Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ




Từ ngày cả hai định ra thề ước tam sinh, cuộc sống trôi qua có thể nói là thoải mái không ít. Người trong thần giáo không ai là không cảm thấy, giáo chủ thay đổi rất nhiều, cũng trở nên thân thiết hơn, có vài nha đầu gan lớn còn dám tới trước mặt người nói giỡn một...... hai câu.....

Đáng tiếc là ngày vui chóng tàn, mấy ngày hôm trước từ phái Hằng Sơn truyền tới tin tức về Nhậm Ngã Hành, Chu Hoài Mân không yên tâm, mượn cớ ra ngoài giám sát việc buôn bán mà chạy thẳng tới phủ Đại Đồng. Không an tâm về an toàn của Náng, lo lắng có chuyện bất trắc xảy ra nên Vương Tuẫn cũng đi theo. Nhìn ngọn núi Hằng Sơn xinh đẹp thanh tú, hắn khẽ nhíu mày:

" Chủ tử, Nhậm Ngã Hành xuất hiện tại Hằng Sơn à?"

" Sợ rằng chuyện này có liên quan tới Nhậm Doanh Doanh. Mấy ngày trước Lệnh Hồ Xung bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn, hiện nay do người của phái Hằng Sơn thu nhận và giúp đỡ hắn. Nhậm Doanh Doanh yêu Lệnh Hồ Xung nên không có gì bất ngờ nếu như hiện tại nàng ta cũng ở trên núi Hằng Sơn cùng với hắn."

Chu Hoài Mân có chút bất an, từ đầu tới cuối Nhậm Ngã Hành thủy chung là một mối họa lớn gây nguy hại cho Đông Phương, Nàng nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hắn.

"Chúng ta nên làm gì?" Vương Tuẫn thấy Chu Hoài Mân có chút không vui nên không dám tiếp tục nói tiếp.

Chu Hoài Mân trầm tĩnh, ánh mắt nhíu lại rồi bỗng bất sáng như nảy ra một ý kiến hay.

" Nghe nói phái Hằng Sơn có một tiểu ni cô, pháp hiệu Nghi Lâm, tâm địa lương thiện từ bi như Bồ tát, không bằng chúng ta diễn một trò hay cho nàng xem thế nào?"

"Diễn gì vậy chủ tử?" Vương Tuẫn đầy vẻ nghi hoặc.

"Thiên cơ bất khả lộ." Chu Hoài Mân mỉm cười bí ẩn, không nói, vẻ mặt xinh đẹp không bút nào có thể tả.

Vương Tuẫn vui vẻ thoải mái mà cười, từ sau khi chủ tử đính ước với Đông Phương Bất Bại, người trở nên vui vẻ hẳn lên, cũng cười nhiều hơn trước, nói chuyện cũng không kiệm lời hơn trước. Chỉ cần chủ tử hạnh phúc, tất cả đều đáng giá.

..............................

"Có ai không cứu tôi với!! Có ai không cứu tôi với.!!!" Một cô gái đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch, bước đi loạng choạng, lảo đảo vừa chạy vừa kêu cứu.

"Đứng lại, đừng có chạy!!" Theo sau cô gái là một đám côn đồ thân hình cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung ác, tên nào tên nấy cũng cầm gậy gộc, miệng chửi rủa không ngớt.

Cô gái hoảng hốt lo sợ, vừa cố gắng chạy thật nhanh về phía trước vừa ngoái lại nhìn chừng, lo lắng bị đuổi kịp. Nhưng trời muốn tuyệt đường người, cô gái chạy ngược chiều gió nên tốc độ cũng bị chậm đi không ít, lại bị một tảng đá dưới chân làm cho vấp ngã, thẳng tắp mà té xuống bên đường. Cô gái dường như tuyệt vọng, ôm lấy đầu gối bị thương khóc lớn.

Đám côn đồ ánh mắt dâm đãng vây thành một vòng xung quanh cô gái, nói ra những lời nói bẩn thỉu khó nghe.

"Con quỷ nhỏ, sao không chạy nữa đi? Vừa rồi không phải còn chạy hăng lắm mà? Đắc tội thiếu gia nhà chúng ta còn dám chạy."

"Xin các người tha cho tôi đi!!!" Cô gái đau khổ cầu xin, nói không nên lời thương cảm.

"Thả ngươi, đừng có đùa!!!" Đám côn đồ bỗng nhiên bật cười ha hả.

Cô gái bị xách lên, nàng ta cố gắng giãy dụa, cánh tay mảnh khảnh cứ không ngừn mà đánh vào tên đàn ông to con, nhưng thân thể gầy yếu mỏng manh kia làm sao có thể chống lại một tên đàn ông lực lưỡng cao ráo. Sau hai ba lượt chóng cự tay của nàng liền bị kiềm chế ở sau lưng.

"Dừng lại!!" Một giọng nói thanh lệ oai phong từ xa truyền đến, cả đám côn đồ xoay người lại nhìn, thì ra là một ni cô dáng vẻ như mười bảy mưởi tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú.

"Hả, tiểu ni cô, chỉ có mình cô em thôi à? Có muốn được gia gia yêu thương em không?"

"Đồ vô liêm sỉ, hèn hạ, các ngươi là ai? Lại có thể ban ngày ban mặt hiếp bức một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt?" Tiểu ni cô đỏ mặt trợn mắt mà nói.

"Haha!! Chúng ta là ai à? Cô em biết Vương Nhất Phách tiếng tăm lừng lẫy trong thành không? Đó là thiếu gia nhà chúng ta, nếu như biết điều thì ta khuyên cô em nên ngoan ngoãn cút đi, nếu không đừng trách chúng ta cũng bắt cô em cùng với con tiện nhân."

"Hừ!!Ta khuyên các ngươi nên nhanh chóng thả vị cô nương kia ra, nếu không đừng trách bần ni vô lễ."

"Úi chà chà, cô em muốn vô lễ như thế nào nha? Đến đây đi, đại gia ta đang chờ, nhớ lớn mật vô lễ một tý nha." Tên to con liếc nhìn tiểu ni cô từ trên xuống dưới, một đôi mắt chuột đầy vẻ dâm đãng độc ác.

Tiểu ni cô tức giận, trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng chợt lóe, chỉ mấy chiêu thức đã đem đám côn đồ hô to gọi nhỏ:


" Được lắm tên trọc ngốc, ngươi chờ đi!" Mấy tên con đồ sợ hãi mà chạy, tới cuối cùng cũng không quên để lại một câu.

Tiểu ni cô cũng không thèm đuổi theo, thu hồi trường kiếm, đi tới đỡ cô gái đứng lên, dịu dàng hỏi:

"Cô nương không sao chứ?"

Cô gái nhẹ nhàng cuối đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì:

" Cám ơn sư phụ ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

" Người xuất gia lấy từ bi làm mục tiêu phấn đấu, thí chủ không nên đa lễ. Xin thứ lỗi bần ni nhiều chuyện nhưng cớ sao thí chủ lại rơi vào cảnh khó khăn này?" Tiểu ni cô thân thiết hỏi.

Cô gái khóc nức nở mà nói:

" Tiểu nữ tên là Tiểu Uyển, là con gái của một thợ mộc, mấy ngày trước cha tiểu nữ vì thua nợ mà bắt tiểu nữ đưa cho Vương Nhất Phách làm tiểu thiếp. Tiểu nữ dùng hết toàn lực mới chạy thoát khỏi nhà, nhưng ai biết được tên Vương Nhất Phách kia từ lâu đã sai người theo dõi tiểu nữ, nên mới có chuyện ngày hôm nay. Hiện nay tiểu nữ đã không còn đường để đi, không còn nhà để về, chẳng biết sau này phải sống như thế nào?" Nàng vừa nói vừa khóc, nước mắt ướt đẫm khóe mi, dáng vẻ đau thương ủ dột.

" Chuyện này?" Tiểu ni cô có chút khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói:

" Bần ni pháp hiệu Nghi Lâm, là đệ tử phái Hằng Sơn. Nếu thí chủ không chê thì có thể tạm thời theo bần ni đến Huyền Không tự ở tạm mấy ngày?"

" Thật sự được vậy sao, tiểu nữ vô cũng cảm kích." Cô gái cảm động đến rơi nước mắt nhưng dường như nghĩ tới điều gì nàng cúi gầm mặt xuống.

" Nhưng tiểu nữ sợ sẽ quấy rồi các vị sư phụ thanh tu, tôi không biết có được không?"

" Không sao, các sư tỷ đều là người tốt, rất nhiệt tình hiếu khách, các tỷ ấy mà thấy cô nương nhất định sẽ thích ngay."

" Vậy tiểu nữ làm phiền......."

Ở Huyền Không tự mấy ngày nay cũng chẳng nhìn thấy nửa cái bóng của Nhậm Ngã Hành, Chu Hoài Mân thực sự sốt ruột. Lẽ nào tin tức xảy ra sai lầm, Nhậm Ngã Hành căn bản không có ở Hằng Sơn.

" Tiểu Uyển cô nương?" Nghi Lâm vừa vào cửa viện đã thấy nàng ngồi đờ ra trên thềm đá, mỉm cười nhìn nàng liền hỏi.

" A?"

Chu Hoài Mân giật mình, ở trong miếu tự lâu ngày nên lòng đề phòng cũng giảm đi rất nhiều, ngay cả Nghi Lâm đi tới trước mặt cũng không phát hiện, Nàng cười gượng mà nói:

" Không có gì, không có việc gì, không có gì làm thì chỉ có thể ngồi đờ người ra thôi, sự phụ Nghi Lâm không ở phía trước viện tụng kinh sao?"

" Hôm nay trên núi có việc nên việc tụng kinh kết thúc sớm. " Nghi Lâm ngồi xuống bên cạnh Chu Hoài Mân, vẻ mặt buồn rầu, không chút dáng vẻ thanh tâm quả dục, giữ tâm trong sáng làm bạn bên đức phật mà một vị ni cô nên có.

"Sư phụ có chuyện buồn phiền à?" Chu Hoài Mân chú ý hỏi, sợ Nghi Lâm nghi ngờ lại nói thêm một câu:

"Có cần tiểu nữ giúp gì không, chuyện khác tiểu nữ không biết chứ việc quét tước đình viện cọ rửa các loại tiểu nữ vẫn có thể làm."

" Không cần!" Nghi Lâm lắc đầu: " Lệnh Hồ đại ca gửi thư...."

" Lệnh Hồ đại ca ? " Chu Hoài Mân âm thầm cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Lệnh Hồ Xung thật sự không ở trên núi Hằng Sơn, Nàng cố ý tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Nghi Lâm:

" Hằng Sơn không phải chỉ có ni cô hay sao? Sao lại có nam tử trên núi? Chẳng lẽ là ca ca của sư phụ?"

" Đều không phải? " Nghi Lâm có chút xấu hổ, tựa hồ khó có thể mở miệng mà nói, im lặng một hồi, nàng tựa hồ cần người trút bầu tâm sự nên cố gắng nhỏ nhẹ giải thích:

" Lệnh Hồ đại ca là đệ tử phái Hoa Sơn. Có một lần tôi bị hái hoa tặc Điền Bá Quang bắt nếu không phải Lệnh Hồ đại ca liều mạng cứu giúp, tôi không biết sự tình sẽ tồi tệ tới mức nào. Hiện nay huynh ấy lại là chưởng môn phái Hằng Sơn, tôi biết tôi không nên nhớ huynh ấy nhưng mà............."

Nghi Lâm tuy rằng không nói hết câu nhưng người thông minh như Chu Hoài Mân thì làm sao có thể nào không hiểu được ý tứ của nàng chứ.


" Vị Lệnh Hồ Xung kia hiện nay không phải là chưởng môn phái Hằng Sơn nữa à?"

" Cũng không phải, tuy rằng từ trước đây Lệnh Hồ đại ca đã có ý định này nhưng hiện tại còn không phải lúc bỏ xuống trọng trách trên vai. Vài ngày trước, Lệnh Hồ đại ca cũng Nhậm cô nương đã đi Hắc Mộc Nhai, nghe nói là để tìm cái gì Đông Phương Bất Bại."

Chu Hoài Mân nghe vậy giật minh sợ hãi, bọn họ đi Hắc Mộc Nhai? Nghĩ đến kết cục của Đông Phương Bất Bại, lòng Nàng dâng lên một nỗi sợ trước nay chưa từng có.

Đông Phương Bạch, huynh nghìn vạn lần không nên có việc!

Trên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành mù một con mắt, động tác trên tay chậm chạp. Lệnh Hồ Xung nhân cơ hội, một chiêu độc cô cửu kiếm càn quét mà ra, thẳng tắp đánh về ngực của Đông Phương Bạch, Đông Phương Bạch bắn ra ngân châm về phía ánh mắt của Lệnh Hồ Xung, mắt thấy ngân châm sẽ đâm vào hắn, trong đầu lại hiện lên tình cảnh trước đây hai người vui cười nói chuyện trời đất, Đông Phương Bạch giật mình, nhanh tay thu hồi ngân châm. Một cảm giác đau đớn truyện đến, trường kiếm phá vỡ vải vóc xen vào trong ngực, nhất thời máu chảy ồ ạt.

"Ta........." Lệnh Hồ Xung sửng sốt, giật mình nhìn về phía Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch rất đau lòng, không nghĩ tới cách nhiều ngày, ngươi vẫn đối với ta tuyệt tình!!!

"Lệnh Hồ Xung, rốt cuộc ngươi có từng yêu ta hay không?" Đông Phương Bạch không cam tâm, đã từng một lòng nỗ lực, yêu hắn đợi hắn nhưng trong mắt hắn chẳng có nửa phần tình cảm dành cho nàng sao?

"Ta......" Lệnh Hồ Xung mâu thuẫn mà nhìn Đông Phương Bạch, không biết nên trả lời thế nào.

Nhậm Ngã Hành nhân cơ hội sử dụng hấp tinh đại pháp, một chưởng đem đông Phương Bạch đánh rơi xuống vách núi.

"Đông Phương Bất Bại!" Lệnh Hồ Xung thấy vậy vận dụng kinh công, bay thẳng về phía đỉnh vực.

"Đông Phương!!" Ngày đêm chạy vội về tới Hắc Mộc Nhai, Chu Hoài Mân vừa mới lên núi liền thấy một màn làm cho Nàng giật mình kinh hãi, nội tâm đau đớn khôn cũng. Nàng thả người nhảy xuống vách núi, thân thể nhanh chóng rơi xuống. Mắt thấy bóng dáng màu hồng kia càng ngày càng ra, Nàng rên rĩ rống lớn, thống hận trời đất, khép tay, thu người lại tùy ý để thân thể rơi xuống, trong thời khắc Nàng nhắm mắt lại, Nàng dùng thiên lý truyền âm chấn động cả núi rừng:

"Lệnh Hồ Xung, Nhậm Ngã Hành, nếu như Chu Hoài Mân ta may mắn không chết, nhất định đem các ngươi chém thành thịt vụn."

Đột nhiên Chu Hoài Mân cảm thấy thân thể bị giật mạnh, dường như vướn ở nơi nào, Nàng thất thần mở mắt, thì ra là một cây tùng già ngàn năm.

Quay đầu nhìn xuống phía dưới, cả người còn cách đáy vực mấy chục thước, Chu Hoài Mân sờ sờ ngực, Nàng còn sống sao?? Đông Phương, nếu huynh còn sống, dù cho bỏ hết công lực suốt cả cuộc đời muội cũng nhất định cứu sống huynh, nếu như huynh chết, muội sẽ chính tay đâm chết Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh mấy người bọn họ, xong sẽ đến hoàng tuyền tìm huynh. Mong rằng huynh không nên đi quá nhanh, ở cầu nại hà chờ muội chốc lát, muội nhất định không để huynh cô đơn đi một mình đâu.

Chu Hoài Mân dựa vào khinh công trác tuyệt mà rơi xuống đất, rốt cuộc Nàng ở một mảnh đất đá tìm thấy Đông Phươn nằm trong vũng máu

Vành mắt đỏ hoe, nước mắt nóng hổi cứ như vậy mà tuôn ra, trái tim đau đớn như muốn nổ tung, mạch máu không ngừng sôi trào.

Kiểm tra hơi thở của Đông Phương Bạch, sự sợ hãi trong lòng giảm đi phân nửa, tuy rằng hơi thở rất yếu nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn sống, còn sống là tốt rồi, còn sống thì còn có hi vọng.

Dọc đường đi Chu Hoài Mân đều dùng chân khí giữ mạng cho Đông Phương Bạch, cho đến thị trấn có người sinh sống mới bắt mấy người đại phu đơn giản viết mấy đơn thuốc cho Đông Phương Bạch. Chu Hoài Mân nhất thời không liên lạc với thuộc hạ, chỉ mang theo Đông Phương Bạch đi Vân Châu. Vân Châu có một vị đại phu tính tình kì quái, chết cũng có thể cứu, nhưng điều kiến muốn hắn cứu người là phải thắng hắn. Vị quái y này tinh thông lục nghệ*, võ công càng là nhất tuyệt, cho nên muốn thắng hắn quả thật còn khó hơn lên trời.

Gần đây quái y bày ra một bàn cờ lung linh, dù đánh như thế nào cũng không có thể phá được, thật sự nhức đầu vì vậy hắn liền tuyên bố nếu như có ai có thể phá vỡ thế cờ này hắn liền hai tay dâng ra thuật sửa cốt chỉnh gân gia truyền của hắn.

Chu Hoài Mân hướng dược đồng nói ra ý đồ của mình, dược đồng mặt không chút biểu tình đón hai người đi vào. Vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy quái y ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tướng mạo cực kỳ bình thường, không có chút nào quái dị khó xem như trên giang hồ đồn đãi, chỉ là cặp mắt lộ ra một cổ quật cường chấp nhất không giống người thường.

"Ngồi đi!!!" Quái y cũng không nói nhiều, kêu Chu Hoài Mân ngồi xuống.

Chu Hoài Mân nhìn thoáng qua thế cờ, nói:

"Cho tại hạ ba ngày, ba ngày sau thế cờ nhất định sẽ phá."

"Giả tiểu tử, lời này cũng có người đã nói qua, đáng tiếc đều là những lời nói suông cuồng vọng." Quái y khinh thường nói, ánh mắt cũng không chút bố thí mà nhìn Nàng một cái.

Chu Hoài Mân cũng không nhụt chí, mọi việc vốn nằm trong dự liệu của Nàng:

"Nếu như không phá, mệnh này dâng."

Quái y nghe vậy không khỏi nhìn Chu Hoài Mân, cô gái này thật ra cũng có chút dũng cảm.


" Đây là ngươi nói, ta liền cho ngươi ba ngày."

" Tốt! Còn xin thần y trước tiên tạm giữ mạng của bằng hữu tại hạ, chờ ba ngày sau, thế cờ phá liền điều trị." Chu Hoài Mân thở dài một hơi, thành thật mà nói, Nàng cũng không có nắm chắc, hiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian.

"Ngươi là vì bằng hữu mà đến, còn nguyện ý dùng tính mạng để đánh cược?" Quái y kỳ lạ nhìn Chu Hoài Mân một chút, không nghĩ tới trong giang hồ còn có bực này nữ tử có tình có nghĩa.

"Đúng vậy! Nếu như ba ngày sau nàng đã chết, thì cho dù có phương pháp phá giải thế cờ tại hạ cũng sẽ đem nó vào trong quan tài cùng nàng." Chu Hoài Mân nhìn thẳng quái y, trả lời thẳng thắn lưu loát.

"Rất tốt!!" Quái y bật người đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức:

"Lão phu giữ nàng ba ngày, mong rằng ngươi không phải tự biên tự diễn chỉ biết kéo dài thời gian."

Sau khi thương nghị với quái y xong, ngày đầu tiên Chu Hoài Mân vẫn đóng cửa ở trong phòng nghiên cứu thế cờ. Ngày thứ hai, một mình Chu Hoài Mân thảnh thơi dạo chơi trong sơn trang, không có chút nào hoảng loạn. Ngày thứ ba, Nàng ngồi dưới gốc cây hải đường ở phía tây sơn trang nhàn hạ uống từng ngụm trà Bích loa xuân mới thu hoạch nhìn hoa rơi cả đêm.

Ngày thứ tư, quái y đã sớm dọn xong thế cờ, ngồi ngay ngắn trước bàn cờ bình tĩnh chờ đợi, thẳng cho đến buổi trưa mặt trời lên cao, Chu Hoài Mân mới mang bộ mặt buồn ngủ tiêu sái đi tới.

"Ngươi đến muộn!!!" Quái y không vui.

"Có sao?" Chu Hoài Mân phủ nhận:

"Tại hạ chỉ nói ngày thứ tư, nhưng không hề nói giờ nào ngày thứ tư, là tiền bối nóng ruột quá thôi."

"Tốt! Mong rằng kĩ thuật đành cờ của ngươi cũng sắc sảo như mồm mép của ngươi vậy."

Chu Hoài Mân dùng khăn ướt lau mặt, tinh thần phấn chấn, phất vạt áo ngồi ngay ngắn một mặt khác trước bàn cờ, tay cầm quân đên, không cần nghĩ ngơi đánh xuống.

"Đây là ngươi muốn tìm đường chết!" Quái y giật mình nhìn Chu Hoài Mân, chẳng lẽ nàng tự biết phá không được thế cờ, nản lòng thoái chí cam chịu thua trận?

"Tiền bối chỉ cần chuyên tâm đánh cờ là được." Chu Hoài Mân không chút để ý.

Quái y cũng không còn do dự, đánh xuống quân trắng, nhất thời bắt quân đen một mảng lớn. Chu Hoài Mân không chút biểu cảm mà đánh xuống một quân cờ đen. Quái y lắc đầu, theo cách đánh này, không đầy ba quân nữa thôi không chút nghi ngờ thì sẽ thua.

Làm quái y kinh ngạc là đánh nhau qua lại hơn mười quân cờ vậy mà quân đen vẫn còn đang dựa vào địa thế hiểm trở mà chống lại quân trắng vây công. Ánh mắt quái y sáng lên, từ từ coi trọng .....

................

"Ha ha quả là hậu sinh khả úy!! Trường giang sóng sau đè sóng trước!! Lão phu thua rồi." Quái y đem lời nói ra, vẻ mặt vui vẻ cười ha ha, tâm tình rất thoải mái.

"Đa tạ!!" Chu Hoài Mân không bởi vì thắng mà vui vẻ gì nhiều, Nàng chỉ lộ ra chút thư thái, nhàn nhạt mà ôm quyền nói chuyện với quái y.

"Tiểu bằng hữu có thể cho ta biết làm sao nghĩ đến phương pháp này?" Quái y nhịn không được mà hỏi, hắn thật sự không thể hiểu nổi tại sao một cô gái trẻ tuổi như Chu Hoài Mân có thể nghĩ ra được một cách phá giải sâu xa nguy hiểm như vậy.

Chu Hoài Mân tận tâm giải thích:

"Ngày đầu tiên, tại hạ vắt óc suy nghĩ một ngày một đêm cũng không thể nào nghĩ tới cách phá giải, thế cờ này bày cục rất khéo léo, không hề có một chút kẽ hỡ, nếu muốn tiếp tục đánh tiếp là chuyện không có khả năng. Ngày thứ hai, tại hạ nhìn thấy mọi vật đều có mục đích mà sinh ra, có sinh có tử, thực sự không giải thích được, trong cuộc sống tất cả đều đã được định sẵn theo quy luật vốn có của nó, lẽ nào trên đời này thực sự không có phương pháp nào có thể phá được tử cục? Cho đến ngày thứ ba, tại hạ nhìn từng cánh hải đường bay xuống, hương hoa tràn ngập cả khu vườn, lúc đó tại hạ mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Tuy rằng đại thế giới, bộ rễ rất trọng yếu, là điểm tựa để phát triển lên trên, thế nhưng cũng có lúc cần bỏ đi gốc rễ để tìm đường sống trong cái chết, cho nên tại hạ nghĩ không bằng cứ buông tha tất cả trước mắt, rút củi dưới đáy nồi, làm cho đến chết sau đó sống lại một lần nữa, mới đầu thoạt nhìn là tự chui đầu vào rọ, không muốn sống nữa nhưng này chính là lối tắt để tránh đi một số nguy hiểm. Tuy rằng tất cả phải bắt đầu lại một lần nữa, quá trình có chút gian nan nhưng tốt xấu gì cũng là một con đường sống."

"Hay!! Thật sự rất hay!! Lão phu sống cả đời người hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới lão phu mới ẩn cư vài chục năm mà trong giang hồ lại xuất hiện một kỳ tài trẻ tuổi, quả thật thiên phú dị bẩm." Quái y vỗ tay tán thưởng.

Chu Hoài Mân bỏ bụng im lặng, kỳ thật trong suốt trận cờ Nàng vẫn rất sợ, thận trọng không dám lơ là một phút nào. Nếu như chú ý nhìn kỹ sẽ phát hiện lúc này đây tấm áo sau lưng Nàng đã ướt đẫm. Nàng thật sự cảm tạ lúc trước mẫu phi hết lòng chỉ dậy mọi thứ, nếu như không phải vậu hôm nay Nàng chỉ có thể mở to hai mắt trừng trừng nhìn Đông Phương tắt thở. Nàng tin tưởng vào may mắn nhưng không phải lần nào cũng dựa vào may mắn mà thành công, nó còn phụ thuộc vào bản lĩnh tài năng thật sự để chiến thắng, cho nên lúc trước mẫu phi và phụ vương muốn Nàng học cái gì, Nàng đều ngoan ngoãn cố gắng học, không dám chậm trễ dù chỉ là một phút.

"May mắn thắng lợi, còn xin thỉnh tiền bối chữa trị giúp bằng hữu của tại hạ."

"Lão phu một khi đã nói nhất định sẽ giữ lời. Nhưng trước khi trị liệu, lão phu có một chuyện cần phải nói. Còn mong tiểu bằng hữu nghe xong mới quyết định một lần nữa." Quái y dường như có thâm ý nhìn thoáng qua Chu Hoài Mân.

"Xin mời nói ạ!!"

"Vị cô nương này bị nội thương cục kì nghiêm trọng, chắc chắn là bị một cao thủ gây nên, tỷ lệ sống còn cực kỳ nhỏ, lại không được trị liệu đúng lúc, căn cốt đã chặt đứt, nếu muốn khôi phục, nhất định phải có cao thủ tuyệt đỉnh dùng nội lực thượng thừa chăm sóc thì mới có khởi sắc, trong lúc trị liệu người này lại không thể trực tiếp thi dược dùng châm, vậy nên sẽ phải chịu đựng nỗi đau vô cùng to lớn dù cho có nội lực thượng thừa chưa chắc đã chịu nổi."

Chu Hoài Mân cúi đầu trầm mặc một lúc, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của quái y, kiến quyết nói:

"Chỉ cần có thể chữa tốt cho nàng, tại hạ nguyện ý nỗ lực bất luận cái gì đại giới."

"Tiểu bằng hữu cần phải biết rõ, một khi đã không có nội lực, ngươi sẽ như người bình thường. Đối với người trong giang hồ, không có nội lực thì cũng đồng nghĩa không khác gì người tàn phế."


Quái y chấn động, sống vài chục năm, hắn gặp qua rất nhiều người liều mình cứu người, gặp qua quỳ đến không đứng dậy nổi, gặp qua vì người mà lên núi đao xuống biển lửa, thế nhưng không có gặp qua tự nguyện bỏ qua nội lực, đối với người trong giang hồ mà nói, tính mệnh đều không phải là thứ quan trọng nhất, mất đi võ công mới là nỗi tuyệt vọng mà bọn hắn lo sợ.

"Tại hạ không oán không hối!!" Ánh mắt Chu Hoài Mân đầy vẻ cương nghị kiên quyết, không có chút do dự.

"Mời theo ta đến đây đi!" Quái y không hề khuyên nhiều.

Chu Hoài Mân theo sát hắn, hai người đi vào trong phòng, Đông Phương Bạch lẳng lặng nằm ở trên giường, như đang bình yên ngủ. Chu Hoài Mân lưu luyến nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng, cúi lạy quái y một cái:

"Trước khi bắt đầu, xin tiền bối đáp ứng một yêu cầu nhỏ của tại hạ."

"Nói!!!"

"Xin tiền bối không cần đem việc tại hạ mất hết công lực nói cho nàng biết."

"Vì sao?" Quái y khó hiểu, không giải thích được.

"Tại hạ không muốn nàng cảm thấy áy náy.!!!" Dừng một chút, Chu Hoài Mân nói. Quái y nhìn một hồi, đồng ý.

Đã qua ba ngày kể từ lúc trị liệu, tính toán rằng Đông Phương Bạch cũng sắp tỉnh, khuôn mặt Chu Hoài Mân tái nhợt đi đến bên cạnh quái y nói:

"Tiền bối!!"

"Tiểu bằng hữu nội lực và tinh thần bị tổn hao, thân thể lại bị đè ép cực đại, sao lại không chịu nghỉ ngơi.??" Quái y nhanh chóng đứng lên đón tiếp Nàng.

"Đã ba ngày, tại hạ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Bằng hữu của tại hạ cũng sắp tình, làm phiền tiền bối đợi khi nào nàng tỉnh lại thì giao phong thư này cho nàng."

Chu Hoài Mân cảm thấy mỗi một chữ nói ra là trái tim Nàng lại đau đớn không thôi, như có độc xà cắn xé, thì ra sau khi truyền hết nội lực cho Đông Phương, thân thể của Nàng còn bị phản phệ, ngũ tạng lục phủ bị nhồi vào một chỗ, cả người đều đau nhức.

"Nàng lập tức sẽ tỉnh, tiểu bằng hữu vì sao không tự mình đưa cho nàng?" Quái y cảm thấy có chút đáng tiếc, lấy thiên phú của Nàng nhất định có thể đạt được cảnh giới cao hơn, đáng tiếc một thân võ nghệ bị phế gi, thật sự khó có thể hồi phục, trừ phi.......???

"Tại hạ không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân, lại không muốn để cho nàng nghĩ toàn bộ thế giới đều từ bỏ nàng, chỉ có thể để lại thư mà đi." Chu Hoài Mân trong mắt lóe lên một tia buồn bã.

"Haizzz, được rồi!!!" Quái y bất đắc dĩ, loại tâm lý mâu thuẫn này hắn thật sự không hiểu.

"Đa tạ tiền bối, tại hạ xin cáo từ!!"Chu Hoài Mân buông thư, lại nhìn thoáng qua trong phòng, xoay người rời đi.

"Tiểu bằng hữu chậm đã!" Quái y nhanh chóng ngăn cản nàng.

"Tiền bối còn có chuyện gì?" Chu Hoài Mân không dám quay đầu lại, Nàng sợ luyến tiếc, nàng tình nguyện một mình rời đi, chịu nỗi khổ tương tư, cũng không muốn cho Đông Phương cảm thấy áy náy hổ thẹn với Nàng.

Quái y từ trong tráp lấy ra một cái chai màu sắc thanh đạm, đưa cho Chu Hoài Mân, tha thiết nói:

"Ngươi và ta cũng coi như có duyên. Đây là hồi hồn bảo mệnh đan, có hai viên, là ta tốn mười năm lại dùng mấy trăm loại được liệu quí hiếm tinh luyện nghiên cứu mà thành. Tuy rằng không thể khôi phục công lực của ngươi, nhưng cũng có thể giúp ngươi giữ lại một chút chân khí, giúp ngươi khỏe mạnh giống như người thường, tại thời khắc quan trọng còn có thể giúp ngươi giữ một mạnh, điều này cũng không phải không có khả năng."

Chu Hoài Mân cảm kích nhìn quái y, Nàng và quái y chỉ là bình thủy gặp nhau, dựa vào một ván cờ mới khiến quái y ra tay cứu giúp, vậy mà nay hắn lại ra tay tương trợ Nàng nhiều như vậy, thật sự là dụng tâm hiệp nghĩa:

"Đại ân to lớn của tiền bối, Hoài Mân ghi nhớ trong lòng."

Đông Phương Bạch tỉnh lại đã là lúc chạng vạng tối, Nàng không chút sợ hãi lạnh lùng nhìn quái y bỏ xuống bức thư liền đi.

Toàn thân nặng nề như có trăm ngàn cân đang đè lên, Đông Phương Bạch cố gắng mở bức thư ra, rất ít chữ làm nàng thất vọng:

"Sơn trang có việc gấp cần xử lý, đi trước một bước. Đông Phương cố gắng dưỡng bệnh, bảo trọng thân thể, quý trọng bản thân."

Mân Nhi nhất định rất đau lòng, thất vọng với nàng chăng? Rõ ràng cả hai đã thề ước tam sinh vậy mà nàng vẫn còn vấn vương, nhớ mãi không quên tình cảm dành cho Lệnh Hồ Xung.

Lần thứ hai nhìn về phía mấy dòng ngắn ngủi trước mặt, tâm trạng ngổn ngang có chút không thể giải thích, chữ viết của Mân Nhi trước nay vốn mạnh mẽ cứng cáp, như mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, hiện rõ phong thái của bậc đại gia, dù là danh gia thư pháp nổi tiếng đương thời cũng so kém Nàng múa bút hùng hồn đại khí, nhưng vì sao vài dòng chữ này lại khác lạ so với ngày thường? Nhìn kỹ, nét mực có chút mất trật tự, nhưng thật sự là bút tích của Mân Nhi, lẽ nào sơn trang gặp chuyện phiền phức?

Nửa tháng sau, Đông Phương Bạch khỏi hẳn rời khỏi Vân Châu. Ngày thứ hai, sơn trang của quái y đến một vị nam tử xa lạ, hắn tự xưng là thuộc hạ của Chu Hoài Mân, một đường tìm kiếm tung tích của Nàng mà đến đây. Quái y cẩn thận xác nhận những lời hắn nói sau cùng không nhịn được đem chuyện Chu Hoài Mân truyền hết công lực, cứu Đông Phương Bạch cho nam tử nghe. Nam tử nghe xong cực kì bi phẫn, nhanh chóng rời đi...

* dạy học trò là , , (bắn), (cưỡi ngựa), (học chữ), (học tính)

#/�R�nc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận