Từ ngày Đông Phương Bạch mang Chu Hoài Mân về Hắc Mộc Nhai, quan hệ giữa hai người các nàng cũng không chút nào tiến triển, Chu Hoài Mân vẫn hờ hững đối với Đông Phương Bạch. Làm người khác kinh ngạc là Đông Phương Bạch không những không tức giận mà mỗi ngày ba bữa đều ăn cùng Chu Hoài Mân, nửa tháng trôi qua, từ lâu nội tâm kiên quyết của Chu Hoài Mân đã mềm đi. Nàng biết rõ tính tình của Đông Phương Bạch, rất sĩ diện, lòng tự trọng rất cao, có thể làm những việc trước mắt đã là không sai, nhưng tâm trí Nàng vẫn còn vướng mắc dây cột tóc kia, vẫn không thể tha thứ cho nàng, nó vẫn là một khúc mắc khó mà giải tỏa.
Hôm nay, sau khi xử lý mọi chuyện trong thần giáo, Đông Phương Bạch vội vã trở về dùng cơm với Chu Hoài Mân, trên đường nàng trùng hợp đụng tới Đông Phương Niệm đang giận dỗi ngồi một tình trên hành lang.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta không thể ở đây?" Đông Phương Niệm ác độc nhìn Đông Phương Bạch, đối với Đông Phương Bạch nàng chẳng có chút thiện cảm nào.
"Ngươi dùng thái độ như vậy nói chuyện với bản tọa sao?" Đông Phương Bạch có chút không vui, người thanh lịch tao nhã như Mân Nhi sao lại thu một đứa nhỏ ngang ngược xấu xa như vậy làm đồ đệ chứ?
Đông Phương Niệm lớn giọng quát:
"Người khác sợ ngươi còn ta thì không. Nửa tháng nay, ngươi không cho ta gặp mặt sư phụ, ngươi có mục đích gì?"
"Ha hả!!" Đông Phương Bạch buồn cười:
"Ta có ý đồ xấu thì lại thế nào? Ngươi đánh thắng ta sao?"
"Hừ!! Hiện tại ta không đánh không lại ngươi, chờ ta trưởng thành, ta nhất định đánh bại ngươi."
Đông Phương Niệm không ngốc, bây giờ đánh nhau với Đông Phương Bạch không phải tự tìm khổ à?? Nàng cũng không có khuynh hướng tự ngược bản thân.
"Ngươi cũng không có ngu. Chúng ta đánh cược đi."
"Cược cái gì?"
"Từ hôm nay bắt đầu, ta nhận ngươi làm con gái nuôi, dạy ngươi võ nghệ, nếu mười năm sau ngươi đánh thắng ta thì ta sẽ để cho ngươi gặp Mân Nhi, nếu như không thắng, ngươi tự mình xuống núi , không được phép tìm Nàng."
"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Đông Phương Niệm rất thông minh;
"Nếu mười năm sau ta vẫn không đánh lại ngươi chẳng phải ta tự làm khổ mình à?"
"Nghe hay không tùy ngươi." Đông Phương Bạch liếc mắt, khinh thường nói:
"Ngươi nếu như không có can đảm cứ ở đó mà ngồi chờ chết già ở Hắc Mộc Nhai đi, dù gì thần giáo cũng không phải không có tiền nuôi không một người rãnh rỗi. Chỉ là, ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nhìn thấy Mân Nhi!!"
"Ngươi thật vô sỉ!!!" Đông Phương Niệm tức đỏ mặt.
"Sao rồi, ngươi quyết định thế nào?"
Đông Phương Niệm suy nghĩ một chút, trong lòng luôn nghĩ có chút hi vọng, vì vậy nói:
"Được thôi, ta nhận ngươi làm nghĩa phụ, mong rằng mười năm sau ngươi vẫn còn có tư cách làm nghĩa phụ của ta."
"Ta chóng mắt mà chờ!!!" Đông Phương Bạch mỉm cười, giống như dự đoán được quyết định của Đông Phương Niệm.
"Từ bây giờ bắt đầu, ngươi chuyển đến tập võ ở võ quán Như Ý, ta sẽ phái hai cao thủ tới dạy ngươi."
"Như vậy không được." Đông Phương Niệm lập tức phản đối.
"Vì sao?"
"Người trong thiên hạ ai mà chẳng biết ngươi là thiên hạ đệ nhất, nếu để cho người có võ công không bằng ngươi tới dạy ta, vĩnh viễn ta cũng không thể đánh bại ngươi."
Đông Phương Bạch kinh ngạc mà liếc nhìn Đông Phương Niệm, có chút thưởng thức:
"Ngươi quả là một đứa nhỏ thông minh. Ngươi yên tâm, hai tháng đầu tiên chỉ là để cho ngươi chuẩn bị tốt căn bản, sau hai tháng chính ta sẽ tự mình dạy ngươi. Nếu như ngươi thật sự có tài thì mười năm cũng đủ để ngươi có thể đánh bại ta, nhưng nếu không có, dù cho ngươi có cố gắng một trăm năm đi nữa cũng vô dụng."
"Ngươi đợi đi!! Ta nhất định đánh bại ngươi."
Đông Phương Bạch mỉm cười thoải mãn bước nhanh về phía đại điện. Vừa vào cửa nàng liền nhìn thấy Chu Hoài Mân đang ngồi ngay ngắn trước bàn hồ sơ, giống như đang nhìn cái gì. Đông Phương Bạch nhìn kĩ, thì ra là sổ sách trong thần giáo.
Đông Phương Bạch ngồi xuống bên cạnh Nàng:
"Mân Nhi, trước đây việc quản lý tài vụ là do muội xử lý... không bằng bây giờ chuyện này giao hết cho muội nha."
Chu Hoài Mân không cảm kích mà hỏi ngược:
"Vì sao ngươi đánh cược với Niệm Nhi?"
"Muội nghe thấy?" Đông Phương Bạch thản nhiên mà trả lời, rất chột dạ.
"Mời trả lời vấn đề của ta!" Chu Hoài Mân có chút tức giận.
Đông Phương Bạch kề sát bên tai Nàng chậm rãi nói:
"Đứa nhỏ kia thật sự có tài, nhưng tính tình của nó quá ư lỗ mãng, rất khó thuần phục, nếu như không dạy bảo tốt, chắc chắn sẽ đi vào con đường tà đạo sai trái. Tôi muốn.... cho nó một cơ hội."
"Con đường sai trái???" Chu Hoài Mân buồn cười: "Có tà đạo bằng Đông Phương giáo chủ sao?"
"Mân Nhi, muội nhất định muốn đối nghịch với tôi, nhất định phải nói vậy sao, muội muốn đâm thủng trái tim tôi à?" Đông Phương Bạch chua xót, giọng nói trầm thấp:
"Muội thật sự không cảm nhận được tình cảm của tôi sao? Tôi đồng ý là trước đây tôi sai lầm, là tôi không tốt, nhưng tôi đã hối hận, tôi chưa bao giờ ăn nói khép nép với bất kì ai giống hiện tại?!!!"
Chu Hoài Mân trầm mặc chốc lát, yếu ớt nói:
"Nếu như ngươi đã buông tay Lệnh Hồ Xung vậy sao ngươi còn giữ kỹ dây cột tóc của hắn làm gì?"
"Dây cột tóc?" Đông Phương Bạch cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên như nghĩ tới việc gì, cười cười:
"Muội không nói tôi thì quên mất. Không nói tới dây cột tóc kia thì tôi quên đó là của Lệnh Hồ Xung. Thì ra muội bận tâm chuyện này, tôi đem nó thiêu nha."
"Bỏ đi!!" Chu Hoài Mân thở dài:
"Thiêu rồi thì sao chứ? Ở trước mặt thì lại thế nào? Nếu như trong thâm tâm còn nhớ mãi thì có thiêu thành tro bụi cũng uổng công, nếu trong thâm tâm không có thì giữ lại cũng vô dụng."
"Mân Nhi!!" Đông Phương Bạch ôm lấy vai của Chu Hoài Mân, làm cho Nàng nhìn thẳng vào bản thân:
"Tin tôi một lần, cũng tin tưởng bản thân một lần. Tôi chưa từng lừa gạt muội, trong lòng tôi chỉ có một mình muội, trước kia tôi nương tay với Lệnh Hồ Xung cũng chỉ vì xem tại tình nghĩa trong quá khứ, cũng không phải vì tôi không thể quên hắn. Mân Nhi, dù cho là muội, muội thực sự có thể thẳng tay giết chết Lệnh Hồ Xung không?"
"Ta?" Chu Hoài Mân liếc mắt nhìn sang một bên, nói thật ra thì trước đây Nàng xác thực muốn giết Lệnh Hồ Xung, nhưng cuối cùng không phải cũng tha thứ hắn sao? Nghĩ đến đây, mọi tức giận trong lòng cũng biến mất, Đông Phương dù sao cũng từng yêu Lệnh Hồ Xung......
Không cần nghĩ ngơi đâu xa, không phải bản thân cũng vậy sao, bản thân quá yêu Đông Phương, dù nàng có tổn thương bản thân thê thảm như thế nào, bản thân cũng luyến tiếc tổn thương nàng?!!! Nàng không buông xuống Đông Phương Bạch được, cho dù chỉ là liếc nhìn một cái, thâm tâm bất giác rối loạn. Nếu như vậy, không bỏ xuống được cũng không thể cứ trốn tránh mãi.
Chuyện quá khứ cần gì phải nhắc lại, Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đã đi xa, chuyện quan trọng bây giờ là con đường sắp tới:
"Đông Phương ta tin tưởng ngươi một lần nữa, ngươi cũng biết, cho dù trái tim có kiên cường như thế nào nó cũng không thể chịu đựng nổi đau cứ lặp đi lặp lại, mong ngươi không làm cho ta thất vọng. Nếu như có lần sau, ta thật sự không chịu nổi."
"Yên tâm, không có lần sau ."
Gần đây cả giang hồ có một tin tức lớn, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại muốn cưới vợ, mời tất cả anh hùng trong thiên hạ tới tham gia. Sự việc vừa mới lan truyền, liền làm cả võ lâm run động.
"Vì sao huynh không bàn bạc trước với muội.?" Chu Hoài Mân nghe tin, lập tức tới chất vấn Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch thản nhiên nói:
"Muội đã là người của tôi, thành thân chỉ là chuyện sớm muộn, có gì phải bàn bạc?!!"
"Huynh cũng là người của muội, vì sao là muội gả cho huynh mà không phải huynh gả cho muội?"
"Tôi là giáo chủ đứng đầu thần giáo."
"Muội cũng là trang chủ của Lục Noãn sơn trang?"
"Lục Noãn sơn trang không phải thuộc Nhật Nguyệt thần giáo sao?"
"Bên ngoài muội vẫn luôn mặc trang phục nam tử, muội quen như vậy rồi?"
"Muội quen bằng tôi không?"
"Chuyện này?"
"Quyết định vậy đi!!"
"Đông Phương Bạch!"
Nhoáng cái đã qua mười năm, Chu Hoài Mân tuy rằng đã làm vợ nhưng vẫn thích mặc trang phục nam tử như trước. Đông Phương Bạch tuy rằng giáo chủ đứng đầu một giáo phái nhưng thường ngày cứ thích mặc trang phục nữ tử, vậy nên người trong thiên hạ vẫn luôn thắc mắc, rốt cục Chu Hoài Mân là nam hay nữ, Đông Phương Bạch là nữ hay nam.
"Haizzz, ngươi biết tin gì chưa? Thiếu chủ của Nhật Nguyệt thần giáo bị đuổi xuống núi."
"Chuyện lớn như vậy ai mà không biết chứ, nghe nói thiếu chủ đánh nhau với giáo chủ, thua nên bị giáo chủ đuổi xuống núi......"
Mười năm trôi qua, hai người các nàng từ lâu đã mài dũa nét bồng bột thưở nào, trở nên sâu sắc, chững chạc. Chu Hoài Mân gắp thức ăn cho Đông Phương Bạch nói:
"Vì sao huynh cố ý muốn đuổi Niệm Nhi xuống núi, huynh dốc sức bồi dưỡng con bé mấy năm nay, bây giờ lại không muốn cô con gái nuôi này nữa? Không phải huynh muốn cẩn thận đào tạo con bé thành người nối nghiệp huynh sao? "
Đông Phương Bạch ăn thức ăn trong chén, nói:
"Con bé ở trên núi mười năm nay, tuy rằng võ nghệ đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa, cũng coi như cao thủ số một số hai, nhưng lòng người hiểm ác, con bé cần ma luyện rất nhiều. Nếu không như vậy, sự nghiệp to lớn của thần giáo giao vào trong tay con bé chỉ sợ vài ba năm liền tan tành. Hơn nữa, dòng dõi nhà Minh ngày càng hủ bại, triều đình tối tăm, vương triều của nhà họ Chu không còn kéo dài được bao lâu, chúng ta cũng nên sớm quyết định. Chúng ta không còn quản con bé được mấy năm nữa, con đường sau này phải do tự con bé đi tới, nếu không.....không phải làm thất vọng kỳ vọng mấy năm nay của muội sao?!!!"
Hai người các nàng nhìn nhau cười, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào trên bàn ăn, phản xạ một cuộc sống vô cùng xinh đẹp......
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đối với Đông Phương Bạch vẫn dừng lại tại sự cố chấp của nàng, nghĩ đến người có tính tình như thế, không nên chịu kết cục bi thảm, cho nên vội vã viết xuống nguyện vọng nhỏ nhoi của bản thân, tất cả chỉ bất quá là mong người chung thủy chuyên nhất sẽ có được kết cục tốt đep. Vốn dự định viết truyện dài, thế nhưng cứ viết xuống tới, từ từ mất đi cảm giác thương tiếc đối với Đông Phương Bạch, cho nên kết thúc sớm. Bởi vì thời gian cấp bách nên bộ tiểu thuyết này có chút qua loa, mong các vị độc giả thứ lỗi.
Vài lời của editor:
Thật sự mới đầu rất ghét Lệnh Hồ Xung nhưng edit càng về sau có cùng tâm trạng với tác giả, ghét Đông Phương Bạch, nói thật tôi thấy Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch là cùng một loại người, chần chừ do dự, thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm, đứng núi này trông núi nọ. Tóm lại rất bất bình cho Mân Nhi a.
----------oOo----------