Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

“Cầu ngươi?”

Ha ha.

Ngọc Hữu Đường vo viên tờ giấy rồi ném đi thật xa, sau đó lập tức giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào Bích Đường: “Không cho phép nói cho hắn biết, bằng không khấu trừ lương tháng.”

“...Ặc, được, nhất định không nói!” Bích Đường giơ tay thề thốt, rất biết thời thế gật đầu.

Ngọc Hữu Đường bị thái độ tự đắc của Tạ Thái phó chọc cho tức điên.

Hắn tin chắc rằng, dù tư lịch (tư cách và sự từng trải) còn kém, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có nhiều năm học thức (học vấn+kiến thức), năng lực tiềm ẩn của con người vốn đều là bị ép bức mà phát ra.

Được, ta ép....

Đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, trong vòng mười năm ngày, Ngọc Hữu Đường cũng không chỉ có ăn ngủ, mặc dù hắn hết ngồi lại nằm trong cung Thái tử, có vẻ ung dung thản nhiên, nhưng từng phong thư tự tay hắn viết đã được phân phát đến tay từng người phụ tá.

Lúc trước hắn dùng chiêu “Tà thuyết mê dân hoặc chúng” đắc tội với nhiều người, trong mắt người ngoài đồng lõa lớn nhất chính là Đào thiếu chủ Đào gia Đào Viêm. Kết quả là, Đào viêm gần đây thu liễm chút ít, chỉ ở trong tửu lâu sai phái hạ nhân, thuận tiện chú ý hành động của quan lại phía Phương đảng.

Quan lại mà, ngoài thượng triều thì không phải là uống rượu xã giao, đi dạo thanh lâu thì còn làm cái gì nữa.

Mà tên và chân dung của những người này đều đã đưa cho Đào thiếu chủ.

Hửm?

Ngươi hỏi Thái tử quen được nuông chiều của chúng ta ngoại trừ lên lớp cơ hồ hầu như không bước chân ra khỏi cửa thì làm sao mà biết những quan viên này dài ngắn thế nào sao?

Ắc, bản thân Thái tử đương nhiên cũng chưa từng thấy, thậm chí cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy kình địch ghê gớm nhất của mình, Phương Thủ phụ.

Vì vậy chỉ có thể đem những danh sách Thái phó vẽ trước kia đưa cho hắn...

Ta muốn trốn tránh ngươi cả đời, kết quả không ngờ bất kì thời điểm nào cũng không quăng nổi.

Ngày đó, thời điểm Ngọc Hữu Đường sao chép vẽ lại bản danh sách, một mặt chán ghét không bằng lòng, một mặt tự trấn an bản thân: lấy đại cục làm trọng, lấy đại cục làm trọng a!

Đào viêm nhận được chân dung, lập tức triển khai kế hoạch hành động, bắt đầu thăm dò.


Tham dự vào kế hoạch còn có Nghiêm Chính Bạch tiểu huynh đệ, hắn từ trước đến nay vẫn luôn có giao tình tốt cùng với các danh kỹ thanh lâu, cho nên bên phía thanh lâu tự nhiên là do hắn phụ trách.

Ngoài ra còn có Từ Giai, Dương Trình Hòa, Thẩm Hiến.

Phụ thân của Thẩm Hiến là Binh bộ Thị lang, mỗi ngày đều phải vào thượng triều, gần gũi với Hoàng thượng nhất cũng là thuận tiện... kết tội nhất.

Còn hai người còn lại, tạm thời cũng không cần phải dùng đến.

Bởi vì mục chính trước mắt chính là...bắt nhược điểm!

Sau đó để phụ thân của Thẩm Hiến tấu sớ vạch tội!

Vạch tội ai thì không cần biết, ngươi bắn ta một phát, ta liền bắn lại, đưa ta một cành đào, ta liền lấy Quỳnh Dao báo đáp.

Từ xưa đến nay chính là cái đạo lý này.

Thẩm Hiến đem chuyện này nói với cha hắn, quanh năm bị Phương đảng chèn ép, bỉ ổi bắt nạt, Thẩm Thị lang cực kỳ hưng phấn, kích động muốn thử, bày tỏ ý tứ muốn phân ưu vì Thái tử điện hạ!

Chẳng mấy ngày sau, khi lâm triều, Binh bộ Thượng thư trở thành cái cào đầu tiên.

Người kết tội lại chính là thuộc hạ của hắn, Thẩm Thị lang.

Lý do là: Bệ hạ ơi, Binh bộ Thượng thư* không ngờ lại dám đem khối ngọc đeo thắt lưng ngài ban thưởng thưởng cho một kỹ nữ. Lại nói Thượng thư đi, tuy rằng đã quá năm mươi, nhưng bảo đao (:)), haha bảo đao) vẫn chưa già, tinh lực có thừa, đi tìm thì cũng chả ngại gì, chúng ta đều có thể lý giải. Thế nhưng lại còn mặc quan bào đi thanh lâu, lúc cao hứng lại còn đem đồ vật ngự tứ đem thưởng cho kỹ nữ, vậy thì đúng là không được rồi đúng không hả Hoàng thượng? Hoàng thượng, người thấy có phải như vậy không?

*Thượng thư là chức quan đứng đầu một trong 6 bộ, phía dưới có Thị Lang, vv...

Thượng thư thấy sắc mặt thánh thượng ngày càng biến đổi, mồ hôi lạnh đã sớm chảy tòng tòng, hắn lúc này mới nhớ lại, đêm qua uống say, thuận đường đi Thính Hương các một chuyến.

Sau khi cùng một mỹ kiều nương làm chuyện xxx, cô gái nhỏ kia ngắm nghía thắt lưng ngọc một hồi, rồi thổi gió bên tai, đại nhân~ cho ta cái này nha~, sau đó, không có sau đó, hơi thở mềm nhẹ như hoa lan, hắn như bị ma nhập quỷ ám vào.

Chẳng ngờ được lại bị người tóm được khuyết điểm!

Thượng thư nắm chặt ngọc hốt (xem phim thấy mấy lão đại thần cầm miếng ngọc xanh trong tay đúng không, chính nó, có nó mới được vào triều) trong tay, để tránh tiếp tục run rẩy, tiến lên một bước, gầm lên giận dữ: "Thẩm Thị lang! Ngươi chớ có ăn nói bừa bãi, có chứng cứ không!"


Thẩm Thị lang bị hét vào mặt nhưng vẫn ung dung, tiếp tục hạch hỏi: "Nếu Thượng thư đại nhân đã tuyên bố là hạ thần ăn nói bừa bãi, vậy thì mời đại nhân lấy ra đây cho mọi người cùng xem?" Ánh mắt hắn lại tìm tòi, đảo qua đảo lại trên người Thượng thư: "Ồ, thần nhớ là bình thường Thượng thư thích nhất đeo thắt lưng ngọc đấy, sao hôm nay lại không thấy đeo?" (giải thích chút, mọi người xem phim cũng thấy mấy ông này thích nhất là vạch tội nhau, lúc vạch tội thì một người chửi, một người đáp lời nhưng lúc nào cũng thông qua người trung gian là hoàng thượng ((:, nên Thẩm Thị lang xưng "thần" là xưng với hoàng thượng)

"Ta, ta hôm nay quên mất!" Ngọc hốt của Thượng thư đại nhân ngày càng rung đến lợi hại, không biết là vì tức giận hay là do sợ hãi: "Bản quan dùng cái kia nhiều rồi, giờ đổi cái khác cũng không được hả?"

"Ồ, hóa ra là Thượng thư dùng đồ ngự tứ nhiều quá rồi nên chán ha," Thị Lang mồm mép khác hẳn ngày thường, bản lãnh nắm thóp bỗng chốc đạt lên một tầng cao mới: "Bằng không thì thế này đi, để một tiểu thái giám đến phủ đại nhân, giúp ngài ấy mang tới, đề phòng ngừa vi thần vu hại (vu cáo+hãm hãi), có được không?"

Hoàng thượng từ đầu đến cuối vẫn làm ra vẻ thích thú ngồi xem kịch hay gật đầu, vội kêu một vị công công tới: "Được được được, Tiểu Sách Tử, người đến quý phủ* của Thượng thư nhìn một cái! Nhanh lên!"

*quý phủ: cách gọi kính trọng nhà của người khác

Nhìn theo hướng Sách công công đi, trước mắt Thượng thư đại nhân tối sầm lại, lảo đảo suýt ngã, sau đó giương ánh mắt đáng thương nhìn về phía Phương Thủ phụ đứng ở hàng đầu tiên.

Phương Thủ phủ liếc lại hắn một cái, nghĩ thầm vẫn là nên bảo vệ kẻ này.

Hơi bước lên trước, tố (tham dự vào, ý kiến) tấu: "Hoàng thượng, thần có lời muốn hỏi."

"Ái khanh cứ việc nói ra." Hoàng thượng ngồi đợi kết quả, cảm thấy khá tẻ nhạt.

"So với Thẩm tướng quốc, Thị Lang đại nhân từ trước đến giờ thanh cao đoan chính liêm khiết, càng không bước chân đến nơi yên hoa ngõ liễu. Tại sao lại từ danh kỹ thanh lâu biết được việc này?"

Ý tứ là, nghi ngờ là có vu án giá họa a!

Ngọc Hữu Đường đã lường trước lão hồ ly sẽ giở ra trò này, đã chuẩn bị tốt đáp án sẵn cho Thẩm Thị Lang từ trước.

Thẩm Thị Lang lúc này chỉ cần đọc thuộc lòng kịch bản: "Bệ hạ, nói ra thì thật xấu hổ. Hạ nhân trong phủ hạ quan, trùng hợp là đêm qua cũng đến Thính Hương các tìm thú vui, sáng sớm lúc trở về, nghe thấy vài kỹ nữ cười nói ở đại sảnh, một người trong đó đang giơ thắt lưng ngọc mà Thượng thư đại nhân dưa cho nàng mà khoe khoang, nói là đồ mà Hoàng thượng tứ thưởng. Hạ nhân này rất ngạc nhiên với nghi ngờ, lại thấy thắt lưng ngọc này quả thật không tầm thượng sợ rằng đúng là vật Hoàng thượng ban thưởng, liền bỏ ra số tiền lớn chuộc về đưa cho thần xem. Thần nghe thế thì cực kỳ tức giận, nên đã phạt tên hạ nhân dám làm trái phủ quy, bắt hắn tự bỏ tiền công để chuộc lấy thắt lưng ngọc này."

Thị Lang nói tới đây, nở nụ cười khéo léo, sau đó trong anhs mắt của mọi người, chậm rãi từ trong tay áo lớn lấy ra thắt lưng ngọc kia, giơ lên bằng hai tay, hướng về phía Hoàng thượng quỳ lạy thành khẩn: "Vi thần hôm nay mang vật này trả lại thánh thượng, chỉ là sợ sau này sẽ có thêm người khác khinh nhờn..."

Trong triều, Phương đảng đồng loạt ngẩn ra, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ.

Quá ghê gớm, câu trả lời này quả thực không chê vào đâu được, chưa kể tìm đồ mang trả lại Hoàng thượng lại còn phạt hạ nhân đi thanh lâu để tỏ rõ liêm khiết công chính.


Quan trọng nhất là, cho Thượng thư đại nhân... Một đòn tuyệt sát!

Đúng lúc này, Sách công công cũng về đến trong điện, kết quả mang về tất nhiên là, lục không thấy.

Thượng thư đại nhân hoàn toàn sụp đổ, tay chỉ vào khuôn mặt bình thản của Thẩm Thị lang: "Bệ hạ, hắn vu oan vi thần, trộm thắt lưng từ phủ vi thần dồn hết tâm trí bịa đặt lý do giá họa cho thần!"

Thẩm Thị lang chẳng để ý đến, chỉ nói: "Cũng không phải là không có người làm chứng... Chỉ là kỹ nữ dân gian, khó có thể đưa đến nơi thanh nhã. Thần có thể ngay lập tức hạ lệnh đưa các nàng đến Đốc Sát Viện hậu thẩm, thị phi minh bạch hỏi cái biết liền!"

"Không cần," Hoàng thượng cự tuyệt đề nghị của hắn, đột nhiên nhìn về phía Thái phó đại nhân đứng hàng đầu tiên từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc, nói: "Tạ ái khanh, không biết ngươi đối với việc này có kiến giải (cách nhìn, quan niệm) gì không?"

Tạ Thái phó hạ mi, nhã nhặn nói: "Hạ quan người nhỏ lời nhẹ, việc này vẫn là tự bệ hạ quyết định thôi."

Nghiễm nhiên một bộ dáng không quan tâm, thái độ rõ ràng.

Hoàng thượng thu tầm mắt, nhẹ nhàng chầm chậm nói: "Tuổi trẫm cùng với Thượng thư ái khanh cũng không chênh lệch nhiều, cũng không muốn xử phạt nặng, ngươi, trí sĩ** đi thôi..."

** trí sĩ: ý tứ của hoàng thượng "Vẫn là nên chủ động từ quan về nhà làm càn, làm bừa đi thôi ."

(** là tác giả tự chú thích, còn lại '(), *' thì là đều tự mình chú thích hen (: , mọi người thấy đọc ảnh hưởng thì cứ bảo, sau này không thêm vào nữa)

= . . =

Ngày hôm ấy, sau khi lâm triều, Thẩm Thị lang vinh quang thăng chức, lên làm Bộ Binh Thượng thư, trở thành tân chủ nhân của Binh bộ, từ đó rót một luồng khí trong sạch liêm khiết vào lục bộ.

Thẩm gia sau một thời gian bị bỏ bê quên lãng, danh tiếng bỗng chốc vang xa, quan lại trong triều cũng càng ngày càng để ý nhiều hơn đến vị công thần khai quốc suýt nữa thì bị quên lãng... Hậu nhân (con cháu) Thẩm tướng quốc.

Mà thế lực phân chia ẩn náu trường kỳ trong lục bộ của Phương Thủ phụ tất nhiên là bị tổn thất một phần.

Nghe nói, Phương Thủ phụ ở nhà suýt nữa thì nghiến gãy cái răng bạc vừa mới nạm.

Lại nói Thẩm Hiến, cũng vì phụ thân trở thành quan tam phẩm, từ ất ban chuyển đến giáp ban, trở thành bạn cùng lớp Ngọc Hữu Đường.

Giáp ban thì nghĩa là gì a, có nghĩa là sau này sẽ được trực tiếp tiến cử vào Hàn Lâm Viện nha!

Cùng lúc đó, nơi yên hoa ngõ liễu chốn kinh thành lại xuất hiện một ngôi sao mới Nhiễm Nhiễm, giá trị con người thẳng một phát lên vạn lạng. (phiên dịch: một đêm 10 nghìn lượng nhen ((: )

Ngôi sao mới nổi này một đường cung tiễn (cung kính,kính cẩn) tự thân tiễn một vị công tử thanh nhã tuấn tú đến tận cửa Thính Hương các, vung khăn một cái, mỉm cười e thẹn: "Đa tạ Nghiêm công tử vì ta làm thơ~"


Thiếu niên tuấn dật (thanh tú, anh tuấn, tài trí hơn người) khẽ mỉm cười, hữu lễ nói: "Không cần phải nói tạ ơn, cô nương giúp đỡ bỉ nhân trước, làm thơ cho cô nương chỉ là để báo đáp."

= . . =

Thời điểm nhận được hồi âm của Thẩm Thượng thư cũng chính vào ngày cấm túc cuối cùng của Ngọc Hữu Đường.

Mở thư ra, trong thư mở đầu bằng một đống từ ngữ khách khí: Thái tử điện hạ quả nhiên trí dũng vô song, quyết định thắng lợi cuối cùng vân vân mây mây đối với Thẩm gia có ân, hạ quan cùng khuyển tử cảm kích vô cùng mây mây vân vân.

Toàn lời vô dụng, Ngọc Hữu Đường đọc nhanh như gió, đến cuối cùng cũng tìm được câu quan trọng nhất:

Bè đảng còn sót lại của Phương Thủ phụ trong Binh bộ không chủ động trí sĩ, hạ quan đành dịu dàng khéo léo sa thải.

Không lưu lại mống nào.

Sau này nếu Thái tử điện hạ có lời dặn dò, hạ quan quyết không chối từ!

Đến lúc này, Thái tử điện hạ của chúng ta cũng coi như có thế lực của mình trong triều rồi, thế lực Thẩm gia.

Tuy rằng có hơi yếu chút, nhưng thế cũng là đã tiến bộ không ít rồi.

Chí ít trong triều cũng có Thái tử đảng, ừ ừ!

Ngọc Hữu Đường cực kỳ kích động, tự nhiên cũng cực kỳ cẩn thận, nhiệt tình ân cần viết thư hồi âm, trong thư nói không phải nguyên nhân từ bản thân mà là do Thẩm tướng quốc trên trời có thiêng, phù hộ hòn ngọc quý Thẩm gia không bị long đong, kèm theo một phen thân thiết thăm hỏi cùng chân thành chúc mừng với Thẩm gia! (vừa chửi người ta xong (: )

Sau đó, phía cuối thư, Ngọc Hữu Đường viết xuống một câu: Ngày đó, lúc ngươi dâng tấu, Thái phó có phản ứng gì?

Câu này viết ra cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ giống tiểu hài tử sau khi làm được việc, rõ ràng không nhịn nổi, rồi lại giả vờ không quan tâm... Hướng về phía trưởng bối vẫy đuôi khoe công, cầu khích lệ cầu biểu dương.

Sau khi viết xong, cực kỳ nhanh chóng đem tờ giấy kia gấp lại, nhét vào phong thư, sợ bị người khác nhìn thấy.

Ở một bên mài mực, Bích Đường đã liếc trộm đọc xong toàn bộ lén lút thở dài một hơi: Điện hạ a, sao ngài phải khổ như vậy chứ?

Chiều hôm ấy, Trầm đại nhân làm việc vốn sấm rền gió cuộn, cho rằng Thái tử điện hạ muốn biết phản ứng của Thái phó đại nhân là vì có ý định muốn thu thập người này vào Thái tử đảng. Hiêu suất phi thường mà lại vô cùng tàn khốc viết ba chữ: Không phản ứng.

Đùng!

Ngọc Hữu Đường cầm tờ giấy hồi âm trong tay, lại vo thành viên, dùng sức ném ra ngoài.

Nhắm mắt làm ngơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận