất nên thơ vì vậy nơi này cũng được người dân ở đây gọi là Lam Sương trấn.
Từ Trúc và Thiết Kinh Thiên sau khi trả tiền cho xa phu liền đi theo địa chỉ được ghi trong nhiệm vụ tìm đến nhà của phú hào tên Dương Trung Lưu.
Khi hai người đến nơi liền thấy nơi này là một biệt viện khá lớn, trước đại môn còn để biển hiệu đề bốn chữ “Dương Gia Biệt Viện ”.
Từ Trúc liền tới gõ cửa, không lâu sau liền có hai người hầu ra mở cửa, bọn chúng thấy hai người Từ Trúc mặc đồng phục của Lục Phiến Môn liền nhanh chóng mời vào trong.
Người ủy thác của nhiệm vụ lần này là Dương Trung Lưu cũng nhanh chóng từ hậu viện đi lên gặp hai người.

— QUẢNG CÁO —
Hắn liền tươi cười nói:
“Hai vị bộ đầu của Lục Phiến Môn từ xa lặn lội tới đây chắc cũng đã mệt mỏi rồi, mau vào trong nhà uống chút trà của tệ gia.

Sau đó ta sẽ nói cho hai vị chi tiết về ủy thác lần này.”
Từ Trúc cùng Thiết Kinh Thiên liền theo Dương Trung Lưu vào bên trong biệt viện.
Từ Trúc lúc này mới nói:
“Dương tiên sinh, xin ngài đừng chê cười.

Chúng ta thật sự chưa từng nghe tới thảo dược nào có tên là “Hoa Vô Sắc” cả.

Không biết ngài có thể miêu tả cho chúng ta biết hình dạng và nguồn gốc của nó được không ?”.
Dương Trung Lưu nghe vậy liền nói:
“Hai vị không biết cũng là chuyện bình thường, vì đây là một truyền thuyết tại Lam Sương trấn mới xuất hiện vài năm gần đây.

Theo truyền thuyết, ở sâu trong Lam Yếu sơn mạch tọa lạc kế bên Lam Sơn trấn có một loại thảo dược tên là Hoa Vô Sắc hoa này không có màu sắc, chỉ có thể sờ nhưng không thể nhìn thấy, chỉ có thể ngửi nhưng không thể xác định nó ở đâu.

Người ăn vào nó tu vi liền có thể tăng một đại cảnh giới.


Tuy nhiên đó chưa phải là hết, công dụng chính của nó là có thể khiến người trời sinh không có Khí Linh giúp hắn ngưng tụ ra bản mạng Khí Linh của mình.

Như các ngươi cũng đã biết không phải ai sinh ra cũng có Khí Linh, không có Khí Linh liền đồng nghĩa không thể tu luyện, nên công dụng này của Hoa Vô Sắc liền khiến không ít người điên cuồng.”
Từ Trúc nghe vậy mới hỏi:
“Không lẽ ngài cũng là người không có Khí Linh ?”.
Dương Trung Lưu lúc này mới cười nói:
“Không, hoàn toàn ngược lại ta có Khí Linh của mình.

Không giấu hai vị ta tìm Hoa Vô Sắc này là đem cho một vị bằng hữu của ta.

Con trai của nàng chính là trời sinh không có Khí Linh, sau khi hắn nghe tới công dụng của Hoa Vô Sắc hắn liền như điên như dại đi sâu vào Lam Yếu sơn mạch kiếm cho bằng được.

Chẳng qua Hoa Vô Sắc không thấy đâu mà hắn lại vừa bị một con yêu thú tấn công khiến cho hắn đã nằm liệt dường mạng cũng đã mất một nữa, tuy nhiên hắn dường như vẫn không từ bỏ ý định tìm Hoa Vô Sắc vẫn còn muốn lao vào Lam Yếu sơn mạch tìm kiếm.

Vị bằng hữu của ta không còn cách nào khác, nàng liền chạy tới đây tìm ta giúp đỡ.

Khi xưa ta với nàng vốn là đồng học, ta lại thầm cảm mến nàng từ lâu tuy nhiên chúng ta lại vô duyên đến được với nhau.

Nay nàng tới cầu ta, ta sao có thể không giúp chứ.”
Từ Trúc lúc này mới nói:
“Hóa ra lại có chuyện như vậy, tuy nhiên ta cảm thấy tám thành truyền thuyết về Hoa Vô Sắc này là bịa đặt.

Ngài nên biết nếu có một loại thảo dược như vậy các môn phái lớn hoặc các quốc gia đã sớm cho người tới đem đi trưng thu cho bản thân sử dụng.

Làm sao có thể đến bây giờ không ai biết tới, lại cho một đám thường dân có cơ hội cướp tới tay.”
— QUẢNG CÁO —
Thiết Kinh Thiên đang ngồi kế bên nghe nàng nói vậy cũng gật đầu đồng ý.
Dương Trung Lưu nghe vậy cũng bất đắc dĩ nói:

“Chính ta cũng cảm thấy như vậy.

Tuy nhiên đứa con của vị bằng hữu của ta quá mức cố chấp, dù mẫu thân của hắn đã khóc hết nước mắt năn nỉ cùng khuyên bảo , nhưng hắn dường như không nghe thấy.

Sau lần trước bị yêu thú tấn công, đại phu liền chẩn đoán hắn chỉ còn sống được hai năm trừ khi hắn có được Khí Linh rồi tự dùng linh khí chữa thương cho bản thân, điều này khiến hắn càng điên cuồng hơn.

Nếu không phải bây giờ hắn đang nằm liệt giường rất có thể đã lại xông vào Lam Yếu sơn mạch.”
Từ Trúc nghe vậy liền nghiêm túc nói:
“Nếu như vậy có thể để ta đến xem bệnh cho hắn không ? Theo như ta được biết người không có Khí Linh không nhất định liền là trời sinh không có, rất có thể hắn mang một quái bệnh nào đó khiến cản trở việc hắn ngưng tụ Khí Linh.

Vừa hay ta có một công pháp có thể chẩn đoán được các quái bệnh này.”
Dương Trung Lưu nghe vậy liền đáp:
“Nếu thật sự như vậy thì tốt quá, đứa con này chính là tâm bệnh của vị bằng hữu của ta.

Nếu hắn được chữa khỏi chắc hẳn nàng sẽ vui lắm, cũng đã rất lâu rồi ta chưa được thấy nàng cười.

Nhất là sau khi trượng phu của nàng vì ngã bệnh mà qua đời chỉ để lại hai mẹ con nàng nương tựa lẫn nhau.

Nếu các vị có thể giúp ta việc này ta liền thay mặt nàng hậu ta hai vị.”
Nói rồi hắn hướng hai người Từ Trúc vái một xá dài.
Hai người Từ Trúc cũng nhanh chóng hoàn lễ.

Nàng nói:
“Xin Dương tiên sinh đừng như vậy, việc này chính là bổn phận của Lục Phiến Môn bọn ta.

Đã giúp người liền phải giúp cho trót, mong Dương tiên sinh yên tâm.”
Thiết Kinh Thiên lúc này cũng gãi gãi đầu đồng ý.
Sau đó hai người liền dựa theo địa chỉ mà Dương Trung Lưu đưa, nhanh chóng đi đến nhà của vị nữ bằng hữu của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận