Ta Không Làm Thiếp


Đi từ sảnh lớn ra, lại đi phòng nhỏ để luyện tỳ bà, vừa tấu xong khúc《 nguyệt nhi cao 》, lại cùng nhạc sư luyện hát khúc.
Luyện tập xong toàn bộ chương trình học một ngày, đã là chạng vạng, Thẩm Lan kiệt sức trở lại phòng.

Vừa về phòng, nàng không rảnh lo nghỉ ngơi, vội hỏi: “Bình Phong, ta còn bao nhiêu tiền?”
Sáng sớm mới hỏi một lần, lúc này lại hỏi, lòng Bình Phong không nhịn được trào lên sự khinh thường: “Cô nương, cô lại muốn đi đánh bạc sao? Tích cóp bảy năm cũng mới được năm lượng bạc, một năm nay đánh bạc cũng sắp bay sạch sẽ rồi.”
Thẩm Lan chỉ cười không đáp.

Vì sao nguyên thân ngày ngày thức đêm may đồ thêu lại chỉ tích cóp năm lượng bạc, chỉ vì mẹ của Bình Phong là vú già chuyên gác cửa, đồ thêu của nguyên thân cần dựa vào bọn họ mang đi bán, cũng không biết đã ăn bớt ăn xén của nguyên thân bao nhiêu bạc.
“Ta cũng sắp bay lên cành cao rồi, ai còn thiếu dăm ba lượng bạc này!” Thẩm Lan mím môi cười khẽ.
Bình Phong nhẹ bĩu môi, trong lòng ghen tị.

Nếu mình cũng có thể đẹp như vậy, hưởng thụ vinh hoa phú quý chính là mình.
“Cô nương, chỉ còn có hai lượng bạc.” Bình Phong ôm một đống đồng tiền lẻ và một thỏi bạc.
“Đủ rồi đủ rồi.” Thẩm Lan vội vàng nhận tiền, dặn dò nói, “Bình Phong ngoan, em nhớ đừng nói với ai nhé.”
Bình Phong gật gật đầu, đánh mã điếu (1) cùng Lục Châu chính là mẹ ruột của mình, Lục Châu mười lần đánh bạc chín lần thua, cuối cùng tiền này toàn bộ đều chảy vào túi của mẹ.

Bình Phong chỉ hận Lục Châu không có thêm nhiều tiền để mà thua!
Thẩm Lan lấy tiền, đợi lúc đêm khuya tĩnh lặng, từ biệt Bình Phong, mặc áo trong màu tím, mang đôi giày lụa đế trắng, lại khoác kiện áo khoác, cầm một chiếc đèn sừng dê, cẩn thận bước ra cửa phòng.
Ra cửa, đối diện là sương phòng phía đông và phía tây, bên trong là ở bốn người Quỳnh Hoa các nàng.

Thẩm Lan tư chất tốt nhất, cũng xinh đẹp nhất, vì thế nàng được quyền độc chiếm một gian phòng.
Hiện tại vừa qua canh ba mười lăm phút, Thẩm Lan thong thể đi về phía cửa nách sau viện.

Nơi này là cánh cửa cách viện trong gần nhất, ra khỏi cánh cửa này, chính là đường lớn.

Cửa nách, hai vú già trông cửa Trần Hà Hoa cùng Vương Tam Nương đang chờ.
“Lục Châu cô nương, sao giờ cô mới đến!” Vương Tam Nương phe phẩy chiếc quạt hương bồ oán trách, mặt già nhăn nheo tựa như trái quất treo gió.
Thẩm Lan dỗi nói: “Dù sao cũng phải chờ mấy người Quỳnh Hoa ngủ đã chứ, phòng của chúng ta gần như vậy, ngộ nhỡ bị nàng phát hiện, thế nào cũng phải đi cáo trạng ta với Lưu mụ mụ.”
“Mau mau mau!” Trần Hà Hoa thúc giục nói, “Đừng nói những chuyện không liên quan nữa, bài mã điếu đều mang đến rồi đây!”
Thẩm Lan ha ha cười rộ lên: “Trần mụ mụ nói vậy là sai rồi, ba người đánh thì không gọi là mã điếu, kêu là thiềm điếu.”
“Ai ui, Lục Châu cô nương đọc nhiều sách, hiểu biết nhiều ghê.” Vương Tam Nương nịnh nàng một câu, trông cho cô nàng cao hứng, cược lớn chút để rồi thua cho đậm.
Hai người này đều là ma bài bạc, Thẩm Lan mấy ngày nay chờ tối muộn đều tới đánh bài, tính tới giờ cũng đã một năm, từ ban đầu một văn tiền đến mười văn tiền, rồi nâng lên mấy chục văn, nuôi đến giờ khẩu vị của hai mụ này càng lúc càng lớn.
“Đêm nay đánh một xâu tiền.” Vương Tam Nương đề nghị.
Thẩm Lan kinh ngạc, không khỏi hơi do dự: “Một, một xâu tiền có phải hơi nhiều quá không?”
Nàng khó xử nói: “Trên người ta tổng cộng cũng mới hai lượng bạc.”
“Ai nha, Lục Châu cô nương đừng lo quá!” Trần Hà Hoa vỗ đùi, khuyên nhủ, “Nếu thua cùng lắm thì viết tờ giấy nợ, tương lai cô nương mặc vàng đeo bạc, thiếu thốn gì mấy lượng bạc! Lúc đó, phẩy tay là trả đủ thôi!”
Thẩm Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, gật đầu nói: “Trần mụ mụ quả thực tài tình nhạy bén, nếu là tuổi trẻ chút, nhất định cũng là tài tử một vùng!”
Trần Hà Hoa ha ha cười rộ lên, bị Thẩm Lan dỗ cao hứng.
Vương Tam Nương ở một bên sớm đã lên cơn nghiện đánh bạc: “Mau lên mau lên! Trễ chút nữa là trời sáng luôn bây giờ!”
Ba người cùng ngồi xuống ghế nhỏ bắt đầu đánh thiềm điếu, Thẩm Lan vận may kém, kỹ thuật tệ, mười lần đánh bạc chín lần thua, mới đánh mấy vòng, hai lượng bạc đều thua sạch sẽ.
“Ai nha, Lục Châu cô nương, sao thua suốt vậy nè!” Vương Tam Nương thắng tiền, rõ ràng cao hứng, vẫn vờ ảo não nói.
“Hay thôi đánh chay không cược tiền?” Trần Hà Hoa thử nói.
“Không được!” Thẩm Lan đang đà mê đánh cược, đâu chịu ngưng tại đây.
Hai người cùng nàng đánh bạc một năm, biết nàng này có tật cầm bao nhiêu tới sẽ đánh cho bằng hết, mới nghĩ khích nàng ta một câu, xem có thể ép nàng ta bỏ ra càng nhiều bạc hay không: “Thôi đánh chay đi, không cá cược nữa đâu, Lục Châu cô nương đều sắp thua sạch rồi!”
“Như vậy không được! Ván kế tiếp! Ván kế tiếp ta nhất định có thể thắng lại tiền.” Thẩm Lan giống như một ma bài bạc đã thua đến đỏ mắt: “Trong phòng ta tổng cộng có một đôi vòng ngọc, ba đôi khuyên tai, bốn cây trâm bạc hình mẫu đơn phun nhuỵ, hai cây trâm vàng hình bướm vờn hoa, còn có hai đôi vòng tay bạc.”
“Bây giờ ta lấy trang sức ra cược, đợi ta đi rồi mấy bà liền đi lấy mấy thứ này.

Lưu mụ mụ sẽ nghĩ rằng trang sức là ta mang đi, thấy ta leo lên cành cao rồi, tất nhiên không dám tới hỏi ta.

Đến lúc đó các bà liền lén đem mấy thứ này bán đổi thành bạc, vậy được không?”
Vương Tam Nương cùng Trần Hà Hoa liếc nhau, cảm thấy cách này nghe tốt hơn việc viết giấy nợ nhiều.
Lúc nãy nói viết giấy nợ chẳng qua là lấy tới dỗ cô nương Lục Châu ngốc nghếch này đánh bài tiếp thôi.

Dù sao Lục Châu tương lai leo lên quan to hiển quý, ai dám cầm giấy nợ đi gặp nàng đòi tiền? Còn không bằng lấy trang sức cấn qua!
“Được chứ được chứ, Lục Châu cô nương thật sự là……” Vương Tam Nương chưa từng đọc sách, cố mà cảm thán một câu “thông minh xán lạn!”
Thẩm Lan rất là hưởng thụ ngẩng cao đầu, liếc nhìn hai người.
“Chỉ có điều, số trang sức này của ta đều là vàng thật bạc trắng, giá trị ước chừng hơn ba mươi lượng, chưa tính tiền tay nghề thợ thủ công! Cho dù không bán, cầm đi làm của hồi môn cho con gái cũng dư sức.

Phần cược hai người bỏ thêm mỗi người mới bảy, tám lượng, thế thì làm sao mà đủ.”
Vương Tam Nương khẽ cắn môi, “Ngày mai! Ngày mai ta sẽ mang thêm nhiều tiền tới! Mang hai mươi lượng!”
Trần Hà Hoa cũng tính toán một phen, tay nghề chơi Lục Châu thế kia, lại thêm vận số xui xẻo, nhắm mắt lại đánh cũng còn thắng nữa là.

Bà ta khẽ cắn môi: “Ngày mai ta cũng mang hai mươi lượng!”
“Hai mươi lượng?” Thẩm Lan bất mãn, “Chút tiền này mà muốn cấn đống trang sức của ta sao?”
Vương Tam Nương cười khổ nói: “Bà cô của ta ơi, cô ở khuê phòng không hiểu đâu, hai mươi lượng đủ cho một nhà năm người chi tiêu một năm rủng rỉnh, mà vẫn còn dư ra mấy lượng đó.”
Thẩm Lan nhíu mày: “Bà định gạt ta sao?”
Trần Hà Hoa vội vàng đáp lời: “Ta nào dám chứ!”
“Thôi thôi.” Thẩm Lan xua xua tay, “Hai mươi thì hai mươi vậy.

Ta về cố gắng khấn vái Dịch An cư sĩ, ngày mai nhất định đánh cho hai bà mảnh giáp không còn!” Dứt lời, đứng dậy cầm đèn lồng rời đi.
Trần Hà Hoa cùng Vương Tam Nương tức khắc vui vẻ đếm đống bạc thắng được.
Mới đánh có chút xíu vậy thôi mà hai người liên thủ, thắng Lục Châu hai lượng bạc, tiền của mấy đứa ngốc dễ lừa thật!
Thẩm Lan trở về phòng, thấy nàng vẻ mặt uể oải không vui nằm lên giường, Bình Phong liền biết đây là lại thua tiền.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, Thẩm Lan bực bội nói: “Bình Phong, đi đốt nén hương an thần đi.”
Bình Phong biết nàng thua tiền trong lòng phiền muộn, ngủ không được, cũng không nghĩ chọc nàng, ngoan ngoãn đứng dậy đốt một nén hương an thần.
Tới lúc Bình Phong mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Thẩm Lan lại nói: “Thời tiết mấy ngày này, mở cửa sổ mà còn bí bức như vậy, Bình Phong, em đi mở cửa chính ra để thông gió đi.”
Bình Phong đã buồn ngủ đến độ không nghĩ nhúc nhích, Thẩm Lan liền lẩm bẩm lầm bầm tự đứng dậy mở cửa.
Nghiêng tai nghe tiếng Thẩm Lan bước lên giường, lại thấy nàng buông màn lụa yên ổn đi vào giấc ngủ, Bình Phong lúc này mới nhắm mắt lại.
Gió đêm mùa hè thổi vào xua tan hơi nóng trong nhà, hai người Thẩm Lan cùng Bình Phong dưới tác dụng của hương an thần, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lưu mụ mụ lại kêu đám Thẩm Lan luyện tập các kỹ năng.
Ngâm thơ câu đối, thổi kéo đàn hát, đều là những công phu phải học từ nhỏ.

Tới buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Lan lại cầm theo đèn lồng đúng giờ xuất hiện ở cửa nách.
“Ai nha, Lục Châu cô nương đến rồi!” Vương Tam Nương vội vàng nói: “Mau lên! Hai người chúng ta hôm nay đều mang đủ tiền đến rồi đây!”
Thẩm Lan nghe vậy, ngẩng đầu nói: “Vậy còn được!”
Ba người cũng không nói gì nhiều, ngồi xuống ghế nhỏ trước cửa nách, bắt đầu đánh thiềm điếu.
Nhưng kỹ thuật đánh bài của Thẩm Lan quả thật quá tệ, cũng chẳng có tí vận may nào.

Ngồi đánh chẳng bao lâu, nàng đã thua sạch ba cây trâm bạc.
Nàng cắn môi đỏ, có chút do dự không biết nên đánh tiếp hay ngưng.

“Hay là hôm nay tới đây thôi.” Thẩm Lan nói.
Vương Tam Nương đang thắng tiền cao hứng, đâu chịu thả nàng đi, vội ồn ào: “Thua mà ngừng sẽ làm hỏng vận may đó!”
Trần Hà Hoa vừa nhẩm tính sắp tới lấy được bao nhiêu trang sức của Thẩm Lan, vừa vội khuyên nhủ: “Đúng rồi đó, không ai mà thua hoài thua mãi được đâu.”
Thẩm Lan nghĩ nghĩ: “Hai người nói cũng có vài phần đạo lý.

Thôi, hôm nay ta nhất định phải thắng lại những gì đã mất.”
Nói rồi lại chơi thêm vài ván, vài ván chơi xong, toàn bộ trang sức đều thua sạch.
Thấy nàng thua hết, Trần Hà Hoa cùng Vương Tam Nương nhịn vẻ vui sướng nói: “Lục Châu cô nương, hôm nay tay bài của cô chẳng ra sao cả! Hay là chơi tới đây thì ngừng thôi.”
“Không được!” Thẩm Lan nói: “Ngày mốt Lưu lão gia sẽ tới chọn người, tối mai phải chuẩn bị để sáng mốt còn ra mắt, không thể tới chơi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi! Phải chơi cho đã đời mới tan được.”
Trần Hà Hoa do dự nói: “Nhưng Lục Châu cô nương, trang sức của cô đều thua sạch sẽ, còn tiền bạc gì nữa đâu mà chơi?”
Thẩm Lan tức khắc cả giận: “Được lắm hai bà già gian trá! Thắng xong đòi nghỉ! Chơi vậy mà cũng chơi được.”
Vương Tam Nương vội vàng nói: “Lục Châu cô nương, hai người chúng ta không phải…… Lục Châu cô nương! Lục Châu cô nương!”
Lục Châu đã cầm đèn lồng phẫn nộ bỏ đi.
Vương Tam Nương đang muốn đuổi theo, bị Trần Hà Hoa níu lại, “Bà chạy theo nàng ta làm gì! Từ đầu tới chân sạch không còn một đồng, nghèo như quỷ chạy theo làm chi?!”
“Nhưng, nhưng tương lai nàng ta nếu phất lên, vậy, chúng ta đây không phải là đắc tội nàng?”
Nghe Vương Tam Nương sầu lo, Trần Hà Hoa vỗ đùi, cười chảy nước mắt: “Ai ui, ta làm chỗ Lưu mụ mụ cũng mười lăm năm! Tiễn đi bao nhiêu cô nương! Nói là treo lên cành cao, đều là vớ vẩn hư vô thôi, người ta gọi các nàng hai tiếng “cô nương”, nhưng có phải thật sự đâu.

Ngựa gầy có thể có ngày phất lên chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi! Còn không phải bị bán tới bán lui.

Giờ mà tính ra, Lục Châu này còn không bằng chúng ta đâu! Chúng ta tốt xấu cũng là lương tịch (1), còn nàng ta lúc bị mẹ bán cho Lưu mụ mụ, ký là ký giấy nô tịch đấy (2)!”
Nói xong, bà ta nhìn về hướng Lục Châu hung hăng nhổ ngụm nước bọt, “Thứ gì đâu không!”
Thẩm Lan hồn nhiên không biết mình bị mắng, nhưng dù biết nàng cũng chẳng thèm để ý.
Nàng một đường suôn sẻ trở về phòng, vẫn vì thua tiền tức giận đến ngủ không được như cũ, đốt hai nén hương an thần, lại mở cửa tán nhiệt thông gió
Chú thích:
(1) Lương tịch: hộ tịch lương dân
(2) Nô tịch: hộ tịch nô tài
Thời cổ đại, một số triều đại giấy tờ tùy thân của cá nhân có phân chia tầng lớp rất rõ ràng, được quản lý bởi quan phủ và triều đình.

Mỗi tầng lớp đều có những quy tắc riêng, nhìn chung, người ở tầng lớp thấp thì điều kiện sống rất tồi tàn, không có quyền quyết định cá nhân và không bao giờ có những đặc quyền của tầng lớp trên.

Thậm chí, có những thời kỳ những người khác biệt tầng lớp không được giao du và cưới hỏi lẫn nhau.

Bối cảnh có ngựa gầy phổ biến nhất trong lịch sử Trung Quốc là vào thời kỳ nhà Minh, khi các tay buôn muối làm ăn phất lên thì ngựa gầy trở thành món đồ chơi và công cụ để giới buôn muối giao lưu với giới quý tộc và quan lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui