Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Tiểu Thiên bụng đói quyết định rời khỏi phòng Thần Vũ ra ngoài tìm thứ gì đó lót dạ. Nàng xuống sảnh, vẫn còn rất nhiều người đang chơi cờ, nhìn xung quanh cũng không thấy Đỗ Kỳ đâu. Bên ngoài trời đã bắt đầu tắt nắng, Tiểu Thiên hít một bụng không khí trong lành, ghé vào tiệm mì gọi tô đặc biệt, ngồi húp xì xụp. Cổ đại, không khí và thức ăn chính là tốt nhất.

Đang húp dở nước dùng thơm lừng, Tiểu Thiên phát hiện dáng người quen thuộc ở phía đằng xa. Không phải Đỗ Kỳ thì còn ai, hắn đi đâu nhỉ? Nàng đặt vội tô mì xuống bàn, đưa bạc rồi nhanh chóng bám theo.

Tiểu Thiên vừa chạy về hướng Đỗ Kỳ, vừa không ngừng í ới gọi: “Đỗ Đỗ, Đỗ Đỗ,…Đỗ…Đỗ…Đỗ…Kỳ!”

Cuối cùng cũng thành công gọi Đỗ Kỳ dừng lại.

“Sao đệ lại ở đây?” - “Sao huynh lại ở đây?”

Cả hai đồng thời hỏi nhau.

Tiểu Thiên cũng không cần Đỗ Kỳ trả lời, nàng vỗ vai hắn cười hớn hở:

“Vừa hay ta đang muốn đi dạo quanh đây, đi thôi!”.

Đỗ Kỳ khựng lại: “Không được. Ta không đi với đệ!”.

“Tại sao?” – Tiểu Thiên lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ta còn có việc.” – Đỗ Kỳ nói xong lật đật sải bước.

Tiểu Thiên vẫn một mực dính lấy hắn. Nàng đang buồn chán nên nhất định sẽ không buông tha cho Đỗ Kỳ dễ dàng như vậy.

“Huynh có việc thì cứ đi, coi như ta là thuộc hạ đi theo giúp đỡ huynh”.


“Không được” – Đỗ Kỳ gắt lên.

Tiểu Thiên có chút tức giận, nàng hậm hực kéo Đỗ Kỳ lại gần, thủ thỉ đe dọa:

“Nói cho huynh biết một bí mật. Trên đời này có lưu truyền một quyển sách cổ ghi lại những món ăn độc nhất vô nhị. Món nào món nấy đều hết sức thơm ngon, thế gian cũng chỉ được vài người có cơ hội thưởng thức. Vừa hay quyển sách đó lại nằm trong tay ta. Nếu không ta làm sao biết nhiều món như thế. Vốn dĩ định truyền lại cho huynh, nhưng bây giờ thì không! không! không!”.

“Ấy ấy” – Đỗ Kỳ nhào tới bịt miệng Tiểu Thiên, đợi cho nàng không phát ra âm thanh nữa mới bỏ tay xuống, dáng vẻ vô cùng khó xử.

“Ta…đệ…”

Lời nói của Tiểu Thiên thật sự thu hút hắn. Nếu như bỏ lỡ cơ hội được nhận sách hay, hắn sẽ nuối tiếc cả đời. Đỗ Kỳ lưỡng lự hồi lâu cuối cùng tặc lưỡi đưa ra quyết định:

“Đệ theo ta cũng được, nhưng đệ phải hứa không nghịch phá, đến nơi thì ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đợi ta xong việc sẽ đưa đệ đi chơi”.

Tiểu Thiên đương nhiên gật đầu ngay tắp lự. Nàng cười thầm trong bụng, Đỗ Đỗ ca quả nhiên dễ dụ, a ha ha.

Tiểu Thiên đắc ý chắp tay sau lưng đi theo Đỗ Kỳ. Hai người trong chốc lát đã đến một nơi gọi là: Ngưng Bích Lầu.

Chỉ đứng trước cửa lớn đã nghe truyền đến tiếng đàn hát rộn rã, người ra người vào tấp nập. Bên trong vô cùng rộng rãi, giăng lụa kết hoa khắp các cột trụ, lan can. Vô số đèn lồng nhiều màu sắc lung linh ánh nến. Chính giữa có một sân khấu lớn, các cô nương đang biểu diễn những điệu vũ vừa uyển chuyển vừa cuốn hút, phía sau có cả ban nhạc đủ loại đàn, sáo. Xung quanh bao gồm phía dưới lẫn trên lầu có rất nhiều người vừa uống rượu vừa thưởng thức.

Sự náo nhiệt diễn ra trong không gian tràn ngập ánh nến rực rỡ làm cho Tiểu Thiên vô cùng hứng thú, cổ đại chưa có đèn điện lại khiến cho nó có một tư vị rất riêng.

Tiểu Thiên bị những thứ ở đây thu hút, mắt đưa chân chạy lăng xăng khắp nơi.

“Tiểu công tử, mới đến lần đầu phải không?”


Một nữ nhân phấn son dày cả lớp trên mặt, dáng người beo béo tầm khoảng hơn bốn mươi, niềm nở đến bên Tiểu Thiên cười hỏi.

Tiểu Thiên lần đầu tiếp xúc với nữ nhân lạ ở cổ đại, có tật giật mình, nàng rút vội chiếc quạt xếp đang giắt ở thắt lưng, xòe quạt che trước ngực, gượng gạo phẩy vài cái rồi nhe răng cười chào lại.

Bà ta niềm nở một tay nắm lấy tay Tiểu Thiên, tay còn lại phẩy phẩy vài cô nương, miệng rối rít:

“Hồng nhi, Mai nhi, mau mau tiếp đón tiểu công tử”.

“Ta…không cần…” – Tiểu Thiên lắp bắp từ chối. Dịch vụ ở đây tốt thật đấy, nàng vừa bước vào đã nhiệt tình đón tiếp thế này. Phong cách rất chuyên nghiệp, nhưng hình như có phần thái quá.

Vài cô nương rất nhanh chóng nhào tới lôi lôi kéo kéo Tiểu Thiên. Nàng còn đang hoang mang không biết ứng phó thế nào thì một giọng nói hào hứng vang vang cất lên sát bên tai:

“Huynh đệ, ngươi cũng tới đây sao?”

Tiểu Thiên xoay người nhìn lại. Nàng phải chớp mắt mấy lần mới định thần được.

“A! Gì nhỉ….tên gì đây nhỉ?”

“Thiên Minh!”

Thiên Minh vỗ vai nàng, trợn mắt nhấn giọng nhắc lại tên hắn. Rồi hắn kéo Tiểu Thiên ngồi xuống bàn, rót nhanh một ly rượu mời mọc:

“Nào nào, uống một ly, ta đã nói chúng ta có duyên mà”.


Tiểu Thiên lấy tay đẩy ly rượu sang một bên, chau mày gắt:

“Không!”

“Uống với ta đi, ta đang rất đau lòng, đang cần tri kỷ để tâm sự!” – Thiên Minh một vẻ mặt khổ sở bày ra.

“Đau lòng?” – Tiểu Thiên cảm thấy nực cười liền hỏi lại.

“Phải phải! Nữ nhân trong lòng ta, cô nương đáng yêu mà ta thích, ta không tìm thấy” – Thiên Minh sầu não uống thêm hớp rượu, gục mặt xuống bàn, cõi lòng tan nát.

Tiểu Thiên hừ một tiếng, dùng quạt giấy nâng cằm Thiên Minh lên để hắn đối diện nàng, sau đó nhếch miệng hỏi:

“Ngươi thất tình liền đi tìm nữ nhân khác uống rượu? Nếu ta là cô nương kia, còn lâu mới thích ngươi”

“Tại sao?” – Thiên Minh nghe vậy không cam tâm hỏi lớn – “Ta có gì không tốt. Ta là thật lòng thích nàng ấy, nàng ấy nhất định cũng thích ta. Ngươi đừng ở đó lớn tiếng ăn chay niệm phật. Ta buồn phiền, tìm vài cô nương uống rượu, cũng không làm ra chuyện gì lớn”.

“Được được, ngươi uống, uống đi!”

Tiểu Thiên đưa mắt nhìn những cô nương đang lả lơi dựa dẫm vào người Thiên Minh, ai nấy váy áo rực rỡ, phấn son lớp lớp, đủ loại mùi hương vấn vít. Nàng khẽ nhăn mặt. Đã thế dựa tên này không đủ còn lấn lướt dựa sang cả nàng.

Tiểu Thiên rùng mình đứng phắt dậy, lùi người vài bước thoát ra khỏi cái bàn nhền nhện.

“Ấy, huynh đệ, mau ngồi xuống!” – Thiên Minh với tay gọi.

“Ai là huynh đệ với ngươi. Cáo từ!” – Tiểu Thiên chống nạnh mắng rồi co chân chạy nhanh về phía cầu thang, hướng lên phía trên.

Nàng đứng nấp vào một góc khuất tương đối ít người qua lại thở phì phì.


Ngoái đầu ra phía ngoài, Tiểu Thiên bây giờ mới nhìn kỹ, nữ thì õng ẹo lả lơi với nam, nam thì xuýt xoa cưng nựng với nữ.

Không lẽ….

Ngưng Bích Lầu này, không phải thanh lâu chứ?

Tiểu Thiên suýt thì hét lên. Nàng đúng là đầu đất, còn tưởng cái rạp hát, hóa ra…Đỗ Kỳ khốn kiếp, việc hắn phải làm là ở đây à? Thảo nào chối đây chối đẩy nhất quyết không cho nàng theo.

Hắn đâu, hắn đâu rồi?

Tiểu Thiên nhớ ra Đỗ Kỳ, vội vàng đi tìm. Nàng cứ né những nơi đông người, rẽ ngang rẽ dọc ngó nghiêng khắp nơi. Đến lúc không còn nhìn thấy ai, không gian trở nên dễ thở hơn, tạp âm cũng biến mất thì Tiểu Thiên mới ngờ ngợ nhận ra có vẻ nàng đã bị lạc trong cái ổ yến oanh này rồi.

“Nàng giúp ta xem xét một chút, nếu có manh mối gì thì lập tức thông báo với Diệp Phi. Tên nàng ấy là Thiên Tuyết”.

Một tiếng nói từ căn phòng cuối hành lang lọt vào tai Tiểu Thiên. Nàng có nghe nhầm không, ai đang nhắc đến nàng? Ngoài gia gia và Nhiên Thanh còn ai biết trên đời này có một Thiên Tuyết?

Tiểu Thiên tò mò đi đến gần.

“Cô nương này là gì của chàng? Rất quan trọng sao?”

Giọng nữ nhân ngọt ngào.

Tiểu Thiên đã đứng sát căn phòng đó.

Một tiếng động mạnh vang lên, kèm theo là cánh cửa mở tung, vạt áo đen lao ra nhanh như cắt, túm chặt lấy cổ Tiểu Thiên, đẩy mạnh nàng vào cột gỗ ngoài hành lang.

Bị bàn tay cứng như gọng thép siết ở cổ, Tiểu Thiên đến một âm thanh cũng không thể phát ra. Mặt từ trắng đã dần chuyển sang đỏ bừng. Đến lúc tưởng như nàng sắp ngạt thở, tên nam nhân mới buông tay, nở một nụ cười khiến người đối diện không rét mà run.

“Ra là ngươi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận