Ta Không Làm Thiếp

Sáng hôm sau, Bùi Thận ra ngoài lo làm công vụ. Thẩm Lan ăn không ngồi rồi, thêm chi đây là Bùi phủ ở Nam Kinh, sống nhờ trong dinh thự của gia đình người khác, nàng cũng không tiện đi dạo lung tung nên chỉ ngồi ngẩn người ở hành lang.

“Phu nhân, có Nhị thái thái đứng ngoài bảo là tới thăm.” Nha hoàn Xuân Lan hầu hạ nàng bước tới bẩm báo.

Thẩm Lan đêm qua mơ thấy ác mộng, tinh thần vốn đang uể oải, lại thêm vừa uống thuốc an thần gây buồn ngủ, đâu có sức xã giao với ai. Nàng xua tay: “Không gặp.”

Xuân Lan vẫn chưa nhích chân, chỉ cẩn thận khuyên nhủ: “Phu nhân, suốt ngày loanh quanh trong phủ cũng buồn, thôi thì có người tán gẫu cũng tốt mà.”

Thẩm Lan biết Xuân Lan là nha hoàn của Bùi gia, dù tạm thời bị điều tới hầu hạ nàng nhưng vẫn không dám trái ý Nhị thái thái, cho nên mới gắng khuyên nàng.

Nàng không muốn Xuân Lan khó xử, thế là kéo một tấm chăn len mỏng đắp lên đầu gối, bảo Xuân Lan mời khách tiến vào.

Nhị thái thái từ cửa tròn đi vào, búi tóc đen tuyền vấn cao, cài đầy một nhúm thoa vàng, tai đeo ngọc trai Đông Bắc bóng loáng, mặc áo dệt kim cùng chiếc váy lụa xếp sáu li màu hồng.

Nhị thái thái ăn mặc cầu kỳ lộng lẫy đến nơi, giương mắt trông thấy một cô nương áo quần mộc mạc nằm tựa trên ghế gỗ, tóc mai hơi xõa, cũng chưa đánh phấn tô son, nhưng gương mặt nàng thanh tao diễm lệ, tựa như được điêu bằng ngọc thành.

“Đúng là tiên nữ hạ phàm.” Nhị thái thái bước vội tới trước, cười khanh khách cầm tay Thẩm Lan.

Thẩm Lan cũng mặc nàng nắm, nâng mắt cười nói: “Ta lười biếng, người cũng không dậy nổi, mời Nhị thái thái ngồi xuống chơi.” Nói đoạn, nàng kéo Nhị thái thái ngồi xuống một cái ghế khác.

Nhị thái thái hôm nay vốn là đến lấy lòng nàng, cho nên cũng chẳng bận lòng nàng thất lễ, luôn miệng khen: “Ta cũng không thích lễ nghi phiền phức rườm rà, tánh nết phu nhân hợp ý ta lắm. Thế này người ta bảo là tâm tính ngây thơ như đứa trẻ vừa sinh, tất thảy đều thuận lẽ tự nhiên mà thành.”

Thẩm Lan ngờ vực liệu người này có phải cần xin Bùi Thận giúp đỡ việc gì, nàng mở miệng: “Như Nhị thái thái đây mới hay, hào sảng nhanh nhẹn thế này, thật là khiến người khác cực kỳ hâm mộ.”

Hai người tung hứng vài câu, Nhị thái thái chưa nói việc chính, Thẩm Lan cũng tuyệt nhiên không nhắc. Hai người cứ thế tán gẫu lòng vòng.

Nhị thái thái thấy nàng vững như núi, cuối cùng không nhịn nổi, nghiêng người kề sát vào tai nàng thì thầm: “Muội muội của ta ơi, không gạt gì muội, ngoài kia tin đồn nhảm nhí đã bắt đầu lan truyền, muội nhớ lưu ý nhiều hơn.”

Thẩm Lan không hiểu ra sao, đành cười nói: “Ta từ hôm qua đã chôn chân trong viện này rồi, nào hay tin đồn bên ngoài nó ra làm sao đâu.” Nàng tò mò hỏi: “Thế ngoài kia có chuyện gì?”

Nhị thái thái nhìn qua nhìn lại nàng một hồi, thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ mỏi mệt, không nhịn được sinh lòng thương hại, thế là dịu dàng an ủi: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Chẳng là hôm qua trông thấy mấy thương nhân tới từ trạm Long Giang, gặp ai cũng kể rằng may sao hôm ấy họ vừa hay gặp con gái út của quan Thương thư Bộ Binh cũng trú tại trạm Long Giang.”

Thẩm Lan hơi giật mình, lạnh nhạt nói: “Những người thương nhân này quả là may mắn.”

“Đúng vậy.” Nhị thái thái than thở: “Nhưng người nọ thật là không hiểu chuyện. Cứ đi nói lung tung rằng hôm qua Bùi đại nhân đối xử với con út của Thương thư Binh Bộ Phạm Ý Chi kia rất là thân mật, cho rằng hai nhà hẳn là sắp thành hôn.”

Thẩm Lan đến tận lúc này mới rốt cuộc hiểu được Nhị thái thái tới để làm gì.

Hôm qua lúc chống giặc Oa, nàng đã xé vải che mặt. Lúc Bùi Thận ôm nàng quay về Nam Kinh, lại lấy áo khoác bọc nàng kín mít. Vị Nhị thái thái này không biết nàng mạo danh con gái út của Phạm Ý Chi, cho nên nghe được tin này mới vội vàng tới báo cho nàng để lấy lòng. Cũng không biết cuối cùng Nhị thái thái cần gì để đổi lại?

“Đa tạ Nhị thái thái.” Thẩm Lan cười nói: “Ta sẽ lưu ý.” Chỉ thế rồi không nói gì thêm.

Nhị thái thái vò khăn ra chiều sốt ruột. Phu nhân này nghe tin đàn ông nhà mình sắp cưới vợ, mà sao trông chẳng hề có chút gì là giận dữ?

“Phu nhân, nàng kia không biết tuổi tác thế nào, nhưng đã dám tranh chấp với lũ Oa, nhất định tánh nết cũng hung dữ tàn nhẫn. Phu nhân hãy lo chuẩn bị sớm.”

Nhị thái thái lại nói thêm ít câu sau đó mới đứng dậy rời đi.

Vào đêm, sương rơi trên ngói, trăng sáng trời quang.

Bùi Thận cầm đèn lồng quay về, thấy Thẩm Lan chỉ mặc áo đơn mỏng tang đứng trong sân, ngửa đầu ngắm vài ba ngôi sao thưa, sắc mặt y sầm xuống.

“Nha hoàn viện này làm việc chẳng ra gì. Thấy chủ sinh bệnh yếu ớt, cũng không biết đi ra khuyên lơn.” Nói rồi, y tháo áo choàng trên người xuống, sau đó bế Thẩm Lan vào phòng.

“Ngài đừng bực họ.” Thẩm Lan chợt hoàn hồn nói.

Nha hoàn vú già hoang mang quỳ sụp xuống hành lang. Sắc mặt Bùi Thận lạnh lùng, nhủ thầm ngày mai phải kêu Bùi Vinh đổi một đám khác tới hầu.

Thẩm Lan thấy y lạnh mặt không đáp, nàng ra hiệu bảo Xuân Lan dẫn đám người lui xuống, đừng đứng đây chướng mắt đến y.

“Tánh nết nàng thật là ngược ngạo.” Bùi Thận khịt mũi.

Thẩm Lan không muốn y nói tiếp việc này, đành đổi qua chủ đề khác: “Ban ngày Nhị thái thái của Bùi gia tới tìm ta, nói là ngoài kia người ta đang đồn ngài sắp thành hôn với con út của Phạm Ý Chi. Ta cũng không biết ý của bà ấy là gì?”

Bùi Thận thì lại hết sức rõ ràng. Ngày xưa Bùi gia đều dựa vào Bùi Hiện ra ngoài xã giao, kể cả xã giao với Phạm Ý Chi cũng là do Bùi Hiện lo liệu.

Bằng cách này, hệ thống của Google sẽ nhận diện và đẩy blog nhà mình lên trang đầu của lượt tìm kiếm. Nhiều bạn khác sẽ có thể được đọc free hơn, và từ đó giảm hoặc ngưng tiếp tay cho các hành vi đánh cắp thông tin của các page reup nhé.

Thôi thì, mưa nào mà hỏng tạnh? Đúng hong

Mà bây giờ Bùi Hiện bị y giam lại, Bùi Vinh nhân đây lên nắm quyền. Bỗng dưng nghe nói y định kết thân với Phạm Ý Chi, sợ Phạm Ý Chi sẽ nói đỡ cho Bùi Hiện, cho nên mới phái phu nhân nhà mình tới đây thám thính tình hình.

“Không có gì to tát cả.” Bùi Thận cười nói: “Nếu nàng thích Nhị thái thái thì mời bà ấy tới tán gẫu chuyện trò. Nếu không thích, cứ đuổi đi là được.”

Dứt lời, y kề sát vào Thẩm Lan: “Nàng đang giận đấy ư?”

Thẩm Lan chẳng hiểu ra sao, kinh ngạc nói: “Sao ta lại giận chứ?”

Thấy mặt mày nàng thờ ơ, nói chuyện từ tốn chậm rãi như thường, Bùi Thận chẳng biết vì sao thấy lòng hơi bực bội. Y sầm nét mặt: “Nếu ta thật sự cưới con gái út nhà Phạm Ý Chi về, nàng cũng không tức giận?”

Thẩm Lan ngơ ngẩn, sau đó rũ mắt, lãnh đạm đáp: “Dù sao ngài cũng phải cưới vợ cả. Với ta mà nói, cưới ai cũng thế mà thôi.”

Bùi Thận bị câu này của nàng chọc giận, mặc dù không biết mình giận chuyện gì, nhưng nghĩ cảnh y vất vả một chuyến chạy đi cứu nàng, lại lo mời Thái y về khám cho nàng, buột miệng mắng: “Đúng là thứ vô tâm!”

Tư dưng bị ăn mắng, mặt Thẩm Lan cũng lạnh xuống: “Không phải ngài bảo ta phải “Nịnh nọt chủ mẫu, tự cam ti tiện” sao? Sao bây giờ ta bảo ai đến cũng được, ta đều hầu hạ cả, ngài lại nổi giận vậy?” Nàng châm chọc: “Bùi đại nhân nay thế này mai thế khác, thật là khó chiều!”

Bùi Thận hận nhất dáng vẻ lạnh nhạt chẳng bận lòng này của nàng. Vui sướng giận hờn gì cũng đều chẳng phải dành cho y.

“Ngày mai ta sẽ đi Phạm phủ cầu hôn.” Bùi Thận mặt mũi tối sầm, gằn từng chữ một.

Thẩm Lan hơi giật mình, sau đó cúi đầu: “Chúc mừng đại nhân.” Nói đoạn, nàng quay người vào trong đi ngủ.

Thấy nàng như vậy, Bùi Thận càng thêm phẫn nộ, oán hận phất tay áo bỏ đi.

Lâm Bỉnh Trung bị y để lại ở Sơn Tây, Trần Tùng Mặc thì ở Kinh đô, Đàm Anh và Bình Sơn đều đang dưỡng thương. Bây giờ hầu cạnh Bùi Thận là đệ đệ của Bình Sơn – Bình Nghiệp.

Bình Nghiệp cầm cái đèn lồng vội vàng chạy theo Bùi Thận: “Đại nhân định đi đâu? Ti chức dẫn đường cho ngài.”

Bước chân Bùi Thận khựng lại. Đây là ở Bùi phủ, y chỉ yêu cầu một viện để Thẩm Lan nghỉ ngơi, cho nên lúc này chẳng còn chỗ nào để đi cả.

Bình Nghiệp thấy y dừng lại, gãi đầu: “Đại nhân sao không đi tiếp?”

Bùi Thận hậm hực quát: “Quay về!”

Bình Nghiệp rốt cuộc nhận ra đại nhân nhà mình không có chỗ nào để đi. Hắn tốt bụng khuyên nhủ: “Đại nhân đừng tức giận. Vợ chồng cãi nhau ấy mà, cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường thôi. Mà lại, đại nhân sắp sửa cưới vợ, phu nhân kia sinh sự hờn dỗi cũng là chuyện thường.”

Bùi Thận cứng họng, nghe vậy càng thêm bực mình, mắng một câu “Ai nói ta sắp cưới vợ?!” Y bỗng ngừng chân: “Ngươi còn chưa cưới vợ, lấy kinh nghiệm đâu ra vậy?”

Bình Nghiệp cũng giống hệt ca ca Bình Sơn của mình, tính tình có phần khờ khạo, nghe vậy cười khúc khích: “Ti chức đúng là chưa cưới. Nhưng ca ca suốt ngày bị chị dâu cào. Lần trước ca ca của ti chức chỉ mới liếc nhìn tiểu nương tử đi ngang, vậy mà bị chị dâu cào mặt đến tứa cả máu.”

Nương tử nhà người ta ai ai cũng biết ghen tuông. Nàng thì hay rồi, cả ngày đóng vai Bồ Tát! Bùi Thận bực mình không thôi, lạnh mặt quay về viện.

Thẩm Lan đã lên giường nằm. Nàng uống thuốc xong, đang lim dim sắp ngủ, chợt thấy màn lụa bị vén lên, ánh nến lấp lóe lọt vào trong, nàng lười biếng mở miệng: “Sao thế?”

Thấy nàng vẫn còn tâm trạng ngủ được, cảm xúc của Bùi Thận càng thêm khó tả, lạnh mặt nói: “Nàng ngủ ngon nhỉ.”

Thẩm Lan lờ mờ đoán được y lên cơn điên vì lẽ gì, lại thêm hôm qua được y cứu một mạng, cảm xúc trong lòng nàng cũng rối rắm khó phân, muôn ngàn lời lẽ xoay vòng tới lui, cuối cùng chỉ hỏi: “Ngài cuối cùng ý muốn thế nào?”

Bùi Thận đột nhiên tắt tiếng. Bởi chính y cũng không rõ mình muốn thế nào. Chỉ là thấy trong ngực như mắc nghẹn, cho nên cũng không muốn để nàng thư thái.

Thấy y không nói lời nào, Thẩm Lan dứt khoát đứng dậy, lạnh mặt nói: “Ngài sắp cưới vợ, ta vô cùng hân hoan chúc mừng, ngài vẫn cứ là khó chịu. Chẳng có lẽ ta phải mặt mày đưa đám, ngài mới vui lòng sao?”

Tâm tư của Bùi Thận bị nàng chọc trúng, ngặt nỗi không thể há mồm hỏi nương tử nhà khác đều biết ghen, sao độc mỗi nàng chẳng có phản ứng gì? Hoặc là, muốn hỏi càng sâu chút thêm nữa.

Rằng nàng có tình ý với y không?

Nhưng những lời thế này, sĩ phu Nho giáo như Bùi Thận sao có thể nói ra ngoài miệng. Y chỉ đành nghiêm mặt chờ Thẩm Lan đề cập tới.

Nhưng Thẩm Lan mảy may bất động, Bùi Thận hết cách, đành tự mình lấp liếm: “Đâu ai bắt nàng phải mặt mày đưa đám. Nhưng ta sắp sửa cưới vợ, nàng lại chẳng tỏ vẻ gì, khác nào một khúc gỗ chứ?”

“Vậy ngài bảo ta phải có phản ứng chi đây? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý đến thế? Làm thiếp cho ngài, vừa phải tự cam thấp hèn như khúc gỗ không vui không buồn, mặc cho chủ mẫu hạch sách, lại vừa phải vui sướng buồn giận như một người bình thường, lúc nào cũng dỗ cho ngài vui lòng.”

Thẩm Lan cảm thấy mỏi mệt vô cùng: “Ta đối với ngài vốn chẳng có tình ý gì, là ngài ép ta làm thiếp. Bây giờ xem ra, làm thiếp cho ngài yêu cầu cao quá, ta làm không nổi.”

Nghe nàng nói mấy chữ “đối với ngài vốn chẳng có tình ý gì”, Bùi Thận vừa tức vừa hận. Phảng như trái tim lộn một vòng trong bụi gai chi chít, chỗ nào cũng cảm thấy đau, đến nỗi chỉ hít thở cũng có thể nghe loáng thoáng mùi máu tanh.

“Được, được lắm! Nàng đối với ta vốn chẳng có tình, là ta ép nàng!” Bùi Thận tức giận đan xen, chuẩn bị phất tay áo rời đi.

Thấy y nổi cơn thịnh nộ, Thẩm Lan chán ngán: “Ta chỉ là đứa thiếp hầu. Ngài muốn cưới ai, ta cũng không làm gì được.” Nói xong, nàng biếng nhác nói: “Khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Thẩm Lan kéo chăn mỏng đắp lên người, nhắm mắt đi ngủ. Bùi Thận đứng sững một chỗ bực mình không thôi. Thật lâu sau, y mới mở miệng hỏi: “Câu vốn chẳng có tình ý của nàng ban nãy, là thật hay giả đấy?”

Thẩm Lan cực kỳ buồn ngủ, không muốn tiếp tục tranh cãi gì thêm, nàng qua loa đáp: “Giận thì nói vậy thôi.”

Bùi Thận vừa mừng vừa sợ định hỏi tiếp, nghi ngờ nàng có phải chỉ lấy lệ với y hay không, nhưng rồi lại thấy thật vô nghĩa. Dù sao nàng cũng không phải lần đầu nói không muốn làm thiếp. Chẳng qua lúc này trắng ra, mới nói những lời không có tình cảm gì với y gì đó.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận lại bắt đầu oán hận. Y muốn nữ nhân kiểu gì mà chẳng có, tội gì cứ phải dốc sức treo trên người nàng?

Chi bằng nghe theo lời thái y nói, cũng miễn cho nàng suốt ngày nhọc lòng bỏ trốn, hao mòn tuổi thọ. Huống hồ nếu nàng đã một mực muốn chạy, để nàng ra ngoài biết bên ngoài gian khó cỡ nào, khi ấy mới hiểu được chỗ tốt của y.

Nhưng nghĩ đi rồi thì nghĩ lại, mình vất vả bao lâu mới dây dưa được cùng nàng tới bây giờ, chỉ thiếu chút nữa sẽ thành công, bảo y cứ thế mà buông tay, y đâu chịu đồng ý?

Bùi Thận bần thần hồi lâu, bao nhiêu suy tư đảo lộn trong óc, cuối cùng không nhịn được hỏi tiếp: “Nàng có chắc chỉ là giận mới nói vậy không?”

Thẩm Lan lầu bầu đáp lại. Bùi Thận lúc này mới nguôi cơn tức. Nàng chọc giận y đã quen, chưa biết chừng trong lòng cũng có mấy phần tình cảm với y, chẳng qua mạnh miệng thì nói thế.

Bùi Thận tháo ủng lên giường, duỗi tay ôm Thẩm Lan vào lòng, thủ thỉ: “Ban nãy ta cũng giận nên mới nói vậy thôi. Con gái của Phạm Ý Chi thì liên can gì ta chứ?”

Thẩm Lan mơ mơ màng màng nghĩ, không phải người này thì cũng có người tiếp theo, có gì khác đâu?

Bùi Thận ôm nàng thật chặt, tiếp tục dỗ dành: “Đừng giận ta nữa. Đợi mai này nàng nuôi cơ thể khỏe mạnh lại thì sinh cho ta một đứa.” Đến lúc có con, nàng cũng nên hết hy vọng.

Thẩm Lan chỉ coi như y ngủ mơ nói mớ, lẩm bẩm lấy lệ vài tiếng, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Bùi Thận thấy nàng đã vào mộng đẹp, không nhịn được mắng một câu “Vô tâm”. Y hạ quyết tâm, chờ sinh một đứa, lại chờ năm rộng tháng dài qua đi, thế nào cũng chờ được đến ngày nàng có tình với mình.

Nghĩ thế, Bùi Thận thấy lòng bình tĩnh lại, cũng nhắm mắt đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui