Ta Không Muốn Đăng Cơ


Editor: icedcoffee0011
Tề Đàm cùng Lục hoàng tử mới sinh - mắt to trừng mắt nhỏ.
"Quả nhiên, vẫn là xấu như nhau."
So với ca ca tỷ tỷ hắn, không có một chút khác biệt nào.
Tề Đàm ghét bỏ mà vung tay lên, "Ôm trở về cho Thục phi đi."
—— quả nhiên, sao có thể lần thứ hai xuất hiện - thịnh thế mỹ nhan như trẫm?
Điền Bảo do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, Thục phi nương nương, nghe thấy."
Tề Đàm cứng đờ, lúc này mới phản ứng lại đây, hắn cùng Thục phi, trước mắt chỉ cách nhau một tấm bình phong.
Hắn còn chưa nghĩ ra nên chữa cháy thế nào, liền nghe thấy thanh âm lười biếng của Thục phi, cách bình phong truyền ra, "Con trai thiếp sinh mặc kệ thiếp, bệ hạ có thể đi tìm một đứa sinh ra không xấu mà thương yêu.

Huyết phòng dơ bẩn, bệ hạ một tháng này, vẫn là tránh một chút đi."
Ha ha, lão nương đau đến chết khiếp sinh cho ngươi đứa con trai, ngươi cư nhiên còn chê xấu?
Nếu không phải ngươi lớn lên đẹp mắt, lão nương liền phun vào cái mặt ngươi!
Lúc này, bà mụ đem tiểu hoàng tử đã lau sạch máu trên người, vừa bị cha hoàng đế chê xấu ôm vào cho Thục phi xem, "Nương nương, người nhìn này, là một tiểu hoàng tử béo tròn khỏe mạnh."
Thục phi nương nương nghiêng người liếc mắt một cái, hoảng sợ, "Đây là con khỉ hồng từ đâu ra?"
Tề Đàm phụt cười, nghiêng người nói với Hoàng Hậu: "Thấy không, đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."
*只许州官放火,不许百姓点灯 – zhǐ xǔ zhōu guān fàng huǒ,bù xǔ bǎi xìng diǎn dēng (chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn: dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế.

Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác).
Hoàng Hậu đoan trang nhã nhặn lịch sự tươi cười không có nửa điểm sai lầm, ôn nhu nói: "Hài tử mới sinh ra đều như vậy, quá hai ngày nẩy nở liền đẹp.

Bệ hạ không phải không biết, hà tất trêu đùa Thục phi?"
"Nương nương không phải đang dỗ dành thiếp chứ?" Thục phi cẩn thận đánh giá nhi tử nhà mình, ý đồ từ cái đầu còn sưng đỏ trọc lóc kia, nhìn ra vài phần tuấn mi tu mục.
Nhưng mà nàng nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngắm dưới, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một cái mặt như quả cà chua nhăn nheo.
"Bổn cung dỗ ngươi làm gì?" Hoàng Hậu cười nói, "Lão ngũ mới sinh ra cũng như vậy, sau lễ tắm ba ngày liền xinh đẹp lên nhiều."
* Lễ tắm ba ngày còn gọi là lễ "tẩy tam", và là một khâu của lễ "tam triều".

Khi trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba, người thân trong gia đình tụ họp lại tổ chức lễ tắm ba ngày cho trẻ.
Thục phi nửa tin nửa ngờ, một chút cũng không có hy vọng mà nói: "Thiếp cũng không cầu hắn tương lai có thể vượt qua bệ hạ, chỉ cần có thể có tám phần phong thái của bệ hạ, thiếp liền cảm thấy mỹ mãn."
Người trong phòng đồng thời cạn lời.
—— nương nương, yêu cầu này của ngài thật đúng là không cao.
Tề Đàm càng là buột miệng thốt ra, "Ngươi vẫn là đổi mục tiêu đi, đừng đến lúc đó chênh lệch quá lớn, trong lòng lại buồn đến hoảng."
"Ồ?" Thục phi kỳ quái mà nói, "Bệ hạ sao còn chưa đi?"
Tề Đàm: "......!Hừ, Trẫm đi bây giờ."
Hắn hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ mỉm cười mà chuyển hướng về phía Hoàng Hậu: "Hoàng hậu cũng ở chỗ này thủ đã nửa ngày, sớm về nghỉ ngơi một chút."
Hoàng Hậu trên mặt tươi cười không thay đổi, giống như là được họa lên, uốn gối hành lễ: "Thiếp cung tiễn bệ hạ."
"Được rồi, miễn đi."
Tuy rằng biết nói cũng nói vô ích, nhưng Tề Đàm vẫn là nhịn không được nói một câu.
Kế hoàng hậu là do Thái Hậu chọn ra, đương nhiên không sai đi chỗ nào, người ngợm tính nết giống như được đúc từ khuôn mẫu "mẫu nghi thiên hạ" mà ra.
Nhưng Tề Đàm một chút cũng không thích.
Nàng không có tình cảm phu thê từ ngày niên thiếu như hắn cùng tiên hoàng hậu, còn thờ ơ với mỹ mạo của hắn, Tề Đàm cảm thấy nàng chính là một cái đầu gỗ, chẳng qua vẻ ngoài được điêu khắc tỉ mẩn mà thôi.
Đi tới cửa, Tề Đàm mới thấy Điền Bảo đưa mắt ra hiệu với hắn.
Có ý tứ gì?
Tề Đàm nhíu mày.
Điền Bảo nghĩ nghĩ, duỗi tay chỉ chỉ bầu trời.
Bầu trời? Bầu trời làm sao vậy?
Tề Đàm ngẩng đầu nhìn trời.
Ồ, trăng.
Hoàng Hậu......!Trăng sáng......!Ngày có trăng sáng......!Hoàng Hậu......
Sau đó, hắn bừng tỉnh đại ngộ.
—— hôm nay là mùng một, dựa theo quy củ, hắn nên đến Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu.
Nói thật, Tề Đàm thật sự không muốn đi.
Phu thê khác nhìn nhau không nói gì, đó là tâm linh tương thông.
Đổi đến trên người hắn cùng Hoàng Hậu, đó chính là sợ nhất trường hợp không khí đột nhiên an tĩnh.
Nhưng Hoàng Hậu vốn không có thực quyền nơi tay, uổng có phượng ấn.

Nếu lại không cho nàng lưu vài phần mặt mũi, nơi nào còn có tôn vinh Hoàng Hậu?
Thôi.
Tề Đàm hít sâu một hơi, sau khi tự động viên bản thân, quyết định lại hy sinh chính mình, vì Hoàng Hậu.
Không cần quá cảm kích trẫm.
"Hoàng Hậu." Hắn nghiêng người gọi một tiếng, "Cùng nhau đi thôi."
Góc độ này khiến cho hắn dung nhan hắn một nửa chìm trong bóng tối, bóng tối ánh sáng đan xen, lại khiến dung nhan so với ngày thường càng thêm mê hoặc lòng người.
Nhưng Hoàng Hậu chính là có thể thờ ơ.
Nàng thậm chí còn có tâm tư dặn dò Thục phi: "Biết muội thích ăn, nhưng ở cữ phải chịu khó ăn kiêng, mặn, cay, dầu mỡ, đều không thể ăn.

Bằng không, cẩn thận ngày sau bệnh dạ dày."
Thục phi cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
——một tháng này, không thể cơm tú sắc cũng đành thôi, giờ, liền mỹ thực cũng vô duyên tương ngộ.
Ai có thể thảm hơn nàng?
Ai có thể?
Nhưng nàng cũng biết, Hoàng Hậu thật sự có ý tốt, cũng thiệt tình tạ ơn: "Đa tạ nương nương dạy bảo, thiếp nhất định ghi nhớ trong lòng."
Hoàng Hậu lúc này mới bước đến chỗ Tề Đàm, bước chân phảng phất như được đo đạc, lớn nhỏ nhất trí, bộ bộ sinh liên đi tới, ôn nhu tươi cười, nói: "Bệ hạ, thỉnh."
Xem thần sắc nàng kìa, không chút nào ngoài ý muốn.

Rõ ràng biết hôm nay mùng một, vừa rồi lại không thèm một câu nhắc nhở Tề Đàm hắn.
Tề Đàm có chút cảm giác bị ghét bỏ.
Nhưng hắn thực mau phủ quyết nhận định này.
—— ảo giác, nhất định là ảo giác.
Trẫm mỹ nhan thịnh thế, phàm nhân có thể cúi đầu liếc mắt một cái, đó là phúc phận trời ban, ai sẽ ghét bỏ nhiều phúc nhiều phận?
Hoàng Hậu: Ha ha, ta.
Hai người sóng vai đi trên đường về tẩm cung Hoàng hậu, không nói lời nào, cung nhân đi theo tự nhiên cũng không dám mở miệng.
Tề Đàm cảm thấy không khí quá mức nặng nề, liền chủ động bắt chuyện: "Hôm nay ánh trăng thật là xinh đẹp."
Hoàng Hậu: "Bệ hạ nói phải."
Sau đó, cũng không có sau đó.
Tề Đàm nhìn Hoàng Hậu một cái, cũng chỉ thấy một gương mặt trơn bóng vô biểu cảm, bất giác nhụt chí đi nhiều, bắt đầu tưởng niệm Thục phi.
Nếu Thục phi ở chỗ này, nhất định sẽ vâng theo nội tâm, rồi thành thật mà ca ngợi hắn: Bệ hạ phong tư sáng trong, khiến thiếp hoa mắt say mê, nơi nào còn có công phu đi quan tâm ánh trăng?
Xem đi, Thục phi của hắn chính là thanh thuần không ra vẻ, có cái gì nói cái đó, chưa bao giờ giấu giấu giếm giếm.
Ai!
Chỉ cần tưởng tượng đến tương lai một tháng tới, hắn không thể nghe được những lời ca ngợi nhiệt liệt mà chân thành như vậy, tức khắc liền cảm thấy, ánh trăng cũng không đẹp đến thế.
Hoàng Hậu cũng không biết nói sao, có mấy người chịu được mạch não thiên hồi bách chuyển của Tề Đàm chứ.

Nàng biết chính mình ăn nói vụng về, không hợp ý nhau, dứt khoát dời đề tài:
"Thục phi lại vì bệ hạ sinh thêm một hoàng tử, có nên đưa tin cho mẫu hậu, thỉnh lão nhân gia trở về nhìn tiểu tôn tử một cái?"
Thái Hậu tin phật, sau khi tiên hoàng hậu vào cung, hậu cung có chủ, nàng liền rời cung, hàng năm ở chỗ Báo Ân Tự tiên hoàng tu sửa, lễ Phật.
Hoàng Hậu còn nhớ rõ, sau khi bản thân gả vào trong cung, một ngày nọ, đến Thọ Khang cung thỉnh an, Thái Hậu liền nói với nàng: "Quá hai ngày nữa ai gia liền đi rồi, trong cung không có đại sự, không cần tới quấy rầy ai gia thờ phụng Phật Tổ."
Lần trước Thái Hậu hồi cung, là vì chuyện Hoàng Hậu sinh Ngũ hoàng tử.
Sau đó, trong cung liên tiếp có hai phi tần mang thai, cũng chưa thể thỉnh động Thái Hậu.
Nếu Hoàng Hậu giống tiên hoàng hậu, nắm cung quyền trong tay, lại có bệ hạ sủng ái, tự nhiên là ước gì có được bà mẹ chồng thiện giải nhân ý như vậy.
Nhưng mà, nàng không phải tiên hoàng hậu.
Nàng đã không có cung quyền, cũng không có sủng ái, chỉ có một nhi tử làm an ủi, làm lý tưởng sống cho nàng.
Năm đó, tiên hoàng hậu buông tay nhân gian, lưu lại một Tam hoàng tử.
Trong cung, Tuệ phi cùng Quý Phi đều có nhi tử, Thái Hậu vì Tam hoàng tử suy nghĩ, có thể nói là hao tổn tâm huyết, tuyển ra một người như nàng, tiến cung tới làm kế hậu.
Nhà mẹ đẻ nàng tuy rằng thanh quý, nhưng không có thực quyền trong tay, bản thân nàng tuy có vài phần mỹ mạo, nhưng tính tình nghiêm túc không thú vị, căn bản không phải loại hình Tề Đàm ưa thích.
Như vậy, cho dù sinh hạ hoàng tử, nàng cũng không thể uy hiếp đến Tam hoàng tử.
Huống chi, nàng tuy rằng làm Hoàng Hậu, trong tay lại không dính quá nửa phân cung quyền.
Thái Hậu đem cung quyền chia làm ba phần, phân cho Quý Phi, Thục phi cùng Đức phi.
Trên mặt thực quyền, Tam phi kiềm chế lần nhau, mấy phương đều có điều cố kỵ, ai cũng không dám ra tay với con vợ cả tiên hoàng hậu lưu lại.
Có thể nói, chiêu này của Thái Hậu, không hổ là quán quân một hồi cung đấu.
Chính là......
Hoàng Hậu trong lòng phát khổ.
—— bà bảo hộ cháu trai yêu quý của bà, vì sao lại muốn ta hy sinh cả đời ta?
Bởi vì điểm oán khí này trong lòng, nàng đối với bệ hạ cũng nảy sinh không nổi tình cảm nam nữ, yên lặng làm một Hoàng Hậu không tranh không giành, mẫu nghi thiên hạ.
Bởi vậy, nàng có thể không chút nào để ý mà nói ra thỉnh Thái Hậu hồi cung, giành vinh quang cho con trai Thục phi.
Tề Đàm tuy rằng đã sớm quen với việc mẫu thân hàng năm không ở hoàng cung được mấy lần, nhưng trong lòng vẫn trông ngóng có thể gặp lại bà.
"Hoàng Hậu ý này không tồi, nên thỉnh mẫu hậu trở về.

Trong cung khó lắm mới có một tin vui, mẫu hậu biết được, khẳng định cao hứng."
Hoàng Hậu cười nhạt nói: "Bệ hạ nói phải."
Tề Đàm nói một lúc lại cảm thấy không thú vị.
Hắn cảm thấy, chính mình đã thực nhân nhượng Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu lại luôn có bản lĩnh đem câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Này cũng coi như là một loại thiên phú.
Tề Đàm dứt khoát câm miệng.
Dù sao xấu hổ cũng không chỉ có một người là hắn.
Về đến Khôn Ninh Cung.
Hiện giờ đã là đêm khuya, Ngũ hoàng tử chưa tròn một tuổi đã sớm ngủ rồi.
Hoàng Hậu cơ hồ là gấp không chờ nổi gọi vú nuôi Ngũ hoàng tử Tề Dự đến, hỏi thăm tình huống.
"Bổn cung không ở bên cạnh, Tiểu Ngũ ăn uống thế nào? Có chỗ nào không khỏe? Hiện giờ là vú nuôi nào trông coi Tiểu Ngũ?"
Vú nuôi bị gọi đến trả lời rành mạch một lần, Hoàng Hậu mới nhẹ nhàng thở ra, để bà lui xuống.
Vẫn luôn đợi bên cjnh, Tề Đàm mới nhíu mày nói: "Hoàng Hậu cũng quá khẩn trương, bọn họ còn dám chậm trễ hoàng tử sao?"
Hoàng Hậu cười nói: "Bọn họ tự nhiên không dám chậm trễ hoàng tử, là thiếp không yên lòng, không hỏi một câu trong lòng không yên ổn.

Làm bệ hạ chê cười."
Tề Đàm không vui: "Cưng chiều hắn như thế, tương lai như thế nào thành người?"
Hoàng Hậu không lắm để ý mà cười cười, nói: "Trên hắn còn mấy cái ca ca, tài hoa gì chứ, thần thiếp chỉ mong Tiểu Ngũ lớn lên mạnh khỏe là được."
"Lời nói không thể nói như vậy."
Sợ Hoàng Hậu hiểu nhầm, Tề Đàm vội vàng sửa lại, "Dự Nhi lớn lên giống mẫu hậu nó, nếu không có tài hoa, ngày sau cũng chỉ có thể dựa vào thân phận cưới vợ."
Hoàng Hậu: "..."
—— ta nghe ra, ngươi là đang chê ta xấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui