3.
Kỳ Tẫn Tu luôn đi sớm về trễ, số lần chạm mặt cũng ngày càng ít đi.
Có lẽ vì thế nên dần dà Vương phi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sáng sớm ta đã đến Thiên Phủ Lâu uống trà, nghe được tin liền vội chạy về vương phủ, vừa vào cửa đã chạm mặt Kỳ Tẫn Tu.
“Mẫu thân muốn gặp cô.”
Bởi vì vội chạy về nên trên người ta vẫn còn thoang thoảng mùi trà, đầu tóc cũng hơi rối.
"Được, để ta đi tắm rửa thay y phục trước."
Kỳ Tẫn Tu nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn ta một lúc rồi mới khẽ thở dài nói: “Ta sẽ đợi cô.”
Tim ta như bị b.ó.p ng.h.ẹ.t, bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo như điêu khắc bị ánh nến tối mờ bao lấy, đôi mắt như được bao quanh bởi một vòng ánh sao lấp lánh.
Trong mắt hắn lại lộ ra vẻ thờ ơ và bất đắc dĩ…
Chắc là để đối phó với Vương phi nên hắn mới đến đón ta nhỉ.
Ta nhẹ nhàng hành lễ rồi cùng hắn đi vào viện.
Hắn không vào trong mà chỉ đứng ở sân trước, chỉ đứng đó chờ ta tắm gội thay y phục.
Khoác lên mình bộ váy vân cẩm màu lam đoan trang rồi chải chuốt mái tóc rối, những chiếc trâm cài va chạm với nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
Khi Kỳ Tẫn Tu quay sang nhìn ta, trên môi lại hiện ra một nụ cười hiếm thấy.
“Có chút giống A Hòa.”
Nụ cười trên mặt ta dần hạ xuống.
Biết là hắn đang khen ta, nhưng trong lòng ta vẫn có chút khó chịu, cũng không biết là vì thương hại bản thân hay do bị ảnh hưởng bởi giấc mơ kia nữa.
Ta cụp mắt xuống, nhớ lại mình không nên có những suy nghĩ như vậy.
“Xin lỗi.”
Hắn thu lại nụ cười, dường như cũng đã nhận ra lời nói của mình không ổn.
Suy cho cùng thì ai lại muốn làm thế thân cho người khác chứ, dù cho hai ta cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa…
Ta mỉm cười, đi đến bên cạnh hắn.
Vương phi thích yên tĩnh, quan hệ giữa bà và Tuyên Ninh Vương cũng không được nồng nhiệt lắm.
Bình thường thì trong phủ cũng không có gì náo nhiệt, nhưng trong yến tiệc Vương phi tổ chức hôm nay lại vang lên âm thanh nhạc cụ.
“Đến rồi”
Vương phi ngồi trên ghế chủ tọa, vẫn như trước đây, trang nhã và sang trọng như một đoá sen trắng, tinh tế và thanh cao.
Chắc là Kỳ Tẫn Tu ít nhiều cũng bị bà ảnh hưởng nên tính tình của hắn luôn có chút lạnh lùng.
Ta thì xưa giờ vẫn kín đáo hướng nội, người khác không hỏi thì ta cũng không biết nói gì.
Vương phi hỏi một câu ta liền đáp một câu, sau cuộc trò chuyện giản dị thì trong phòng chỉ lưu lại tiếng nhạc êm dịu.
Kỳ Tẫn Tu ngồi bên cạnh, luôn gắp đồ ăn cho ta, nhưng chính mình lại rầu rĩ uống rư.ợ.u.
“Tính của con cũng rất hợp với ta đấy, không giống người đó, cứ nhảy nhót lung tung, ồn ào.”
Vương phi bỗng nhiên nói ra câu này.
Kỳ Tẫn Tu nhấc ly rượ.u lên, tay khựng lại rồi khẽ nhíu mày.
Vậy thì, ‘người đó’ là A Hoà đúng không?
Dù ở đâu hay là ai thì nàng ta vẫn luôn được người khác yêu mến, nghe Vương phi nói vậy thật ra ta cũng hơi ngạc nhiên.
Sau một khoảng lặng, Vương phi lại tiếp tục nói.
“Nếu con đã vào Vương phủ thì từ nay về sau Tuyên Ninh thế tử phi chỉ có một và cũng chỉ có thể là con.
Ta sẽ không giao vị trí này cho người không xứng đáng.”
Lời này cũng không biết là đang nói cho ta nghe hay là nói cho người khác nghe.
Ta gật đầu đáp lại.
Im lặng một hồi, Kỳ Tẫn Tu không biết đang nghĩ gì liền một hơi uống hết ly rượ.u trong tay rồi lảo đảo đứng dậy.
“Mẫu thân, hài nhi xin phép về trước.”
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cùng chút hơi men, ta giả vờ đỡ lấy hắn.
“Đi cùng nương tử của con đi.”
Vương phi ra lệnh cho hắn, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm ta.
Kỳ Tẫn Tu dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của ta, lôi ta đi cùng.
Đồ ngốc cũng nhìn ra là Kỳ Tẫn Tu đang giận Vương phi.
“Điện hạ, ta có thể tự về được.”, Mắt thấy Kỳ Tẫn Tu đi vào trong viện của ta, ta lên tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hắn giật mình, im lặng một lúc.
Gió đêm thổi qua áo bào hắn mới đột ngột quay người.
Gương mặt lạnh lùng của hắn không còn mùi rượ.u nồng nặc như trước nữa mà thay vào đó lại nhuốm một chút đau thương và phẫn nộ.
“Cô có biết nàng ấy đi đâu không?”
Ta ngẩn người, gió đêm có chút lạnh.
Người mà hắn gọi là ‘nàng ấy’ nhất định không phải ai khác ngoài A Hoà.
“Không biết.”
Đêm đó đi vội, chúng ta còn không có thời gian để nói chuyện.
“Nếu không phải vì cô thì tại sao A Hoà lại bỏ đi chứ?”
Hắn nói một cách giận dữ, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra bấy giờ đều là do ta mà ra.
Sống mũi ta cay lên.
Đá.n.h đ.ậ.p, c.h.ử.i rủ.a ta đều đã trải qua, nhưng ta vẫn không thể nào chịu oan được, ta chớp chớp mắt để nước mắt mau khô.
“Là nàng ta muốn đi, là nàng ta không muốn quay về, ngài không tìm thấy nàng ta là việc của ngài, tại sao lại nổi nóng trách ta chứ?”
Nếu có thể, ta cũng chưa từng nghĩ tới việc bước chân vào Tuyên Ninh Vương phủ, chưa từng muốn cản trở việc tốt của hắn ta.
Câu nói “Ngài chẳng là cái thá gì trong lòng A Hoà” suýt chút nữa đã nói ra, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn thì lời nói bên miệng vẫn là nuốt xuống lại.
Hắn lại nhìn ta dò xét một lúc lâu, cuối cùng không nói gì thêm lại tiếp tục tiến vào viện của ta, bước chân ngày càng nhanh hơn.
Ta có chút khó hiểu, vội vàng đuổi theo.
Vào đến sân, hắn kêu hạ nhân đem rượ.u lên, không nói chuyện cũng không thèm nhìn ta, cứ thế một mình uống rượ.u, tâm trạng cũng nặng nề.
Ta cũng chả muốn nói nhiều với hắn, tuy là hiện tại ta đang nương tựa vào hắn nhưng cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh (*).
(*) Mặt nóng dán mông lạnh ám chỉ việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Chỉ ngồi ở gần đó chờ hắn uống say rồi gọi người đưa hắn về.
Đến khi ta mệt đến mơ màng sắp ngủ thì bình rượ.u rơi xuống đất, vụn gốm văng ra khắp nơi.
Ta nhanh chóng bừng tỉnh, Tiểu Chiêu cũng cuống quít đi vào trong.
Kỳ Tẫn Tu cuối cùng cũng say, ngủ gục xuống bàn.
“Tiểu Chiêu, đi gọi vài người đến đưa thế tử về.”
Tiểu Chiêu ban đầu rất vui vì cuối cùng Kỳ Tẫn Tu cũng đến viện của ta, nhưng khi nghe câu này, em ấy thất vọng lên tiếng:
“Á? Điện hạ không ngủ ở đây ạ?”
Ta lắc đầu rồi ra hiệu cho em ấy đi gọi người.
Tâm trạng của hắn hôm nay không tốt, chạy đến đây để uống rượ.u nhưng chắc là sẽ không muốn ngủ lại đây.
Nếu ta tự ý quyết định thay hắn thì sợ là hắn sẽ khó chịu.
Tiểu Chiêu miễn cưỡng rời đi.
Bình rượ.u bị tràn đổ ướt ống tay áo hắn, ta nhìn một lúc, không đành lòng liền lấy khăn tay lau sạch cho hắn.
“A Hòa…”
Vừa chạm vào tay áo, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Ngay cả khi say hắn vẫn nghĩ đến A Hoà.
Ta thở dài, cẩn thận lau sạch cho hắn.
“A Hòa…Nàng đã quay về…”
Không biết khi nào, hắn mơ màng nhìn chằm chằm ta, có lẽ đã đã nhận nhầm ta thành A Hoà.
“Ta là Tô ngữ.”
Ta rút lại khăn tay rồi tránh ra xa khỏi hắn, thực ta ta và A Hoà cũng có vài điểm khá giống nhau, nhưng nếu là người quen thì chắc chắn có thể dễ dàng nhận ra chúng ta hoàn toàn khác nhau.
Kỳ Tẫn Tu như không nghe thấy, đột nhiên vươn tay ra kéo ta lại.
Hắn đứng dậy và ta ngã vào lòng hắn.
“A Hoà, nàng đã đi đâu vậy?”
Hơi thở nồng nặc mùi rượ.u phả vào tai ta, giọng nói ấm ức đến đau lòng.
Ta đẩy tay hắn ra, loạng choạng thoát khỏi vòng tay hắn, trâm cài cũng rơi xuống đất vì giãy dụa.
“Ngài nhìn cho rõ, ta là Tô Ngữ.”
Người trước giờ luôn ăn nói nhỏ nhẹ như ta khi hét to như vậy cũng khó tránh mà run rẩy.
Kỳ Tẫn Tu ngây người, ánh mắt như không đáy nhìn ta một hồi lâu.
Cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào, Tiểu Chiêu dẫn theo hai người hầu vào trong, Kỳ Tẫn Tu cũng tỉnh táo hơn và cuối cùng cũng nhận ra ta.
Hắn đỡ trán, giọng nghẹn lại.
“Đêm nay ta ở lại đây.”
Hắn xua tay đuổi Tiểu Chiêu và những người khác đi rồi quay lại nói với ta.
“Đây là lệnh của mẫu thân.”
Ta hiểu, khó trách hôm nay hắn lại đến viện của ta uống rượ.u.
E là chúng ta vẫn khó trở thành một cặp phu thê ‘nước sông không phạm nước giếng’, thế nên vẫn phải tiếp tục giả vờ thế này vậy.
Ta sai người thu dọn đống lộn xộn trong phòng, bảo Tiểu Chiêu trải thêm hai cái chăn.
Hạ nhân đỡ hắn lên giường rồi thu dọn sạch sẽ mọi thứ.
Ta trải thêm một tấm nệm trên sàn, định là sẽ qua đêm như vậy.
Hắn thì lại không hề khách khí, vừa nằm xuống đã thở đều đều.
…
Sáng hôm sau, ta bị giọng nói của Tiểu Chiêu ngoài phòng đánh thức.
“Thế tử phi, Vương phi tới rồi.”
Tim bỗng đập nhanh thình thịch, e là Vương phi đến kiểm tra xem đêm qua ta và Kỳ Tẫn Tu có chung giường với nhau hay không.
Nhìn lên, Kỳ Tẫn Tu vẫn đang ngủ ngon lành.
Ta vội vàng thu dọn chăn đệm trên mặt đất rồi cởi y phục khoác ngoài đã mặc đêm qua xuống.
Mấy người bên ngoài dường như không chờ được nữa, tay đã đặt lên trên cánh cửa.
Ta đứng trước giường cố giữ bình tĩnh, nghĩ cách giải thích để vừa không ảnh hưởng đến Kỳ Tẫn Tu, vừa đối phó cho qua chuyện.
Ngay trước khi cánh cửa mở ra, một bàn tay ôm lấy eo ta như dây đằng, một hơi thở ấm áp phả vào, mạnh mẽ kéo ta về phía sau, sau đó ta lại ngã vào một vòng tay ấm áp.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng nói Tiểu Chiêu đã vọng tới.
“Thế tử phi…”
Ta quay lưng về phía trước nên hoàn toàn không thể nhìn thấy ai đã đi vào, nhưng chắc chắn cũng không ít người.
“Còn chưa tỉnh đâu, đợi hai đứa tỉnh hẳn rồi bảo đến thỉnh an sau.”
Người ta run lên, giọng nói Vương phi hình như có chút hài lòng.
Tim ta đập như trống trận, đây là lần đầu ta làm một việc xấu hổ như này.
Sau khi cánh cửa khép lại, vòng tay đang ôm lấy eo ta mới buông ra.
“Tình huống bất khả kháng, xin lỗi.”
Kỳ Tẫn Tu ngồi dậy, hơi men còn lưu lại khiến hắn có chút yếu hơn, giọng nói hơi khàn, chắc là đang khát nước.
Không có trà nóng, ta chỉ có thể rót trà lạnh cho hắn.
Cũng không biết hắn đã tỉnh từ lúc nào, dáng vẻ vội vã cởi y phục tháo thắt lưng vừa rồi của ta thật sự rất khó coi.
Khi đã hồi phục lại một chút hắn mới tiếp tục nói: “Họ không cho ta đi tìm A Hoà, mong cô che đậy giúp ta một thời gian.”
Giả vờ chung giường với ta suy cho cùng cũng để che đi tai mắt người khác mà thôi.
Có lẽ việc hắn làm đã bị Tuyên Ninh Vương và Vương phi phát hiện.
Tuyên Ninh Vương cực kỳ coi trọng thể diện, Kỳ Tẫn Tu đã cưới ta nhưng bên ngoài lại tìm kiếm đích muội của ta, việc này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ tổn hại đến danh dự.
Đương nhiên, ông ta sẽ không để hài nhi của mình cư xử một cách không đúng đắn như vậy.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.
Vì bây giờ đang sống dựa vào hắn nên làm một số việc cũng là điều đương nhiên..