Editor: Tử Đằng Huyền
Chương 2.
Gần buổi trưa ngày hôm sau, Từ Dao mới chậm rãi mở mắt, hai mắt vì không được nghỉ ngơi tốt mà có chút uể oải, cũng may hôm nay là cuối tuần, thời gian đối với Từ Dao mà nói cũng tương đối đầy đủ.
Đứng trước bồn rửa mặt nhìn mặt mũi mình có chút tiều tụy, Từ Dao không khỏi cảm thán giấc mơ chết tiệt này, mơ tới khi nào mới có thể kết thúc?!
Nhấc tay sờ soạng gò má của chính mình, tuy nói Từ Dao không có hành vi tự luyến, thế nhưng hình ảnh hiển nhiên ở trong mơ hiện ra vẫn tạo thành một đả kích không nhỏ đối với hắn.
Từ Dao lấy điện thoại di động tiện tay bấm một dãy số, "Này? Cậu có thể ra ngoài một chút không? Giúp tôi một việc."
"Tôi nói, Từ đại đồng học.
Hiếm thấy cuối tuần cậu mới gọi tôi ra chính là vì...!tìm thầy tướng số? Tôi nói cậu không phải không tin thứ đồ chơi này sao?" Người đang nói chuyện tên là Vưu Dương xem như là bạn thân của Từ Dao, Vưu Dương cực độ không vui mà chỉ trích.
Từ Dao khoát tay áo một cái không thèm để ý Vưu Dương đang bực tức, liếc mắt nhìn cái xưởng nhỏ trước mặt, trang trí có chút đơn sơ thế nhưng danh tiếng lại tốt đến kì lạ.
Từ Dao chưa từng nghĩ tới chính mình dĩ nhiên cũng sẽ đi đến nơi này, có thể thấy được cơn ác mộng này đã bức bách hắn đến một trình độ nào đó, lần này đến đây cũng là mang theo chút tâm lý may mắn.
"Cậu đợi tôi ở bên ngoài." Từ Dao quay đầu nói với người phía sau, cưỡng chế ngăn chặn bước chân hắn đi theo.
"Hả? Chẳng lẽ cậu có bí mật gì nha?" Vưu Dương bĩu môi, mặc dù bất mãn nhưng vẫn nghe lời chờ ở bên ngoài.
"Lão bản, tôi muốn xem mệnh." Từ Dao sau khi vén rèm đi vào trong phòng trực tiếp ngồi xuống ghế, nhẹ giọng mở miệng nói với người ngồi đối diện trước mặt hắn.
Chỉ thấy người trước mặt chậm rãi ngẩng mặt lên, dấu vết tiên minh (*) bị năm tháng ăn mòn khắc họa trên phần trước mặt của hắn.
Một đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, không nói gì cứ như vậy nhìn chằm chằm sắc mặt Từ Dao.
(*) Dấu vết của người từng tu luyện.
Bị một đại gia gắt gao nhìn thẳng như thế khiến Từ Dao cảm thấy sởn cả tóc gáy, theo bản năng nuốt nước bọt.
Đối diện một lát cũng không đợi được đối phương nói chuyện, vì vậy chính mình không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa.
"Cái kia, lão bản, ngài sẽ giải mộng sao?"
Thầy tướng số rốt cục cũng có phản ứng nhấc ngón tay trỏ lên không trung, đối diện với phương hướng mặt của Từ Dao không biết khoa tay múa chân làm ký hiệu gì, khiến Từ Dao không tìm ra manh mối.
Từ Dao nhận thức người này là cái người lừa bịp, đang định đứng dậy rời đi, thầy tướng số đột nhiên mở miệng, "Nhìn dáng vẻ gần đây tâm trạng không tốt, là vì có liên quan đến giấc mơ của cậu?"
Thân thể Từ Dao cứng đờ, hai mắt trừng lớn lúc này mới ôm ấp chút mong đợi, thân thể cũng không khỏi tiến về phía trước mấy phần "Đúng đúng đúng!! Đại sư!! Ngài biết chuyện này là ra sao?!"
Thầy tướng số duỗi lòng bàn tay hắn ra xem, ý bảo Từ Dao ngửa tay lên.
Thầy tướng số tra xét tay của Từ Dao, nhìn trúng mấy đường lại ngẩng đầu quan sát tướng mạo hắn vài lần, khuôn mặt Từ Dao thập phần nghiêm nghị trở nên căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng không dám dùng quá sức.
"Cái kia...xin hỏi sao rồi?" Từ Dao cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
Thấy tướng số rút tay về "Mộng cảnh của cậu không giống người thường, sở dĩ toàn bộ đều mơ tới là có người báo mộng cho cậu hoặc là cậu mơ tới cảnh tượng kiếp trước, nhưng mà ta càng nghiêng về vế sau."
"Hả? Ngài là đang nói kiếp trước của tôi? Quá xé đi? Như vậy mời ngài nói cho tôi biết, nam nhân luôn xuất hiện trong mộng của tôi là ai?" Từ Dao không khỏi cười khẽ, hiển nhiên tỏ vẻ hắn không tin.
Kết quả lại nhìn thấy thầy tướng số chau mày, ánh mắt nhìn về phía Từ Dao biến thành kinh ngạc, Từ Dao tưởng rằng phía sau xuất hiện thứ gì hù người, chậm rãi nhìn lại phía sau kết quả không phát hiện thứ gì.
Không khỏi thầm nghĩ người này quá mức làm ra vẻ đi...!
Đầu ngón tay tiên sinh có hơi run rẩy, đôi môi nguyên bản trắng lại càng thêm tái nhợt một mảnh, Từ Dao không thể làm gì khác hơn là hỏi, "Ngài...!Không sao chứ?"
Này, thời điểm đoán mệnh có thao tác kinh sợ như vậy sao?
"Cậu gần đây không nên ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở nhà đi.
Nếu như ta tính không sai, sẽ có một trường kiếp nạn phát sinh trên người cậu, mà nam nhân trong mộng kia của cậu một ngày nào đó cậu sẽ chân chính gặp được."
Từ Dao nghe xong đầu óc mơ hồ, "Ý của ngài là gần đây sẽ có chuyện xấu xảy ra ở trên người tôi? Nam nhân kia là chuyện gì? Tôi sẽ gặp hắn là có ý gì?"
"Hắn...!Nên trở thành...!mệnh định chi nhân(*) của cậu."
(*) Hiểu nôm na là người trong số mệnh đã định.
Đến nhếch...!Hóa ra vị đại gia này lừa gạt hắn chơi.
Từ Dao hiếm khi tốt tính không có làm một tràng chất vấn như vậy, nở nụ cười trào phúng móc ở đâu đó ra tiền mặt màu đỏ để lên bàn, "Không cần thối lại."
Nói xong liền trực tiếp đứng dậy, nói hưu nói vượn cũng phải có mức độ.
Nam nhân trong mộng kia hết lần này đến lần khác muốn giết mình, còn mệnh định?! Đối phương là nam!! Hắn cũng không có ham mê kiểu kia!!
"Cậu sẽ gặp phải hắn, đồng thời đến lúc đó nghi vấn của cậu đều nhận được giải đáp."
Từ Dao sau khi nghe âm thanh truyền đến ở phương xa, không khỏi bốc lên gân xanh trên trán, người cũng đã đi rồi đại lão gia kia còn nói bịa ở chỗ nào? Hắn thực sự là uống nhầm thuốc mới tới chỗ như thế.
"Có thể gặp thật phải nói, còn tưởng gặp gỡ hắn thật." Từ Dao nhếch miệng lên, nhẹ nhàng nâng tay vén rèm lên đi ra ngoài.
"Nói chuyện lâu quá đi? Tôi thiếu chút nữa liền không tiếp tục chờ được nữa, không muốn chờ cậu." Vưu Dương chơi trò chơi trên điện thoại đều sắp hết pin, rốt cục nhìn thấy Từ Dao từ trong nhà đi ra.
"Ai, kiểu gì nha? Vậy cậu tính sau đó làm gì?" Vưu Dương cất điện thoại di động đi, ôm vai Từ Dao vui cười, một mặt hiếu kỳ.
"Đừng nói nữa, tôi chính là biết không nên tin tưởng những thứ này." Từ Dao âm thầm thở dài một hơi, thập phần hối hận chính mình là phát điên cái gì sẽ đi tin tưởng thứ này?
"Ai nha không có chuyện gì không có chuyện gì, không tin thì không tin, không cần nghe hắn nói mò." Vưu Dương cho là Từ Dao nghe được về tương lai không tốt, nhẹ giọng an ủi.
Nhưng mà Từ Dao đối với những lời thầy tướng số nói vẫn chưa hết thòm thèm dập dờn ở trong đầu.
Sẽ gặp được sao? A...!Dĩ nhiên rất mong đợi...!
Hai người đang đi trên đường chính, thương lượng vấn đề ăn cơm nên giải quyết thế nào đột nhiên một trận đung đưa kịch liệt, đá vụn ven đường không ngừng rung rung trên đất, cả vùng đại lục đều phát ra tiếng than khóc! Cảm giác lay động cực mạnh khiến hai người không cách nào đứng vững bước chân.
Phản ứng đầu tiên của Từ Dao chính là: động đất!!!
Ngay thời điểm kéo Vưu Dương nhanh chóng rời đi, dây anten bên cạnh vì chấn động do vỏ trái đất mang đến mà mất đi trọng tâm từ từ đổ về phương hướng bọn họ, không kịp chạy đi...
"Cẩn thận!!!"
Từ Dao hô to một tiếng, cánh tay trực tiếp đem Vưu Dương đẩy xa ra ngoài, còn mình thì nhìn trong tầm mắt cây cột ngày càng to dần, chỉ có thể chờ đợi toàn bộ thân thể bị va chạm!!
Mắt tối sầm lại....