"Cách bùm bùm, cách bùm bùm..."
Tiếng trống bỏi lay động vang lên đều đặn bên tai, âm thanh khó chịu đó cứ không ngừng hỗn loạn, Chu Noãn tức giận mở mắt, là kẻ nào ăn ở không đang quấy rầy giấc ngủ của Nàng vậy, không thấy bà cô mày mệt cả đêm à, bộ tính không cho người khác ngủ sao!!!
" Mân Nhi, Mân Nhi dậy đi con....Vương gia, Mân Nhi dậy rồi kìa." Một giọng nói ôn nhu xen lẫn niềm vui vang lên, đập vào mắt Nàng là một nữ tử có dung mạo thanh lệ nhẹ nhàng. Chu Noãn ngây người chết đứng, Đại mỹ nhân, ngươi là ai vậy???Sao lại ở trong nhà của ta.
"Vương gia, ngài mau nhìn nè, hình như Mân Nhi đang nói chuyện với ta?" Nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười, nàng ta khích động lôi kéo cánh tay của nam tử bên cạnh mình.
"Ta thấy rồi, thấy rồi!!! Con gái của bản vương thì đương nhiên không giống người bình thường rồi, mới hai tháng mà có thể nhao nhao nói chuyện, sau này khi trưởng thành con bé nhất định sẽ bất phàm, không phải một vật trong ao...."
Nam tử nắm tay nữ tử, mười ngón xen chặt vào nhau, ánh mắt nhu tình cũng mười phần mừng rỡ.
Thử hỏi trên đời có cha mẹ nào nhìn thấy con mình giỏi giang mà không cảm thấy tự hào cơ chứ...
"Có gì đó không đúng à nha!!!"
Lúc này Chu Noãn mới kinh ngạc phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, Nàng không thể nói chuyện, Nàng cố gắng phát ra âm thanh, nhưng tất cả những cố gắng của Nàng chỉ là những tiếng "A...A" đơn giản, liếc mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, trời ơi!!! Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?
"Ha Ha.....Ha Ha." Nam tử thoải mái cười to
" Tố Trân, nàng mau xem, mau xem kia, ánh mắt của Mân Nhi thật sáng, thật sinh động, con bé còn biết nhìn xung quanh nữa kìa..."
.....
Nữ tử cúi gầm xuống, trầm mặc, có chút cảm giác bi thương, nàng ôm đứa trẻ trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt tiều tụy. Nam tử thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe như đã quyết tâm làm chuyện gì đó, ôm nữ tử cùng đứa nhỏ vào lòng như an ủi, như tiếp thêm sức mạnh cho nàng:
"Nàng hạ sinh đứa nhỏ này ở bên ngoài, chuyện con của chúng ta hoàng thượng còn chưa biết, ta nghĩ không bằng như vậy đi, chúng ta đem chuyện này giấu đi, nói con bé là nhặt được trong lúc đi du ngoạn. Lịch đại hoàng để chỉ muốn đem thế tử , quận chúa ruột thịt vào kinh làm con tin. Mân Nhi nếu là một đứa nhỏ được nhặt về thì hoàng thượng sẽ không để ý tới con bé, như vậy con của chúng ta sẽ được an toàn phần nào...."
"Chuyện này??" Nữ tử kinh ngạc mở to ánh mắt khó hiểu nhìn nam tử trước mặt mình, nàng đau lòng ai oán mà nói:
"Thế nhưng như vậy không phải con trai của chúng ta....."
"Nó là thế tử, tương lai phải làm một nam tử hán đại trượng phu, muốn thành cơ nghiệp nhất định phải trải qua mưa gió. Phải vượt qua gian nan thì mới có thể trưởng thành. Con trai của bản vương nhất định không thể là một kẻ phàm phu chỉ biết ham sống hưởng lạc được." Nam tử kiên định nói.
"Nhưng Mân Nhi thì khác, con bé là một nữ tử, tương lai sau này phải gả chồng dạy con. Nếu đưa con bé tới Bắc Kinh, sau này khi nó trưởng thành hoàng đế nhất định đem con bé chỉ hôn cho một đại thần tâm phúc nào đó của hắn, bản vương không muốn tương lai con gái của bản vương bị người khác nắm trong tay, hạnh phúc của con bé phải do chính nó lựa chọn. Dù là bất cứ giá nào, bản vương nhất định phải cho con gái của bản vương tự chọn một vị hôn phu xứng đáng mà nó yêu..."
"Vương gia, cám ơn ngài...." Nữ tử vùi đầu thật sâu vào trong lòng nam tử, nghẹn ngào rơi lệ.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt mới đó đã năm năm trôi qua. Lúc trước chỉ là một đứa trẻ mới sinh còn quấn trong tả lót mà giờ đây đã trở thành một cô bé mắt to khả ái.
Thời tiết ở Nam Xương có phần ướt át, phong cảnh hữu tình, sơn tranh thủy tú, mà trong năm năm qua, nói dài không dài nói ngắn không ngắn cũng đã đủ thời gian để cho Chu Hoài Mân có thể đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Hành động chân thật, sinh hoạt hằng ngày cứ một lần rồi một lần diễn ra ngay trước mắt Nàng, cuộc sống tươi đẹp trước mặt Nàng làm cho Nàng rốt cục cũng thừa nhận đây không phải một giấc mơ, nó chân thực, nó tồn tại. Nàng thật sự đang sống ở triều Minh, sống trong một cái thời đại lịch sử huy hoàng.
"Quận chúa, Vương gia đang tìm người."
Nha đầu Uẩn Phi cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy cô bé đang thẩn thờ ngồi trên tảng đá trong vườn hoa , Tiểu chủ tử lại có chuyện gì nữa thế. Tiểu tổ tông của ta lúc thì hoạt bát vui vẻ, lúc lại trầm mặc không nói một câu, thật sự không đoán được cô bé đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Chu Hoài Mân nhìn vẻ mặt đau khổ như đang nhìn kẻ thù của Uẩn Phi thì bỗng nhiên mỉm cười, trong đầu chỉ muốn nghĩ cách chọc ghẹo nàng ta.
Nàng thoáng cái nhào vào trong lòng Uẩn Phi, cọ cọ đầu vào ngực cô gái trẻ, giọng nói nũng nịu:
"Uẩn Phi tỷ tỷ, ta nhớ ngươi muốn chết.."
Uẩn Phi đỏ mặt, Tiểu chủ tử thật là, một chút phép tắc cũng không có. Nàng cố sức thoát khỏi Chu Hoài Mân, Uẩn Phi hờn dỗi mà nhéo nhéo khuôn mặt khả ái tinh xảo kia.
"Được rồi, tiểu tổ tông của ta, quận chúa của ta đừng quậy nữa, Vương gia chờ lâu không thấy người tới nhất định sẽ rất tức giận."
"Được rồi, lần này xem như tha cho ngươi!!!" Chu Hoài Mân từ bi mà tha cho Uẩn Phi một lần:
"Ta đi đây!!"
Uẩn Phi thở dài, tiểu tổ tông rốt cục cũng đi rồi, mỗi lần đi gọi quận chúa lại là một lần khó, thật là mệt mà!!
"A..."
"Ha ha..."
Chu Hoài Mân vừa đi vừa cười thoải mái, vừa rồi Nàng ôm Uẩn Phi là có chủ ý từ trước, nhân lúc nàng ta không để ý, Nàng đã thả một con sâu lông trên người nàng, Uẩn Phi không sợ trời không sợ đất (đương nhiên sẽ sợ phụ vương và mẫu phi) nhưng cái nàng ta sợ nhất là sâu lông nha!!
Bên trong phòng khách, Ninh Vương Chu Thần Hào và vương phi Lâu Tố Trân vừa cười vừa nói chuyện trong nhà, khóe mắt nhìn thấy Chu Hoài Mân chạy tới, hắn nhanh chóng vui vẻ bước ra ôm lấy Nàng vào lòng:
"Mân Nhi có nhớ phụ vương không nè???"
"Phụ vương đi mất tăm ba tháng, Mân Nhi sắp sửa quên mất dáng dấp của phụ vương luôn." Khuôn mặt khả ái phụng phịu làm nũng.
Chu Hoài Mân thật sự kính yêu người cha này, ký ức ngày nào vẫn hằn sâu trong tâm khảm của Nàng, tuy rằng trên danh nghĩa Nàng chỉ là một đứa con được nhận nuôi, thế nhưng Chu Thần Hào đối với Nàng cực kỳ tốt, quan tâm mọi mặt. Nàng như hòn ngọc quý trong tay hắn, được hắn che chở yêu thương. Có thể nói hắn yêu chiều Nàng, lo lắng cho Nàng còn hơn bản thân hắn..
"Tiểu quỷ nghịch ngợm này!!"
Lâu Vương phi kéo tay Nàng, đứa con này của nàng bị phu quân nàng chiều riết hư rồi, dù vậy trong ánh mắt nàng cũng không che giấu vẻ yêu thương nhu tình đằm thắm:
"Mân Nhi, hôm nay có một vị tiền bối đến phủ làm khách, người này là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, phụ vương của ngươi sợ sau này lớn lên ngươi bị người khác khi dễ chịu ủy khuất nên mong ngươi có thể nhân lần này có vị tiền bối ở đây mà học tập mấy chiêu phòng thân."
"Bắc đẩu võ lâm???"
Ninh Vương tiếp lời của phu nhân mà nói:
"Là sư đệ của Chưởng môn phái Hoa Sơn – Phong Thanh Dương, vị tiền bối này mặc dù đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, nhưng phụ thân của ta và hắn có duyên gặp mặt vài lần, phụ thân cũng có ân với Hoa Sơn, lần này bản vương phải đích thân ra mặt thỉnh Phong tiền bối tới đây, hắn mới chịu nhận lời. "
"Phong Thanh Dương? Phái Hoa Sơn?" Chu Hoài Mân nhíu mày, sao hai cái tên này lại quen thuộc như vậy, ta đã nghe ở đâu rồi thì phải.
"Chẳng lẽ con biết Phong Thanh Dương tiền bối?" Lâu vương phi thấy tiểu quận chúa nhà nàng trầm tư, bỗng dưng có chút nghi ngờ.
"A? Không có!!!" Chu Hoài Mân giật mình nhanh chóng che giấu nghi ngờ của Nàng.
"Cứ như vậy đi. Phong tiền bối tính tình cổ quái khó hiểu, hắn cũng không muốn ở trong vương phủ làm khách, phụ vương đã cho người sắp xếp an bài cho hắn ở mấy gian phòng cỏ phía sau núi. Sau này con cứ ra sau núi theo tiền bối học võ là tốt rồi. Nhớ cố gắng đừng lười biếng đó, mà quan trọng hơn là phải cẩn thận, đừng làm bị thương bảo bối của phụ vương!!!"
Vẻ mặt cưng chiều, ánh mắt yêu thương, tình cảm ấm áp của Ninh Vương dành cho Chu Hoài Mân có thể nói khắp thiên hạ không có người cha nào mà chiều chuộng con gái của mình như Ninh Vương Chu Thần Hào.
"Dạ, con xin nghe theo sự sắp xếp của phụ vương ạ!!!"
Chu Hoài Mân thuận lời mà đáp. Theo quan điểm của Nàng thì học càng nhiều càng tốt cho bản thân, biết nhiều thứ đôi khi lại cần đến.
Dù sao theo Phong Thanh Dương học võ Nàng cũng chẳng lỗ lả gì, còn có thể rèn luyện sức khỏe nữa.
Phía sau núi bên cạnh một bộ nhà tranh bằng cỏ có một bộ bàn đá thiên nhiên được điêu khắc một cách tỉ mỉ, một cụ già thản nhiên ngồi ở bàn đá thưởng thức ly trà thượng đẳng. Phong thái ung dung, sắc mặt hồng hào, dường như cho dù bất kỳ hoàn cảnh bên ngoài như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới ông cụ cả.
Chu Hoài Mân bước tới phía trước, cung kính mà hành lễ:
"Xin chào tiền bối..."
Cụ già quay đầu lại, ào ào như trúc:
"Đến đây!!"
Chu Hoài Mân bước tới trước mặt cụ già, bình tĩnh hành lễ một lần nữa:
"Xin chào tiền bối..."
Phong Thanh Dương sờ sờ gân cốt của Chu Hoài Mân, thản nhiên mà nói:
"Tư chất thượng thừa, rất tốt!!!"
"Tạ ơn tiền bối."
Chu Hoài Mân tỏ vẻ ung dung bình thản, không vì sự ưu tú của bản thân mà vui cũng không vì sự yếu kém của bản thân mà buồn.
Ánh mắt của Phong Thanh Dương ánh lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lại biến mất. Tiểu quận chúa tuổi còn nhỏ như vậy mà tính tình trầm ổn, không kiêu căng ngạo mạn, cũng không hống hách ngang ngược, quả là hiếm thấy:
"Không cần câu nệ mấy chuyện vặt vãnh như vậy, lão phu sống đến từng tuổi này, phép tắc lễ giáo của thế gian cũng nhìn nhiều rồi. Ngươi vốn là người của hoàng tộc theo lý giang hồ cùng triều đình từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp lẫn nhau. Lão phu đáng lý không nên đồng ý thu ngươi làm đệ tử. Thế nhưng ân nghĩa của tổ tiên nhà ngươi đối với lão phu, nam tử hán đại trượng phu dù biết thi ân bất cầu báo1 nhưng không thể không nhớ. Vậy nên ta dạy ngươi năm năm võ công, học được nhiều hay ít thì phải coi tạo hóa của ngươi ra sao"
"Mọi chuyện xin nghe theo sự sắp xếp của tiền bối!!!"
Chu Hoài Mân cũng không cưỡng cầu gì, những vị Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm này, tính nết rất cổ quái khó hiểu. Nếu hắn muốn dạy ngươi cái gì thì chắc chắn hắn sẽ dốc túi truyền dạy, không khác nào cha mẹ thứ hai của ngươi. Còn nếu hắn đã cố ý không muốn dạy cho ngươi, thì dù ngươi có cố gắng cỡ nào cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Đến năm Chu Hoài Mân được mười tuổi, Phong Thanh Dương không nói câu nào liền rời đi, một chữ cũng chưa từng ghi lại. Tuy là giáo viên đã đi, nhưng Chu Hoài Mân cũng không vì vậy mà lười biếng bỏ quên chuyện luyện võ.
Thói quen mỗi ngày đi ra phía sau núi luyện công vậy nên sau khi ăn cơm cùng phụ vương và mẫu phi thì Chu Hoài Mân lại tự mình ra sau núi múa quyền luyện võ. Ngày tháng cứ như thế bình thản trôi qua, sau núi không biết từ khi nào trở thành ngôi nhà thứ hai của Nàng.
..............
Bên trong phòng, Lâu vương phi không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần, đuôi long mày cong lên, nét mặt đầy vẻ u sầu, dung mạo thanh lệ không kém phần cao quý của nàng giờ đây nhuốm màu tang thương lo lắng không yên.
"Mẫu phi, người làm sao vậy? Hình như có chuyện gì làm cho người rầu rĩ không vui?"
Chu Hoài Mân vừa bước vào phòng, liếc mắt nhìn thấy mẫu phi ngẫn người ngồi ở quý phi tháp, Nàng liền cảm thấy có chút kì quái.
Lâu vương phi giật mình, bình tĩnh trở lại, nàng cười nói:
"Hai tháng trước phụ vương của con có xử lý hai gã đại thần, mẫu phi vẫn thấy chuyện này có gì đó không đúng."
Mười sáu tuổi, Chu Hoài Mân đối với chuyện triều chính cũng có chút ít kiến giải của riêng mình, vài năm trước Nàng liền cảm giác phụ vương của mình có gì đó khác lạ.
Chính Đức bảy năm, phụ vương mượn cớ tuần phủ Chiết Giang làm việc thất trách ăn hối lộ ức hiếp dân lành liền đem đám người Lưu Cẩn toàn bộ cách chức điều tra, mẫu phi dù khuyên can phụ vương cỡ nào thì ông ấy cũng không nghe. Nhưng lạ một điều là hoàng đế cũng không có hỏi han gì tới chuyện này, lúc đó chỉ sợ hắn sinh lòng nghi ngờ phụ vương lộng quyền lại mệt. Nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, Nàng nghĩ hoài cũng không thể hiểu ra trong đó có gì không đúng, hoàng đế không phải kẻ ngu ngốc, không lẽ một chút nghi ngờ hắn cũng không có, hay là hắn cố ý để phụ vương làm như vậy???
"Mẫu phi, người yên tâm đi, mà con nghe nói mất ngày nữa sẽ có một thuật sĩ tới phủ của chúng ta đúng không ạ?"
"Ừ, đúng vậy. Nghe nói là một vị cao nhân đắc đạo trên núi Vũ Di. Nhưng theo mẫu phi nhìn thì tên thuật sĩ kia mắt la mày lét, chắc cũng không phải người của chính phái gì..."
"Tên thuật sĩ đó tới phủ làm gì? Hắn ta có ý định gì cơ chứ?"
"Haizz" Lâu vương phi thở dài một tiếng.
"Còn nói gì nữa, tất nhiên là mấy chuyện a dua nịnh hót rồi."
Lâu vương phi nắm lấy bàn tay của Chu Hoài Mân, một tay vỗ vỗ bàn tay của Nàng, giọng nói đều đều:
"Mân Nhi, bây giờ con đã trưởng thành, ta cũng không gạt con nữa. Ba tháng nữa, đại ca của con sẽ đủ hai mươi tuổi, đã là tuổi nhược quán, cũng là lúc nó nên trở lại đất phong. Nhưng phụ vương của con dường như chờ không được. Một năm trước, hắn phong Vương Luân là tổng đốc, đốc thúc người dân đóng thuế ruộng thuế đất, lại không ngừng trưng binh lập đội. Quyền hạn này từ lâu đã vượt qua những gì một vị thân vương có thể làm. "
Chu Hoài Mân trầm tư:
"Theo những gì Mân Nhi biết, tính tình của hoàng đế Chính Đức cực kì không tốt, thích nhất là đàn ca múa hát, hắn không để ý gì tới chuyện triều chính, lại tin dùng nịnh thần, thích nghe lời ngon ngọt a dua. Thủ hạ của hắn là Đông Hán và Tây Hán, những tên này lại càng hung hăng ngang ngược, bọn chúng không ngừng phái người trà trộm vào các thân vương phủ, giám sát vương công quý tộc. Hành động rõ ràng của phụ vương lúc này không phải càng khiến nhiều người để ý sao, chẳng biết giờ đây có bao nhiêu kẻ đang nhìn chằm chằm phụ vương, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ truyền tới tai của hoàng đế."
Lâu vương phi sinh ra trong dòng dõi thế gia, thư hương môn đệ, lại là tài nữ hiếm thấy, nàng đối với chính trị có cái nhìn sâu sắc, lại có không ít kiến giải dự kiến trước mọi chuyện:
"Trước kia hoàng đế Vĩnh Lạc còn tại vị, đã dùng quyền lực tước đoạt đội vệ binh tinh nhuệ của ông cố con, khi đó chúng ta đã mất đi tiên cơ. Ông nội con khi còn nhỏ dáng người thanh tú xinh đẹp, lại thông minh hoạt bát, trí tuệ siêu quần, không những vậy người còn chăm chỉ hiếu học, biết dùng mưu lược rất được Thái tổ hoàng đế yêu thích, đáng tiếc người quá mềm lòng, giải quyết mọi chuyện thiếu cứng rắn kiên quyết. Với tài trí như người mà còn không leo lên được ngôi vị hoàng đế, nói chi là phụ vương của con. Phụ vương của con hắn tư chất bình thường, không có mắt nhìn xa trông rộng, lại thiếu đi khí phách của bậc đế vương, người như vậy hỏi làm sao mà nói đến việc tranh giành thiên hạ. Nếu như hắn chịu an phận thủ thường thì với chức vị vương gia hiện tại hắn có thể sống an nhàn giàu sang chẳng lo gì , đáng tiếc, hắn tham vọng quá cao....."
Chu Hoài Mân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẫu phi, một lát Nàng mới nói ra suy nghĩ của mình:
"Theo như những gì con thấy, cho dù hiện tại phụ vương buông tha việc tranh giành ngôi vị hoàng đế thì mọi chuyện sau này cũng không dễ dàng gì. Gần đây con đọc sách sử, đọc thấy một điển cố < Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển 2> trong đó nói về việc trù tính lấy thủ làm công dụ kẻ địch tự sa vào bẫy, con nghĩ rằng hoàng đế đã sớm lập mưu dụ phụ vương vào, sớm muộn gì hắn cũng ra tay với phụ vương mà thôi....
Lâu vương phi kinh ngạc nhìn về phía Chu Hoài Mân, nàng thở dài:
"Con của ta làm việc cẩn trọng, lại biết suy nghĩ sâu xa, nếu con là nam tử nhất định làm nên một phen sự nghiệp, đáng tiếc, đáng tiếc!!! tiếc rằng con lại là phận nữ nhi, chỉ có thể lấy chồng sinh con, sống cuộc sống thường thường qua ngày."
Chu Hoài Mân hiểu được mẫu phi không cam lòng, nhưng Nàng vẫn im lặng không nói gì. Mẫu phi từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng lý gia3 , sinh ra ở chốn thành đô nên dễ dàng tiếp cận quyền lực chính trị, từ nhỏ mẫu phi đã thông minh kiệt xuất, bác học đa tài, thi từ ca phú mọi thứ đều thông không những thế nàng còn có rất nhiều kiến giải về chính trị đương thời. Đáng tiếc theo lệnh của phụ mẫu, thêm vào lời nói của mai mối nên mẫu phi phải gả cho phụ vương.
Phụ thân tư chất bình thường, tuy rằng rất yêu thương chiều chuộng mẫu phi, nhưng hắn cũng như tất cả nam nhân trong hoàng tộc, rất kiên kỵ việc hậu viện tham gia chính sự, hắn cũng không cho phép mẫu phi hỏi tới mọi chuyện trong ngoài.
Mẫu phi tuy rằng không cam lòng nhưng thấy được phụ vương đối với nàng không tệ, thậm chí có thể nói là quá tốt nên cũng không so đo làm gì. Đôi khi mẫu phi thấy việc làm của phụ vương cũng muốn khuyên mấy câu nhưng rốt cục nói không nên lời, đành im lặng lo lắng.
Nàng tuy rằng cũng tiếc thay cho một thân tài hoa của mẫu phi, nhưng cũng chẳng thể nói gì với phụ vương. Phụ vương hắn có thể cưng yêu, có thể chiều chuộng Nàng, nhưng sâu trong tâm khảm của hắn, việc quốc gia đại sự là việc của đàn ông. Nữ nhân chỉ nên ở trong nhà thêu thùa may vá, giúp chồng dạy con mà thôi!!!!
"Ta hiểu những gì con nói....có thể những lời nói của ta làm cho con khó chịu. Từ nhỏ, con đã rất kính yêu phụ vương của con, những gì hắn mong muốn con đều nghe theo...."
Lâu vương phi thấy con gái nhíu mày không vui liền cảm thấy có chút buồn bã. Đứa con này của nàng từ nhỏ đã bị phụ vương của nó cưng chiều tới vô pháp vô thiên, không biết trời đất là gì, vậy nên việc thân cận hắn là chuyện bình thường....
Không thể trực tiếp kháng nghị với ý kiến của mẫu phi, Chu Hoài Mân chỉ có thể một cứng một mềm đứng ở chính giữa không giúp bên nào:
"Tuy rằng hành động của phụ vương có chút lỗ mảng, nhưng cũng chưa có gây ra họa lớn gì. Để con đi khuyên thử phụ vương một phen, phụ vương từ nhỏ đã thương con, chắc sẽ nghe con được một hai câu. Phụ vương trước nay vốn rất tin thần phật, chắc chắn chuyện này cũng do tên thuật sĩ kia ở sau lưng nói vô mới khiến phụ vương hành động thiếu suy nghĩ như vậy, lần này con nhất định phải gặp tên thuật sĩ kia coi cho rõ mới được."
"Cũng được." Lâu vương phi gật đầu:
"Nếu là con nói biết đâu phụ vương con hắn còn nghe được hai câu."
Sau khi từ biệt mẫu phi, Chu Hoài Mân thay đổi một bộ quần áo nam tử, Nàng mang theo thị vệ Vương Tuẫn cùng ra khỏi vương phủ nhắm thẳng đường tới xưởng binh khí mà đi.
Nam Xương nằm ở phía nam của tỉnh Chiết Giang, là nơi địa linh nhân kiệt, khắp nơi phồn hoa rực rỡ, trên đường cái người bán hàng rong rao bán inh ỏi, khách mua hàng nhàn nhã dạo chơi, đôi khi bên bờ liễu rũ thấp thoáng bóng hình tài tử giai nhân. Cảnh vật như thơ, cảnh đời như họa ấy vậy mà trái ngược với sự náo nhiệt của xung quanh trong lòng Chu Hoài Mân không khỏi thở dài.
Trước kia ở hiện đại, Chu Hoài Mân là một nữ cường nhân, Nàng học y, những hiểu biết của Nàng đối với lịch sử có thể nói ít đến đáng thương. Nàng cũng không biết kết cục Ninh Vương ra sao. Nhưng theo những gì hiện tại Nàng thấy, có thể nói là tình hình hết sức nguy cấp, những lời nói lúc nãy của Nàng thật sự chỉ là muốn an ủi mẫu phi để cho mẫu phi có thể yên tâm đôi chút mà thôi.
Nàng chỉ là một cô gái mà có thể nhìn thấy sự khác thường trong chuyện của phụ vương, triều đình bây giờ tuy rằng hủ bại nhưng cũng không thiếu gì văn nhân mặc khách, những kẻ đó không phải loại người chỉ biết ăn không ngồi rồi, sợ rằng bọn chúng đã âm mưu từ trước rồi, bây giờ chỉ là đang ngồi chờ xem kịch vui thôi!!!!
Nam Xương hôm nay phồn hoa tự cẩm, chẳng biết sang năm cảnh sắc lại như thế nào!!!!
"Chủ tử, người nhìn kia!!"
Vương Tuẫn kinh ngạc chỉ vào một chỗ rồi la lên. Chu Hoài Mân nghi hoặc nhìn theo. Vương Tuẫn là thị vệ trưởng của vương phủ, gia đình hắn đời đời phụng sự cho vương phủ, dù sinh ra với thân phận thấp hèn nhưng có thể nói đối với mọi chuyện hắn cũng biết đôi chút. Chuyện gì mà khiến cho hắn kinh ngạc như vậy?
Năm ngoái khi Nàng bước vào tuổi cập kê, phụ vương sợ Nàng ra ngoài chơi bị ức hiếp nên đã ban hai gã thị vệ tốt nhất trong vương phủ cho Nàng, trong đó một người mấy ngày trước bị Nàng sai tới Quảng Đông lo chuyện buôn bán, chỉ còn lại Vương Tuẫn bên cạnh bảo vệ mình.
Kỳ thật võ nghệ của Nàng tuy không cao cường gì nhưng để tự bảo vệ mình thì có thể nói là hoàn toàn dư dả. Chỉ có điều Nàng luôn thích ra ngoài phủ chơi đùa, dựa vào chút thông minh lỏi mà bắt chước người ta buôn bán nhỏ, đương nhiên chuyện này cũng làm cho người Nàng có thể tin dùng có chút thiếu. Phụ vương sợ Nàng bị ức hiếp mới cố ý đưa thêm cho Nàng hai thị vệ để Nàng sai vặt.
Theo hướng mà Vương Tuẫn chỉ tới Nàng nhìn thấy cách đó khoảng một trăm mét có một đám người mặc quần áo màu tím đang tụ tập nói chuyện gì đó, một bên thuyết trình một bên phản biện, tiếng người nói chuyện náo nhiệt cả một góc đường.
"Những người đó là ai? Từ lúc nào mà ở Nam Xương có những người kỳ dị như vậy?"
Vương Tuẫn biết được ít chuyện nói:
"Chắc chủ tử còn chưa biết, nghe bạn bè trên đường nói là, gần đây giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại đang trắng trợn truyền giáo, khắp nơi trong nước đâu đâu cũng có giáo đồ của Nhật Nguyệt thần giáo, hình như trong triều đình cũng có người đi theo bọn họ."
"Nhật Nguyệt thần giáo? Đông Phương Bất Bại?"
Những cái tên này sao quen thế, hình như Nàng đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Chu Hoài Mân nhíu mày, dường như Nàng đang cố gắng nhớ lại một chuyện gì đó mà Nàng không tài nào nhớ nổi.
"Vài năm trước, Đông Phương Bất Bại đoạt ngôi giáo chủ của Nhậm Ngã Hành, hắn tuổi trẻ tài cao, không những đoạt được ngôi giáo chủ còn đem Nhật Nguyệt thần giáo phát dương quang đại, lớn mạnh hơn trước kia rất nhiều. Nghe người trong giang hồ nói, Đông Phương Bất Bại võ công cái thế được xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ." Vương Tuẫn vừa nói vừa nhìn đám người mặt áo tím phía xa mà suy ngẫm.
"Bùm!!!" Như sét đánh bên tai. Chu Hoài Mân rốt cuộc nhận thức được chỗ nào không đúng trong chuyện này, Tiếu Ngạo Giang Hồ?? Tuy rằng trước đây Nàng không phải một kẻ say mê tiểu thuyết hay điện ảnh gì, nhưng đối với Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng nghe thấy được không ít.
Dưới ngòi bút của đại văn hào Kim Dung, người nào người nấy đều là nghĩa bạc vân thiên, anh hùng cái thế trượng nghĩa giúp đời, chỉ duy nhất có một mình Đông Phương Bất Bại là cá biệt, khác người nhất. Hắn vì luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển mà phải tự cung, tình tình cũng theo đó mà biến đổi rất lớn, từ một gã nam tử hán đại trượng phu biến thành một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ. Không những tính tình thay đổi, giới tính của hắn cũng thay đổi theo, không thích con gái mà thích một gã vô dụng kiêu căng tự đại tên Dương Liên Đình.
Trách không được mười năm trước nghe được phái Hoa Sơn liền thấy có chút quen thuộc, Hoa Sơn không phải một trong Ngũ Nhạc kiếm phái hay sao. Trời ạ, chuyện này là sao vậy???
Xuyên không thì xuyên không đi, dù sao lúc trước ở hiện đại cũng chẳng tốt lành gì, là một cô nhi, không có chút bối cảnh, không có ai để dựa vào, chỉ có thể cố gắng ra sức học tập dựa vào điểm số ưu tú mà vào được bệnh viện của tỉnh, đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Để có thể đứng vững, Nàng không than vãn nửa câu, làm việc ngày đêm, cuối cùng mệt đến chết đi trên bàn phẫu thuật.
Thế nhưng dù xui cỡ nào cũng không thể để Nàng xuyên tới cái thế giới mà võ lực quyết định tất cả chứ. Bộ không muốn cho con người ta sống nữa sao???!!!
Vẻ mặt Chu Hoài Mân đầy nét tang thương, vốn tưởng rằng sinh ra trong vương phủ, có cha mẹ yêu thương, bản thân cũng từ từ tích góp làm ăn buôn bán lại có một chút võ nghệ phòng thân. Có thể nói là một trong những người nổi bật trong giới quý tộc. Chỉ cần bản thân an phận thủ thường thì có thể sống yên vui hết đời. Nhưng có lẽ Nàng quá ngây thơ rồi, xem ra Nàng phải suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện sau này nên làm thế nào.
Có kế hoạch trước dù gì cũng an tâm hơn.....
"Chủ tử, ngài làm sao vậy?"
Chu Hoài Mân cũng không muốn giải thích dài dòng, chỉ vội đi nhanh giải quyết công việc của bản thân. Khi hai người các Nàng tới xưởng binh khí hỏi ra mới biết, Ninh Vương đã đến nhà của Vương Luân, trằn trọc đi tới nhà của Vương Luân lại bị báo là Ninh Vương đã đi Quảng Đông. Chuyện quan trọng trước mắt không thể làm gì được hơn, Chi Hoài Mân chỉ có thể về vương phủ bẩm báo lại mọi chuyện với mẫu phi.
"Chủ tử, người mang theo nó làm gì vậy?" Vương Tuẫn đeo bao hành lý của mình thì thấy bên hông của Chu Hoài Mân có mấy hòn đá lửa hắn tò mò, không hiểu được mà hỏi.
Chu Hoài Mân liếc nhìn Vương Tuẫn một cái, thầm mắng ngu ngốc:
"Cái đồ đầu gỗ ngu ngốc như ngươi, uổng công làm thị vệ trưởng của vương phủ, vậy mà đến bốn món bảo bối dùng khi ra ngoài cũng không biết."
"Bốn bảo bối dùng khi bên ngoài???"
"Đương nhiên là đá lửa, dao găm, tiền và thuốc trị thương."
"Không phải chỉ cần có tiền là có thể mua đươc những thứ đó rồi sao?"
"Ngu ngốc!! Nếu như ngươi rơi vào nơi thâm sơn cùng cốc núi rừng hoang vu, vậy người đem tiền cho ai mà mua, đưa cho mấy con sóc hay mấy con vượn trong rừng à, đương nhiên lúc ấy có đá lửa, dao găm và thuốc trị thương mới là hiệu quả nhất."
"Chủ tử, chúng ra chẳng phải đi Quảng Đông sao, đâu phải đi vô núi rừng hẻo lánh nào đâu..."
"Được rồi, ngươi nói đúng, thật là đàn gảy tai trâu. Không biết ngươi là quận chúa hay ta mới là quận chúa."
Suy nghĩ của tác giả: trước đây xem Tiếu Ngạo Giang Hồ, luôn nghĩ Lệnh Hồ Xung thật là một vị đại anh hùng nghĩa bạc vân thiên, nhưng từ khi xem bản Tiếu Ngạo 2013 do Trần Kiều Ân đóng vai Đông Phương Bất Bại ta liền hoàn toàn thất vọng đối với Lệnh Hồ Xung. Ta cho rằng Đông Phương Bất Bại thật là một người rất có cá tính, thật thương thay cho một mảnh si tình của nàng trao sai người mà cuối cùng dẫn tới tiếc hận. Ta viết bộ tiểu thuyết này hoàn toàn để thoải mái những bất mãn của chính bản thân, cho nên rất nhiều chỗ còn chưa hoàn thiện, mong rằng độc giả bằng hữu thứ lỗi, cám ơn!!!
1: Làm việc nghĩa không cần người khác trả ân.
2: Điển cố, vua Trịnh diệt Cung Thúc Đoạn, đệ đệ ruột của mình, tại đất Yển. Vua Trịnh Trang Công giận mẹ, tiềm tâm giết em. Cho nên không phong cho ở ấp Chế, sợ khi em nổi loạn, khó lòng đánh dẹp, mà phong cho ở ấp Kinh, đất đai rất rộng để cho thành kiêu, lại không gọi là đại phu, hầu, bá, mà gọi là Thái Thúc để nuôi tính kiêu.Trịnh Bá diệt Đoạn tại ấp Yển, không nói là Trang Công mà nói ngay tên là Trịnh Bá, là anh không dạy em, chỉ muốn diệt. Đoạn không xử sự như một người em, cho nên ghi tên, mà không ghi là em. Nói là diệt, như hai nước đánh nhau. Chỉ mối quan hệ huynh đệ khắc chế nhau.
3: Phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh, Trung Quốc.