Ta Không Làm Thiếp


Giờ ngọ, trong lầu Thái Bạch.
Những người được mời đến đều là quan lại ngành muối cùng với thương nhân buôn muối.

Ngự sử tuần muối cho mời, ai dám không tới? Những Diêm thương gia cảnh đơn giản không dám mặc đồ cầu kỳ gấm hoa, cố tình chọn đồ đơn giản để tỏ ý kính trọng.
Lầu Thái Bạch là quán ăn lớn nhất ở Dương Châu, cao ba tầng, có hai tháp đối diện, nối với nhau bằng những cây cầu chằng chịt, mái vòm cong cong.

Mành trúc lay động theo bước chân của người ra, kẻ vào.
Trên lầu ba, thấy Bùi Thận chưa tới, mọi người tự ngồi xuống trước, nhưng chỉ ăn trà bánh chứ chưa dám khai tiệc, những ca kỹ gọi đến cũng chưa được ngồi xuống, đành phải đàn những khúc nhạc ngắn như Sậu vũ đả tân hà, Tỏa nam chi, Sơn pha dương.
“Sao chỉ hát mấy khúc ngắn như vậy?” Tần Hiến ngồi ở bàn kề dưới bàn chủ tiệc, không vui nói.
Yến hội tuy là Bùi Thận mời, nhưng lầu Thái Bạch này chuyên tổ chức yến tiệc, làm rất là quen tay.

Vậy mà yến tiệc hơn 20 người chỉ gọi năm, ba người hát khúc, đánh đàn, thật sự không thích hợp.
Ngồi hầu ở một bên, Lưu Tất Chi thấp giọng nói: “Ti chức cố ý bảo người ta giảm bớt mấy người, nghe nói Bùi đại nhân đang có tang trong người, không tiện hưởng thụ tiệc tùng vui chơi.”
Tần Hiến cười nhạo, đã là đeo tang, thế sao lại mời tiệc? Rõ ràng là làm bộ làm tịch.

Nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Bùi đại nhân nhậm chức đã một tháng, mới mở tiệc lần đầu, thật sự là chẳng màng chuyện áo cơm, tận tụy lo việc nước.”
Chuyển Vận sử lên tiếng, chung quanh mấy quan quản lý sở muối cũng sôi nổi tán đồng: “Rất đúng rất đúng”, “Đại nhân cần chính”, “Ưu quốc phụng công, vị minh cầu y.” (1)
Phần lớn người đến dự tiệc đều là quan, mấy người buôn muối không dám ra vẻ, chỉ dám ngồi những ghế chót, thấy đám quan lại khen xong, mới hùa theo vài câu “Bùi đại nhân cần cù việc nước”, “Thức khuya dậy sớm”……
Trong lúc nhất thời, cả tiệc phối hợp nhịp nhàng, khèn hòa âm cùng khánh, không khí hòa hợp tốt đẹp.
Cẩm Y Vệ ngồi chờ ở phòng kế bên nhịn không được phỉ nhổ: “Bùi đại nhân còn chưa tới nơi, đã nịnh nọt đến mức này!”
Những người ngồi chung đã sớm nhìn quen mấy cảnh này, nhếch miệng: “Các lão gia hiện tại nói đến cao hứng, chốc nữa chúng ta xông vào, nhất định phải để bọn họ la hét còn cao hứng hơn.” Mọi người ha ha cười rộ lên.
Thạch Kinh Luân đằng hắng một tiếng, mười tên Cẩm Y Vệ lập tức đứng nghiêm chỉnh, không dám tiếp tục cười đùa.
“Được rồi, chuyến này muốn bắt giữ tổng cộng mười bảy người, tất cả phải cảnh giác chút, không thể để lũ hoạn quan cách vách đoạt công trước.” Vừa nói xong, liền nghe bốn tiếng bước chân ở cửa thang, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, có vẻ đều là người tập võ.
Thạch Kinh Luân dùng tay ra hiệu, ý bảo bộ hạ phía sau im lặng chuẩn bị.
Bùi Thận dẫn theo ba thị vệ lên lầu, ngồi xuống ghế.
Y vừa đến, mọi người sôi nổi mời y ngồi vào ghế chủ tiệc trên cùng.

Bùi Thận ngồi trên ghế thái sư, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ mấy gương mặt quen thuộc, còn lại đều không quen biết.
Cũng đúng, có thể nhìn thấy y đều là quan lại ngành muối từ ngũ phẩm trở lên, tiểu lại cấp thấp bình thường không thể gặp được y, y tự nhiên chẳng quen ai cả, càng đừng bàn đến những tay buôn muối không thi ra làm quan.
Bùi Thận ấm giọng nói: “Chư vị mời ngồi, bản quan tới muộn vốn phải tự phạt 3 ly, chỉ là đang có tang trong người nên đành lấy trà thay rượu, có được không?”
Tần Hiến tức khắc nói: “Đại nhân khách khí, trung hiếu lớn hơn trời, nào dám để đại nhân tự phạt.”
Nhất thời, tiếng khuyên lơn vang lên không dứt.

Bùi Thận thuận thế mà nói: “Ý tốt của các vị bản quan xin nhận.

Chỉ là bản quan mới đến, không quen rất nhiều nhân huynh hiền đệ ở đây, Tần đại nhân có tình nguyện làm người trung gian chăng?”
Tần Hiến cười vang nói: “Tất nhiên rồi.” Dứt lời, đầu tiên là chỉ những người quan chức hơi thấp, chỉ nói những vị này là Ngô kinh lịch, Trần tri sự, những người được điểm danh tức khắc đứng dậy mời rượu.
Một vòng đi qua, cuối cùng đến lượt mấy thương nhân buôn muối.
“Đây là Lưu Cát, Lưu Lộc Cừu.”
Lưu Cát bị gọi tên, hắn mặc quần áo đơn giản, chắp tay thi lễ, nâng cốc nói:“Bùi đại nhân, tiểu nhân Lưu Cát, tự Lộc Cừu, gia đình nhiều thế hệ buôn muối, hôm nay được đại nhân triệu kiến, sợ hãi khôn xiết.”
Nói xong, tức khắc rót cho mình ba ly rượu.
Bùi Thận hỏi lại: “Tên chữ của ngươi có phải xuất từ 《 Hán Thư ngu duyên truyện 》, tích Yến Anh giúp nước Tề, nên da dê còn hoài (lộc cừu bất hoàn) *, Quý Văn Tử trợ nước Lỗ, thê thiếp không mặc đồ lụa?” (2)
Thấy Ngự sử tuần muối nói chuyện với mình, Lưu Cát kích động mặt mũi đỏ bừng: “Rất đúng rất đúng, đại nhân thông thái uyên bác, làu làu kinh sử, không hổ là Trạng Nguyên chi tài.”

Bùi Thận nhàn nhạt nói: “Cũng thật có ý tứ, lộc cừu bất hoàn * nói lên tính tiết kiệm, ngươi lại đi làm cái nghề buôn muối xa hoa phú quý này.”
Lưu Cát đột nhiên không biết lời này nên đáp ra làm sao, đành phải ngượng ngùng nói: “Tiểu nhân tên Cát, mùa hạ mặc cát, mùa đông mặc cừu, cố ý lấy tên chữ Lộc Cừu.”
Bùi Thận chẳng qua nhớ tới Thấm Phương nên mới cùng Lưu Cát nói nhiều hai câu, sớm đã hết kiên nhẫn, nhìn về phía Tần Hiến: “Tần đại nhân còn chưa giới thiệu những người còn lại.”
Tần Hiến sửng sốt, buồn bực mà giới thiệu những người còn lại.
Lúc này Bùi Thận mới nói: “Người đã đến đủ, hôm nay mở tiệc, là vì có vài vị khách quý muốn kết bạn cùng chư vị.” Nói xong, lệnh cho hai thị vệ ra cửa mời khách quý vào.
Mọi người nghe vậy, ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn về phía cửa.

Chỉ chớp mắt, cửa bị xô vào, Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ ùa vào như bầy sói.

“Cẩm Y Vệ tới đây làm gì!”
“Các ngươi trói ta làm gì!”
“Bùi đại nhân đây là ý gì?!”
Yến hội chưa lên món, trong nhà đã nghe tiếng thét chói tai, rối loạn xô đẩy.

Bánh đậu đỏ trên bàn lăn xuống dưới, ly rơi vỡ nát đầy đất, nước trà chảy lênh láng khắp nơi.
Mấy Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ xông tới, Chuyển Vận phó sử Lưu Tất Chi thấy thế, không khỏi run run lên, bỗng dưng cảm thấy đất trời nghiêng ngả, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi.
Thấy hắn như vậy, thị vệ nhổ ngụm nước bọt, “Đồ bất lực!”, rồi bịt miệng đeo gông vào người hắn, kéo ra ngoài.
Tần Hiến đứng một bên thấy vậy, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tương lai thê thảm, run run nói không ra lời.

Phó sử bị bắt, hắn làm Chuyển Vận sử còn trốn đi đâu được?!
Thạch Kinh Luân tiến vào sau cùng, thấy vậy nghiêm mặt nói: “Mời Tần đại nhân tiếp chỉ.”
Tần Hiến vốn đã ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nghe vậy, cố gượng chắp tay quỳ lạy nói: “Thần Tần Hiến, tiếp chỉ.”
Thạch Kinh Luân trung khí mười phần, lớn tiếng nói: “Bệ hạ khẩu dụ Tần Hiến, có từng đọc qua 《 Nam Hoa Chân Kinh 》 phần 15?”
Đáng thương thay Tần Hiến qua tuổi bốn mươi, trong lúc bối rối đầu óc trống trơn, ngay cả tứ thư ngũ kinh (3) đều sắp quên sạch sẽ, làm gì còn nhớ nổi đến Nam Hoa Chân Kinh, càng đừng nói phần 15.
Bùi Thận đứng bên cạnh lại tức khắc nghĩ đến phần 15 là 《 cố tình thiên 》, trong đó có một câu “Chúng nhân trọng lợi, liêm sĩ trọng danh.” Y nghĩ đến đây, thở dài một tiếng, sao không dùng《 Trang Tử 》 cứ phải gọi là 《 Nam Hoa Chân Kinh 》.
Huống hồ, đã muốn răn dạy Tần Hiến về hai chữ “thanh liêm”, Luận ngữ có câu “Phạn sơ thực ẩm thủy, khúc quăng nhi chẩm chi”, Lễ Ký có câu “Lâm tài vô cẩu đắc, lâm nan vô cẩu miễn”, Thượng Thư có câu “Trực nhi ôn, giản nhi liêm”.

Tứ thư ngũ kinh không dùng cái nào, lại cố tình dùng câu của Trang Tử “Chúng nhân trọng lợi, liêm sĩ trọng danh.”, có thể thấy được bệ hạ gần đây càng thêm hướng đạo.

Nghĩ về tương lai mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ chung quanh lại như hổ rình mồi, Tần Hiến sớm đã mặt như màu đất, mà Thạch Kinh Luân dường như vẫn thấy chưa đủ, cao giọng nói: “Bệ hạ lại khẩu dụ Tần Hiến, nếu không nhớ được phần 15, vậy có nhớ phần 28?”
Bùi Thận hơi nghĩ một chút liền hiểu rõ, phần 28 là 《 làm vương 》, hẳn là câu “Nhân phạm kỳ nan, ngã hưởng kỳ lợi, phi liêm dã.”
Phần thứ 15 Tần Hiến đã không nhớ nổi, huống gì là phần 28, mồ hôi như mưa, quỳ xuống đất chắp tay không ngừng.
Thạch Kinh Luân thấy thế, xụ mặt: “Bệ hạ lại dụ Tần Hiến, đã không đọc 《 Nam Hoa Kinh 》, như vậy còn nhớ rõ trong 《 bát dật 》 nửa câu sau của câu ‘ quân sử thần dĩ lễ ’?”
Bát dật là phần ba của Luận ngữ, Tần Hiến tốt xấu gì cũng xuất thân tiến sĩ, tứ thư ngũ kinh nhớ kỹ trong lòng, tất nhiên biết nửa câu tiếp theo là gì.
—— thần sự quân dĩ trung.
Nhưng rõ ràng là biết đáp án, thần sắc của hắn lúc này vậy mà còn thảm hơn lúc đáp không được hai câu trước.

Mặt trắng như tờ giấy, thần sắc như tro tàn, cả người nước mắt và nước mũi đua nhau chảy, kêu thảm thiết không thôi.
“Ta – Tần Canh Chi trung thành và tận tâm với bệ hạ! Tuyệt không hai lòng! Tuyệt không hai lòng!” Dứt lời, hắn bị dọa đến mức hai mắt đỏ bừng, kinh hồn táng đảm.
Bùi Thận thấy thế, túm lấy Tần Hiến, cất cao giọng nói: “Tần đại nhân tội gì như thế? Bệ hạ chưa từng hạ chỉ tước chức quan của ngươi, tất nhiên là biết ngươi hết sức trung thành tẫn tiết, thấu tận trời xanh.”
Đôi mắt vốn đã vô hồn tăm tối của Tần Hiến thế nhưng bỗng nhiên phát ra ánh sáng, hắn nắm chặt cứng cánh tay của Bùi Thận, liên tục nói: “Rất đúng rất đúng! Bùi đại nhân nói đúng lắm! Nói đúng lắm!”
Thấy hắn như vậy, Bùi Thận biết Tần Hiến đã bị dọa bể gan, ít nhất trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ Chuyển Vận sử, chắc chắn toàn bộ phối hợp với Bùi Thận.
Thạch Kinh Luân mới rồi còn xụ mặt giờ cũng nặn ra một nụ cười: “Tần đại nhân an tâm đi.”
Nghe Cẩm Y Vệ nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng Tần Hiến mới buông xuống, cuối cùng không còn thất thố như vừa rồi.


Chỉ là hai chân hắn giờ mềm oặt không đứng nổi, chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất.
Bùi Thận nâng hắn dậy, cho hắn ngồi xuống ghế bành, lại dịu dàng trấn an: “Tần đại nhân hôm nay được bệ hạ rủ lòng thương, có thể nghe được lời vua răn dạy, chắc là lúc này những điều ngu muội đã bị diệt hết, sáng mắt sáng lòng.”
Nói xong, đưa mắt nhìn Hứa Ích.
Tần Hiến hơi ngừng lại, hai câu khẩu dụ trước của bệ hạ, đều là răn dạy hắn một chữ “liêm”, nhất định là biết chuyện hắn tham ô nhận hối lộ.
Sở dĩ không bắt hắn về kinh thẩm vấn như phó sử Lưu Tất Chi, hơn phân nửa là nhờ có tỷ phu Tôn Đức Ninh, nhưng nếu cứ như vậy, chức quan của hắn cũng không giữ được, qua một hai năm nữa, bệ hạ nhất định sẽ tìm sai lầm khác để biếm trích hắn.
Phải nghĩ cách khác, nghĩ cách khác…… Tần Hiến yên lặng liếc nhìn Hứa Ích, đây là đương đầu của Đông Xưởng, khẳng định là tâm phúc của một vị đại đang (4) nào đó hầu bên cạnh bệ hạ.

Nếu có thể thông qua Hứa Ích nhờ vị đại đang kia nói với hoàng thượng vài lời hay……
Nghĩ lại ba câu khẩu dụ của bệ hạ đều nói đến chữ Trung.

Trung nghĩa là gì? Thần tử tham ô nhận hối lộ, ăn bớt xén của bệ hạ là bất trung.

Thần tử ăn hối lộ đến mức béo ục ịch, bệ hạ không được gì cả, là bất trung.

Nếu muốn trung……
Tần Hiến quyết định trong lòng, cảm kích cười nhìn về phía Bùi Thận, đổi lại một nụ cười ôn hòa của y.
Cẩm Y Vệ liên thủ cùng Xưởng Vệ, mọi người ở đây tự biết chạy trời không khỏi nắng, sớm đã mềm oặt, khóc thút thít.

Có mấy người cứng cỏi còn muốn giãy giụa, bị gõ cho mấy gậy cũng chịu trận ngồi xuống.
“Bùi đại nhân, chúng ta có việc công, đành xin cáo từ.” Thạch Kinh Luân lệnh cho thủ hạ cột những quan lại phạm tội vào xe chở tù, muốn cáo từ rời đi.
Hứa Ích nghe vậy, thầm mắng mười bảy đời tổ tông nhà Thạch Kinh Luân, hắn còn định dẫn bọn con nuôi chơi ở Dương Châu thêm hai ngày, nhưng hiện tại Cẩm Y Vệ muốn đi, Đông Xưởng cũng không thể ở lại.

Nếu không, hai bên đồng thời ra khỏi kinh thành, Cẩm Y Vệ lại về trước Đông Xưởng, trông có vẻ Đông Xưởng làm không được việc!
Nghĩ lại cái chuyện xuất kinh này thật đúng là mẹ nó việc khổ sai, một chút nước cũng không có mà húp.

Trách không được các vị đại đang năm, sáu người, ai cũng đẩy qua đẩy lại, chẳng ai chịu tới.
“Xin hai vị chờ một chút.” Bùi Thận chắp tay nói: “Nhà cửa của các tội quan đều cần kê biên tài sản, trong đó còn kèm theo mấy tay Diêm thương.

Người của bản quan không đủ, muốn nhờ Thạch Trấn Phủ sứ cùng Hứa đương đầu phụ thêm vài tay, cùng bản quan và Tri phủ Dương Châu đến các nơi sao kiểm.”
Mượn những thứ này để bọn thái giám ăn thật no, để chúng đừng quấy rầy Dương Châu và bá tánh các nơi dọc đường, nhanh chóng rời đi.

Dù sao thì để bọn thái giám làm hại bình dân bá tánh, chẳng thà để chúng đi tai họa đám tham quan ô lại
Nghe vậy, Hứa Ích mừng rỡ.

Xét nhà là việc màu mỡ cỡ nào, Bùi đại nhân này quả đúng là biết đối nhân xử thế!
Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng bất hòa đã lâu, nhưng thấy bọn thái giám được lợi, Thạch Kinh Luân lại không hề biểu hiện ra chút bất mãn nào.

Cẩm Y Vệ bọn họ đông người, đi xét nhà tất nhiên sẽ được chia lãi phần nhiều hơn.
Thạch Kinh Luân: “Nếu đã như vậy, ta sẽ điều một đội tiểu kỳ (5) cùng đi với Bùi đại nhân, không biết Bùi đại nhân muốn chúng ta đi đâu để kê biên tài sản?”
Hứa Ích ở trong cung hầu hạ người lâu ngày, bản lĩnh nghe ý tứ trong lời nói là hạng nhất, nghe vậy, lập tức ý thức được Thạch Kinh Luân đây là có qua có lại, cho Bùi Thận mặt mũi, mời y chọn trước.


Hứa Ích biết nghe lời phải: “Bùi đại nhân cứ việc ra lệnh! Tạp gia làm chuyện khác có thể chẳng ra sao, nhưng xét nhà chắc chắn là được việc nhất!”
Bùi Thận nhẹ nhàng nói: “Hứa công công nói đùa, bệ hạ chưa từng hạ chỉ, nào dám xét nhà, chẳng qua là muốn rà soát chút vật chứng để trình lên bệ hạ mà thôi.”
“Vâng vâng vâng!” Hứa Ích gật đầu liên tục, lại tự vả nhẹ miệng mình một cái, “Cái miệng này của tạp gia, cứ nói tầm bậy tầm bạ! Đại nhân ngài chớ so đo.”
Bùi Thận cười nói: “Trong phủ Lưu Tất Chi có một ngựa gầy là nhân chứng, trong phủ Triệu án có bút tích thực《 bá xa thiếp 》, là vật chứng, còn có trong phủ các quan lại nhận hối lộ còn lại, cũng đều có nhân chứng vật chứng, những thứ này thì không cần phiền đến hai vị.

Chỉ là bản chính của cuốn sổ hẳn là còn giấu ở trong nhà của Diêm thương Lưu Cát, chắc hẳn nơi cất rất bí ẩn, làm phiền Hứa công công cùng Thạch Trấn Phủ sứ.”
Để Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ tự tay lục soát ra cuốn sổ gốc, không thông qua y, vậy không ai có thể nói y cố ý hãm hại, án tử này cũng sẽ chắc như đinh đóng cột.
Nghe nói để bọn hắn đi xét nhà của những tay buôn muối, Hứa Ích cất tiếng cười to: “Bùi đại nhân hãy cứ yên tâm, làm việc vì bệ hạ, tạp gia nhất định tận tâm tận lực! Đào ba thước đất cũng phải đào cho ra cuốn sổ kia!”
Thạch Kinh Luân thầm nghĩ, phải là cho dù đã tìm được cuốn sổ đó rồi vẫn muốn đào thêm ba thước đất mới đúng.

Trong lòng tuy khinh thường lũ thái giám hám tiền này, Thạch Kinh Luân lại không phản đối xét nhà của Diêm thương.

Có khoản thu nhập thêm để kiếm, vì sao không làm.

“Nếu vậy, bản quan sẽ phái người dẫn hai vị đi.” Bùi Thận nói, “Vốn nên vì hai vị và các vị huynh đệ đãi tiệc đón gió tẩy trần, chỉ là hôm nay bắt người sẽ gây náo động, để phòng ngừa có người muốn phá huỷ vật chứng, chỉ có thể làm phiền hai vị nhanh chóng đi kê biên, rà soát.”
Diêm thương giàu chảy mỡ, của cải cũng phải mấy vạn lượng, cho dù chia đầu người ra, ít lắm hắn cũng phải lãnh mấy ngàn lượng, ai còn quan tâm thiếu một bữa cơm.

Hứa Ích cười khanh khách nói: “Hoàng mệnh trong người, nên thế nên thế.”
Thạch Kinh Luân càng không có dị nghị.
Bùi Thận ôn hòa nói: “Đợi gom đủ tất cả nhân chứng vật chứng, giờ ngọ ngày mai bản quan sẽ mở tiệc ở lầu Thái Bạch, nhất định mời các vị ăn ngon uống sướng.

Chỉ là bản quan đang đeo tang cho ân sư không thể tới được, Tri phủ đại nhân chỉ sợ cũng bận việc công, lúc đó sẽ nhờ Tần đại nhân chiêu đãi các vị vậy.”
Tần Hiến vui vẻ, đây là cho hắn cơ hội ở riêng với Hứa Ích và Cẩm Y Vệ nha.

Giữa trưa mai mới khai tiệc, từ giờ đến đó vẫn còn thời gian để chuẩn bị tiền.
Tần Hiến cảm kích nói: “Hạ quan nhất định dốc lòng chiêu đãi.”
Vừa được ăn vừa được tiền, Hứa công công trong lòng mãn nguyện, ngay cả Thạch Kinh Luân cũng thầm thở dài, Chỉ huy sứ đại nhân quả thực không nhìn lầm người.

Bùi Thận làm việc ngay thẳng kiên định, nhưng thủ đoạn khéo léo sắc bén, không đến hai mươi năm, nhất định có thể vào nội các, phong hầu bái tướng, quyền hành trong tay.
Thạch Kinh Luân cùng Hứa Ích vừa đi, Tần Hiến vốn cũng định đi chuẩn bị tiền, do dự một lát lại dừng lại, thấp giọng thử nói: “Mới vừa nghe Bùi đại nhân cùng Thạch Trấn Phủ sứ, Hứa đương đầu nói đến sổ gì đó, cuốn sổ này……”
Bùi Thận chỉ cười không nói.
Tần Hiến hiểu ý, nghĩ thầm đã nhắc tới ngựa gầy, 《 bá xa thiếp 》 đều là Lưu Cát dâng lên, đặc biệt là trước lúc khai tiệc Bùi Thận còn cố ý nói với Lưu Cát mấy câu, đột nhiên, ruột gan Tần Hiến như bị thiêu đốt, bừng bừng giận dữ.
Những tay buôn muối khác cũng đều tặng lễ cho hắn, tên Lưu Cát này đưa lễ vật rồi lại lén lút về nhà ghi sổ! Còn bị Bùi Thận điều tra ra! Tần Hiến vừa tức vừa hận, hai mắt đỏ đậm, nếu không phải Lưu Cát đã bị áp giải đi, chỉ sợ muốn bất chấp mặt mũi đấm cho hắn mấy cái.
Lúc này hắn bị dọa tới vỡ gan, sau lưng mồ hôi ướt áo, biết chắc án nhận hối lộ ngành muối ở Dương Châu này tám phần là bị Bùi Thận thọc ra, nhưng Tần Hiến lại không dám hận.

Bùi Thận vừa đến một tháng đã vung tay cho rớt mũ ô sa vị trí Chuyển Vận sử của hắn, rồi lại chỉ cho hắn một con đường sống.

Thủ đoạn rào rạt như sấm chớp, xử lý lại ôn hòa như mưa xuân, làm Tần Hiến thoáng có mấy phần sợ hãi.
Thấy thần sắc hắn kinh sợ, Bùi Thận chẳng hề bận tâm.

Loại tiểu nhân này, không có đạo đức lại kính sợ uy quyền, chỉ cần để bọn chúng sợ y là được.
Quả nhiên, một lát sau, Tần Hiến khom lưng chắp tay thi lễ, cung kính hỏi: “Bùi đại nhân còn có gì cần ra lệnh không ạ?”
Bùi Thận cười xua xua tay, để Tần Hiến vội vàng cáo từ rời đi, về nhà chuẩn bị tiền.
Giờ này nhìn lại, bàn ghế lộn xộn, đồ sứ vỡ vụn trên đất, tủ kệ nghiêng ngả.
Hơn hai mươi người được mời, phân nửa bị bắt, tất cả đưa lên xe chở tù, chỉ còn lại mấy người đàn hát quỳ gối run rẩy co ro trong góc, cùng với thưa thớt hai, ba quan lại và hai Diêm thương chưa bị bắt.
Bùi Thận cố tình mời mấy người trong sạch tới dự tiệc, sợ nhóm người kia nghi ngờ.

Mấy người còn dư lại vừa rồi thấy những người đi cùng bị Cẩm Y Vệ bắt đi, mình lại tránh thoát kiếp nạn, vừa vui vừa buồn.


Bỗng dưng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, sững sờ ngồi yên tại chỗ.
Bùi Thận dịu dàng nói: “Các vị chớ sợ, sự tình đã kết thúc, Cẩm Y Vệ cùng Xưởng Vệ cũng đều đi rồi.

Chỉ là yến hội này không ăn thì rất đáng tiếc.”
Lúc nãy chẳng qua vừa mới đưa lên bánh kẹo lót dạ mà thôi, món chính, đồ nhắm, cơm, canh, tráng miệng còn chưa lên đâu.
Bùi Thận lướt nhìn năm người đang ngồi nơm nớp lo sợ, cười nói: “Bản quan đang có tang, không thể tiệc tùng, chư vị cứ tự nhiên đi.”
Năm người miễn cưỡng cười vui, đâu còn tâm trạng ăn tiệc gì nữa, vốn mặt mũi đã trắng bệch, mồ hôi chảy đầm đìa, lại nghe y cùng Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng tán gẫu làm sao xét nhà, càng là hai chân run rẩy, mấy lần định bỏ chạy.

Tận mắt thấy Bùi Thận nhậm chức mới một tháng đã thủ đoạn sấm chớp quét sạch toàn bộ ngành muối ở Dương Châu, bọn họ vừa kính vừa sợ, sợ chọc y nổi giận, đành nhặt lên một đĩa bánh ngọt trên bàn, nhai như nhai rơm nhai sáp.
Bùi Thận thong thả ung dung nói: “Chư vị ngồi đây có thể thoát khỏi án lớn, chắc hẳn ngày thường làm người trong sạch.

Bệ hạ biết hết tất thảy, tự nhiên cũng biết điều này.”
Ba vị quan lại hơi giật mình, sau đó nỗi vui mừng trào lên trong lòng.

Đây là muốn thăng chức cho bọn họ! Cũng đúng, nhiều người bị bắt như vậy, tất nhiên là trống chỗ để bọn họ thăng chức.
Ngay cả hai Diêm thương cũng vui vô cùng.

Lưu Cát là Diêm thương lớn nhất ở Dương Châu, hắn rơi đài, những kẻ quan hệ tốt với hắn cũng rơi theo, nhiều dẫn muối như thế, thể nào cũng thừa ra cho bọn họ tí màu mỡ.
Thế là mọi người rộn ràng chuyển buồn sang vui, mặt mày hớn hở, bánh trái trên tay đều trở nên thơm ngọt hơn.
Bùi Thận cười nói: “Không biết lúc này chư vị ăn ngon không?”
Đám người sôi nổi: “Ăn ngon! Ăn ngon!”
Lúc này mọi người đã tin phục Bùi Thận tuyệt đối, vô cùng cung kính, không dám có nửa phần làm càn, đua nhau đứng dậy nâng cốc kính rượu, liên tục nói cảm tạ Bùi đại nhân.
Bùi Thận chỉ cười cười.

Nhậm chức hơn tháng, y đã thanh lý xong giới quan chức ngành muối vùng Lưỡng Hoài, thu về công quỹ một khoản dồi dào, lưu chút quan hệ ở Đô Sát Viện, nắm được trong tay bảy, tám vị trí Chuyển Vận sử trống, phó sử…, khắng khít hơn quan hệ với Cẩm Y Vệ, lại kết giao thêm bên phía Xưởng Vệ.
Tỉ mỉ tính ra, một tháng bận rộn này rất là đáng giá.

Tiếp theo có thể rảnh tay thực hành cải cách ngành muối, nếu có thể hạ giá muối xuống, càng có thể giúp nhiều bá tánh hưởng lợi hơn.
Bùi Thận khuây khoả trong lòng, liền lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi mới chắp tay cáo từ, dẫn thị vệ nghênh ngang rời đi.
Chú thích:
(1) thành ngữ chỉ những người chăm chỉ, dốc lòng cống hiến cho đất nước, trời chưa sáng đã mặc quần áo chờ lên triều.
(2) yến anh phụ tề, lộc cừu bất hoàn, quý văn tử tương lỗ, thiếp bất y bạch: tích trong Hán Thư ngu duyên truyện, ý chỉ về sự tiết kiệm
(3) Tứ thư ngũ kinh, tứ thư gồm: Đại Học (大學 Dà Xué),Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng),Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ),Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ).

Ngũ kinh gồm: Kinh Thi (詩經 Shī Jīng),Kinh Thư (書經 Shū Jīng),Kinh Lễ (禮記 Lǐ Jì), Kinh Dịch (易經 Yì Jīng), Kinh Xuân Thu (春秋 Chūn Qiū).

(Wikipedia)
(4) thái giám có chức quan, đại đang thường chỉ những thái giám tổng quản, thân tín của vua, có quyền hành và máu mặt.

Chữ đang nghĩa là ngọc, vì từ thời nhà Hán các hoạn quan sẽ đeo ngọc bên phải mũ (tham khảo từ điển Trần Văn Chánh)
(5) tiểu kỳ: nhóm lính chừng 11-12 người.

Về mặt cơ cấu, binh sĩ Vệ sở được cơ cấu như sau.

11 đến 12 người lập thành một Tiểu kỳ (小旗), 5 tiểu kỳ lập thành một Tổng kỳ (總旗), 2 tổng kỳ kỳ lập thành một Bách hộ sở (百戶所), 10 bách hộ sở lập thành một Thiên hộ sở (千戶所), 5 thiên hộ sở lập thành một Vệ sở.

Như vậy mỗi vệ bao gồm 5600 người.[12] Các vệ sở do Ngũ Quân Đô Đốc Phủ và Binh Bộ quản lý, trong đó Ngũ Quân Đô Đốc Phủ nắm quyền thống lĩnh, trong khi quyền điều động thuộc về Binh Bộ.

(Wikipedia).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận