Lạc Dương vốn là kinh đô cũ của lục triều1, vào thời kỳ phồn hoa hưng thịnh nhất thì chẳng nơi nào có thể so sánh được với nó về độ sung túc huy hoàng. Chu Hoài Mân lấy ra năm vạn lượng hoàng kim, Nàng phân chia bỏ vào các ngân trang2 ở Lạc Dương, Tô Châu, Hàng Châu, Kiến Khang và Tế Nam.
Mấy ngày nay, Chu Hoài Mân phái người ở chung quanh thăm dò tình hình và tìm kiếm tin tức về Ninh vương. Theo thông tin tra được, Nàng biết phụ vương sau khi bị Vương Thủ Nhân bắt, được đưa vào kinh dâng cho hoàng đế, để cho hắn làm trò tiêu khiển.
Chu Hoài Mân phái mười cao thủ mạnh nhất trong tay vào nhà lao cướp người, nhưng tất cả đều một đi không trở lại, kết quả là vô duyên vô cớ làm cho Kiếp sinh lâu tổn thất mười người giỏi nhất.
Hôm nay Chu Hoài Mân mặc một bộ nam trang, Nàng cứ ở đầu đường Lạc Dương quanh đi quẩn lại chẳng biết đi về hướng nào. Hoàng hôn buông xuống, thành Lạc Dương càng thêm phồn hoa. Lạc Dương về đêm tấp nập và náo nhiệt hơn cả ban ngày. Đèn hoa giăng lên khắp nơi, nam thanh nữ tú dập dìu như người đi hội. Mà nhộn nhịp nhất phải kể đến Túy Hoa Uyển – thanh lâu lớn nhất thành Lạc Dương, khắp nơi đàn ca hát xướng mừng cảnh thái bình hưng thịnh.
Chu Hoài Mân buồn bã không vui, từ lúc phụ vương bị bắt tới nay đã hơn một tháng, vậy mà Nàng vẫn chưa có biện pháp nào cứu người, hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.
Ngẩng đầu nhìn đèn hoa rực rỡ, tơ lụa lượn lờ, tiếng vui cười tức giận, tiếng người rao bán cứ từ khắp mọi nơi truyền tới càng khiến con người ta thêm mệt mỏi.
Thanh lâu? Chu Hoài Mân gấp lại cây quạt trong tay, Nàng yên lặng đứng trước Túy Hoa Uyển mà nhìn kỹ. Từ xưa tới nay, thanh lâu vốn là chốn để đàn ông lui tới mua vui, không ít con gái nhà lành bị nó hại, mà cũng từ đây xuất hiện không ít tài nữ danh hoa.
Thử hỏi xem Trần Viên Viên có phải tài nữ không?!! Tuy là gái thanh lâu nhưng cũng khiến Bình Tây vương Ngô Tam Quế vì nàng mà mở cửa đón quân Thanh vào nước, làm kẻ hán gian. Khen thay một câu "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" lưu truyền tới muôn đời sau.
Thanh lâu vốn chốn ngư long hỗn tạp, người ra kẻ vào tấp nập không ít. Dù sao hiện tại Nàng cũng không có chuyện gì gấp, không bằng vào xem một chút biết đâu có thu hoạch bất ngờ thì sao.....
Trong không khí đầy những âm thanh cười đùa cợt nhã, lại không thiếu những tiếng tức giận la lối, nó hỗn tạp mà ồn áo khiến Chu Hoài Mân bất giác nhíu mày, Nàng thật sự chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chốn này. Nhưng rốt cuộc suy nghĩ kỹ càng lại một chút, một chút chuyện nhỏ nhặt này mà Nàng đã không chịu được thì nói chi đến việc cứu phụ vương kia chứ, nói chi đến làm nên việc lớn đây....
Chọn một bàn nằm ở góc khuất Nàng nhàn nhã ngồi xuống, chốc lát không biết từ đâu xuất hiện hai nữ tử sà xuống bên cạnh Nàng. Chu Hoài Mân nói chút lời lẽ ba hoa đuổi các nàng ta đi, Nàng chỉ cần một ấm trà xanh cùng hai món điểm tâm mà thôi.
Haizzz, một bác gái tuổi độ trung niên phấn son lòe loẹt đến bên cạnh Chu Hoài Mân, bác gái này muốn Nàng đưa mười hai bạc. Bộ sợ người ta ăn không trả tiền à, bộ không kêu cô nương là không có tiền đi thanh lâu sao. Chu Hoài Mân Nàng chưa bao giờ thiếu tiền nha, bản quận chúa là ông chủ lớn đó.
Đúng là biết kiếm tiền, Túy Hoa Uyển này dù chỉ là đứng trên mặt đất cũng tốn hết ba lượng bạc. Bác gái này giỏi thật, đúng là có phong thái tú bà, nhận tiền không nhận người. Chu Hoài Mân mỉm cười bất đắc dĩ.
Chu Hoài Mân không có tâm tình để ý tới bác gái son phấn lòe loẹt đó, tâm trí Nàng cứ vẩn vơ chìm đắng trong suy nghĩ làm cách nào cứu phụ vương.
"Cheng"
Một âm thanh nghe như tiếng trống mà cũng như tiếng thanh la vang lên. Khắp không trung phủ đầy những dải lụa đỏ uốn lượn đẹp mắt, một vị cô nương mặc một bộ vũ y màu hồng cứ như đạp trên không trung bay tới.
Dáng nhảy của nàng ta mềm dẻo uyển chuyển có bảy phần mạnh mẽ như nam nhân nhưng cũng không kém phần yêu kiều thướt tha của nữ nhân. Dải lụa hồng như rồng múa phượng vũ cứ từ trên không trung nhẹ nhàng rũ xuống bay lên phất phơ trong gió.
Chu Hoài Mân kinh ngạc, điệu múa của cô gái này lấy mềm dẻo làm chủ đạo, uyển chuyển mà không mất đi khí lực, nó giống như một nam tử mạnh mẽ múa quyền, đúng là lạ mắt !!! Chu Hoài Mân lần đầu nhìn thấy đã không thể rời mắt khỏi nàng ta.
Chu Hoài Mân tỉ mỉ quan sát cô gái đang nhảy múa kia, dung mạo của nàng tuyệt luân, vẻ mặt không chút nào chứa sự e thẹn xấu hổ của nữ nhi mà lại mang theo nét anh khí nghiêm nghị, nét đẹp của nàng ta thật chói mặt khiến người đối diện muốn ngắm nhìn nhưng lại không dám. Loại khí chất này không thể nào một nữ tử chốn thanh lâu có được.
Dải lụa trong tay nàng như có linh hồn, mỗi một góc độ mỗi một cái phất phơ đều chuẩn xác tới không ngờ, nếu như không phải là cao thủ tuyệt đỉnh có nội lực thâm hậu thì nhất định không thể khống chế một vật mềm dẻo như tơ lụa đi đúng hướng tới vậy được.
Trong đầu Chu Hoài Mân bỗng có một suy nghĩ, Nàng muốn kết bạn với cô gái này. Biết đâu có được thu hoạch ngoài ý muốn thì sao, còn nếu không thì cũng coi như có thêm một người bạn, có thêm một con đường để đi.
Đã nghĩ là làm, Chu Hoài Mân chậm rãi lui bước ra ngoài. Buồn cười, nếu như ở thanh lâu quen biết thì dù cho Nàng có tạo ấn tượng ban đầu tốt như thế nào cũng chẳng thể lưu được cái gì tốt đẹp trong đầu nàng ta. Muốn kết bạn với ai đó, ta cần cấp cho người đó một cái ấn tượng ban đầu thật bất ngờ, như vậy mới có thể làm tăng thêm thiện cảm của người đó với chính ta.
Mới vừa ra khỏi Túy Hoa Uyển, ở ngã tư đường đi tới hai người thanh niên cùng một cô gái. Cô gái xinh đẹp hoạt bát, hai người thanh niên một người mặc quần áo màu xanh, dáng dấp thường thường, thành thật ít nói, một người mang dáng vẻ vô tư vô ưu, có chút gì đó bất cần đời, mang theo khí khái của một hiệp khách chốn giang hồ.
"Đại sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?" cô gái xinh đẹp đi bên cạnh hưng phấn mà hỏi.
"Lạc Dương vốn nổi tiếng khắp thiên hạ là rượu ngon, đương nhiên tới Lạc Dương phải thử chút tay nghề nhưỡng rượu của các vị đại sư nấu rượu nơi này rồi."
Người thanh niên có vẻ bất cần đời hướng mặt nhìn vào các quán rượu hai bên đường, ánh mắt lưu luyến, dường như hắn muốn lưu lại hai ba ngày chỉ để uống rượu.
"Chuyện này??" người thanh niên bên cạnh có chút chần chừ: "Vậy sư phụ bên kia nên ăn nói thế nào?"
Cô gái xin đẹp nhanh chóng ngăn lại câu nói của người thanh niên:
"Chuyện cha phân phó, chúng ta chỉ cần làm thật tốt là được, có chậm trễ một hai ngày thì cũng không có sao đâu!!!"
Thấy hai người kia đã quyết định ở lại vài ngày, người thanh niên kia cũng không nói thêm gì nữa, dù sao một người là đại sư huynh, một người là con gái của sư phụ, chuyện trên đường đi đứng làm như thế nào sao tới phiên hắn quyết định chứ.
Chu Hoài Mân nhìn chằm chằm vị thanh niên mặc áo xanh kia một lúc lâu, trong đầu thầm nghĩ, lẽ nào hắn chính là nhân vật nam chính trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, may mắn hơn người, vận khí tốt, đụng đâu cũng có kỳ ngộ Lệnh Hồ Xung???
Cái gì khác thì Nàng không dám nói, chứ tính tình của Lệnh Hồ Xung dưới ngòi bút của Kim Dung Nàng cùng biết được một hai..... Nếu như có thể cùng hắn làm bạn bè, dựa vào tính khí hào sảng, nghĩa bạc vân thiên trọng tình trọng nghĩa của hắn, nói không chừng có thể giúp bản thân Nàng một tay.
Quyết định như vậy, Chu Hoài Mân mỉm cười một cách gian xảo, Lệnh Hồ Xung không phải đều thích thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, giúp đỡ kẻ yếu, cứu người gặp nạn sao?? Hôm nay Nàng nhất định cho hắn thật tốt làm một hồi anh hùng.
Trong khi ba người kia còn đang vừa cười vừa nói trò chuyện rôm rã thì một đám nam tử cầm trường kiếm, nét mặt vội vã hướng về phía nam thành Lạc Dương mà chạy. Lệnh Hồ Xung nghi hoặc nhìn theo nhóm người kia, những người này mặt mày gian ác, chẳng có chút thiện cảm nào, trên người lại không ít lệ khí, có khi nào là muốn hại người??!!! Hắn quay người nói với vị sư đệ bên cạnh.
"Ngươi và tiểu sư muội tới Duyệt Lai khách sạn trước, ta sẽ đến sau."
"Sư huynh??" Cô gái xinh đẹp dường như muốn nói gì đó, nhưng không chờ nàng ta mở miệng Lệnh Hồ Xung đã vọt ra cách đó chừng trăm mét, nàng ta bất đắc dĩ chẳng thể nào khác hơn là dừng bước xoay người hướng về khách sạn mà đi.
Đợi ba người kia đi khỏi Chu Hoài Mân mới lặng lẽ bước ra khỏi chỗ tối, nét mặt Nàng bình thản không có chút biểu tình gì.
Chu Hoài Mân nhìn xem thời gian, Nàng cũng nhanh chóng dùng khinh công chạy tới phía nam thành Lạc Dương, nhưng đột nhiên không biết từ đâu ra, Nàng bị đẩy một cái mạnh. Nàng cả kinh tránh sang một bên, ánh mắt sắc bên nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện với mình.
Thì ra là hai tên háo sắc ngu ngốc này!! Từ cách ăn mặc của chúng thì có thể nhìn ra đây là đệ tử phái Thanh Thành, thật đáng tiếc, bộ đồ này Nàng mới mua, bị chúng làm hư rồi.
"Làm gì?" Chu Hoài Mân lạnh giọng hỏi.
"Con mẹ nó, cút sang một bên đi, đừng ở đây cản trở lão tử vui vẻ với người đẹp."
Một tên trong đó nói năng sấc sược, thái độ khiếm nhã, đầy người mùi rượi, một thân mang theo hơi tiền.
Chu Hoài Mân nhíu mày, lúc này Nàng mới nhớ tới hai kẻ ngu ngốc này là ai, chẳng phải xa lạ gì, còn không phải hai tên vô lại la lớn nhất ở Túy Hoa Uyển lúc nãy sao???
Mà nếu Nàng nhìn không lầm thì hai tên này đang chặn đường cô gái mặc vũ y màu hồng trên vũ đài lúc nãy, nói năng bậy bạ chọc ghẹo nàng ta. Chu Hoài Mân cười thầm, hai kẻ này đúng là đồ con lợn, chắc cho đến chết chúng cũng không biết vì sao mình chết cũng nên....
Nếu chuyện tốt đã dâng tới tận cửa vậy sao Nàng có thể phụ ý trời được. Không làm một hồi anh hùng cứu mỹ nhân thì thật phụ lòng của ông trời rồi.....
Đây chính là chuyện thú vị mà tivi thường nói mà. Tuy rằng trong thâm tâm Nàng cũng rất rõ, người đẹp này chẳng cần Nàng cứu..
"Hai vị huynh đài, tại sao lại làm khó vị cô nương này?"
" Chết tiệt!!! Con mẹ nó, tiểu tử thối bộ ngươi không muốn sống nữa à, bớt lo chuyện của người khác đi, nếu không thì đừng trách lão tử ta không khách khí. " Một nam tử giơ nắm tay lên xấc xược nói.
Chu Hoài Mân cũng không tỏ ra yếu kém, Nàng ra tay ngăn cản, chưởng phong giơ lên, trong tay kình lực liền chống lại nắm đấm của tên kia.
Hai tên vô lại ban đầu cứ tưởng gặp một tên công tử nhà giàu nào đó định làm anh hùng cứu mỹ nhân ai ngờ đâu người trước mặt cũng có chút võ vẻ, bọn chúng cũng không hàm hồ nữa, ra chiêu trí mạng muốn dồn Chu Hoài Mân vào chỗ chết.
Nếu đã quyết tâm muốn cứu người đẹp thì diễn phải diễn nguyên tuồng. Chu Hoài Mân đánh ra bảy phần võ công, cùng hai người kia đối chiến hơn mười hiệp, nhìn thấy bọn hắn dường như đã đuối sức, liền ra chiêu "Trầm Hương phá núi" kết thúc cuộc chiến.
"Tiểu tử chết tiệt, ngươi có biết chúng ta là ai không?"
"Biết a!!" vẻ mặt của Chu Hoài Mân không chút quan tâm, Nàng lớn tiếng trả lời bọn hắn.
Hai người kia không nghĩ tới Nàng sẽ nói vậy liền sửng sốt, tức tới đỏ bừng cả khuôn mặt:
"Biết còn không nhanh chóng quỳ xuống dập đầu xin lỗi, gọi hai tiếng ông nội, ngươi phải biết đắc tội người của phái Tung Sơn chúng ta, ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."
"Phái Tung Sơn?? À, thì ra các ngươi là hai con lợn chết của phái Tung Sơn. Hèn gì ta nhìn thấy quen quen, phái Tung Sơn danh tiếng phải nói là lan khắp giang hồ, nổi tiếng lắm...à nổi tiếng gì ta...à à ta nhớ ra rồi nổi tiếng có một con lợn già dẫn theo một đám lợn con đi làm chuyện xấu khắp nơi, cảnh tượng đó đúng thật rất đồ sộ...nổi tiếng, nổi tiếng lắm."
Chu Hoài Mân tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nói năng hàm hồ ý chửi bọn người của phái Tung Sơn.
"À đúng rồi, ông nội của bản công tử ta đây đã sớm mồ yên mả đẹp, mới hôm vừa rồi ta còn đi thắp nén nhan cho ông, ông báo mộng nói ở dưới buồn lắm, các người đừng nói với ta là đều có ý định xuống dưới làm bạn với ông ta nha. Hay là các ngươi muốn gọi ta là ông nội, đã thua dưới tay ta mà còn ăn nói ngồng cuồng như vậy, đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi."
"Ngươi!! Ngươi!!" Cả hai tên đều tức giận, mặt từ đỏ bừng bừng chuyển sang phát xanh như tàu lá chuối hệt như màu của gan lợn vậy.
"A, ha ha, mặt của các ngươi thật là đa sắc nha, sắp biến thành gan lợn rồi kia, cần nấu lên nhắm rượu không ta? Không đúng, không đúng, nếu lấy các ngươi làm mồi nhậu, vậy thì đám lợn nhà ta lấy gì ăn chứ...."
Chu Hoài Mân cợt nhã, khó khăn lắm Nàng mới có hứng thú được một chút, còn không đem hai tên này đùa giỡn cho đã đời thì thật sự có lỗi với chính mình..
"Hừ, ngươi đợi đó!!!" Hai tên phái Tung Sơn đánh đã không đánh lại Nàng rồi, giờ nói cũng không thể nói lại Nàng vậy nên chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Nàng mà thôi.
" Còn không mau cút đi, hay các ngươi muốn chờ ta chặt đứt cánh tay của các ngươi về cho đám lợn nhà ta ăn." Chu Hoài Mân đùa giỡn đủ rồi, lập tức không chút nể mặt lạnh lùng nói.
"Hừ, tiểu tử ngươi đừng đắc ý quá sớm!!!" Hai tên vô lại ngay từ đầu đã sợ đến nỗi tè trong quần, té ngã trên mặt đất, nghe Nàng nói vậy cả hai hoảng hồn nhanh chóng bò dậy chạy đi.
Chu Hoài Mân buồn cười nhìn thân ảnh chật vật của bọn chúng mất hút trong đêm đen, Nàng nghiêng người, để lộ một phần ba gương mặt mà dặn dò cô gái mặc áo hồng:
" Thói đời bất ổn, thế đạo loạn lạc, thành Lạc Dương tuy phồn hoa nhưng cũng không an toàn gì, cô nương không nên đêm khuya ra đường một mình."
Nói xong không đợi nàng ta trả lời Chu Hoài Mân nhanh chóng bước đi. Đừng có mà đùa, một cô gái kiêu ngạo như vậy ghét nhất là bị người khác cố tình tiếp cận, dù gì nói ít một chút mới tốt. Cẩn thận cái miệng hại cái thân.
Hơn nữa, nãy giờ dây dưa với cái màn anh hùng cứu mỹ nhân này làm cho Nàng tốn không ít thời gian, đã hơi trễ rồi, nếu để thêm một chút nữa thì không còn cái gì anh hùng gặp nạn ra tay tương cứu mà nên nói là đi nhặt xác thì đúng hơn.
Vẻ mặt cô gái mặt áo hồng tràn đầy hứng thú nhìn theo bóng lưng xa xa của Chu Hoài Mân, bên trong ống tay áo, nàng ta lặng lẽ thu hồi ngân châm.
Ngoại ô phía nam thành Lạc Dương, Lệnh Hồ Xung đang cùng một đám người đánh nhau inh ỏi đến không còn biết trời đất là gì. Đám người kia vây xung quanh Lệnh Hồ Xung, đem hắn dồn vào chính giữa mà ra tay chém giết.
Tình thế hiện tại dù rằng Lệnh Hồ Xung kiếm thuật bất phàm nhưng hắn cũng chẳng phải cao thủ tuyệt đỉnh gì, đánh nhau lâu như vậy, thể lực dần dần tiêu hao, tay chân bủn rủn, dường như chẳng còn chút hơi sức nào. Đám người kia cũng nhìn ra chỗ hở của hắn, cùng nhau đánh về phía huyệt đạo ở vai phải, Lệnh Hồ Xung cố gắng chống lại nhưng cũng không tránh khỏi bị đánh trúng vào một vài chỗ trên người.
Những người đó đã nhìn rõ chỗ yếu của Lệnh Hồ Xung, ra tay ngày càng ác liệt hơn. Lệnh Hồ Xung cố hết sức phản kháng, nhưng tốc độ ra kiếm càng ngày càng chậm cho đến khi tay phải của hắn bị đâm một kiếm, bảo kiếm thanh phong trong tay cũng bị đánh rớt trên mặt đất. Lúc này Lệnh Hồ Xung mới giật mình nhận ra, đám người này không phải hạng thảo khấu bình thường,
Bất quá trong lúc giao tranh mà lại phân tâm là điều tối kị của kẻ học võ, vậy mà giờ phút này Lệnh Hồ Xung lại phạm phải lỗi lầm ngớ ngẩn đó. Trong lúc hắn thất thần, một tên trong đám người kia nhanh chóng nhảy vào chỗ hở, ánh sáng của thanh kiếm rét lạnh xoẹt qua, dường như chỉ chút nữa thôi nó sẽ đâm thẳng vào sau lưng Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy vậy thất kinh, dù tránh cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ hy vọng lưỡi kiếm đâm cạn vài phần, như vậy thì có thể bảo toàn tính mạng. Mắt thấy trường kiếm chỉ còn cách lưng khoảng một tấc, một đạo ánh sáng trắng hiện lên đánh bay lưỡi kiếm về hướng khác. Lệnh Hồ Xung kinh ngạc vui mừng, cả người dường như được tiếp thêm năng lượng, lực đạo trên tay cũng tăng lên vài phần.
Cho đến lúc mây đen che kín mặt trăng, hai bên đánh nhau tới rã rời tay chân không còn sức lực mà ứng chiến nữa, đám người kia mới chửi thề vài câu, thêm vài câu hâm dọa rồi kéo nhau bỏ đi.
Lệnh Hồ Xung cũng không thèm để ý gì nữa, ngồi bệt xuống đất, thở phì phò từng ngụm to, hắn hướng mắt nhìn về phía người vừa cứu giúp mình. Người kia dường như cũng mệt mỏi cực kì, ném đi thanh kiếm trong tay, học theo Lệnh Hồ Xung ngồi bệt trên mặt đất thở dốc. Qua một lúc, hai ngươi nhìn nhau cười to ha hả:
"Trận này đánh thật đã tay."
"Cũng lâu lắm rồi tại hạ không được đánh một trận vui vẻ như thế này!!!"
Lệnh Hồ Xung quan sát người nọ, nhìn thấy người kia vẻ mặt tuấn mỹ mười phần, quần áo có chút nhăn nheo nhưng vẫn thấy được là hạng sang trọng quý giá. Trong lòng đoán chắc người này dù không là công tử thế gia cũng thuộc hàng con nhà danh môn vọng tộc. Ở hắn không có khí phái giống người trong giang hồ, nhưng cũng không phải hạng con nhà giàu sang ngang ngược hóng hách mà thể hiện sự thấu hiểu thế sự, phóng khoáng tự nhiên không câu nệ chuyện nhỏ nhặt, một thân hào hiệp khiến người thích thú.
"Ngày hôm nay ít nhiều nhờ có tiểu huynh đệ giúp đỡ, đại ân không có lời nào nói hết, tiểu huynh đệ cứu Lệnh Hồ Xung này một mạng, sau này nếu ngươi có chuyện gì cần giúp, cứ báo Lệnh Hồ Xung một tiếng, Lệnh Hồ Xung ta quyết không từ nan."
"Hôm nay có thể kết bạn với Chúc huynh quả là một ngày đáng nhớ trong đời. Chỉ tiếc là .......không có rượu, không thì ta nhất định phải uống với ngươi ba ngày ba đêm cho đã mới được." Lệnh Hồ Xung tiếc nuối nói.
"Rượu???" Chúc Thừa Minh ngạc nhiên, sau một lúc lại nở nụ cười:
"Thật đúng lúc, tiểu đệ ở trong thành Lạc Dương có chút ít sinh ý buôn bán nhỏ, mới vừa rồi đi gặp khách hàng trên người cũng có đem theo một bầu rượu."
Ánh mắt Lệnh Hồ Xung sáng ngời, vui vẻ cười to còn hơn là lúc hắn tránh thoát một đao chí mệnh.:
"Vừa đánh đã tay giờ lại được uống một bầu rượu ngon, sống trên đời còn gì tuyệt hơn thế."
"Mời!!"Chúc Thừa Minh tháo xuống một bầu rượu tinh xảo bên thắt lưng, mở ra nút chặn, ngửa đầu uống một ngụm to rồi đưa cho Lệnh Hồ Xung,
Lệnh Hồ Xung kinh hỉ mà nhìn Chúc Thừa Minh, thì ra là đồng đạo, đều là kẻ yêu rượu. Hôm nay thật sự tam sinh hữu hạnh may mắn vô cùng khiến cho hắn gặp được tri âm. Hắn đưa tay tiếp bầu rượu từ Chúc Thừa Minh, không khách khí mà ngửa đầu uống một ngụm sau đó nói to:
"Rượu ngon, rượu ngon... Đây là đỉnh đỉnh đại danh Lạc Dương hồng!!"
"Lệnh Hồ huynh quả là tiên rượu!!"Chúc Thừa Minh khen.
"Đáng tiếc, ít quá, uống không đã. Nếu như có thêm hai bình nữa thì tuyệt biết mấy."
"Lệnh Hồ huynh thật là hào sảng, sao ta có thể cô phụ tấm lòng của Lệnh Hồ huynh được!!! Như vậy đi, chúng ta vào trong thành tìm một quán rượu nào đó mà đối ẩm, con sâu rượu trong người tiểu đệ cũng có chút ngứa ngáy rồi!!" Chúc Thừa Minh lập tức nảy ra chủ ý này, Nàng muốn lấy lòng Lệnh Hồ Xung.
"Tốt! Thế nhưng!!" Lệnh Hồ Xung hưng phấn bật dậy, nhưng bỗng nhiên dường như nghĩ ra chuyện gì:
"Giờ này hình như cửa thành đã đóng, chúng ta vào thành như thế nào?"
" Không bằng chúng ta tỷ thí thử xem khinh công của ai tốt hơn đi???"
"Ý kiến hay, mời!" Dứt lời vận khỏi khinh công bay vọt đi.
Chúc Thừa Minh cười lạnh, vận nội lực, biến mất vào trong không khí.
1: Lục triều (: 六朝; 220 hoặc 222 - 589) là một danh từ dùng để chỉ sáu trong các thời kỳ (220–280), (265–420), và (420–589) trong .Giai đoạn này bắt đầu ngay sau sự sụp đổ của vào năm 220, và là một giai đoạn chia rẽ, bất ổn định và xung đột. Lục triều chấm dứt khi tái thống nhất miền Nam và miền Bắc Trung Quốc.
Sáu triều đại đặt kinh đô tại / (nay là ) gần . Bao gồm :
· (222–280)
· (317-420)
· (420–479)
· (479–502)
· (502–557)
· (557–589)
2: Một dạng cửa hàng chuyên giữ tiền, có thể nói giống như ngân hàng ngày nay. Ta có thể đưa tiền mặt vào lấy ra ngân phiếu(loại giấy ghi số tiền, gần giống tiền giấy ngày nay) để tiện giao dịch mang theo bên người.