Editor: Tử Đằng Huyền
Từ Dao bị gọi tên rốt cục cũng không kiềm chế nổi, vừa định thả người nhảy xuống, chỗ cổ tay lại bị người ta tóm lấy, quay đầu nhìn là Thẩm Dục Sanh vẫn chưng mặt than, nhưng mà Từ Dao có thể nhìn ra từ bên trong đồng sắc thuần trắng của y hàm ẩn lo lắng.
"Sư huynh, cẩn thận chút."
Tâm lí Từ Dao đau xót, giơ tay lên như một người trưởng bối vuốt ve sợi tóc của Thẩm Dục Sanh, lời nói tràn đầy nhu tình "Đừng lo lắng."
Nói xong thân thể nghiêng về phía trước một cái, nhảy xuống.
Thẩm Dục Sanh nhìn bóng lưng Từ Dao, hai tay duỗi thẳng bên người từ từ siết chặt, sóng lớn vô tận khuếch tán trong cơ thể, tăng lên, tầng tầng chồng chất.
"Yên tâm đi, sư huynh lợi hại như vậy sẽ giống như năm ngoái giành chiến thắng." Lúc này Liễu Mặc Tịch đi tới bên người Thẩm Dục Sanh, trong phút chốc Thẩm Dục Sanh kìm lại hơi thở bạo loạn của chính mình, gật đầu với Liễu Mặc Tịch tiếp tục quan sát cục diện phía dưới.
Từ Dao đi đến trước đài, giờ khắc này Phương Thanh Vân đã sớm được khiêng xuống, trên mặt đất còn lưu lại vết máu đỏ tươi, giống như bông hoa sen tỏa ra trên mặt đất hiện ra bầu không khí ồn ào, quỷ dị.
"Ngươi tại sao ra tay nặng như vậy?!" Từ Dao nhìn vũng máu tràn đầy trên mặt đất, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà che kín tơ máu, chất vấn người không biết hối hận trước mặt!!
"Ngươi không cần biết, kết cục của ngươi còn gấp trăm lần so với hắn!!!"
Còn không đợi bắt đầu, Tống Cư Uyên đánh đòn phủ đầu điều động linh lực toàn thân như gió lớn mãnh liệt tấn công về phía Từ Dao.
Thân kiếm nắm chặt trong tay nhắm ngay vị trí trí mạng của Từ Dao mà tập kích, hai mắt lộ ra sát khí vặn vẹo.
Này!! Này mẹ nó chỗ nào là luận võ?!! Rõ ràng là muốn giết mình!!!
Cảm nhận được tính mạng chính mình đang chịu uy hiếp nghiêm trọng, Từ Dao vội vàng phát động linh lực nhanh nhẹn tinh chuẩn tránh đi mỗi đòn công kích!! Có thể nói lần đầu tiên ra trận Từ Dao đã gặp được đối thủ hung mãnh như vậy!!
Từ Dao không khỏi cảm thán, rốt cuộc chính mình là cái mệnh gì a?!!
"Tại sao Vũ Vân Hàn vẫn luôn tránh né mà không tiến hành công kích? Chẳng lẽ tin đồn hắn mất trí nhớ là sự thật?" giờ phút này Từ Dao hiện ra trước mặt mọi người chỉ biết tránh né, mà Tống Cư Uyên không ngừng công kích, không khỏi nghi hoặc.
"Vũ Vân Hàn làm sao vậy?! Không giống ngươi a? Mất trí nhớ đến ngay cả công kích đều đã quên sao?! Hay là ngươi sợ hãi?" Bên tai truyền đến âm thanh trêu chọc của Tống Cư Uyên, sắc mặt Từ Dao trầm xuống.
Con mẹ nó.....!
Lam quang tụ tập ở đầu ngón tay đột nhiên co rút lại hình thành một điểm phát lực bạo phá, Tống Cư Uyên nhảy lên một cái! Mà ở vị trí hắn vừa đứng xuất hiện một cái lỗ trống!! Hiện ra một chút dấu vết bị thiêu cháy!!
Một kích kia rốt cục kéo ra khoảng cách giữa hai người, Từ Dao đứng vững thân thể nhắm chặt hai mắt lại, lĩnh hội trong mạch lạc, trong huyết quản, thần kinh lưu động linh lực, lướt qua mỗi một tấc da chính mình, huyết dịch thuận thế lưu động dẫn vào trong ống dẫn, hoa văn màu xanh thẳm uốn lượn khúc chiết giống như chậm rãi bò sát ở tầng da ngoài, tựa như mạch máu nứt toác!!
"Vũ Vân Hàn!! Chịu chết đi!!!" Tống Cư Uyên giơ thân kiếm lên trực tiếp nhắm về phía Từ Dao đang đứng bất động tại chỗ.
'Sư huynh!!'
Thẩm Dục Sanh thấy cảnh này đại não lập tức truyền ra tín hiệu nguy hiểm, không còn chú ý gì khác! Liễu Mặc Tịch chưa kịp phát hiện tình huống, trực tiếp bay vọt xuống!! Chẳng qua không đợi đến lúc y dừng chân, liền bị thế cục trước mắt hấp dẫn!
Trong phút chốc lợi kiếm bổ về phía Từ Dao phát ra ánh sáng, Từ Dao đột nhiên mở ra hai con mắt tinh xảo lãnh nhếch, giơ tay hạ nhẹ ngón trỏ xuống, thân hình tựa như tia chớp biến mất tại chỗ, chỉ còn sót lại vài đạo tàn ảnh trực tiếp làm Tống Cư Uyên bổ thẳng vào không khí!!
Tống Cư Uyên không kịp nghĩ, phần sau lưng truyền đến sự đau đớn do da tróc thịt bong!! Một ngụm máu tươi theo khoang miệng chảy ra, xâm ướt khóe miệng hắn!
Cái gì...!Khi nào xuất hiện đằng sau mình...!
Ở vị trí Từ Dao đột nhiên xuất hiện, nơi chân dẫm bụi đất tứ tán ra, sức gió đẩy về phía phần lưng không có bất kỳ phòng bị nào của Tống Cư Uyên, ra sức phát động tấn công!! Vẻn vẹn một chưởng kình, đủ khiến Tống Cư Uyên đau đến tận tâm!!
"Khụ khụ!! Mẹ nó!!" Tống Cư Uyên không nhịn nổi cúi người xuống thở gấp gáp.
Mà Từ Dao thì lại nhìn hai tay của chính mình, trên mặt tràn đầy vui mừng không thể kiềm chế, bản thân Vũ Vân Hàn là bug sao?! Dĩ nhiên ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ như vậy!! Chính mình xâm chiếm thân thể của hắn cũng thật là chiếm tiện nghi lớn!!
Còn chưa kịp tiếp tục phỏng đoán, trên mặt đất liền truyền đến rung động dữ dội, trên tầng mặt đất dần dần nhô lên cao vút, phá vụn, rạch thành các khe đất như loài bò sát hướng về phía Từ Dao!
Chỉ thấy nổ tung một cái!! Mặt đất tựa như hoa sen nở ra, kèm theo các loại đá vỡ vụn như nước thủy triều mãnh liệt khuếch tán!!
Từ Dao vội vã nhảy lên, dùng hai tay che kín hai mắt của chính mình, giữa những ngón tay liền thấy được trên mặt đất nổ tung tạo thành các hố sâu, đột nhiên thoát ra vô số thân kiếm phảng phất như tồn tại lý trí, cùng nhau tiến lên nhằm về phía Từ Dao!!
Hai mắt Từ Dao đột nhiên co rút lại, bên trong ánh mắt tỏa ra băng sương lạnh giá, lúc hai tay vung lên thời gian giống như ngừng trôi, thời điểm kiếm bưng tới gần Từ Dao thoáng chốc toàn bộ đều đình chỉ!!
Trên không trung run run mấy lần, ào ào rải rác rơi xuống cùng một chỗ.
Từ Dao ngước mắt cảm thụ được sức mạnh bão hòa truyền đến trong cơ thể, tựa như một đạo ánh sáng nhằm về phía trước, nâng tay phải của mình lên đột nhiên nắm chặt, chỉ thấy từ trong khí quyển thoáng hiện ra vô số băng nhận cắt qua không khí, mái tóc dài mượt theo cử động của hắn khẽ bay trên không trung, làm cho khuôn mặt hắn tựa như thiên sứ!
Sau đó băng nhận bắt đầu có hành động! Trong nháy mắt, lợi kiếm cùng băng nhận kích động cọ xát lẫn nhau khuấy động lên gợn sóng hóa thành một luồng mây khói, băng nhận trong suốt biến đổi thành các đoạn ngắn vụn vặt, mà bảo kiếm của Tống Cư Uyên trực tiếp vỡ ra một khe hở ở giữa, biến thành hai nửa!!
Từ Dao nheo hai mắt lại, bên tai truyền đến khí thể lưu động dị thường, duỗi tay một phen nắm lấy ám khí của Tống Cư Uyên, nhìn kĩ là một mảnh ngân châm cực kì mảnh khảnh, hơi không chú ý thật đúng là không cách nào phát hiện.
Đây là cái gì?
"Đánh không lại liền sử dụng ám khí sao?" Từ Dao thầm nghĩ dù sao cũng không phải thứ gì tốt, tay dùng sức một cái nghiền nát ngân châm, theo gió rơi xuống.
Mà Tống Cư Uyên lại nở nụ cười, tiếng cười âm u vô cùng sởn tóc gáy! Vì bị thương nên eo hơi gập xuống, trong mắt Từ Dao người trước mặt này cùng người điên chẳng khác gì nhau cả.
"Vũ Vân Hàn, lần này ta thực sự đã tin ngươi mất trí nhớ."
Tống Cư Uyên thờ ơ nói một câu khiến Từ Dao nhíu mày, ý nghĩ không tốt nảy sinh trong đầu "Ngươi có ý gì?"
"Dĩ nhiên tay không đỡ lấy ám khí của ta, Vũ Vân Hàn, ngươi nhìn một chút lòng bàn tay của ngươi." Từ Dao hoảng hốt, vội vã cúi đầu liền nhìn thấy một hoa văn dài nhỏ pha với một chút bột phấn trắng có hình dáng dược vật lúc ẩn lúc hiện, từ từ thấm vào mạch máu bên trong.
Mẹ nó!!! Này là cái thứ đồ ác tâm gì vậy??!!
Từ Dao kinh ngạc còn chưa thốt lên tiếng, thân thể dường như con rối đứt đoạn, bị hút hết thể lực, linh lực bị vụn vặt tan rã, Từ Dao không chịu được trùng kích này quỳ một chân trên đất.
"Vừa nãy Phương Thanh Vân chỉ trong chốc lát liền không chịu nổi ngã xuống đất, ngươi vậy mà còn có thể tồn tại mấy phần ý thức, không tồi." Tống Cư Uyên một mặt cười khẩy, dùng âm thanh chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy nói với Từ Dao.
Từ Dao vì cường lực ẩn nhẫn mà nghẹn đến nỗi nhô ra mấy cái gân xanh trên thái dương, hai mắt đột ngột mở to, kinh mạch tựa hồ cũng cuộn vào với nhau, không có cách nào cử động!!
Đây là loại độc gì?!!! Toàn thân đau đớn giống như bị lăng trì!!!
Chẳng trách, vừa nãy trận chiến kia Từ Dao liền cảm thấy có chút kì quái.
Vì sao Phương Thanh Vân đang yên đang lành đột nhiên ngã xuống, đối với loại tiểu nhân đê tiện này Từ Dao cũng lười thuyết giáo, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, thực sự là rảnh rỗi!! Mới trực tiếp đón lấy cái châm kia!!!
Mà mọi người lại một mặt mờ mịt nhìn Từ Dao quỳ một chân trên mặt đất, rõ ràng đến chỗ đặc sắc rồi lại đột nhiên ngừng lại, tiếng tranh luận lại vang lên.
"Vũ Vân Hàn, ngươi không có gì muốn nói sao?" Tống Cư Uyên loạng choạng ngồi dậy đi đến trước mặt Từ Dao.
Có thể thấy được một chưởng lúc nãy của Từ Dao cũng không hề lưu tình!
"Ngươi, cút."
Từ Dao giương lên hai con mắt hằn tia máu, mới vừa nhẹ nhàng mở miệng một vệt màu đỏ giống như máu tích tụ lại chảy xuôi xuống.
Âm thanh giữa răng môi mơ hồ phát ra, Từ Dao nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ!
"Cũng được." Tống Cư Uyên khẽ cười một tiếng, ai ngờ vừa nhấc chân lên, mũi tên rời cung nhanh như tia chớp bắn thẳng đến lòng bàn chân chính mình, gắt gao ghim xuống mặt đất! Tiễn cuối cùng còn mang theo lông chim nhẹ nhàng lượn lờ sương khói.
Hai người đều cả kinh, đồng thời nhìn về phía mũi tên bắn ra.
Vẻn vẹn liếc mắt một cái đã khiến Từ Dao đầy vẻ kinh ngạc! Thẩm Dục Sanh đứng cách bọn họ không xa, hai tay nắm cung biểu tình cực kì nghiêm túc, dường như động đến vảy ngược của y, con ngươi màu trắng tựa hồ giấu giếm mấy cái lưỡi dao sắc, hơi bất cẩn một chút sẽ chết oan uổng!!
Chỉ thấy thiếu niên đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Cách hắn xa một chút."
【 tác giả có lời: Cuồng ma thê nô online~~
Cầu mong mọi người đề cử cùng vé tháng ~~ hi vọng mọi người yêu thích thiên văn này ~~ o(≧v≦)o】
Góc lảm nhảm: Chương này edit lắm từ Hán Việt, tui đã cố làm rõ nghĩa rồi đó.
(●'ω`●)
__________________________________________
Chú thích đáng yêu nè:
Mạch lạc: mạch máu và dây thần kinh
Băng nhận: trụ băng có mũi nhọn
Lăng trì : cắt từng miếng thịt cho chết dần
Thuyết giáo: trình bày, giảng giải đạo lí.