Ta Không Làm Thiếp

Tháng bảy năm ấy, Phần Hà, Vị Hà, Hoàng Hà vỡ đê, lưu dân các tỉnh lên đến hơn mười vạn.

Tháng tám, Vương Nghênh Tường khởi nghĩa tại huyện Trừng, Thiểm Tây, quy mô dần dần to lớn, cầm đầu hơn hai mươi vạn lưu dân quét qua ba vùng Sơn Tây, Thiểm Tây, Hà Nam. Triều đình điều Tổng đốc đặc khu ba biên của Thiểm Tây (1) là Lưu Côn xuống bình định nhưng không có kết quả.

Tháng mười một, hoàng đế được chừng một tuổi sốt cao ngất lịm, cả nước quốc tang trăm ngày.

Tháng mười hai, con trai cả của Ích Vương đăng cơ làm vua, đổi niên hiệu thành An Khang, định ban chết cho Uyển Quý phi, Lâm Thái bảo cùng Kinh Vương và đứa con trai thứ hai.

Tháng một năm Bính Tý, Kinh Vương hợp lực với Uyển Quý phi khởi binh mưu phản, giết chết con cả của Ích Vương, nâng Kinh Vương lên ngôi, đổi niên hiệu thành Kiến Võ.

Tháng ba cùng năm, Hoài Dương Vương bừng bừng dã tâm, bên trong hợp sức với Bạch Liên giáo, bên ngoài bắt tay với giặc cướp mở cửa Kinh đô, cưỡng ép Kinh Vương nhường ngôi. Hoài Dương Vương ngồi lên ngai vàng, đổi niên hiệu là Diên Hi.

Tháng tám, hơn mười một phiên vương các nơi như Huy Vương ở phủ Khai Phong, Hà Nam, Lộ Vương ở Nam Dương, Sùng Vương ở Nhữ Ninh tự ý chiếm lãnh thổ, một nửa đất Trung Châu rơi vào tay chư hầu.

Nông dân mất đất Võ Tam Khải đứng lên khởi nghĩa, dẫn hơn hai mươi vạn lưu dân tàn sát gần một vạn con cháu của các phiên vương.

Tháng ba năm Đinh Sửu, các vùng Chiết Giang, Quảng Châu, Phúc Kiến tiếp tục gặp nạn giặc Oa trầm trọng.

Tháng tám cùng năm, Tứ Xuyên sinh loạn An Xa.

Tháng tư năm Mậu Dần, thổ ty ở Vân Quý lại làm phản.

Tháng sáu, Thiệu hòa thượng khởi nghĩa ở Giang Tây.

Cùng tháng đó, những mảnh ruộng đắp bờ ở Hồ Quảng gặp vỡ đê, lũ lụt quá lớn, hải tặc nghiêm trọng.

Thiên hạ đại loạn.

Tháng tám mùa thu hoạch vụ Thu, Võ Tam Khải tự phong Đãng Thiên tướng quân. Tháng mười đánh vào kinh đô, chém chết Hoài Dương Vương, đổi tên nước thành Đại Thuận, niên hiệu Chiêu Ninh.

Thiên hạ chấn động.

Tháng một năm Kỷ Mão, sáu bộ của Nam Kinh đề cử Mân Vương cai quản vùng Vũ Cương ở Hồ Quảng lên kế vị, đổi niên hiệu thành Gia Hòa, điều Ngụy Quốc công Bùi Kiệm dẫn quân đánh phía bắc của Đại Thuận, thế tử Bùi Thận nhận lệnh bình định khu vực phía nam.

Lúc ấy cách thời điểm Thẩm Lan nhảy sông đã được hơn ba năm.

Lại thêm ba năm nữa trôi qua, mùng năm tháng ba, phủ Võ Xương tỉnh Hồ Quảng.

Vừa lúc gặp tiết thanh minh, mưa dầm tầm tã, phố xá ướt mưa, người đi đường than khóc.

Người có tiền thì đãi khách ở nhà, mời nhạc công tạp kỹ về diễn, rồi giao hương nến, vàng mã cho người hầu đi ra cúng mộ. Người không có tiền thì cũng ráng vét kẽ moi ra ít giấy tiền vàng mã đi thăm tổ tiên. Thế nên đường phố trong thành Võ Xương ùn ùn chật ních người đều đang đi về phía ngoại thành.

Chen chúc thế này, Bùi Thận có thể nào cưỡi ngựa vào thành cho được? Y chỉ khoác áo tơi đấu lạp, dẫn bảy tám thân vệ dắt ngựa đi về nha môn Tuần phủ.

Từ cổng Bình Hồ vào thành, một đường đi hướng phố Pha Tử, thấy không phải hương nến lượn lờ thì cũng là giấy tiền vàng mã đang bị đốt cháy, Bùi Thận bất giác nhớ tới Thấm Phương.


…… Sáu năm rồi. Nàng hẳn là đã đầu thai rồi chăng.

Gương mặt Bùi Thận bị hương khói lượn lờ che phủ, mơ hồ không thấy rõ ràng, chỉ nghe giọng y nhàn nhạt nói: “Gửi thư về, bảo Bùi Vinh cứ chiếu lệ cũ mà làm.”

Trần Tùng Mặc lập tức đáp lời, trong bụng không khỏi thở dài. Từ ngày Thấm Phương cô nương được chôn xuống phần mộ quê tổ ở Nam Kinh, Gia sợ phía Nam Kinh không để bụng, hàng năm đều sẽ phái hộ vệ mang tiền bạc về, bảo Bùi phủ mời cao tăng đến mở pháp hội Thủy Lục, lại thỉnh thêm đạo sĩ về làm nghi lễ độ vong.

Ngày trước Gia có bao giờ tin những thứ này? Bây giờ thì ngược lại, cậy nhờ cả đạo sĩ lẫn hòa thượng, chỉ mong Thấm Phương cô nương có thể đầu thai đến một kiếp khác tốt đẹp hơn.

Trần Tùng Mặc nghĩ đến đây lại không nén được thở dài, đang định tiếp tục đi tới, bỗng thấy Bùi Thận ngừng chân, xa xa nhìn về phía mái hiên bên đường.

Đó là một cửa hàng bán gạo. Gần đây mưa dầm, làm gì có mấy ai ra mua gạo? Chưởng quầy nhàn nhã ngồi sau quầy, nhìn một đám hơn mười đứa nhóc chen trong nhà trú mưa.

Cả đám đều chừng năm, sáu tuổi. Trong đó có hai đứa ăn mặc hơi giàu có hơn, một đứa búi tóc bằng dây thừng, mặc quần trắng, khoác cái áo đạo bào nhỏ màu xanh ngọc. Một đứa khác béo lùn chắc nịch, đầu đội mũ thêu kim tuyến, mặc một bộ quần áo may từ vải gấm Tống đỏ thẫm.

Chúng ngồi dưới đất, bên cạnh để cái khay chứa những nhánh cỏ dại được bện lại với nhau. Lấy cỏ đã bện mang ra kéo co, cỏ bên nào bị đứt thì bên ấy thua. Những đứa còn lại chia ra hai phe đứng đằng sau hò hét cổ vũ.

“Triều Sinh! Cố lên! Cố lên!”

“Quan Tăng đừng để thua!”

Có mấy đứa còn chơi trò lừa gạt, luôn miệng kêu “Thẩm Triều Sinh! Mẹ ngươi tới kìa! Mẹ ngươi tới kìa”

Thẩm Triều Sinh mảy may bất động, đám bạn chơi chung phía sau tức giận nói: “Đúng là không biết xấu hổ! Còn dám chơi trò lừa gạt!”. Những đứa khác học theo, ồn ào nói “Quan Tăng, cha ngươi tới”, “Thầy tới!”.

Quan Tăng vừa nghe, khịt mũi nói: “Đừng hòng lừa ta!” Nói rồi, nó dùng hết sức lực từ hồi bú mẹ ra mà túm lấy nhánh cỏ.

Thẩm Triều Sinh nhìn thì không béo bằng Quan Tăng, nhưng cậu nhóc từ bé đã ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, lại thêm sức lực cũng lớn, không phải tạng người mũm mĩm lỏng lẻo như Quan Tăng, bấy giờ cũng ra sức túm nhánh cỏ.

Xoẹt một tiếng, nhánh cỏ của Quan Tăng đứt đoạn.

Quan Tăng ngơ ngác nhìn nhánh cỏ đứt đôi trên tay, trợn mắt bò dậy khỏi mặt đất, hét lên: “Lại lần nữa.”

Triều Sinh cũng cười hì hì bò dậy, nhe răng lè lưỡi, vênh váo kiêu căng nói: “Ngươi đi học đọc sách không lại ta, đá cầu cũng không bằng ta, đấu cỏ cũng thua nốt. Ta mới không thèm chơi lại.”

Cậu nhóc vừa dứt lời, bảy tám đồng bọn phía nhau nhao nhao lè lưỡi trêu chọc, vỗ tay hoan hô để bỉ bôi đối thủ: “Quan Tăng thua! Quan Tăng thua! Quan Tăng thua lại còn khóc mếu.”

Bảy tám đứa còn lại tính cả Quan Tăng tức đến trợn to mắt, mấy đứa nóng tính chực chờ nhào lên đánh nhau, còn có mấy đứa không phục, ồn ào nói: “Đấu cỏ thắng thì có gì ghê gớm chứ!”, “Coi chừng hải tặc ở hồ Động Đình bắt hết các ngươi đi!”

Bùi Thận chính bởi nghe được hai chữ hải tặc mà dừng chân. Y vừa bình định xong khu vực Tứ Xuyên, trên đường thắng trận trở về triều đình Nam Kinh, mang hai mươi vạn đại quân ngang qua Hồ Quảng lại nhận được ý chỉ lệnh cho y nhân đó dẹp luôn hải tặc ở hồ Động Đình.

Hiện giờ ngay cả lũ trẻ năm, sáu tuổi cũng biết tới hải tặc hồ Động Đình, có thể thấy được nạn trộm cướp ở Hồ Quảng nghiêm trọng ra sao.

Nhưng lũ trẻ cũng không phát giác được có người đang quan sát chúng. Quan Tăng nổi giận đùng đùng, nhớ tới nó đọc không thuộc bài, bị thầy phạt đã đành, bây giờ đấu cỏ cũng thua, thù mới hận cũ cộng lại, nó hung tợn nói: “Thẩm Triều Sinh, cái đồ con hoang khắc chết cha ruột! Bây giờ mẹ ngươi sắp thành thân, bà ta cũng không cần ngươi nữa.”

Bùi Thận nhíu mày, con cái nhà ai mà không biết dạy dỗ như vậy.


Chưởng quầy vốn ngồi trong cửa hàng mỉm cười nhìn lũ trẻ, nghe xong câu này, vẻ mặt cũng sầm xuống. Thẩm Triều Sinh là con trai của bà chủ, ông tất nhiên phải bảo vệ. Có điều cha của Quan Tăng lại là Tri phủ của Võ Xương, cũng không thể nào dễ dàng đắc tội được.

Chưởng quầy sắp sửa đứng lên giảng hòa, chợt thấy Triều Sinh mím chặt môi nhìn Quan Tăng chằm chặp, hệt như một con sói non hung ác. Quan Tăng bị trừng đến sợ hãi, miệng cọp gan thỏ nói: “Ngươi nhìn ta làm gì! Ta cũng không hề nói ẩu!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Bành Ngọc chơi chung với Triều Sinh tức đỏ cả mặt.

Triều Sinh rõ ràng không vui, nhưng lại thu vẻ phẫn nộ mà mỉm cười: “Quan Tăng, ngươi thua thì mắng người khác là con hoang. Vậy lúc đi học ngươi đọc bài không thuộc, thầy có từng mắng ngươi là con hoang?”

Đám trẻ ha ha cười rộ lên. Quan Tăng tức giận mặt mũi đỏ bừng. Mấy đứa chơi chung với nó cũng đều là con cái nhà Tri huyện, Kinh lịch, lúc này cũng giơ nắm đấm sấn sổ bước tới trước.

“Đi cản lại.” Bùi Thận ra lệnh.

Trần Tùng Mặc sửng sốt, không biết Gia vì sao lại quan tâm đến lũ trẻ đánh nhau. Hắn quay sang lựa hai tên thân vệ vẻ mặt hung dữ, định bụng tới dọa lũ trẻ này một phen.

Hai tên thân vệ mới đi tới cửa, lại nghe Thẩm Triều Sinh hét lớn một tiếng: “Đồ nhát gan! Có dám cùng ta ra ngoài đánh nhau hay không!” Cửa hàng này là của mẹ, cũng không thể đánh hư hỏng thứ gì được.

“Có gì mà không dám!” Quan Tăng năm nay sáu tuổi, lớn hơn Thẩm Triều Sinh một tuổi, hùng dũng oai vệ, hiên ngang bước ra khỏi cửa chính cửa hàng gạo. Triều Sinh theo sát phía sau, đám nhóc còn lại vây quanh đi theo ra ngoài.

Thấy chúng sắp sửa đánh nhau, chưởng quầy lo lắng chạy vội ra hô “Đừng đánh đừng đánh”, lại lấy kẹo tổ chim, kẹo hổ phách chia cho lũ trẻ.

Triều Sinh lẫn Quan Tăng đều là con nhà giàu có, đâu thiếu thốn kẹo bánh gì? Chỉ có mấy đứa nhóc sau lưng Triều Sinh tha thiết nhìn kẹo hổ phách mấy lần. Ngặt nỗi Triều Sinh không lên tiếng, lũ trẻ cũng không bước tới lấy kẹo.

Quan Tăng giễu cợt vài câu “Nghèo kiết xác”, không thèm để ý đến chưởng quầy, tiếp tục dẫn người ra ngoài. Triều Sinh còn cười hì hì nói: “Đông thúc đừng mách lại với mẹ của cháu nhé.” Nói rồi, cậu nhóc cũng dẫn người chạy nhanh như chớp ra ngoài.

Chưởng quầy đau khổ nhăn nhó. Thằng nhóc Triều Sinh này tuổi nhỏ nhưng lắm trò, đã thông minh lại bướng bỉnh. Làm trái ý nó, nó nhất định sẽ tìm cách khác để chỉnh mình. Nhưng tóm lại, phu nhân mới là bà chủ của ông.

Suy nghĩ tới lui một hồi, chưởng quầy Trương Đông rốt cuộc phái tên tiểu nhị đi báo cho bà chủ rằng thiếu gia đánh nhau với con trai của Tri phủ Võ Xương.

Triều Sinh mới ra cửa, trông thấy dưới hiên có hai người cao to đang đứng, trên mặt còn có một vết sẹo lâu năm thật dài, nhìn qua rất là hung dữ. Nhưng cậu nhóc không hề tỏ vẻ sợ sệt, cười hì hì nói: “Hai vị thúc thúc có muốn vào tiệm nhà cháu mua gạo không?”

Hai tên thân vệ nhìn nhau, nhịn không được quay đầu lại nhìn Bùi Thận. Triều Sinh lanh lợi nhìn theo tầm mắt của bọn họ, thế là trông thấy Bùi Thận đang đứng cạnh vỉa hè.

Giựa bầy ngựa lông vàng đốm trắng, người dẫn đầu tuy chỉ mặc áo tơi đội đấu lạp, lại mơ hồ có thể thấy được bên trong là áo trực chuyết xanh ngọc bằng lụa thêu con lân, đai lưng bằng bạch ngọc, bên hông treo dải gấm bện bốn màu, nhìn qua đã biết là một vị công tử con nhà phú quý.

Triều Sinh thấy người này, đứng từ dưới hiên hô lớn: “Thúc thúc nếu muốn mua gạo, cứ tới cửa hàng gạo của Thẩm gia.” Nói rồi, cậu nhóc học vẹt theo lời mẹ: “Gạo Cố Thủy, gạo Quang Châu, gạo ở đâu cũng có.”

Nhanh mồm dẻo miệng thế này, từa tựa thấp thoáng mấy phần bản lãnh của Thấm Phương năm đó.

Nhớ tới Thấm Phương, Bùi Thận không cười nổi nữa, chỉ nhàn nhạt dặn dò một câu: “Đừng đánh nhau, nhanh nhanh về nhà đi.” Nói rồi, y dắt ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

Ngoài trời đang mưa tí tách, Quan Tăng bắt đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt nói: “Thẩm Triều Sinh, ngươi có đánh nữa hay không!”


Triều Sinh quay đầu lại mỉm cười, Quan Tăng giật thót, sắp sửa há mồm, chợt cảm giác sau lưng nặng trịch.

“Ai nha.” Nó bị ghì xuống đất hốt hoảng la lên, cố gắng giãy giụa hệt như một con rùa đen mập mạp.

Ra là Triều Sinh thừa dịp nói chuyện với Bùi Thận, phái Bành Ngọc vòng ra sau lưng đám Quan Tăng xuất chiêu “Núi Thái Sơn ập xuống”.

“Bành Ngọc, túm nó lại!” Thẩm Triều Sinh hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lao tới. Đám bạn chơi cùng đồng thanh hô “Đả đảo Quan Tăng”, “Xông lên” rồi cũng giơ chân vọt lên.

Thấy Quan Tăng bị đè dưới đất, lũ bạn chơi cùng quang quác kêu lên, cũng nhào tới trước.

Hai đám trẻ quần ẩu túi bụi.

Bùi Thận đi được vài bước, sau lưng nghe được tiếng “Ai nha ai nha”, kèm thêm tiếng khóc hu hu của con nít, bèn quay đầu nhìn lại.

Cảnh tượng đám trẻ cao còn chưa tới cẳng chân của y quần ẩu nhau thật sự có hơi buồn cười. Trần Tùng Mặc vừa tức cười vừa hạ giọng hỏi ý: “Gia, có cần đi cản lại không?”

Bùi Thận liếc nhìn cửa hàng gạo, nhàn nhạt nói: “Trong ấy sẽ tự phái tiểu nhị ra cản.” Trương Đông cuống quít phái hai tên tiểu nhị cao lớn chạy tới, định bụng tách lũ trẻ ra.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Trương Đông bối rối đến độ xoay mòng mòng.

Tình hình chiến đấu đang tới cao trào, khi mà Quan Tăng cùng chúng bạn lớn tuổi hơn còn phe Triều Sinh đã quen lăn lộn bên ngoài, thể lực rất tốt, khiến cho chiến cuộc tạm thời không phân cao thấp.

Chính vào lúc này, không biết từ đâu có hai đứa nhóc chừng năm, sáu tuổi đội mưa thình lình lao ra, tay cầm cái đòn gánh trong tiệm gạo, hét lớn một tiếng rồi tham gia vào trận đánh.

Thẩm Triều Sinh chen chúc trong đám trẻ chợt hô to một tiếng: “Viện binh tới! Đánh tiếp cho ta!”

Trong lúc hỗn loạn, cũng không biết Quan Tăng bị ai đấm hai cú, vừa đau vừa tức mà òa khóc. Nó vừa khóc, khí thế bên này liền xẹp xuống, lại nghe Thẩm Triều Sinh hô gì mà viện binh tới, nó khóc bù lu bù loa cả lên.

Chẳng mấy chốc, đám Thẩm Triều Sinh đã đánh cho đám Quan Tăng khóc lóc kêu gào.

Cả lũ đứa nào trông cũng nhếch nhác thê thảm. Một chiếc giày của Thẩm Triều Sinh không biết đã bị ai dẫm rớt, mặt cũng ăn phải một đấm. Nhưng nó không những không sợ, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tiệm gạo cầm kẹo hổ phách trên quầy ra.

Cậu nhóc đứng trên bậc thềm, bắt chước giọng điệu của mẹ, nói: “Trận này ai ai cũng có công lao, ai cũng sẽ được thưởng cả.” Nói rồi, nó cầm từng viên kẹo chia xuống cho đám đàn em dưới trướng mình.

Chúng bạn chơi cùng vui mừng khôn xiết ăn kẹo. Có vài đứa nhà nghèo, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được ăn kẹo, hết sức thèm thuồng. Có vài đứa vì thắng mà vênh váo cầm kẹo quơ quơ trước mặt đám Quan Tăng, rồi mới bỏ tọt vào miệng.

Thấy mọi người ăn kẹo xong rồi, Triều Sinh lại nói: “Bành Ngọc trước tiên chặn được Quan Tăng, ghi công đầu, được chia năm viên kẹo, tất cả có phục hay không?”

“Phục!” Bảy, tám đứa còn lại đồng thanh đáp.

Bành Ngọc mỹ mãn nhận lấy năm viên kẹo, nghe Triều Sinh lại nói: “Tiểu Thất và Xuyên Tử khiêng đòn gánh tới giúp chúng ta, cũng ghi công, có phục hay không?”

Mọi người lại lớn tiếng đồng ý.

Hành vi của Triều Sinh khiến Bùi Thận bật cười, không khỏi tán dương: “Quả đúng là đứa trẻ tinh nghịch, mồm mép lanh lợi.” Không chỉ biết bắt giặc phải bắt vua trước, còn biết phái người chiếm cơ hội trước, thậm chí còn biết để lại một nhánh quân yểm trợ làm vốn riêng. Thế thì cũng thôi, đánh trận xong lại còn biết luận công ban thưởng.

Đúng là một nhân tài đáng bồi dưỡng.

Y vốn định hỏi thăm đứa trẻ này con cái nhà ai, nhưng nghĩ lại thì đứa trẻ này cũng mới năm, sáu tuổi, sao biết tương lai ngày sau thế nào? Thế là y cũng thôi ý định này.

Thấy thắng bại đã rõ, số người trên đường cũng thưa dần, Bùi Thận ôn tồn nói: “Lên đường thôi.” Nói rồi, y dẫn theo chúng thân vệ giục ngựa rời đi.


Bùi Thận cảm thấy buồn cười, chưởng quầy Trương Đông lại chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Thiếu gia đánh cho con trai duy nhất của Tri phủ Võ Xương bật khóc!

“Thiếu gia của ta ơi! Nhanh thả tay ra!” Trương Đông cuống quít định bế Triều Sinh lên, khóe mắt chợt liếc thấy đầu đường có một chiếc xe du bích từ từ đi tới.

Trương Đông thở phào, nhắc nhở một tiếng: “Thiếu gia nhìn kìa, chắc hẳn phu nhân đã đến rồi.”

Thẩm Triều Sinh xa xa nhìn lại, phút chốc mặt ủ mày chau, ngay cả kẹo hổ phách đang ngậm trong miệng cũng trở nên nhạt thếch.

Mà Bùi Thận lúc này giục ngựa lao nhanh, vội vàng vụt qua, trông thấy chiếc xe du bích chậm rãi tiến lại gần, không khỏi thấy lòng chợt hoảng hốt.

Y năm đó cười đùa với Thấm Phương, nói gì mà “Lang kỵ thanh thông mã, thiếp thừa du bích xa”…… Nghĩ đến đây, Bùi Thận chỉ thấy lòng chua xót, đầy bụng thẫn thờ.

Y quay đầu ngựa, không tiếp tục nhìn chiếc xe ấy nữa, chỉ một mực lao thật nhanh về phía trước.

Thẩm Lan ngồi trong xe ngựa tựa lên chiếc gối mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc bên ngoài, nàng cũng không để ý mấy.

Lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm gạo.

Triều Sinh không còn chút hy vọng nào. Cậu nhóc rớt mất một chiếc giày, đôi vớ trắng lúc này ướt đẫm, mặt bị ăn một đấm, nhìn hết sức tội nghiệp. Nhưng cậu nhóc hình như vẫn thấy chưa đủ, trộm liếc xe ngựa, đằng hắng nói: “Các ngươi đọc sách không giỏi bằng ta liền tới đánh ta. Về sau còn dám nữa hay không?”

Quan Tăng sợ bị đánh nữa, lắc đầu.

“Còn dám dẫn ta trốn học nữa không?”

Cả lũ sửng sốt, không phải ngươi trốn học trước sao?

“Hỏi các ngươi đó? Còn dám bắt ta trốn học nữa hay không hả!”

Đám đánh thua nào dám phản bác, luôn miệng đáp” Không dám, không dám.”

Triều Sinh còn định hỏi lại, nhưng nhận ra xe ngựa mảy may bất động, bèn chột dạ vẫy tay: “Ai về nhà nấy đi thôi.”

Hai bọc nước mắt của Quan Tăng lập tức chảy tràn. Bảy tám đứa trẻ thút tha thút thít, khập khiễng đi xa. Đám bạn của Triều Sinh thấy thế, cũng dẫn nhau giải tán về nhà.

Thẩm Lan mở mắt, thấy màn xe bị vén lên, Triều Sinh hì hục tự bò lên.

Nó lén lút liếc nhìn Thẩm Lan một cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường, không phân rõ là có tức giận hay không. Nó bèn nép vào một góc xe ngựa, để lộ chiếc vớ trắng ướt đẫm nước mưa cùng với khuôn mặt vừa lãnh một cú đấm nhìn nàng.

Thấy thế, Thẩm Lan khịt mũi một tiếng, thong thả hỏi: “Con khỉ quậy ở đâu ra thế này?”

Triều Sinh tội nghiệp rủ rỉ: “Không phải khỉ quậy, là Triều Sinh đây mà.”

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

*Đọc thêm về sự kiện loạn Cao Nghênh Tường cuối thời Minh tại đây (Tác giả có thay đổi tên nhân vật và thời gian một chút nhưng tổng thể sẽ y theo sự kiện lịch sử, mọi người có thể tham khảo để hiểu thêm bối cảnh câu chuyện.)

**Tết thanh minh là một dịp được tổ chức nhằm tiết thanh minh, vào ngày này các gia đình sẽ ra mộ người thân tổ tiên để sửa sang và cúng mộ còn gọi là đi tảo mộ, ngoài ra thời gian này gần cuối mùa xuân nên còn có hội đạp thanh du xuân. Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng có đề cập đến: “Thanh Minh trong tiết tháng ba / Lễ là Tảo mộ, hội là Đạp thanh”. Đọc thêm tại đây

1 đặc khu ba biên của của Thiểm Tây thời nhà Minh gồm Duyên Tuy, Ninh Hạ, Cam Túc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận