Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ




Lệnh Hồ Xung và Chúc Thừa Minh ở trong một quán rượu uống say bí tỉ. Sau đó Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Linh San và Lương Phát đến đón về, để một mình Chúc Thừa Minh nằm dài trên bàn ngủ đến không biết trời đất.

Đến lúc đám người Lệnh Hồ Xung đi được một lúc thì người vốn nằm ngủ say như chết trên bàn bỗng bật dậy, Chúc Thừa Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt không hề có chút mê mang của kẻ say rượu. Sao Nàng lại có thể say được chứ, cuộc gặp gỡ hôm nay vốn là một hồi tính toán Lệnh Hồ Xung mà, Nàng làm sao dám để chính mình say mà hư chuyện lớn.

Rượu của Nàng và Lệnh Hồ Xung uống đều là rượu ngon được cất chứa lâu năm vậy mà Lệnh Hồ Xung đã gục còn Nàng vẫn tỉnh táo. Nếu thấy cảnh này biết đâu Lệnh Hồ Xung không khỏi giơ tay khâm phục Nàng cũng nên, nhưng cũng không phải Nàng có tửu lượng tốt gì, chỉ là khi còn bé từng xin Giang Nam kiếm khách dạy mình cách giải rượu thật khéo nên cho dù uống xuống mười bình thì đối với Chúc Thừa Minh – Nàng chỉ như uống nước sôi mà thôi.

Mà Lệnh Hồ Xung thì chẳng may mắn được như vậy, đây là loại rượu nổi tiếng nhất Lạc Dương, được coi là cực phẩm trong cực phẩm, hắn uống nhiều như vậy không ngủ cả ngày mới là lạ.

Ai da, tuy nói là uống rượu như uống nước sôi, thế nhưng uống nhiều như thế thì bụng nào mà chứa nổi chứ, WC!!!

Từ lúc quen biết Lệnh Hồ Xung đã ba ngày trôi qua, Chu Hoài Mân cũng âm thầm tìm hiểu tin tức về hắn, vậy nên mọi chuyện có liên quan tới Lệnh Hồ Xung Nàng biết rõ tận tường.

Ngày thứ tư, Lệnh Hồ Xung chạy tới Hành Sơn tham gia sự kiện chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong, vì bận việc sư môn nên hắn không thể làm gì khác hơn là lưu luyến cùng Chu Hoài Mân nói lời từ biệt.

Chu Hoài Mân đương nhiên biết chuyện cũng không có ý giữ lại, Nàng sảng khoái mà ngâm : "Hải nội tồn tri kỉ, thiên nhai nhược tỉ lân.1".

Này một câu làm cho không khí bịn rịn buồn rầu lúc ly biệt bỗng dưng mất tăm, một câu của Nàng cũng làm cho Lệnh Hồ Xung càng thêm khâm phục, càng thêm nhớ kỷ người tri kỷ giỏi giang đa tài mà hắn may mắn kết bạn.

Chu Hoài Mân không phải không muốn giữ Lệnh Hồ Xung lại, nhưng Nàng hiểu rõ bây giờ không phải lúc, muốn giữ cũng giữ không được.

Lệnh Hồ Xung tuy hào hiệp nhưng không phải kẻ ngu si, nếu như với một người chỉ mới quen biết hai ba ngày đã ra lời nhờ cậy ngươi, liệu ngươi có nghi ngờ người đó tiếp cận ngươi vì mục đích khác không chứ!!! Mọi chuyện cứ theo tự nhiên, từ từ từng bước một, không thể hấp tấp mà lỡ mọi chuyện được.

Lệnh Hồ Xung vừa đi, Chu Hoài Mân liền trả phòng. Trước kia, để có thể dễ dàng quen biết kết bạn với Lệnh Hồ Xung Nàng mới cố ý thuê phòng ở Duyệt Lai khách sạn để tiện bề tới lui giữa hai người. Nếu không phải muốn lấy lòng hắn Nàng mới không thèm thuê phòng, tự dưng mất thêm vài lượng bạc, tiền của Nàng không phải trên trời rơi xuống mà xài đâu!!!

Chu Hoài Mân vừa bước ra khỏi cửa khách sạn bình dân thì mặt sau có một vị công tử khuôn mặt tuấn mỹ mặc một bộ áo dài nguyệt sắc bước vào. Vị công tử kia tiến về phía quầy hỏi chuyện với ông chủ khách sạn:

"Xin hỏi có một vị công tử mặc quần áo màu xanh, tuổi tác còn trẻ ở trọ nơi này không?"

Ông chủ khách sạn nhìn nhìn vị công tử vừa bước vào, biết chắc hắn chẳng phải ở trọ hay gì cả, sắc mặt có chút không vui, hờ hững đáp:

"Bọn họ đi rồi!!!"

"Đi?? Đi đâu?"

Vị công tử có khuôn mặt tuấn mỹ liếc hắn một cái, ánh mắt lóe sáng có chút đáng sợ, tên chủ sợ tới mức chân tay mềm nhũn, lập tức thu hồi thái độ khinh khi người khác của mình, run rẩy nói:

"Đi..Hành.. Hành Sơn."

Vị công tử tuấn mỹ không nói câu nào, xoay người bước đi.

Bọn người Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San, Lương Phát cưỡi ngựa tốt, một đường chạy nhanh tới Hành Sơn. Đi được nửa đường, bọn họ chia nhau ra, Nhạc Linh San Lương Phát đi trước tìm hiểu tình hình, Lệnh Hồ Xung thì một mình đi tới Hành Sơn dàn xếp công việc.

Trên đường đi qua một mảnh ruộng hoang vu, gió thổi sóng lúa, hai bên đường từng bụi bồ công anh mềm rũ vươn mình đón ánh trăng khuya, bầu trời bay bay những đóa hoa tuyết, như tiên nữ chốn thiên cung đang thả những cánh hoa trời xuống hạ giới.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung càng thêm vui vẻ, hắn nằm ngửa trên bờ ruộng, vươn tay lấy bầu rượu nơi thắt lưng, thở dài một hơi:

"Haizz, thiếu Chúc huynh đệ, thật là có chút vô vị."

"Ai???"

Một bóng trắng chậm rãi đi tới, Lệnh Hồ Xung sửng sốt, hắn vốn nghĩ rằng trên đời này không có một người thanh niên nào có thể tuấn mỹ bằng Chúc huynh đệ, thế nhưng hôm nay hắn nhận ra hắn sai rồi, không phải gặp được một người như vậy hay sao.

"Các hạ là?"

Vị công tử mặc đồ trắng nhẹ nhàng nhíu mày, một lúc thì lại chậm rãi giãn ra, ôn nhuận cười:

"Thật không nghĩ nơi này đã có người tới trước, tại hạ trên đường đi ngang qua nơi đây cảm thấy trăng sáng thật đẹp, cảnh sắc xung quanh như tranh, chỉ nghĩ dừng chân uống một chén rượu nhạt cho ấm lòng kẻ xa quê."

Ánh mắt Lệnh Hồ Xung sáng lên, đang lo không có người cùng uống tự dưng lại tới một kẻ tri âm, như vậy thì sao không thuận nước dong thuyền mời người bạn mới một ly rượu ấm:

"Gặp nhau chính là có duyên, không bằng cùng nhau uống một chén."

Công tử mặc áo trắng tiếp nhận bầu rượu, cẩn thận quan sát Lệnh Hồ Xung, càng nghĩ càng thấy có chỗ nào không đúng, tuy rằng dáng dấp cũng tiêu sái không chút câu nệ, nhưng lại thiếu đi mấy phần quý khí tinh mẫn. Ngày hôm đó trời rất tối, người nọ luôn đưa lưng về phía nàng, mơ hồ thấy dường như người kia mặc áo màu xanh, hắn đi theo một chốc cũng chỉ nhận được người kia mặc áo màu xanh mà thôi. Để xác minh những suy nghĩ trong lòng, hắn cố ý hỏi:

"Hai ngày trước ở Lạc Dương, tại hạ thấy một cô nương mặc áo đỏ bị người khác khi dễ, vốn định ra tay giúp đỡ một...hai, nhưng ai biết lại có một vị thiếu niên mặc áo xanh nhanh tay hơn ta, tiểu đệ cũng không cản trở người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân nên chỉ có thể tặng chuyện tốt cho vị huynh đài kia."

"Cô gái mặc áo hồng?"

Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu đứng dậy, đó không phải người hắn đã cứu ở ngoại ô phía nam thành Lạc Dương hay sao?? Chỉ tiếc lúc đó vội vã cứu trợ, chờ tới lúc đánh xong thì nàng kia cũng chẳng biết đã đi đâu, chỉ sợ là chạy nhanh trốn đi rồi cũng nên:

"Huynh đài cũng thật là chỉ biết nhìn trò vui, ngày đó ta thế nhưng đánh tới không còn chút sức lực luôn."

Công tử mặc áo trắng nghe vậy liền thả lỏng, thật sự là hắn. Lúc này càng thêm có chút hảo cảm, lên tiếng trêu ghẹo:

"Cứu người đẹp mà mệt tới vậy sao?"


"Người đẹp thì thấy không được nhưng tên vô lại thì nhìn nhẵn cả mặt." Lệnh Hồ Xung cười to.

Đến lúc này vị công tử mặc áo trắng mới hoàn toàn tin chắc, xem ra đúng như vậy, buổi tối hôm đó người kia hoàn toàn không có nhìn nàng.

Hai người nói qua nói lại đủ truyện trên đời, rất tự tại. Ngay lúc đó một tiếng ngựa hí từ xa vang tới, con ngựa phóng nhanh trên mặt đường để lại sau lưng từng dãy bụi mù mịt. Ống tay áo của vị công tử mặc áo trắng có chút giật giật, lại quay sang nhìn Lệnh Hồ Xung đang vui vẻ uống rượu nên cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục nhìn cảnh sắc xung quanh.

"Chúc huynh đệ??" Lệnh Hồ Xung vui mừng bật người đứng dậy, nhanh chóng đi nhanh về hướng người cỡi ngựa.

Người cỡi ngựa quay đầu lại nhìn, thì ra là Lệnh Hồ Xung, đúng là đúng lúc, mà mọi chuyện không đúng lúc thì sao gọi là tiểu thuyết được chứ!!!.

Mấy ngày trước Nàng nhận được tin tức, hoàng đế Chính Đức muốn đi sông Thanh Phổ du ngoạn. Vì vậy Nàng trước muốn tới Giang Trung để thiết lập mai phục, nhân cơ hội này giết chết hoàng đế, chế tạo hỗn loạn khiến cho cẩm y vệ không còn tâm trí nào bận tâm tới Ninh Vương, nhân cơ hội cứu người .

"Lệnh Hồ huynh!"

"Thật không nghĩ tới Lệnh Hồ ta với Chúc huynh đệ có duyên với nhau như vậy, vừa xa nhau lại có dịp gặp lại."

Chu Hoài Mân bình thản, tuy có chút lo lắng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài:

"Việc buôn bán ở Lạc Dương đã xử lý xong, mẫu thân ở nhà gửi thư kêu tiểu đệ lập tức về nhà, lệnh của mẹ không thể không nghe, vậy nên tiểu đệ không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng thúc roi ngựa ngày đêm chạy nhanh trở về."

Lệnh Hồ Xung khen ngợi:

"Chúc huynh đệ quả là một người con hiếu thảo, nên làm nên làm."

Thật ra Chu Hoài Mân có thể bịa ra một lý do tốt hơn, nhưng Nàng biết rõ Lệnh Hồ Xung là một kẻ rất tôn sư trọng đạo, nếu như nói như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn càng thêm có ấn tượng tốt về Nàng.

Quả nhiên, ấn tượng của Lệnh Hồ Xung đối với Chu Hoài Mân càng thêm sâu đậm.

"Vị này là?"

Chu Hoài Mân liếc thấy xa xa có một vị công tử mặc áo trắng, Nàng nhìn ra đó là cô gái mặc vũ y màu hồng hôm nọ ở Túy Hoa Uyển, nhưng cũng không thể nói thẳng ra, vì Nàng quen biết Lệnh Hồ Xung và cô gái áo hồng kia hầu như trong cùng một lúc.

Lúc đó Nàng nói với Lệnh Hồ Xung là Nàng tới Lạc Dương có việc, nếu như bây giờ sửa lại thì rất dễ làm cho Lệnh Hồ Xung nghi ngờ Nàng. Hơn nữa, cô gái mặc áo hồng kia cũng không phải người dễ bị lừa. Nếu so sánh tương quan giữa hai người, Nàng càng muốn tin vào nhân phẩm của Lệnh Hồ Xung hơn. Dù sao nhân phẩm của nam chính dưới ngòi bút của Kim Dung lão gia tử không phải là cực phẩm sao, ai có thể phản đối chứ!!!

Nhưng tại sao Lệnh Hồ Xung và cô gái kia lại ở cùng nhau chứ???

Công tử mặc áo trắng kinh ngạc, nàng càng nhìn càng thấy vị công tử mặc áo xanh trước mặt mới là người ngày đó ra tay cứu mình.

Như nhìn ra sự nghi ngờ của cô gái, Chu Hoài Mân sợ rằng Lệnh Hồ Xung nói thẳng mà vô tình tiết lộ chuyện gì nên nhanh chóng lên tiếng:

"Tại hạ là Chúc Thừa Minh, xin hỏi công tử đây là?"

"Đông Phương Bạch!!" Công tử mặc áo trắng cũng không biết tại sao lại trực tiếp nói ra tên thật.

"Đông Phương Bạch? Đông Phương???"

Chu Hoài Mân bất giác kinh ngạc, chẳng lẽ nàng ta với giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại có quan hệ gì? Nếu không sao lại có thể vừa khớp đều mang họ Đông Phương?

Cô gái này võ công cao cường Nàng không có gì phải nghi ngờ, sợ rằng dù cho Nàng và Lệnh Hồ Xung có cùng nhau hiệp lực cũng chẳng thể đánh lại nàng ta. Một cô gái có võ công cao cường như vậy thì sao không có liên quan với Đông Phương Bất Bại được!!! Không bằng thử nàng ta một lần xem sao...

"Đông Phương huynh!! Tại hạ Chúc Thừa Minh, sáng sớm năm ngày trước tại hạ có việc phải đến Lạc Dương, vừa vào thành liền gặp Lệnh Hồ đại ca, gặp nhau chính là duyên, chúng ta kết làm bạn rượu, thật không nghĩ tới, mới xa nhau có hai ngày Lệnh Hồ huynh lại có thêm bạn rượu mới rồi."

"Bạn rượu?? từ này dùng rất đúng."

Lệnh Hồ Xung vừa nghe đã thích. Từ nhỏ hắn đã sống ở Hoa Sơn, do Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc nuôi lớn, đối với văn thi đối ngẫu hắn chỉ biết sơ xài, có thể nói là một kẻ lỗ mảng. Nếu như không phải tướng mạo có chút anh tuấn thì quả thật hắn và những kẻ thô lỗ không có gì khác nhau. Nên vừa nghe Chu Hoài Mân nói ra một từ văn nhã liền cảm thấy thích thú.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Lệnh Hồ huynh cùng tại hạ kết bạn nhờ có rượu ngon, nay cũng Đông Phương huynh quen biết không phải cũng vì ngắm cảnh uống rượu hay sao, vậy chúng ta không phải bạn rượu chứ là gì???"

Câu nói của Chu Hoài Mân mang hai ý nghĩa, một mặt Nàng là nói rõ nguyên nhân Nàng và Lệnh Hồ Xung quen biết, mặt khác chính là ám chỉ Đông Phương Bạch.

"Chúc huynh đệ nói rất đúng." Lệnh Hồ Xung không nghi ngờ chút gì, sảng khoái mà gật đầu lia lịa.

Đông Phương Bạch hơi thất vọng, thì ra không phải là hắn!!!

Chu Hoài Mân có thể nhìn rõ sự thất vọng trong mắt của Đông Phương Bạch, Nàng nhẹ nhàng thở dài không nói gì, nếu việc này nói không rõ ràng, sợ rằng Nàng không kết giao được bạn tốt mà còn bị đánh cho tơi bời.

Dựa theo nguyên tác của Kim Dung, với tính tình của Lệnh Hồ Xung Nàng tin chắc chắn hắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà rút kiếm chỉ hướng Nàng nhưng sau này hắn cũng tuyệt đối không muốn tiếp tục muốn làm bạn với Nàng. Hắn không ngu si tới nỗi đem một người không thật lòng với hắn để bên cạnh xem như tri kỷ.

Nhưng người làm Nàng lo lắng nhất cũng không phải Lệnh Hồ Xung mà là Đông Phương Bạch, nếu so sánh với Lệnh Hồ Xung cô gái này càng khó đối phó. Nếu như nàng ta không biết gì thì mọi chuyện có thể êm xuôi, nhưng nếu nàng ta thật sự phát hiện Nàng là cố ý tiếp cận nàng ta thì chắc chắn thế nào cũng xảy ra một trận ác đấu.

Đáng tiếc, Nàng không phải đối thủ của Đông Phương Bạch, đánh nhau chi bằng nói Nàng thành bao cát chịu đòn, tệ hơn ai biết mất mạng cũng nên.

Ba người nói rõ mọi chuyện cũng bỏ xuống việc đề phòng người bên cạnh, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, rất là tự tại không chút gò bó.

"Có rượu có trăng, không bằng ta vì hai vị múa một bài?"


Đông Phương Bạch nhìn xem ánh trăng trong trẻo như nước, nhàn nhạt mà ôn nhu. Nhất thời, đồng ruộng xung quanh bỗng chốc hóa thành một màu biển bạc, mỗi một gốc lúa mỗi một gốc rạ xung quanh như được phủ thêm những dải lụa bạc phấp phơ trong gió, uốn lượn mà mỹ miều. Gió mát phất nhẹ qua khóm lúa, bồ công anh e thẹn cúi đầu, bồ công anh cùng gió hòa làm một, xoay chuyển giữa đất trời hoan ca, không khí xung quanh càng thêm lung linh, càng thêm huyền ảo.

Vừa dứt lời, không đợi hai người các Nàng phản ứng, Đông Phương Bạch liền nhảy ra phía trước. Lúc này Lệnh Hồ Xung mới ngơ ngác phát hiện dây cột tóc của hắn không biết từ bao giờ đã bị Đông Phương Bạch cầm lấy trong tay.

Chu Hoài Mân có chút kinh ngạc, mơ hồ sợ hãi, hên là nàng ta lấy dây cột tóc của Lệnh Hồ Xung, không phải Nàng, nếu không sợ rằng thân phận nữ tử của Nàng chắc chắn bị phát hiện. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Nàng nhẹ nhàng như không hướng mắt nhìn về phía Đông Phương Bạch. Mới vừa ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi giờ đây trở nên ngây dại.

Dây cột tóc tung bay, ánh sáng như ngọc lóa mắt, như Hậu Nghệ giương cung bắn rơi chín mặt trời, điệu nhảy đầy nội lực nhanh nhẹn, như đằng long bay lượn. Đai lưng như kiếm, vừa múa lên như sấm vang chớp giật, khí thế rung trời, như thiên quân vạn mã cưỡi mây mà tới làm kẻ khác nhìn xem mà nín lặng cả hơi thở, dù người xem vững chắc như núi cũng không khỏi khiếp đảm hồn kinh.

Khi Nàng thu thế thì bình ổn như không, giống như hồng hải ngưng tụ, sông bể lắng động ánh sáng trong veo, một cái liếc mắt, chứa đầy ẩn tình, bàn tay tạo dáng lan hoa chỉ đinh châu, vòng eo nhỏ nhắn mà mềm mại, như mùa xuân rạo rực mang theo sức sống mới.

Ngày hôm nay Đông Phương Bạch mặc bộ nam trang này, so với ngày hôm đó càng nhiều thêm chút ngạo mạn bễ nghễ, nhìn khắp thiên hạ nam nhi chỉ bằng nửa con mắt, như đằng xà nuốt sương, lại như tiên quân ở chốn tiên cung, mỗi một cử động đều khiến thiên hạ dõi theo.

Chu Hoài Mân có hơi kích động, tâm trạng phập phồng không yên...

Điệu nhảy vừa hết, ánh trăng cũng mất đi vẻ đẹp trước đó của nó, áng mây đen che kín vầng trăng xấu hổ thẹn thùng , quả thật trời cao cũng bị điệu nhảy của Đông Phương Bạch xao động.

Nhất thời cả Chu Hoài Mân và Lệnh Hồ Xung đều đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Bạch, trong ánh mắt chất chứa si mê.

Lệnh Hồ Xung không biết nói lời văn nhã, chỉ thật thà bình luận:

"Điệu múa thật tuyệt, nếu Đông Phương huynh đệ là một cô gái chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."

Chu Hoài Mân nghiêng người liếc Lệnh Hồ Xung, thật không biết là hắn ngốc thật hay là giả vờ ngốc nữa, người trước mặt là nam hay nữ nhìn một chút cũng không rõ hay sao. Nếu như không phải vận khí cực kì may mắn cộng thêm có một chút khéo léo trời cho chắc hẳn hắn đã chết cả trăm lần rồi chứ đừng nói gì làm nhân vật nam chính. Trong lòng tuy rằng bất mãn nhưng Nàng cũng không dám nói ra, chỉ cảm khái mà ngâm:

"Tích hữu giai nhân Công Tôn thị

Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.2 .....

Theo tại hạ nhìn thấy, Đông Phương huynh tuy rằng là nam tử, nhưng vẻ đẹp thiên tư, trời đất đều rung động, quả thật hơn xa Công Tôn thị."

"Quá khen." Đông Phương Bạch cũng không thèm để ý lời khen của Chu Hoài Mân, nếu so sánh, nàng càng thích sự thẳng thắn thành khẩn của Lệnh Hồ Xung.

Bị nàng ta không nhìn tới!!! Chu Hoài Mân cũng không thèm để ý, Nàng sớm biết Đông Phương Bạch không phải người dễ lừa gạt, nhưng thật sự lời Nàng vừa nói là lời chân thật tự đáy lòng, không có chút ý nghĩ nịnh hót. Đáng tiếc, người đẹp không cần, thật là uổng công!!!

Đưa trả dây cột tóc lại cho Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bạch lưu loát ngồi xuống bên bờ ruộng, vươn tay cầm lấy bầu rượu mà uống. Lệnh Hồ Xung càng thêm thích thú, quyết chí phụng bồi Đông Phương Bạch. Chỉ chừa một mình Chu Hoài Mân một mình uống từng ngụm từng ngụm, trầm mặc không nói một câu.

Đột nhiên Chu Hoài Mân nghĩ ra một việc, không quan tâm hoa văn nho nhã gì mà lớn tiếng nói:

"Khó có được chúng ta có chung sở thích, nếu như hai vị anh cả không chê tại hạ, Chúc Thừa Minh thật muốn kết làm huynh đệ với hai vị."

"Tốt lắm." Lệnh Hồ Xung khó lắm mới gặp được một cái tri kỷ như Chúc Thừa Minh, tự nhiên vui mừng mà đáp.

Đã có một người, Chu Hoài Mân nhìn về phía Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch thấy Lệnh Hồ Xung sảng khoái đáp ứng cũng nhanh chóng đồng ý theo. Chu Hoài Mân nhíu mày, đừng nói Đông Phương Bạch có tình ý với Lệnh Hồ Xung nha??? Nếu Nàng nhớ không lầm thì trong Tiếu Ngạo Giang Hồ Lệnh Hồ Xung thành một đôi với Nhậm Doanh Doanh mà, trăm ngàn lần đừng để ai bị tổn thương là tốt nhất.



"Nếu đã như vậy, chúng ta nhờ mặt trăng làm chứng, lấy mặt đất làm hương, lấy rượu làm trung gian hôm nay tại đây kết làm huynh đệ."

Chu Hoài Mân đang cố ý tính toán, cổ nhân trọng nhất là tình nghĩa, nhất là hai người huynh đệ này của Nàng, tương lai cho dù hai người không chịu giúp Nàng một tay nhưng chắc chắn sẽ không tới nỗi thấy chết mà không cứu.

"Tốt, ta hai mươi bốn tuổi." Lệnh Hồ Xung nhanh chóng giới thiệu trước:

"Đại đệ tử phái Hoa Sơn."

Đông Phương Bạch dường như không muốn nói ra tuổi tác của bản thân, suy nghĩ một lúc lâu:

"Ta không môn không phái, đã được hai mươi bảy tuổi, một thân một mình."

Chu Hoài Mân và Lệnh Hồ Xung có chút kinh ngạc mà nhìn Đông Phương Bạch, từ ngoại hình cho tới khuôn mặt hai người chỉ nghĩ Đông Phương Bạch chừng hai mươi tuổi thôi, thật không ngờ Đông Phương đã lớn như vậy.

Đông Phương Bạch bị hai người nhìn chằm chằm cũng có chút xấu hổ, tức giận mà liếc hai kẻ ngu ngơ đang nhìn chằm chằm bản thân.

Chu Hoài Mân có chút xấu hổ, con gái ghét nhất là bị người khác biết tuổi tác của mình, nhất là khi tuổi tác của bản thân không còn nhỏ nữa, dù trong lòng biết như vậy nhưng Nàng không khỏi nhìn Đông Phương Bạch vài lần, mong rằng Đông Phương Bạch không để trong lòng chuyện này. Nàng làm bộ chẳng để ý tới câu nói vừa rồi của Đông Phương Bạch, lớn tiếng nói:

"Hai vị đại ca ở trên, tiểu đệ năm nay được mười sáu tuổi, là thương nhân ở Nam Dương."

"Ta Đông Phương Bạch!!"

"Lệnh Hồ Xung!!"

"Chúc Thừa Minh!!"

"Nhờ trăng làm chứng, lấy đất làm hương, lấy rượu làm trung gian hôm nay tại đây kết làm huynh đệ, sinh tử có nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."


"Haha!!"

"Cạn!!"

Từ lúc xuyên qua tới nay đã mấy chục năm, Chu Hoài Mân khó mà vui vẻ được như hôm nay, Nàng lên tiếng đề nghị:

"Đại ca và nhị ca kiếm thuật xuất thần nhập hóa, không bằng hai vị tỷ thí một phen, tiểu đệ thì thổi một khúc tiêu trợ hứng, càng làm cho ngày vui hôm nay thêm một phần ý vị, ....."

Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung liếc nhau, cả hai đều vỗ tay tán thành.

Tiếng tiêu bình thản mà thánh thót dâng cao, âm thanh phiêu dật phóng khoáng mang theo khí phách hào hùng. Kiếm ảnh xoay tròn giữa không trung, chớp lóa quấn quít.

Tiêu khúc ý cảnh lúc cao lúc thấp, khi thăng khi trầm. Bảo kiếm thanh phong lúc nhanh lúc chậm, rung động đến tận tâm can, phối hợp với tiếng tiêu như mang theo hào khí vạn dặm, sơn hà xã tắc chỉ là một thoáng trôi qua.

Kiếm khí khi thì hùng hồn, dồn dập như sóng biển cuộn trào, khi lại thoang thoảng nhẹ nhàng tựa cánh chim dập dìu trong gió. Cũng có lúc nó bình thản êm ả nhưng chỉ chớp mắt lại ồ ạt cuồng phong.

Tiếng tiêu đã hết, ánh kiếm đã thu, ba người nhìn nhau, trong thâm tâm đều có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Chu Hoài Mân mặc dù cảm thấy vui mừng vì ba người các Nàng có sự đồng cảm về tâm hồn nhưng càng khiến Nàng vui mừng hơn hết là có thêm hai người tài ba ra sức vì Nàng.

Muốn làm cho một người quy thuận bản thân, trên hết phải làm họ tâm phục, thứ hai là dụ lợi, sau cùng là hiếp bức bắt buộc họ.

Mà theo tình hình hiện tại cho thấy, kế hoạch của Nàng đã thành công một nửa...

Mặc dù vừa rồi Nàng bị sự ăn ý của ba người các Nàng làm cho rung động, thật muốn có thể cùng hai người bạn này trường kiếm giang hồ, vui say tận hứng, thưởng thức rượu ngon, thổi một khúc tiếu ngạo dưới trăng múa kiếm thì còn gì phấn khởi cho bằng....

Nhưng cuộc vui cũng có lúc tàn, khi tiếng tiêu dứt, cảnh chợt tan thì Nàng nhận ra rằng đa số bầu không khí là cố ý tạo thành chứ chẳng phải tùy hứng mà có. Chỉ cần là người làm việc lớn thì đều phải có chút tính toán cho riêng mình, nếu Nàng không cố ý làm thành như vậy thì chẳng phải hiện tại chả có chút gì thú vị sao!!

Kỳ thật, Nàng cũng không thích cái loại tùy ý sinh hoạt cho lắm, dù sao mọi chuyện cứ xảy ra trước mắt Nàng, đôi khi tiêu khiển một tý, còn đỡ hơn sống cảnh nhàm chán suốt đời. Nếu muốn mọi chuyện tốt đẹp, không thể chỉ chờ đợi cơ hội từ trên trời rơi xuống, chính bản thân ta phải tự tạo ra cơ hội đó, bỏ một chút tỉ mỉ mà dàn xếp, bày ra mọi chuyện, nỗ lực mà hoàn thành đó mới là cuộc sống chân chính.

Nếu như sống một mình thì tốt rồi, không có gì phải lo nghĩ, cùng lắm thì mặc vải thô ráp một chút, ăn đơn giản một chút, kiếm một chỗ đơn sơ mà ở, như vậy là xong. Nhưng nếu là hai người thì sao, lỡ chẳng may có thêm một đứa nhỏ nữa thì càng phải lo nghĩ nhiều hơn. Chứ không hai người đều tiếu ngạo giang hồ, chờ ăn không khí sống chắc....

Nghĩ như vậy, Chu Hoài Mân không hề do dự mà bắt đầu kế hoạch thu phục Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch thành người của Nàng. Nàng vui vẻ mỉm cười, khuôn mặt mang theo ba phần siêu phàm thoát tục, vẻ đẹp vong trần, mênh mông như ánh trăng treo trên bầu trời:

"Kiếm pháp của nhị ca thật tuyệt diệu như rồng bay qua sông, như đằng xà lượn trong sương sớm, thật là độc bộ võ lâm. Tiểu đệ dù cố gắng luyện tập mười năm thì cũng không đến được cảnh giới như vậy."

Lệnh Hồ Xung nghe xong lắc đầu:

"Tam đệ không phải người trong giang hồ, đối với mọi chuyện trong giang hồ cũng không biết được nhiều, theo ta xem thấy kiếm pháp của ta dù cho có cao hơn đệ thì cũng chỉ là một chút nhỏ nhoi, không đáng kể gì. Nói tới kiếm pháp siêu quần thì hiện nay trên giang hồ ngoại trừ các chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái ra thì còn rất nhiều vị tiền bối khác cũng lợi hại không kém. Như ta đem so với các vị ấy, đúng là một trời một vực."

"Tiểu đệ tuy rằng là thương nhân nhưng cũng rất ngưỡng mộ các vị tiền bối của võ lâm. Chuyện khác không nói, nếu luận võ công thì phải kể đến: Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt thần giáo, Độc Cô tiền bối đã qua đời, Xung Hư đạo trưởng của phái Võ Đang, Phương Chứng đại sư của phái Thiếu Lâm, Phong Thanh Dương tiền bối của phái Hoa Sơn đều là những thái sơn bắc đẩu của võ lâm."

Chu Hoài Mân cố ý không nói tới Đông Phương Bất Bại, Nàng lưu ý quan sát thái độ của Đông Phương Bạch, chỉ thấy lúc Nàng nói tới ba chữ "Nhậm Ngã Hành" thì nàng ta khẽ cau mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt dường như hiện lên một tia khinh thường.

Chu Hoài Mân thầm nghĩ, ghét Nhậm Ngã Hành như vậy thì người này là ai?? hiệp sĩ chính nghĩa tự phụ hay là tay sai của Đông Phương Bất Bại đây??!!!

Lệnh Hồ Xung suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu so về võ công thì trên đời còn một người nữa."

"Là ai??"

"Đông Phương Bất Bại!!"

"Đông Phương Bất Bại??" Chu Hoài Mân cố ý ngu ngơ với kiến thức về võ lâm nửa vời không hiểu của Nàng.

"Tiểu đệ thật ra cũng có nghe nói tới tên của người này. Có một lần tiểu đệ đi Nam Xương làm ăn, có nhìn thấy mấy giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo đang ở đó truyền giáo, bọn họ luôn miệng nói cái gì Đông Phương giáo chủ thần công cái thế. Tiểu đệ cũng không để ý chuyện này cho lắm, cũng không biết rõ là Đông Phương Bất Bại có thật sự lợi hại như bọn họ nói không??"

"Nhật Nguyệt thần giáo??" Lệnh Hồ Xung từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới sự giáo huấn của Nhạc Bất Quần, đối với thủ đoạn giết người tàn bạo không chút nương tay của Đông Phương Bất Bại hắn rất căm hận. Vì vậy lời nói mang theo chút bất mãn:

"Bất quá chỉ là ma giáo mà thôi, Đông Phương Bất Bại tính tình tàn bạo, lạm sát người vô tội, cho dù có võ công cái thế thì sao chứ!!! Cũng chỉ là hạng tà ma ngoại đạo bị người trong võ lâm truy giết, người người khinh thường."

Chu Hoài Mân có chút kinh ngạc, Nàng thật không nghĩ Lệnh Hồ Xung sẽ nói ra những lời như vậy. Nàng dù xuyên qua mà tới, đối với Tiếu Ngạo Giang Hồ chỉ biết được chút ít sơ xài, nội dung tiểu thuyết Nàng cũng chỉ biết một hai nhưng Nàng nhớ rất rõ Nhạc Bất Quần lấy lý do Nhậm Doanh Doanh là thánh cô của ma giáo mà bức Lệnh Hồ Xung rút kiếm chỉ về phía nàng ta, Lệnh Hồ Xung không chịu nên mới bị Nhạc Bất Quần đuổi khỏi sư môn.

Nếu theo như nội dung trong đó mà nói thì Lệnh Hồ Xung phải là một người rất có chủ kiến, ân oán phân minh, không giáo điều sáo rỗng, nghe theo lời nói của người khác mới đúng. Vậy sao chỉ vì một chút lời đồn đại nho nhỏ mà đã kết luận hành vi phạm tội của Đông Phương Bất Bại chứ!!??

Chu Hoài Mân chỉ biết một mà không biết hai, Lệnh Hồ Xung tuy rằng ân oán phân minh, không nhìn mặt mà bắt hình dong, không lấy thân phận của một người mà phân định người đó tốt hay xấu. Nhưng danh tiếng của Đông Phương Bất Bại quá tệ, đều bị người trong chính đạo căm ghét tới tận xương tủy. Mà Lệnh Hồ Xung từ nhỏ đã bị ngụy quân tử Nhạc Bất Quần nuôi nấng, dạy dỗ cái quan niệm trừ ma vệ đạo, cho nên trong lòng hắn cũng dần dần có chút ít bất mãn với Đông Phương Bất Bại.

Chu Hoài Mân đột nhiên nghĩ, Tiếu Ngạo Giang Hồ chỉ là thế giới tiểu thuyết dưới ngòi bút của Kim Dung, tính cách nhân vật được định sẵn là tốt về mọi mặt. Nhưng hiện tại Nàng đang chân chân thực thực sống ở trong đó, tiếp xúc với người trong đó, hiểu rõ tính cách họ như thế nào, vậy sao Nàng có thể dựa vào những gì trong sách viết mà áp đặt lên họ, cho rằng họ xấu hay họ tốt được. Tục ngữ nói không sai mà: tin sách không bằng coi như không có sách, là Nàng quá cứng nhắc.

"Tam đệ, đệ sao vậy??" Lệnh Hồ Xung thấy Chu Hoài Mân thất thần trầm tư nhịn không được mà hỏi:

" Lẽ nào đệ cho rằng không nên giết Đông Phương Bất Bại.??"

Liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân nhìn thấy sắc mặt nàng ta hơi trầm xuống, ánh mắt có vài tia mất mác.

Chu Hoài Mân trong lòng thầm nghĩ, xem ra Đông Phương Bạch thật sự là người của Đông Phương Bất Bại. Theo Tiếu Ngạo Giang Hồ, Đông Phương Bất Bại vì luyện Quỳ Hoa bảo điển mà tự cung, từ một gã tuấn mỹ đẹp trai biến thành một tên thái giám, đã vậy hắn còn thích một tên hữu dũng vô mưu tứ chi phát đạt, người đầy lông lá –Dương Liên Đình. Để làm Dương Liên Đình vui, Đông Phương Bất Bại đem toàn bộ quyền hành trong Nhật Nguyệt thần giáo cho Dương Liên Đình quản lý, bản thân hắn thì suốt ngày ở trong phòng thuê thùa may vá vẽ mi. Việc này khiến cho thần giáo chướng khí mù mịt, dần dần mất đi lòng người, kết quả cuối cùng Đông Phương Bất Bại bị Nhậm Ngã Hành đánh rơi xuống vách núi, đi đời nhà ma!!!

Chẳng biết Đông Phương Bạch là người nào dưới trướng của Đông Phương Bất Bại..Kết cục của nàng ta rồi sẽ ra sao???
1

Trong đầu suy nghĩ, Chu Hoài Mân nhanh chóng có được câu trả lời:

"Tiểu đệ rất ít quan tâm chuyện trong giang hồ, đối với việc làm của Đông Phương Bất Bại càng ít biết đến. Về tính cách cũng như thái độ làm người của hắn cũng không biết rõ lắm. Bất quá tiểu đệ có một thói quen, mọi chuyện ta nghe chỉ là lời đồn đại, chỉ khi nào tận mắt thấy mới đáng tin. Mà nhiều khi tận mắt thấy cũng chưa đủ, còn phải chính bản thân mình trải qua mới đáng tin nhất, mới có thể đưa ra được phán đoán đúng đắn nhất. Cho nên giết hay không giết thì bây giờ tiểu đệ vẫn chưa thể kết luận được."

Chu Hoài Mân ăn nói ba phải, Nàng không muốn làm phật lòng bên nào cả. Lệnh Hồ Xung sẽ không bởi vì một câu nói mà tức giận với Nàng, Đông Phương Bạch cũng nhìn Nàng với cặp mắt khác xưa, nhất tiễn hạ song điêu, ngu gì Nàng không làm chứ!!!

Giống như dự liệu, Đông Phương Bạch kinh ngạc nhìn Chu Hoài Mân, trong mắt ánh lên một tia không rõ.


1: Trích từ bài thơ "Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Xuyên" của thần thi Vương Bột thời Sơ Đường

Vương Bột (王勃) (650–676), tự Tử An, người Long Môn, (ngày nay là , ) thời . Vương Bột được xem là một trong "Sơ Đường tứ kiệt" (bốn nhà thơ kiệt xuất giai đoạn đầu của nhà Đường), 3 nhà thơ còn lại là: (杨炯), (卢照邻) và (骆宾王).

Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Xuyên

Thành khuyết phụ Tam Tần,
Phong yên vọng Ngũ tân.
Dữ quân ly biệt ý,
Ðồng thị hoạn du nhân.
Hải nội tồn tri kỷ,
Thiên nhai nhược tỉ lân.
Vô vi tại kỳ lộ,
Nhi nữ cộng triêm cân.

Dịch Thơ :

Tiễn Đỗ Thiếu phủ nhậm chức ở Thục Xuyên
Kinh khuyết giữ Tam Tần
Gió mây ngóng ngũ tân
Cùng lênh đênh bể hoạn
Nên bịn rịn đưa chân
Bốn bể còn tri kỷ
Góc trời vẫn thiết thân
Đừng như nhi nữ nhé
Lối rẽ lệ dầm khăn

2: Trích hai câu đầu trong bài thơ "Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành" của Đỗ Phủ.

Đỗ Phủ(杜甫) (712-770) tự Tử Mỹ (子美), hiệu Thảo đường (草堂), Thiếu Lăng dã lão (少陵野老), người đời sau gọi là Đỗ Thiếu Lăng, Đỗ Lăng tẩu, Đỗ công bộ hay còn gọi là Lão Đỗ để phân biệt với Tiểu Đỗ là Đỗ Mục. Ông là một nhà thơ nổi bậc thời Đường. Từng được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi sử và Thi thánh.

Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành

Tích hữu giai nhân Công Tôn thị

Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.
Quan giả như sơn sắc trở táng,
Thiên địa vi chi cửu đê ngang.
Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc,
Kiểu như quần đế tham long tường.
Lai như lôi đình thu chấn nộ,
Bãi như giang hải ngưng thanh quang.
Giáng thần châu tự lưỡng tịch mịch,
Vãn hữu đệ tử truyền phân phương.
Lâm Dĩnh mĩ nhân tại Bạch Đế,
Diệu vũ thử khúc thần dương dương.
Dữ dư vấn đáp ký hữu dĩ,
Cảm thì phủ sự tằng uyển thương.
Tiên đế thị nữ bát thiên nhân,
Công Tôn kiếm khí sơ đệ nhất.
Ngũ thập niên gian tự phản chưởng,
Phong trần hồng động hôn vương thất.
Lê viên đệ tử tán như yên,
Nữ nhạc dư tư ánh hàn nhật.
Kim túc đôi tiền mộc dĩ củng,
Cù Đường thạch thành thảo tiêu sắt.
Đại diên cấp quản khúc phục chung,
Lạc cực ai lai nguyệt đông xuất.
Lão phu bất tri kỳ sở vãng,
Túc kiển hoang sơn chuyển sầu tật.

Dịch nghĩa

Xưa có người đẹp họ Công Tôn,
Mỗi lần múa điệu kiếm khí, bốn phương rung động.
Người xem vững như núi cũng khiếp đảm.
Trời đất theo nhịp múa mà lên cao xuống thấp.
Sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời,
Vững vàng như các chúa tiên cỡi rồng lượn.
Đến khi sấm sét thu hết cơn giận dữ,
Dừng như sông bể đọng ánh sáng trong veo.
Làm môi thắm, tay áo ngọc nay đã vắng tênh,
Về già có cô học trò để truyền nghề.
Ấy là người đẹp xứ Lâm Dĩnh ở thành Bạch Đế.
Múa khúc tuyệt diệu này, thần thái hiên ngang.
Cùng ta trò chuyện trong chốc lát,
Cảm thời thế nhiều ngang trái mà xót thương!
Thị nữ của tiên đế có tám nghìn người,
Kiếm khí của Công Tôn đứng hàng đầu.
Khoảng năm chục năm trôi qua tựa như trở bàn tay,
Gió bụi tơi bời tối tăm cả cung vua.
Đệ tử Lê viên tan tác như khói,
Phong tư đội nữ nhạc chỉ còn ánh nắng lạnh lẽo.
Trước gò Kim Túc, côi cối chầu hầu,
Nơi thành đá Cù Đường, cỏ xác xơ buồn bã.
Trên tiệc, khúc sáo dồn dập đã dứt
Vui xong sinh buồn, trăng mọc trời đông.
Già này chẳng biết sẽ đi về đâu,
Chân chai lê trong núi hoang theo nỗi sầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận