Ta Không Làm Thiếp


Rời khỏi Tồn Hậu Đường, chạy xuống dãy bậc thang rồi lại chạy về hành lang phía tây.

Đang lúc xuân hạ giao mùa, cỏ cây sinh trưởng.

Dọc đường đi, trên bậu cửa sổ thấp thoáng mấy chùm nghinh xuân nở rộ, mẫu đơn tỏa hương, trước mặt lại thấy mấy bẹ chuối non, trúc tỉa xanh mướt.

Mỗi bước đi lại lướt qua cảnh sắc khác biệt, dưới ánh mặt trời rọi qua hành lang, vạn vật nẩy nở tươi tốt, quả là một bức phong cảnh non nước tươi đẹp.
Thẩm Lan nhàn nhã dạo bước, chậm rãi đi dọc theo hành lang uốn lượn quanh co tới được chỗ nhà thủy tạ.
“Cứ tìm như vậy cũng không phải cách.” Thẩm Lan trầm ngâm nói: “Em tìm bên trái, ta tìm bên phải, nếu cả hành lang không có, lúc nãy trước khi trở về Gia có dừng lại mái đình trước nhà thủy tạ một chốc, có lẽ cũng phải tìm bên đó nữa.”
Nàng cùng Lan Hương cùng tìm kiếm một vòng cả hành lang và nhà thuỷ tạ nhưng đều không thấy, đành dò ngược từ nhà thủy tạ trở lại.

Phía trước có một vườn hoa nằm phía Tây của Phủ Quốc công.

Thẩm Lan dõi mắt trông về phía xa, thấy đá vàng xếp chồng thành ngọn núi thu cổ kính, phía trên có chạc cây tùng xòe tán xanh um, thấp thoáng một mái đình tứ giác gọi là Đình Ủng Thúy.

Chỉ một mình ngọn núi giả này thôi đã rất rộng, phía trước lại thêm một hồ sen lớn.
Thẩm Lan thở dài: “Ở đây rộng quá, chúng ta chia hai đầu để tìm, xong thì hẹn gặp ở núi giả này, được chứ?” Lan Hương nén nước mắt, gật đầu nói dạ.
Hai người hẹn nhau xong, Thẩm Lan vừa đi vừa cúi đầu tìm, ai ngờ vừa đi men theo đường mòn rải đá không được bao lâu, chợt có người lảo đảo vọt ra.

Nàng vốn đang cúi đầu tìm đồ, không chú ý nên tông phải.
“Ai ui.” Người nọ kinh hô một tiếng.
Thẩm Lan ngước lên theo bản năng.

Thoáng chốc nàng biến sắc, vội cúi đầu nhưng không kịp nữa.
Tứ lão gia Bùi Diên nhìn thấy nhan sắc này, như giữa trưa hè mà nghe tiếng sét, ngây ngốc nhìn nàng, không thốt ra nổi một câu.

Quả là phong thái sắc vóc như trăng ngày rằm, váy bố trâm mận cũng không giấu được vẻ thanh lệ thoát tục, chỉ váy xanh áo trắng mà cũng mỹ lệ tuyệt luân, người này dung nhan rực rỡ, khác hẳn người phàm.

Bảo sao cháu trai của hắn ban nãy không cho nàng ngẩng đầu lên, cũng không cho phép nàng mặc quần hoa váy gấm, có lẽ là muốn một mình độc chiếm giai nhân đây mà.
Thẩm Lan thấy người đến là Tứ lão gia đã biết không ổn, quay người định bỏ đi.

Thấy nàng muốn đi, Bùi Diên vội vàng ngăn lại: “Thấm Phương tỷ tỷ, vội vã như vậy làm gì?”
Bị một người đàn ông bốn mấy tuổi gọi tỷ tỷ làm Thẩm Lan cảm thấy buồn nôn, nàng nhéo lòng bàn tay, cố gắng trấn định cúi đầu nói: “Tứ lão gia, nô tỳ phải trở về Tồn Hậu Đường.” Nói xong cũng mặc kệ Bùi Diên, vội vàng bỏ chạy.
Ai ngờ Bùi Diên uống rượu vào, máu háo sắc che mờ lí trí, ban đầu vốn chỉ là tò mò muốn mượn men say để càn rỡ đòi xem mặt nàng, bây giờ nhìn rõ, đâu chịu dễ dàng thả nàng đi?
Hắn níu lấy tay áo của Thẩm Lan, tay kia định vòng qua ôm eo nàng.

Thẩm Lan biết trốn không thoát, liền bình tĩnh lại.

Nếu lôi lôi kéo kéo để người khác phát hiện, làm cho lớn chuyện ra, Bùi Thận chưa chắc chịu giữ lại nàng.

Mà có lẽ vì để quan hệ chú cháu hòa hợp còn sẽ đem nàng tặng cho Bùi Diên.
Thẩm Lan ngẩng đầu lên, hờn dỗi nói: “Ngài vội như vậy làm gì!”
Thấy nàng nhướng mày cười nhạt, tựa nụ đào nở hồng rực ngày xuân, dựa vào gần còn nghe được một mùi hương thanh nhã mát lạnh, Bùi Diên đắm chìm trong đó, tâm tình dập dờn, nhịn không được duỗi tay vuốt ve dôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
Thẩm Lan cố nén cảm giác buồn nôn, cúi đầu ngại ngùng sợ hãi nói: “Tứ lão gia, ban ngày ban mặt, nô tỳ sợ.”
“Sợ gì chứ?” Bùi Diên dịu dàng dỗ dành: “Trong phủ này người quản được ta chỉ có Lão thái thái, mà Lão thái thái cưng ta nhất.

Ta đòi cô qua đây, có được không?”
Thẩm Lan giật mình, lòng trầm xuống, điều tệ nhất đã xảy ra.

Nếu hắn nói với Bùi Thận hắn muốn nàng, ai biết liệu Bùi Thận có đưa hay là không?
Thẩm Lan cắn chặt răng ngà, tỏ ra sợ hãi nói: “Tứ lão gia, ta tuy chỉ là nô tỳ, nhưng cũng là con nhà lành đứng đắn, không muốn không danh không phận theo ngài.”
Bùi Diên cười thầm, tiểu nha hoàn này đúng là muốn trèo cao đến phát điên rồi, cũng không xem lại mình là thứ gì.

Chẳng lẽ con chó con mèo nào cũng có thể làm thiếp của hắn? Nhưng mà lúc này dỗ ngon dỗ ngọt một chút cũng chẳng sao.
Bùi Diên vuốt râu, bày ra dáng vẻ đứng đắn của người đọc sách, ngoài miệng lại hạ giọng nói: “Tất nhiên là ta muốn nạp cô làm thiếp, sau này ngày nào cũng đến phòng cô, bảo đảm cho cô nếm trải hết thảy niềm vui thích chốn nhân gian.”
Thẩm Lan hận không thể xé nát khuôn mặt háo sắc này, chỉ cười khanh khách nói: “Vậy thì cảm tạ lang quân.” Hai chữ “Lang quân” tựa như quấn quít giữa môi hồng răng trắng, mang theo chút cảm giác mập mờ ái muội.

Bùi Diên càng thèm nhỏ dãi, vội nói: “Đi nhanh thôi! Ngày mai ta sẽ gặp Thủ Tuân để đòi cô qua đây.”
Thẩm Lan níu hắn lại: “Không thể được! Làm chú mà lại đi đòi nha hoàn trong phòng cháu trai thì khó nghe quá, chi bằng để ta tự xin Gia từ chức, rồi qua hầu Lão tổ tông.

Thời gian sau, ngài lại xin Lão tổ tông ban ta cho ngài là được.”
“Hay! Cách này hay lắm!” Bùi Diên liên tục gật đầu.
Thấy hắn tin tưởng, Thẩm Lan nhẹ thở phào.

Chỉ cần lừa qua lần này là xong, sau này nàng đi theo sát Bùi Thận, hoặc chỉ trực trong sân không ra ngoài, chờ hết mấy tháng sẽ tới hạn được xuất phủ.
“Vậy ta đi trước vậy.” Thẩm Lan cất bước muốn đi, lại bị Bùi Diên níu chặt tay áo.
“Từ từ, nếu cô đã ái mộ ta như vậy, hay là hôm nay hầu ta một lúc?” Nói xong đưa tay muốn nắm đai lưng của nàng.
Thẩm Lan lúc này mới ý thức được Bùi Diên cũng không phải đồ ngu, hắn rõ ràng sợ nàng chỉ dỗ ngọt hắn rồi một đi không trở lại.
Thẩm Lan khẽ cắn môi, trách móc: “Vậy đứng đây làm gì! Bên cạnh có tòa núi giả.

Đi sang đó đi!”
Bùi Diên giật mình, lại bỗng có vài phần đắc ý.

Nha hoàn này quả là thực lòng ái mộ hắn, tình nguyện cùng hắn mèo chuột.
Thẩm Lan chậm rãi quay người, từng bước tiến về phía núi giả.

Câu giờ thêm một lát nữa, Lan Hương sẽ tìm tới, cho dù chuyện này có xé lớn ra thì cũng đành.
Nàng đi chậm rì rì, tựa như có chút ngại ngùng, sợ hãi nói: “Lang quân, chúng ta một hai phải làm ở chỗ này sao?”
Bùi Diên không trả lời, vội vàng hối thúc: “Sao cô đi chậm quá vậy?” Nói xong, lại bỡn cợt hỏi: “Có cần lão gia tới bế cô đi?”
Thẩm Lan lá mặt lá trái với hắn đã đủ thấy ghê tởm, giờ này vừa sợ vừa tức, hận không thể móc hai mắt của hắn ra.

Đang định tiếp tục mở miệng câu giờ, ở xa bỗng vọng lại giọng nói vui sướng của Lan Hương: “Thấm Phương tỷ tỷ, Thấm Phương tỷ tỷ, em tìm thấy túi thơm rồi.”
Bùi Diên biến sắc, Thẩm Lan cao giọng đáp lời: “Tìm thấy là tốt rồi.” Nói xong nàng vội vàng chạy đi, cũng không thèm nhìn đến Bùi Diên nữa.

Bùi Diên lúc này mới ý thức được, hắn bị lừa!! Hắn giận tím mặt muốn quát tháo, phát hiện Thấm Phương đã chạy thật xa.
Trong lúc Thẩm Lan cùng Lan Hương tìm được túi thơm chuẩn bị quay về Tồn Hậu Đường.

Ở Tồn Hậu Đường, Bùi Thận nằm trên chiếc giường từ gỗ nam khảm ốc, đầu gối trên gối lụa nhạt, đắp hờ một chiếc chăn gấm màu đen vẽ cảnh sông nước, vạt áo hơi mở, ngủ say sưa.
Niệm Xuân đứng hầu bên cạnh thấy Bùi Thận ngủ sâu, treo túi hương tường vi lên đỉnh màn, tháo dây ngọc buộc rèm, thả rèm buông xuống, nhẹ giọng nói: “Gia ngủ say rồi, đi ra ngoài đi.”
Tố Thu cùng Thanh Đông liếc nhìn nhau, “Niệm Xuân tỷ tỷ, chúng ta cùng đi.”
Niệm Xuân hừ lạnh một tiếng, buông rèm rồi nhấc chân rời đi.

Tố Thu cùng Thanh Đông cũng theo sau đi ra ngoài.
Khói quế lượn lờ trên nắp lò Bác Sơn.

Một cành trúc non xanh cắm nghiêng nghiêng trong chiếc bình ngọc trắng.

Ánh nắng rọi xuyên qua tấm rèm cửa sổ, đổ bóng xuống vật dụng trong phòng, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng Bùi Thận hít thở.

Một lát sau, chợt có người vén rèm tiến vào, dịu dàng gọi: “Gia, ta nấu chén canh giải rượu, Gia tỉnh dậy uống một chén đi.”
Bùi Thận hãy còn ngủ ngon, vẫn chưa tỉnh lại.
Người tới chính là Thanh Đông, nàng lớn lên xinh xắn, vừa tròn mười tám tuổi hoa.

Nàng bưng một cái chén sứ nông lòng vẽ hoa xanh màu nhạt, ngồi xuống cạnh giường, mềm mại nâng chén đưa sang.
Bùi Thận tập võ, lại thêm những năm tháng ở Sơn Tây ngày nào cũng có quân Mông Cổ tập kích, đã hình thành thói quen dù ngủ vẫn giữ lại ba phần cảnh giác.

Trong mơ màng bỗng nhiên thấy được một bóng người đứng trước giường, thầm nghĩ trong phòng y ngoại trừ Thấm Phương làm gì có nữ tử nào khác? Nhưng Thấm Phương không đeo trang sức.
Vì say nên suy nghĩ của y hơi lộn xộn, Thanh Đông thấy Bùi Thận vẫn chưa tỉnh, êm giọng nói: “Gia, nô tỳ giúp ngài cởi áo.” Nói rồi, vươn đôi tay mềm chạm lên vạt áo trên ngực Bùi Thận.
Bùi Thận chợt bừng tỉnh, nhìn thấy một nữ tử xa lạ đứng giường trước nhìn y, trong cơn giật mình giơ chân đạp một cái.
Bùi Thận tập võ nhiều năm còn Thanh Đông chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt, sao chịu nổi một bàn chân này, nôn ra máu rồi té xỉu.
“Thấm Phương đâu?” Bùi Thận tức giận, “Quản lý nha hoàn kiểu gì vậy? Cút tới đây quỳ!”
Thẩm Lan vừa quay về Tồn Hậu Đường, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng của Bùi Thận, câu đầu tiên đó là quát bảo quỳ xuống.

Thẩm Lan không biết chuyện gì đã xảy ra, mặt mũi mờ mịt, trong lòng bức bối.

Tại sao vừa thoát một kiếp nạn, bây giờ trở về vẫn phải bị mắng chửi? Tại sao bị Bùi Diên ăn hiếp lại không thể mạnh tay tát hắn một bạt tai? Tại sao không biết nguyên do gì nhưng nàng vẫn phải quỳ?
…… Nàng rõ ràng đang sống thật tốt, tại sao lại đưa nàng đến chỗ này?
Thẩm Lan hít sâu một hơi, nuốt xuống tất cả nỗi niềm.

Nhịn thêm chút nữa, đã nhịn ba năm trời, thêm mấy tháng nữa cũng chẳng xá gì.
Thẩm Lan vốn định hỏi nguyên do, lại nhớ ra Bùi Thận ghét nhất nghe người khác giảo biện, nếu mở miệng hỏi chỉ sợ chuyện hôm nay không kết thúc yên lành.
Nàng mặt mũi bình tĩnh vén rèm lên, bước vào sảnh chính, thẳng lưng quỳ xuống.

Đầu gối đập xuống nền đất lạnh như băng “Bịch” một tiếng làm lòng người run lên.

Bùi Thận vốn chỉ là khó chịu nhất thời, lại thêm đầu óc nhập nhèm chưa tỉnh táo, bây giờ rốt cuộc nhớ ra nàng vào phủ mới được nửa ngày, Thanh Đông tên là gì cũng chưa chắc biết, làm sao lại liên quan đến nàng.
Y thấy Thấm Phương bình tĩnh quỳ, đột nhiên ngại ngùng nói: “Đứng lên đi.”
Vùng vằng với ai chứ không nên vùng vằng với thân thể của chính mình, Thẩm Lan nghe lời đứng lên.
Lúc nàng tiến vào nhìn thấy một cô gái nằm hôn mê trên đất, bên cạnh là chiếc chén sứ vỡ nát, thuốc bị hắt đổ ra đất, liền đoán được chuyện xảy ra.

Bùi Thận tuy vui buồn thất thường nhưng cũng hiếm khi tức giận đến vậy.

Chỉ là mấy năm chiến hỏa, y kị nhất là có người lạ đứng trước giường của mình.
Trong viện có nhiều nha hoàn như vậy, theo lý hầu hạ Bùi Thận nhất định là ba bốn nha hoàn cùng làm, ai mà đoán được có người dám can đảm nhân lúc Bùi Thận ngủ say, một mình một người chạm vào phần tim của Bùi Thận.
Thẩm Lan âm thầm thở dài, cúi đầu cung kính nói: “Gia, đánh chết nô tỳ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng làm quan của ngài, không bằng mời vị đại phu tới khám cho nàng ta.” Cô nương này nằm đấy trông cũng đáng thương.
Sợ y vẫn còn tức lại giận chó đánh mèo, Thẩm Lan hạ giọng nói: “Gia, canh giải rượu bị đổ, hay là ngậm mấy viên mơ thuốc, cũng chế từ thảo dược, bên ngoài bọc bạc hà, lá quất, thông mũi mát họng lại giải rượu rất tốt.”
Bùi Thận gật gật đầu, nhai mấy viên mơ thuốc mới thấy dễ chịu lại, lạnh lùng liếc nhìn Thanh Đông: “Chữa xong đưa về trang viên ở quê.”
Thẩm Lan thầm thở dài, gọi một vú già to cao tới nâng nàng đi, lại gọi một tiểu nha hoàn đi mời một vị đại phụ chuyên trị nội thương.
Bùi Thận thấy thế, hô ba nha hoàn nhất đẳng còn lại vào, xét hỏi: “Ba người các ngươi, ai dẫn đầu?”
Niệm Xuân xưa nay biết Thanh Đông nhìn tao nhã ít lời, kỳ thật trong lòng toan tính, nếu không cũng không dám đẩy nàng ra để đến đỡ Bùi Thận, nhưng cũng không ngờ Thanh Đông dám làm ra việc như vậy.

Nàng bị thảm cảnh của Thanh Đông hù dọa, im thin thít như ve sầu mùa đông, chỉ cố gượng nói: “Nô tỳ tên Niệm Xuân, lớn tuổi nhất trong bốn người, thường ngày phụ trách chuyện tiền bạc vãng lai.”
Bùi Thận liếc nhìn nàng: “Nếu đã không quản lý được nha hoàn cấp dưới, vậy cũng đừng quản nữa.

Đưa hết chìa khóa nhà kho, sổ sách, lệnh bài đều giao cho Thấm Phương.”
Niệm Xuân bỗng nhiên nghe y nói như thế, nước mắt bừng lên rưng rưng.

Thẩm Lan lại thở dài.

Mấy tháng nữa nàng sẽ tới hạn xuất phủ, không bàn giao công việc thì thôi, tự dưng nhận thêm việc mới? Chỉ là Thẩm Lan cũng không dám trái ý Bùi Thận, đành cúi đầu lặng im.

Bùi Thận xử lý xong việc này, đột nhiên nói: “Thay quần áo, lát nữa ta sẽ xuất phủ.”
Thẩm Lan hiểu được.

Y vừa về kinh, tất nhiên phải đi thăm người thân bạn bè, có rất nhiều người cần phải liên lạc kết nối lại.
Nhưng tính toán của nàng vốn là theo đuôi Bùi Thận không rời nửa bước.

Nếu thời gian này y phải ra ngoài hàng ngày, thế thì nàng sẽ gặp phiền phức lớn.

Bùi Diên nhất định sẽ nhân lúc Bùi Thận không có nhà mà mò đến……
Trong lúc Thẩm Lan đang ưu tư làm sao để giải quyết mơ tưởng của Bùi Diên đối với nàng, chạng vạng Bùi Thận đã trở về sau buổi tiệc.

Tuy y sắc mặt bình thường, nhưng trong mắt lại hơi buồn bực, giống như đang nén giận, lại giống như đêm tối bình yên trước cơn bão giông, gió lốc.
Thẩm Lan ở chung với y ba năm sớm chiều, thấy y như vậy thầm nói không ổn, bản năng muốn tránh đi.

Ai ngờ Bùi Thận gọi nàng vào nói: “Cô đi tìm vài người trông chừng viện của Tứ thái thái.

Nếu Tứ thái thái muốn ra ngoài thì tới báo cho ta.”
Thẩm Lan hơi giật mình.

Cháu trai phái người trông chừng viện của thím, tin này mà truyền ra ngoài thì khó coi quá.

Vả lại lúc nãy còn đang bình thường, vì sao dự tiệc về lại thành như thế?
“Vâng.” Thẩm Lan cũng không muốn hỏi nhiều, đang định cáo lui, Bùi Thận đột nhiên nói: “Cô có biết vì sao không?”
Thẩm Lan lắc đầu.

Thấy nàng ngây thơ, Bùi Thận xua xua tay: “Thôi, những việc lộn xộn dơ bẩn này cô cũng không cần biết, cứ làm theo là được.”
Thẩm Lan cúi đầu xin vâng, ra ngoài tìm Niệm Xuân.

Niệm Xuân tính tình đanh đá, vừa bị mất chức quản sự, thấy nàng liền trở mặt: “Thấm Phương tỷ tỷ đặt gót ngọc tới chốn tồi tàn cũ nát này của ta, không biết có việc gì chăng?!”
Thẩm Lan chậm rãi nói: “Năm nay ta đã mười tám, lại thêm mấy tháng nữa sẽ xuất phủ.

Ta đi rồi, cô chăm chỉ thật thà thêm chút, vị trí đại nha hoàn vẫn thuộc về cô.” Nói cái gì cũng không thực tế bằng nói chuyện lợi ích.
Quả nhiên, sắc mặt Niệm Xuân hòa hoãn lại, nửa tin nửa ngờ nói: “Cô nói thật sao?”
Thẩm Lan gật đầu, “Chỉ là hiện tại Gia không thích ba người các cô, nếu muốn giữ được vị trí, dù sao cũng phải làm được gì đó.”
Niệm Xuân do dự: “Cô muốn ta làm gì?”
“Ngày Gia trở về, vì sao Tứ thái thái không xuất hiện?” Thẩm Lan hỏi.
Nghe vậy, Niệm Xuân cười nhạo hai tiếng, “Bà ta đâu còn mặt mũi tới dự tiệc! Bị nhốt ở Phật đường chép kinh Phật rồi!”
Thấy Thẩm Lan khó hiểu, Niệm Xuân giải thích: “Tứ lão gia thích nhất lưu luyến bướm trăng, mấy ngày trước mua nhà nuôi một cô hoa khôi bên ngoài làm ngoại thất (1), bị Tứ thái thái biết được, gọi mấy bà vú cao to tới bắt gian tại trận.

Nghe nói lúc đó Tứ thái thái như phát điên mà đánh Tứ lão gia, cào rách mặt mũi, khiến cả phố đều tới chế giễu.”
Thẩm Lan hiểu rõ, Bùi Thận chắc hẳn đã biết việc này, thậm chí rất có thể bởi vì thế mà bị đối thủ mỉa mai, thảo nào sắc mặt khó coi như vậy.

Dù sao là Thế tử Phủ Quốc Công, danh dự của phủ Ngụy Quốc Công cũng như danh dự của y vậy.

Khó là ở chỗ, Bùi Thận chỉ là cháu trai, không tiện nhúng tay vào việc phòng the của chú, đành bảo nàng trông chừng.

Chỉ sợ Lâm Bỉnh Trung bên kia cũng đang trông chừng Tứ lão gia.

Thẩm Lan sắp xếp xong suy nghĩ, mở miệng nói: “Cô là người hầu trong phủ, liệu có thể mua chuộc được mấy vú già vẩy nước quét nhà trong viện của Tứ thái thái không.

Nếu Tứ thái thái muốn ra ngoài, lập tức đến báo tin.”
Niệm Xuân nghẹn họng.

Cho dù trong phủ nhiều việc xấu xa, ai cũng cố nói giảm nói tránh uyển chuyển, chẳng ai nói thẳng toẹt ra như Thấm Phương, giống như đang đi đàm phán buôn bán vậy.
“Sao? Không làm được?” Thẩm Lan kinh ngạc.

Lý do nàng tìm Niệm Xuân là bởi vì Niệm Xuân là người hầu trong Phủ Quốc công, mà nàng là người mới đến chưa được một ngày.
“Nếu cô không làm được, vậy ta tự đi làm.”
Niệm Xuân bỗng thấy tò mò, “Cô mới đến nửa ngày, người trong phủ cũng không quen ai, cô tính làm sao?”
Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Kêu người đi tới viện của Tứ thái thái đưa đồ, sẽ có thể gặp được bà vú tưới nước quét sân, hoặc là nha hoàn chuyên chạy việc vặt.

Lại nhớ tên họ, tra xem người này có thói quen rượu chè cờ bạc gì không, trong nhà liệu có ai đang bệnh, cần tiền bạc không.

Nếu không có, dùng chút tiền bạc thức ăn để mua chuộc nha hoàn chạy vặt cũng được.

Việc Tứ thái thái muốn ra ngoài, giấu cũng giấu không được, chẳng qua ta muốn là người biết tin sớm nhất thôi.

Cũng không phải bảo bọn họ phản chủ, tất nhiên sẽ có người bằng lòng làm.”
Nghe nàng nói như vậy, Niệm Xuân vội vàng nói: “Được, được.

Có bà vú họ Tiền, mê tiền lắm, cô lại không làm việc xấu hại người, bà ta chắc chắn sẽ chịu làm.”
“Vậy thì nhờ cô ở giữa làm trung gian.” Nói xong, Thẩm Lan do dự một lát, lại hỏi: “Tứ thái thái bị nhốt ở Phật đường chép kinh, vậy còn Tứ lão gia?”
Niệm Xuân cũng trầm mặc lại, thật lâu sau mới nói: “Bị Lão tổ tông mắng hai câu coi như thôi, không nhắc lại nữa.”
Thẩm Lan cảm nhận móng tay đâm vào lòng bàn tay đang nắm chặt, thật lâu sau nàng lại hỏi: “Vậy còn cô ngoại thất kia?”
Niệm Xuân càng trầm mặc, chỉ cúi đầu nói: “Chết rồi.”
Tác giả có chuyện nói:
Mơ thuốc cái kia xuất từ《 kim.

Bình.

Mai 》.
Chú thích:
(1) ngoại thất: kiểu như nhân tình, không danh phận, không hôn thú, không công khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui