Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ




Phái người cố ý tại Lạc Dương thả ra tin tức bản thân còn sống, dẫn dụ người trong chính phái và ma giáo cùng nhau tập trung chạy tới Lạc Dương. Thế nhưng Đông Phương Bạch và Chu Hoài Mân lại chọn một con đường nhỏ chạy về Hắc Mộc Nhai.

Chu Hoài Mân không thích trang phục nữ rườm ra, phức tạp, vậy nên Nàng vẫn mặc trang phục nam, quả nhiên phong lưu nho nhã, tuấn mỹ vô cùng, có thể nói là một mỹ thiếu niên, dù cho Phan An tái thế cũng không bằng. Lúc này Đông Phương Bạch mặc một thân nữ trang màu tím, mỹ lệ mà cao quý, xuất trần. Hai người các nàng nhàn nhả kỵ cùng một con tuấn mã chậm chậm thưởng thức phong cảnh thanh u trên đường.

Từ lúc đem trái tim giao cho Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch càng ngày càng nghĩ cuộc sống của nàng hóa ra có thể dễ dàng trở nên thú vị như vậy, không cần cố gắng giấu diếm bất cứ chuyện gì, không cần phải thay đổi chính mình vì bất cứ ai, cứ là chính mình, muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lúc nào cũng có người quan tâm: chuyện ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ điều được an bài từ trước. Cho đến ngày hôm nay Đông Phương Bạch mới hiểu, thì ra cái cảm giác được người khác yêu thương che chở là như vậy. Lúc này đây, nàng mới là người được che chở.

"Mân Nhi, phụ mẫu muội là người như thế nào?" Đông Phương Bạch ngày càng trở nên tò mò càng muốn hiểu thêm về Chu Hoài Mân, là người như thế nào thì mới có thể dạy dỗ ra một người phi thường như Mân Nhi của nàng kia chứ.
1

Nhắc tới phụ mẫu, khuôn mặt Chu Hoài Mân tỏ vẻ kính phục thương yêu vô cùng, Nàng tự hào mà nói:

"Phụ vương của muội là một người cực kỳ cưng chiều con gái, người thường nói là nam tử hán đại trượng phu thì phải trải qua trăm ngàn khó khăn thiên chuy bạch luyện thì mới thành tài, thế nhưng con gái thì khác phải được hạnh phúc được cưng chiều sủng ái. Chỉ cần muội muốn thứ gì, người nhất định làm bằng được cho muội, có thể nói là hữu cầu tất ứng. Cho dù yêu cầu của muội có vô lý như thế nào thì người cũng chưa từng trách mắng muội dù chỉ một câu. Thế nên mẫu phi rất hay vì việc phụ vương chiều chuộng muội mà tranh cãi với người.................

........... Mẫu phi vốn xuất thân từ thế gia vọng tộc, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, có thể nói là phú học ngũ xa, bác học đa tài, với mọi chuyện bà luôn có cái nhìn đúng đắn, rất có kiến giải của riêng mình. Vậy nên với việc giáo dục muội bà cũng yêu cầu rất cao. Hận không thể đem toàn bộ tài học của mình mà chỉ dạy, truyền thụ cho muội. Bà thường nói, nữ tử cần phải dũng cảm, tự lập mà sống chứ không nên chuyện gì cũng dựa vào nam tử. Việc học tập đạo lý kinh thương mua bán của muội cũng là do mẫu phi chỉ bảo. Bà biết tính cách của muội bất thường, không thích nghe theo luân lý phụ đức, bà muốn muội cho dù có thoát ly thế tục gia đình cũng có thể sống mạnh khỏe."

Nhìn nụ cười rực rỡ tràn đầy hạnh phúc của Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch có chút mong ước, có phụ mẫu như vậy, thật là may mắn biết bao!!!

Cảm thấy dáng vẻ cô đơn của Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân bỗng nhiên im lặng. Phụ mẫu của Đông Phương vì mạng sống của bản thân mà bỏ rơi nàng, chắc trong lòng nàng cũng vẫn còn rất khó chịu vì chuyện đó.

" Đông Phương, chúng ta không thể lựa chọn phụ mẫu, lựa chọn nguồn gốc của bản thân, thế nhưng chúng ta vẫn may mắn, bởi vì chúng ta có thể lựa chọn người bên cạnh mình suốt đời là ai, lựa chọn người vợ của bản thân. Cho dù mọi người trên khắp thế gian này quay lưng lại với huynh, muội sẽ vẫn mãi đi cùng huynh. Cùng huynh tới tận chân trời góc biển, cùng huynh đi tới hết cuộc đời."

Đông Phương Bạch cảm động nhìn về phía Chu Hoài Mân, phải rồi, chuyện đã qua thì không nên nhắc lại nữa, trước đây nàng cố chấp với tình cảm dành cho Lệnh Hồ Xung, chẳng phải chỉ vì muốn có được tình yêu đích thực hay sao? Đáng tiếc, hắn chẳng bao giờ biết quý trọng nàng, quý trọng tình cảm của nàng. Mà lúc này đây, nàng có Mân Nhi bên cạnh, cần gì phải bỏ gần tìm xa, theo đuổi một thứ mãi không thuộc về nàng mà bỏ lỡ hạnh phúc trước mắt.

"Đông Phương, chờ thu xếp mọi chuyện của Nhật Nguyệt Thần giáo xong xuôi, chúng ta nhất định phải đi Nam Xương một chuyến, thăm mộ phụ mẫu của muội, cũng như làm cho hai người biết được huynh."

Chu Hoài Mân nói ra lời thật tâm từ tận đấy lòng, nếu như Nàng đã lựa chọn Đông Phương Bạch, cần phải nói cho tất cả mọi người biết mối quan hệ của hai người các nàng, chẳng cần phải lén lút trốn tránh không dám để người khác biết. Tình yêu của Nàng, Nàng không cần bất cứ ai tới phán xét.

Nói không vui thì quả thật là dối lòng, ý của Mân Nhi là giới thiệu nàng với phụ mẫu của muội ấy sao??? Lúc trước cho dù bản thân có liều mình cứu mạng Lệnh Hồ Xung vô số lần, hắn cũng chưa từng nói gì tới việc dẫn nàng ra mắt sư phụ và sư nương của hắn, thì ra giữa người và người lại có sự khác biệt lớn đến vậy. Vô ý so sánh Chu Hoài Mân và Lệnh Hồ Xung, không biết cố ý hay vô tình nàng luôn luôn không tự chủ được mà cảm giác Mân Nhi tốt hơn hắn rất nhiều.

"Đông Phương, huynh muốn tiếp tục ra vẻ nam tử hay muốn mặc trang phục nữ tử?" Chu Hoài Mân bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Nàng thâm ý mà hỏi Đông Phương Bạch.

"Có gì khác nhau sao?" Thấy vẻ mặt kỳ quái của người yêu, Đông Phương Bạch ngơ ngác chẳng thể nào hiểu được ý nghĩ của Nàng.

Chu Hoài Mân xấu hổ gượng cười :

"Trước khi mất, mẫu phi có để lại cho muội năm vạn lượng hoàng kim. Trước đây vì kế hoạch báo thù muội đã sử dụng hơn một nửa số tiền đó, còn lại chắc chỉ khoảng gần hai vạn lượng. Nhưng mấy ngày trước, muội đã lấy lợi tức từ những cửa hàng muội kinh doanh từ trước tới nay mà bù vào. Nếu như huynh muốn tiếp tục làm nam tử, muội sẽ đem năm vạn lượng hoàng kim làm đồ cưới, còn nếu huynh muốn dùng thân phận nữ nhi, muội liền dùng số tiền đó làm sính lễ."

Ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ Đông Phương Bạch, nàng tại thanh lâu làm hoa khôi, rực rỡ kiêu kỳ, không ai sánh được, tuy rằng lúc đó chỉ bởi vì tiện cho việc tìm hiểu tin tức, cũng vì muốn thử dùng thân phận nữ tử sống vì bản thân một lần. Nếu không phải vì như vậy, nàng đường đường giáo chủ một giáo lại làm sao phải tự mình hạ thấp thân phận làm loại chuyện như thế chứ???


"Muội thì sao?? Muốn làm nam tử hay là nữ tử?" Đông Phương Bạch hỏi ngược lại Chu Hoài Mân.



Chu Hoài Mân tùy ý trả lời: "Muội cũng không có gì ý kiến, là nam hay nữ gì với muội đều như nhau cả. Thế nhưng mấy chục năm qua đại đa số thời điểm đều mặc trang phục của nam tử, mặc nữ trang thật sự ít tới thảm thương."

"Vậy thì tôi đem những lời nói mới vừa rồi tặng cho muội." Đông Phương Bạch mỉm cười.

Chu Hoài Mân giật mình sửng sốt, tính cách của Đông Phương trước nay vẫn luôn bá đạo, muốn người khác phục tùng lời nói của nàng, vậy mà giờ đây lại suy nghĩ cho bản thân, thay Nàng lo lắng cảm thụ. Trong thâm tâm Chu Hoài Mân không khỏi nổi lên chút phiếm ngọt ngào.

Liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Bạch, Đông Phương Bạch thấy dáng vẻ của Nàng như thế hù lạnh một tiếng.< Nhìn vậy có ý gì chứ, làm như tôi là một kẻ không biết phân biệt phải trái lắm không bằng> Không để ý tới Chu Hoài Mân, giơ roi thúc ngựa, thẳng tắp mà chạy về phía trước.

Chu Hoài Mân buồn cười mà nhìn Đông Phương Bạch, thật dễ tức giận!! Quật mạnh chiếc roi trong tay, tăng nhanh hơn tốc độ, tâm trạng vui vẻ mà đuổi theo người thương. Hai người các nàng cứ như vậy mà vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện líu lo.

Dù cho có cưỡi ngựa nhanh như thế nào thì khi cả hai tới Hắc Mộc Nhai cũng đã là nửa tháng sau đó. Người trong Nhật Nguyệt thần giáo nghe tin giáo chủ đã trở về, ai nấy cũng phấn khởi tinh thần, sĩ khí tăng lên rất nhiều. Đông Phương Bạch mạnh mẽ mà vang dội nói rõ vì báo mối hận bị hạ rượu độc, nàng ra chỉ lệnh cho đệ tử trong thần giáo phản kích với người của chính phái, khuất phục sĩ nhuệ khí của đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái. Trong thời gian ngắn, người của phái Ngũ Nhạc giảm xuống trầm trọng, thực lực mất đi một mảng lớn, cứ như vậy mà trở về trong núi, giữ nghiêng sơn quy. Lúc này đây, hai phái chính tà tạm thời có một khoảng thời gian yên tĩnh.

Đồng Bách Hùng đứng trong nội điện, trên mặt không thể kiềm nén được vẻ vui sướng mà nói:

"Giáo chủ hồng phúc tề thiên, Nhật Nguyệt thần giáo của chúng ta trọng chấn thần uy."

"Bản tọa mất tích mấy ngày qua, nhờ có Đồng huynh đệ."

Đối với mấy người Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bạch vẫn có chút nể trọng, nếu không có bọn họ, chức vị giáo chủ này của nàng thật sự cũng không ngồi ổn được.

"Đây là bổn phận lão Hùng phải làm. Chỉ cần hùng phong tráng chí của giáo chủ không giảm, Đồng Bách Hùng vĩnh viễn vì Đông Phương huynh đệ máu chảy đầu rơi cũng không chút tiếc nuối."

Đồng Bách Hùng là một nam tử tính tình ngay thẳng, từ trước tới nay nghĩ gì nói nấy không chút dối trá xu nịnh, lúc này hùng hồn nói ra mấy câu này cũng không có gì sai trái.

Đông Phương Bạch cười nói: " Ngươi là huynh đệ vào sinh ra tử của ta, những gì Đồng đại ca nói, Đông Phương Bất Bại mãi mãi ghi nhớ trong lòng."

"Giáo chủ, kế tiếp người tính như thế nào?" Đồng Bách Hùng lo lắng chuyện tình sau này nên nhân tiện hỏi thăm Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch suy nghĩ một chút rồi nói:

" Tuy rằng hôm nay chúng ta vẫn chiếm thượng phong, thế nhưng tổn thất cũng có chút nghiêm trọng. Trong hai tháng gần đây chuyện làm ăn của thần giáo lại có người rắp tâm tính kế, bị hủy không ít, cần có một khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi phục. Tạm thời chúng ta cứ để cho đám rác rưởi tự xưng người của chính phái đó sống lâu vài ngày, chờ cho thực lực của thần giáo khôi phục cũng là lúc chúng ta tiêu diệt bọn chúng không còn manh giáp."

"Giáo chủ nói thật chí lý!!!" Đồng Bách Hùng gật đầu đồng ý.

Nhớ tới chuyện mà mấy ngày trước Chu Hoài Mân nói với mình, Đông Phương Bạch cũng nghĩ nên chuẩn bị trước một chút chuyện:

"Tam đệ ở Nam Xương phát hiện một chút sự tình, nghe nói có thể mang đến cho thần giáo một thương vụ làm ăn lớn, chuyện này rất là quan trọng, không thể để lộ bất kì sơ hở nào, vì vậy ba ngày sau bản tọa muốn đi cùng với tam đệ lo liệu mọi việc, chuyến này đi lâu thì một tháng, nhanh nhất thì cũng phải mất hai mươi ngày, mọi chuyện lớn nhỏ trong thần giáo tạm thời giao cho Đồng đại ca xử lý một phen."


"Thuộc hạ lĩnh mệnh! Giáo chủ cứ yên tâm." Đồng Bách Hùng sảng khoái mà đồng ý, trong suy nghĩ của hắn chỉ cần là việc mang lại lợi ích cho thần giáo, giúp Đông Phương huynh đệ xưng bá võ lâm, thì làm cái gì đều có thể.

An bài tốt việc vặt trong thần giáo xong xuôi, Chu Hoài Mân và Đông Phương Bạch chuẩn bị một ít hành lý đơn giản, hai người các nàng đều mặc trang phục nam tử, cứ như vậy mà cưỡi ngựa một đường xuôi về phía Nam Xương.

"Tam đệ!!!" Bởi vì cả hai đều mặc trang phục nam tử nên Đông Phương Bạch dùng xưng hô tam đệ để dễ dàng giao tiếp.

" Đệ nói hai người chúng ta nếu như sau khi từ Nam Xương trở về không thể mang tới chút gì đó thì làm sao có thể hướng giáo chúng ăn nói một hai?"

Vốn có tâm đùa giỡn, Đông Phương Bạch chỉ tưởng trêu chọc Chu Hoài Mân một chút,

Chu Hoài Mân dường như không bị trò đùa của nàng lừa gạt, gian xảo mà cười:

"Trước tiên Đông Phương không cần nghĩ nhiều, ai biết đến lúc đó đệ có thể biến ra chút ít vật gì thì sao?"

"Thật sao?" Đông Phương Bạch nhíu mày, "Huynh đây mỏi mắt chờ mong."

Tại một thị trấn nhỏ cách thành Nam Xương ba mươi kilomet, người dân thật thà thuần phát. Chu Hoài Mân không muốn để một thân bụi bặm dơ bẩn mà đi gặp phụ mẫu vậy nên Nàng quyết định tại thị trấn nhỏ này dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Nàng cũng không sợ có người nhận ra bản thân, nhưng trước mặt phụ mẫu Nàng muốn bản thân nhất định phải sạch sẽ thơm tho, mặt mày hồng hào. Không thì dưới suối vàng phụ mẫu sẽ lo lắng cho Nàng.

Hai người dừng chân tại một khách sạn bình dân nhìn có vẻ sạch sẽ trong trấn, tiểu nhị có đôi mắt khôn khéo vừa nhìn thấy hai người các nàng đã chạy chậm tới trước mặt, mỉm cười mà hỏi:

"Hai vị công tử muốn trọ phòng phải không ạ?"

"Chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng tốt nhất, hai thùng nước nóng, sau đó chuẩn bị thêm một bàn thức ăn ngon miệng, một bầu rượu hoa quế." Chu Hoài Mân trước tiên đem ngựa ném cho tiểu nhị của khách sạn, thành thạo phân phó mọi chuyện:

"Nhớ cho ngựa của chúng ta ăn no, nhất định phải là loại cỏ tốt nhất."

"Dạ dạ! Hai vị cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt."

Đông Phương Bạch dạo quanh gian phòng nhìn kĩ một chút, có chút thỏa mãn nói:

"Thật không ngờ trong một thị trấn nhỏ vậy mà lại có một gian phòng sạch sẽ như thế này. Thật tốt."

Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, Chu Hoài Mân mặc một bộ cẩm bào màu xanh da trời, ngọc bội điêu khắc tỉ mỉ sắc xảo, một đôi giày màu trắng tao nhã, lại dùng trâm thanh ngọc gài tóc, dù là công tử thế gia phong lưu tuấn mĩ cũng không đẹp được bằng một nửa của Nàng. Nàng vừa mới bước vào phòng liền nghe thấy giọng nói cảm thán của Đông Phương Bạch, không khỏi cười nói:

"Đông Phương một đường bụi bặm mệt mỏi, trước khi vào khách sạn lại không để ý đến tên của khách sạn bình dân này hay sao?"

"Chuyện này đúng thật là không có, sao vậy, bộ tên của nó rất đặc biệt sao? "Đông Phương Bạch nhíu mày.

"Khách sạn này tên là khách sạn bình dân Đông Lâm, là một trong những khách sạn dưới trướng của Nhật Nguyệt thần giáo." Chu Hoài Mân đắc ý cười:


"Cho tới ngày hôm nay, khách sạn bình dân Đông Lâm liền tính tại toàn quốc đã có ba trăm nhà, nhỏ thì như nơi này, lớn thì hoặc tráng lệ hoặc lịch sự tao nhã hoặc u tĩnh lặng yên."

Đông Phương Bạch kinh ngạc, thật không nghĩ tới Mân Nhi đã đem chuyện làm ăn mở rộng tới tận hương trấn nhỏ nơi này.

"Nếu như Đông Phương để tâm một chút tới chuyện tình trong Nhật Nguyệt thần giáo thì sẽ phát hiện Nhật Nguyệt thần giáo từ lâu đã xưa đâu bằng nay, nếu nói tài sản của Nhật Nguyệt thần giáo bằng một nửa triều đại nhà Minh cũng không quá đáng." Chu Hoài Mân ngâm một ly nước trà, uống từng ngụm nhỏ, chậm rãi giải thích mọi chuyện cho Đông Phương Bạch nghe.

Giờ đây Đông Phương Bạch dường như tin rằng Chu Hoài Mân có thể tay không mà biến ra bảo vật, một người giỏi giang như Nàng vậy mà lại hết lòng với bản thân, thật sự là may mắn! Nếu đổi lại là Lệnh Hồ Xung, chắc giờ đây hai người chỉ có thể ăn không khí mà sống!!

"Đông Phương, huynh cưỡi ngựa cả ngày cũng mệt mỏi lắm rồi, nước tắm đã được đun nóng, chút nữa tiểu nhị sẽ đưa tới, huynh tắm rửa thư giãn rồi nghỉ ngơi đi. Muội đi một vòng trong trấn để mua ít đồ cúng cho phụ mẫu. Tuy rằng người dân ở Nam Xương không ai nhận biết chúng ta, nhưng cẩn thận vẫn hơn, chuẩn bị mọi thứ như vậy sẽ thuận tiện cho chúng ta."

Chu Hoài Mân thầm nghĩ, công việc làm ăn của Nhật Nguyệt thần giáo tuy rằng đang hưng thịnh dù có chút ít giao thiệp với triều đình nhưng cũng không phải nhiệt tình gì cho cam, mà nay thần giáo vừa mới ổn định sự nghiệp lại phát triển không ngừng, bây giờ ít gây chuyện là tốt nhất.

Chạy nhanh mấy ngày đường thật sự Đông Phương Bạch cũng có chút mệt mỏi, nàng gật đầu dặn dò:

"Đi sớm về sớm!!"

"Ừ, muội chỉ đi một chốc sẽ về!!"

Đến lúc trời tối muộn vẫn còn chưa thấy Chu Hoài Mân trở về, Đông Phương Bạch có chút bất an, sẽ không gặp chuyện phiền phức gì chứ?!

"Đông Phương!!"

Chu Hoài Mân vừa vào cửa liền thấy Đông Phương Bạch để hai tay sau lưng đứng thẳng bên cửa sổ, cả người tiêu sái như gió mát thổi nhẹ qua rừng trúc.

"Đã trở về?" Đông Phương Bạch cũng không quay đầu lại, lạnh lùng mà hỏi.

Giận à? Chu Hoài Mân sửng sốt, hình như trước khi đi bản thân có nói sẽ nhanh chóng trở về, nhìn bầu trời, cái này là bao nhiêu chốc lát đâu chứ!!! Vốn tính tốt biết lỗi phải sửa , Chu Hoài Mân nhanh chóng buông bao quần áo trong tay ra, đi tới trước mặt Đông Phương Bạch, lấy lòng hỏi:

"Đông Phương, là tại muội quên thời gian, sau này không bao giờ....dám như vậy nữa!!"

Nhìn khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Nàng, ngọn lửa giận trong lòng Đông Phương Bạch thoáng chút thì biến mất, thở dài một hơi mà nói:

"Tôi lo cho muội."

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thân thiết của Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân cảm thấy thật ấm lòng:

"Đông Phương, muội sẽ không bao giờ....làm cho huynh lo lắng thêm một lần nữa."

"Ừ!!!" Đông Phương Bạch cũng không phải người cố chấp không biết tha thứ cho người khác, xoay người đi đến trước bao quần áo to nằm trên bàn hỏi:

"Đây là cái gì?"

Chu Hoài Mân kéo Đông Phương Bạch ngồi xuống bàn, mỉm cười:

"Chúng ta dùng cơm trước đã, rồi nói chuyện sau."

Đông Phương Bạch cũng không phản đối, Chu Hoài Mân phân phó tiểu nhị lên món ăn, hai người cứ như những người bạn tốt bên nhau, ngươi một chén ta một chén mà ăn uống.


Rượu hết người đi, Chu Hoài Mân ôm tâm trạng mong chờ mà mở bao quần áo ra. Thoáng chốc ánh vàng kim bắn ra bốn phía, ánh đỏ đầy trời, cả căn phòng dường như sáng sủa hẳn lên.

"Đây là?" Đông Phương Bạch giật mình, nhìn về phía Chu Hoài Mân.

"Đây là áo cưới. Là lúc còn sống mẫu phi lưu lại cho muội, nó bao gồm hết thảy tinh hoa của thiên hạ, cho dù là sợi tơ để may cũng là dùng lông chim công làm thành. Lúc đó phụ vương dùng một trăm tám mươi viên minh châu của Đông Hải làm hồi môn, người phái tám mươi thị vệ từ Cao Ly, Phù Tang và nhiều quốc gia khác nhau, tốn thời gian hơn ba năm mới lấy đến những viên minh châu sáng nhất trên thế giới để làm hồi môn cho muội. Bộ áo cưới này có thể nói bằng với một nửa triều Minh, là một báu vật vô giá. "

Nhắc tới chuyện cũ Chu Hoài Mân cảm thấy xúc động bùi ngùi, lúc đó Nàng còn vì bộ áo cưới này mà cãi với phụ vương một trận. Sau khi binh bại, bộ áo cưới này bị đưa vào cung cất kỹ, sau lại bị Nàng lấy trở về, giấu dưới gốc cây hòe già nằm ở ngọn núi phía sau vương phủ.

Dù Hắc Mộc Nhai có lộng lẫy xa hoa đến như thế nào thì vừa nhìn thấy bộ áo cưới này Đông Phương Bạch cũng không khỏi kinh hãi, có thể nói vật này quí báu đến nỗi phải nói trên đời hiếm thấy, là độc nhất vô nhị. Bởi vậy cũng biết được tấm lòng yêu thương con gái của phụ mẫu của Mân Nhi là to lớn đến nhường nào, có thể sánh bằng nhật nguyệt.

"Đây là cái gì?" Đông Phương Bạch nhanh tay lẹ mắt mà cầm bộ áo cưới lên, bên dưới là một bộ đồ tân lang cũng tinh xảo hoa lệ không kém, so về hình thức trang sức tuy rằng không có huy hoàng óng ánh như bộ áo cưới nhưng chắc cũng giá trị xa xỉ.

Nghĩ tới ngày mai cả hai dự định đi cúng tế phụ mẫu của Mân Nhi, Đông Phương Bạch khẽ run, Mân Nhi muốn mặc đồ cưới mà đi sao? Như đoán được suy nghĩ trong lòng Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân đưa bao quần áo tới trước mặt nàng:

"Bộ áo cưới này là mẫu phi lưu lại cho muội, lúc trước sau cuộc bạo loạn của Ninh Vương, phụ vương chết thảm, mẫu phi tự sát, thêm vào nữa tiền tài trong nhà bị cướp sạch chẳng còn gì, nô bộc cũng không ai may mắn tránh thoát, chỉ còn bộ áo cưới này là hoàn hảo bị lính bảo an địa phương giữ lại. Kể từ ngày hôm nay, nó chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu muội, là bằng chứng cho mối tình thắm thiết thủy chung đến chết không thay đổi của phụ vương và mẫu phi, mẹ con cùng chung một huyết mạch. Muội đem nó tặng cho huynh, cũng đồng nghĩa với việc phụ vương và mẫu phi đem đứa con gái mà cả hai yêu thương nhất giao cho huynh."

"Không được, vật này quí giá quá. Nó là kỉ vật mà phụ vương và mẫu phi của muội để lại cho muội, tôi không thể nhận được."

Đông Phương Bạch lắc đầu. Nàng thật sự cảm động tất cả những chuyện mà Chu Hoài Mân làm cho nàng, nhưng nàng cũng không có thể ích kỉ cướp đi kỉ vật duy nhất của phụ mẫu Mân Nhi lưu lại cho Nàng được.

Chu Hoài Mân buông bộ áo cưới, gắt gao nắm chặt bàn tay của Đông Phương Bạch nghiêm túc mà nói:

"Muội biết, cho dù muội có mạnh mẽ như thế nào thì mãi mãi muội cũng không phải là một nam tử. Muội không thể như Lệnh Hồ Xung có thể cho huynh lưu lại con cháu hương khói đời đời. Những gì muội có thể làm là dốc hết tất cả mọi khả năng của bản thân làm cho huynh vui vẻ, chỉ mong huynh không phải tiếc nuối về sau. Muội sẽ cùng huynh xưng bá thiên hạ, cũng sẽ cùng huynh ẩn cư sơn lâm. Nếu huynh muốn làm hoàng đế, muội sẽ làm quân sư của huynh, nếu huynh muốn làm ẩn sĩ muội sẽ là người làm vườn của huynh. Dù cho huynh muốn làm gì đi chăng nữa, muội nhất định sẽ dốc toàn lực giúp huynh. Muội không cầu xin huynh quên đi Lệnh Hồ Xung, nhưng muội hi vọng trong trái tim huynh có một góc nhỏ nhoi dành cho muội. Từ trước tới nay muội chưa từng thích bất cứ một ai, huynh là người thứ nhất cũng là người cuối cùng. Duy nhất trong trái tim muội."

"Mân Nhi..."

Viền mắt Đông Phương Bạch ướt đẫm, những lời nói này nàng vẫn luôn chờ đợi có một người sẽ nói cho nàng nghe, sau này gặp phải Lệnh Hồ Xung, nghe hắn nói đến tiểu sư muội của hắn với sự nhu tình chuyên nhất, cái cảm giác toàn tâm toàn ý yêu một người làm cho nàng cảm phục, mà nay có người thật tình đối với bản thân, có người nguyện ý bên cạnh bản thân suốt cả cuộc đời, che chở sủng ái yêu thương nàng, nàng còn muốn gì nữa chứ? Chuyện của nàng và Lệnh Hồ Xung đã sớm qua đi, nàng nên nhanh chóng buông tay tình cảm của quá khứ?!!

Ngoại ô phía nam của thành Nam Xương, Chu Hoài Mân bước xuống xe ngựa, con mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt cứ như thế mà rơi xuống. Một gò đất hoang, âm dương hai đường chia cắt, nơi đây nằm xuống phụ mẫu của Nàng, là người đã cho Nàng sinh mệnh, là người cho Nàng biết thế nào là thân tình, thế nào là yêu thương, nhưng cả hai đã rời xa Nàng, trong vòng luân hồi lập đi lập lại, nhưng những tình cảm mà cả hai dành cho Nàng mãi mãi khác sâu trong trái tim Nàng, không bao giờ phôi phai.

Một bầu rượu ngon, hai bàn trái cây, ba ngọn trầm hương, bốn lượng tiền giấy, từng thứ từng thứ biểu thị nỗi niềm nhớ thương cho đấng sinh thành.

" Phụ vương, mẫu phi, xin cả hai có linh thiêng thì nghe lời con nói. Con gái bất hiếu Chu Hoài Mân nghe theo lời phụ vương cùng với nguyện vọng của mẫu phi sống tạm trên đời, dù chưa hiển đạt với chư hầu, boong boong thiết cốt, tấm lòng cứng cỏi, mắt sáng như bậc tiên hiền. Thù nhà nợ máu đã báo, nhưng con gái vẫn còn vương vấn lòng trần, tình duyên chưa thể bỏ xuống, nên vẫn mong lưu lại trên đời, chờ đợi ngày nào đó mệnh trời quyết định, sẽ theo bước phụ vương và mẫu phi, tìm nơi hoàng tuyền mà phụng dưỡng bên người."

Cảm giác được nỗi niềm bi thống u buồn nhớ thương của Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch có chút đau lòng. Trên gò đất hoang bên bia mộ bỏ trống, quỳ một gối xuống đất, lưng tựa thẳng hiên ngang, tư thế kiêu hùng nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới thành ý tôn kính của nàng trái lại càng thêm vài phần chân thành:

"Nhạc phụ nhạc mẫu, trên đường hoàng tuyền dù lạnh, nhưng chân tình có thể hòa tân băng tuyết, một đường này, phụ thê hai vị vẫn luôn cùng nhau nắm tay mà bước, chia sẻ khó khăn cho nhau. Mân Nhi là cốt nhục duy nhất còn lại trên đời của hai vị, cùng là người mà lúc còn sống cả hai vị yêu thương lo lắng nhất, Đông Phương Bạch tuy rằng không phải thiên hạ đệ nhất nam tử, nhưng tấm lòng che chở cho Mân Nhi có thể sánh bằng nhật nguyệt, kính xin hai vị yên tâm, lên đường bình an."

Dứt lời, dập đầu ba cái thật mạnh, áo khoác vun lên, một bộ trang phục tân lang mới tinh rực rỡ huy hoàng, khiến cho dung mạo vốn tuấn mỹ của nàng càng thêm sáng lạn:

"Hôm nay lấy tam sinh làm thề, lấy thiên địa làm môi, lấy thanh mộ của hai vị làm chứng, Đông Phương Bạch nguyện cưới Chu Hoài Mân làm vợ, che chở Nàng suốt cả cuộc đời."

Nước mắt tuôn ra như suối, Chu Hoài Mân lạy ba lạy, nghẹn ngào nói không ra lời, Nàng vốn muốn cho Đông Phương Bạch mặc bộ áo cưới, nhưng nàng nhất định không chịu, nói rằng Ninh vương phi trước khi lâm chung lo lắng nhất chính là chuyện lập gia đình của Nàng, mong Nàng có thể hạnh phúc suốt đời, nàng phải giúp Nàng hoàn thành nguyện ước của mẫu phi, lấy đó tẫn hiếu tâm......

9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận