Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ




Ba người ngồi tâm tình cho đến hừng đông, Chu Hoài Mân lo lắng an nguy của phụ vương nên xin phép đi trước, Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung thì cùng nhau kết bạn đi Hành Sơn.

Tới Hàng Châu, Chu Hoài Mân từ ngân trang Hàng Châu lấy ra một nửa số bạc mà Nàng có để làm chi phí cho hành động lần này. Để tránh bị người khác nghi ngờ, Chu Hoài Mân mua một tòa biệt viện nho nhỏ cũ nát ở Hàng Châu. Tiểu viện nằm ở ngoại ô, trong một thôn trang nhỏ, thôn dân nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít. Nàng lại cho người không quản ngày đêm đẩy nhanh tốc độ đào một đường hầm ở đây, không gian chừng khoảng mười phần chung, rộng rãi rất nhiều.

Bên trong hầm ngầm Nàng cho bố trí đầy đủ tiện nghi, mọi vật dụng sinh hoạt cần thiết hầu như đều được chuẩn bị sẵn sàng, bố trí của căn hầm cũng rất hợp lý, cửa vào là tại nhà bếp của tiểu viện, bên dưới chỗ để bát đĩa, chỉ cần dọn dẹp nó sang một bên, mở cửa đá bên dưới là có thể đi vào.

Cửa ra của hầm ngầm thì có tới hai lối, một cái là khách sạn Tiếc Phúc ở Lạc Dương, nó thuộc về sản nghiệp của Chu Hoài Mân, chủ quán là một lão nô trung thành của phủ Ninh vương, sau khi Ninh vương phủ gặp nạn, ông ta vẫn đi theo tận tâm làm việc cho Chu Hoài Mân. Cái thứ hai là ở gần một gốc cây hòe cổ thụ rậm rạp nằm trong một mảnh rừng nhỏ ở ngoại ô phía nam thành Lạc Dương,

Để nghĩ cách cứu thoát Ninh vương và ám sát hoàng đế Chính Đức, Chu Hoài Mân bí mật mua rất nhiều quặng nitratkali, lưu huỳnh và vải buồm trắng. Nàng mất ăn mất ngủ ngày đêm để nghiên cứu chế tạo thuốc nổ. Nàng còn cho mua thêm rất nhiều gang, chế tạo ám khí và cung tiễn. Để rút lui an toàn Nàng còn nghiên cứu chế tạo đạn khói, đạn lưu hỏa, bom cay, tạc đạn các loại. Kế hoạch giải cứu Ninh vương được Nàng chuẩn bị một cách chính xác đến từng chi tiết nhỏ.
1

Nàng còn mua dự phòng thuốc trị thương và thuốc độc, một loại để cứu chữa cho người của bản thân, một loại dùng để giết chết kẻ thù. Sau khi cứu được Ninh vương người của Nàng sẽ chia làm hai đường mà chạy, một đội do Nàng dẫn đầu, giả trang thành Ninh vương đi về hướng bắc, trốn tới Mông Cổ, một đội khác do thủ lĩnh của Kiếp Sinh lâu là Dương Liệt dẫn đầu, che chở Ninh vương trốn tới Đài Loan.

Chờ tới khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong cả thì loan giá của hoàng đế Chính Đức cũng đã tới Dư Hàng.

Phan Kha Vũ mang theo một đội tử sĩ mai phục hai bên bờ sông Kinh Hàng, chờ cho xa giá của hoàng đế tới nơi là phát động tấn công, một lưới bắt gọn hoàng đế.

Bên kia Vương Tuẫn dẫn theo một đám người giấu mình trong một tiểu viện nhỏ ở thành Bắc Kinh, chờ Dư Hàng truyền tới tin tức hoàng đế Chính Đức bị đâm, kinh thành đại loạn, hắn sẽ nhân cơ hội đó mà cướp ngục. Chu Hoài Mân cũng ở ngoại ô kinh thành thiết lập căn cứ chờ tiếp ứng bọn người Vương Tuẫn.

Đêm đen mù mịt, mây giăng kín lối, mưa dầm liên tiếp ba ngày liền, tiếng mưa rơi ào ào phá rách cái không gian yên tĩnh của đêm đen, lúc này nếu giơ tay lên trước mặt thì cũng chẳng thể nhìn thấy rõ năm ngón tay của chính mình.

Đám người của Vương Tuẫn đã bao vây bốn phía thiên lao, bọn hắn cẩn thận chăm chú quan sát từng cử động nhỏ nhất từ trong thiên lao truyền ra. Đã qua giờ tý một chút, lúc này lính gác giao ban cũng chính là thời điểm mà thiên lao phòng thủ yếu ớt nhất.

Vương Tuẫn phất tay ra hiệu, mấy người mặc áo đen nhanh chóng tiến tới gần thiên lao. Khi tới gần cửa nhà lao, tử sĩ đi đầu nhanh chóng bắt lấy tên lính gác cổng, một cái xoay tay, tên kia liền gãy cổ mà chết. Lấy ra chìa khóa, cửa ngục giam nặng nề mở ra, mùi hôi thối khó ngửi xông thẳng vào mặt mấy người bọn họ. Nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong nhà lao, Vương Tuẫn nhìn thấy bên trong còn khoảng ít nhất là bốn mươi người, nếu như kinh động tới đám người đó, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc ác chiến.


Đám người Vương Tuẫn móc ra mê hồn hương, từ lỗ thông gió thả vào bên trong nhà lao, lập tức bên trong mù mịt khói trắng, mấy tên lính canh ngục đồng loạt ngã xuống. Vương Tuẫn mừng thầm trong lòng, biện pháp của chủ tử thật là tốt. Đám người bọn hắn nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Ninh vương nhưng cho tới khi tìm tới phòng giam cuối cùng cũng không tìm được. Đầu Vương Tuẫn chảy đầy mồ hôi, chẳng lẽ vương gia căn bản không bị nhốt trong thiên lao??!!

Thật là đúng dịp, lúc giao ban có một tên thị vệ mắc vệ sinh, chưa kịp bẩm báo đã vội vã đi nhà xí, lúc xong quay lại thì thấy tên lính gác cổng đã bị đánh chết ở ngoài cửa, quá sợ hãi, hắn cuống quít la to:

"Có ai không!! Có người cướp ngục!!"

Vương Tuẫn cả kinh mang theo cả đám sĩ tử chạy nhanh ra khỏi thiên lao, lúc này một đám thị vệ tuần tra đã nhanh chóng lao tới, bao vây đám người của Vương Tuẫn trước cổng thiên lao:

"Người phương nào to gan, dám xông vào thiên lao cướp ngục?"

Vương Tuẫn thấy sự việc đã tới nước này, chỉ có thể liều mạng mở đường máu xông ra. Hắn ra lệnh một tiếng, phát động một hồi chém giết. Sau khi đem thị vệ tuần tra giết hết, đám người Vương Tuẫn cũng chết gần phân nửa. Vương Tuẫn mang theo đám người còn sót lại chạy về phía gian nhà cũ nát mà bọn hắn thuê trước đó, thay đổi quần áo dân thường, đem đống đồ đen tất cả đều chôn đi hết.

Lúc này đã gần sáng, cửa thành thì chờ tới canh ba giờ mẹo mới mở, thiên lao bị cướp, quan phủ nhất định đóng chặt cửa thành kiểm tra lùng bắt hung thủ, vậy nên bọn họ phải ra khỏi thành trước khi quan phủ ban bố mệnh lệnh.

Mấy người bọn họ nhanh chóng đi tới gần cửa thành, lúc này bên cạnh cửa đã có không ít người dân đang xếp hàng chờ đợi ra khỏi thành, cả bọn nhanh chóng lẫn vào dòng người. Cửa thành vừa mở, mấy người liền theo đoàn người nhanh chóng ra khỏi thành.

Đi tới rừng cây ngoài thành, Chu Hoài Mân và hai gã thủ hạ đã chờ sẵn ở đó, liếc mắt nhận ra là đám người Vương Tuẫn, Nàng lên tiếng hỏi:

"Phụ vương đâu?"

"Thuộc hạ phụ lòng mong mỏi của chủ tử, vẫn chưa tìm thấy tung tích của Vương gia ở trong thiên lao" Vương Tuẫn đem tình huống bên trong thiên lao nói rõ một lần.

"Cái gì? Không có!!" sắc mặt Chu Hoài Mân tái méc, xám tro như màu đất, lẽ nào phụ vương của Nàng gặp bất trắc gì rồi. Hay căn bản là người không có trong đại lao??!!

Không đợi Chu Hoài Mân ngẫm nghĩ, từ xa có một đội cẩm y vệ chạy tới, tên dẫn đầu cười to:


"Ha ha, Ninh vương quả nhiên còn có dư nghiệt.."

"Chết tiệt!! Thì ra là bị lừa!!"

Chu Hoài Mân tràn đầy căm hận, tuy rằng Nàng đã sớm tính trước, dịch dung hóa trang không sợ người khác nhận ra Nàng, thế nhưng tương quan lực lượng giữa địch và ta quá lớn, lần này Nàng muốn chạy trốn còn khó hơn lên trời. Lẽ nào Chu Hoài Mân Nàng hôm nay phải bỏ mạng nơi này sao?!!!

"Không nghĩ tới phải không?"

Tên thủ lĩnh cẩm y vệ gian trá cười:

"Hoàng thượng đã sớm dự liệu Ninh vương còn có dư đảng nên mới cố ý truyền ra tin tức muốn đi sông Thanh Phổ du ngoạn, người là muốn dụ rắn ra khỏi hang. Ai biết cá lớn thật sự mắc câu. Các ngươi thức thời thì nhanh chóng thúc thủ chịu trói, bản đại nhân sẽ cho các ngươi chết dễ coi một chút. Bằng không thì.....haha"

Chu Hoài Mân cực kỳ hối hận, Nàng quá coi thường hoàng đế cổ đại. Nàng vẫn luôn cho rằng hoàng đế triều Minh bất quá chỉ là kẻ thích ăn chơi hưởng lạc, nhưng Nàng quên mất một điều, hoàng đế tới cuối cùng cũng là hoàng đế, cho dù hắn không phải một vị vua tốt đi chăng nữa thì tâm tư của hắn cũng không phải ai cũng có thể đoán được. Muốn leo lên cái ngôi vị chí cao vô thượng đó, không biết phải mất bao nhiêu máu và nước mắt, hắn không có chút tài năng thì đã sớm mất mạng rồi nói chi là chờ Nàng tới đối phó hắn.

"Nếu đã như thế, bớt nói nhảm đi!!!"

Nói xong, Chu Hoài Mân nháy mắt một cái, đám người Vương Tuẫn nhanh chóng thả ra lựu đạn khói.

"Con mẹ nó, bắn cung.." Tên thủ lĩnh cẩm y vệ ho sặc sụa, tức giận mà ra lệnh.

Lợi kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, tên bay rậm rạp, hai người phía trước nhanh chóng bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Chu Hoài Mân nhịn không được muốn quay lại cứu người, Vương Tuẫn vội vàng kéo Nàng:

"Chủ tử, đại cục làm trọng."


Chu Hoài Mân cắn môi, đau lòng cưỡng chế bản thân chạy về phía trước. Tên bay đầy trời, cho dù có mọc thêm mười cánh tay cũng không thể chống lại cơn mưa tên như vũ bão. Cẳng chân của Chu Hoài Mân bị một mũi tên bắn trúng:

"Vương Tuẫn, ngươi mang chủ tử đi trước, chúng ta đoạn hậu."

Vương Tuẫn bất đắc dĩ, cõng Chu Hoài Mân ra sức bỏ chạy.

Sương khói tan hết, tên thủ lĩnh cẩm y vệ nhanh chóng cho người kiểm tra kĩ những thi thể trên mặt đất, phát hiện thiếu mất bốn người, hắn vung tay quát lớn:

"Bọn họ chắc chắn không chạy xa được, mau đuổi theo!!"

Đám người Chu Hoài Mân không nhận được phương hướng, cứ nhắm thẳng phía trước mà chạy, cho tới khi trước mặt xuất hiện vách núi cả bọn mới hết đường mà dừng lại.

Chu Hoài Mân leo xuống khỏi lưng của Vương Tuẫn, lúc này Nàng chán nản phát hiện bốn người bọn họ đang ở sát bên vách núi, vách núi sâu không thấy đáy, bây giờ mà đi xuống thì chỉ có nước thịt nát xương tan.

Nhìn thấy đám cẩm y vệ phía sau đang đuổi tới, Chu Hoài Mân nhắm mắt lại, từng chút hình ảnh của quá khứ cứ không ngừng tuôn trào trong tâm trí nàng. Khuôn mặt tươi cười cưng chiều của phụ vương, lời nói ôn nhu dịu dàng của mẫu phi, thời trẻ con vui vẻ vô tư... Từ lần đầu tiên vừa xuyên qua, mê man nhìn thấy mẫu phi mỉm cười cho tới lần cuối cùng khi mẫu phi lo lắng tiễn chân Nàng ra khỏi vương phủ. Chu Hoài Mân bất giác mỉm cười, thì ra từ lâu Nàng đã xem vương phủ như nhà của mình, đem Ninh vương và vương phi coi như thân sinh ruột thịt, máu thịt của Nàng do hai người ban cho, Nàng và hai người bọn họ từ lâu đã là một gia đình...

"Phụ vương, con xin lỗi, con không thể cứu người ra được, con gái đến với ngài đây."

Mở to mắt, Chu Hoài Mân cười to ba tiếng, dứt mình nhảy xuống vách núi.

"Chủ tử!!"Vương Tuẫn hét lớn một tiếng cực kỳ bi thương, hắn lập tức nhảy theo Nàng. Hai người còn lại kiên quyết nhìn thẳng đối phương:

"Cùng bọn họ liều mạng thôi!!"

Đang tiếc hai người vừa mới giơ kiếm đã bị cơn mưa tên bắn thẳng vào người, vạn tiễn xuyên tâm. Một người trong đó nhìn tên cẩm y vệ trước mặt mỉm cười, nhanh như chớp, người nọ tung ra một dải lụa trắng. Nhất thời một tiếng kêu rên thảm thiết truyền đến:

"A !!a ...mắt của ta...ta không nhìn thấy gì cả!!!..."

Hai người bình thản nhắm mắt, thân thể như cánh diều dứt dây mà hướng vách núi thổi đi. Dưới vách núi, Chu Hoài Mân cố sức túm chặt một nhánh cây mây rắn chắc mọc bên sườn đá.

Buồn cười, Chu Hoài Mân Nàng là ai chứ, làm thế nào có thể không đánh mà chịu chết được. Vừa rồi tình thế nguy cấp, Nàng chỉ có thể đánh cược với số phận, nếu như nhảy xuống bắt được nhánh cây hay dây leo gì đó chỉ cần Nàng bám chặt vào thì mạng sống được bảo toàn. Trời xanh có mắt, Nàng thắng.


Vừa mới đặt chân lên một tảng đá, ngước đầu lên Nàng thấy Vương Tuẫn như lá rụng rơi thẳng xuống vách đá. Chu Hoài Mân cả kinh, nhanh chóng kéo lấy một dây mây quăng cho Vương Tuẫn:

"Vương Tuẫn, nắm lấy!!"

Vốn cứ nghĩ sẽ chết theo quận chúa, ai biết vừa rớt xuống đã nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Mân, Vương Tuẫn vui mừng không xiết, hắn vô thức vươn tay bắt lấy dây mây mà bám vào sườn đá tránh cho thân thể rơi xuống bên dưới. Chu Hoài Mân vừa đứng chưa ổn định đã phải lo nghĩ cách cứu Vương Tuẫn, sém nữa rớt xuống.

Nàng gắt gao nắm lấy thân cây, đem dây leo quấn hai ba vòng trên người, cho đến khi đã đứng vững mới hô to:

"Ta dùng dây mây quấn chặt thắt lưng, tạm thời không có nguy hiểm gì cả, ngươi thử tự mình bò lên xem, ta không thể dùng lực."

Sau khi xác nhận sẽ không liên lụy tới Chu Hoài Mân, Vương Tuẫn mới chậm rãi bò lên. Cho đến lúc trán hắn đổ đầy mồ hôi, cả người ướt mem thì hắn mới kiếm được một tảng đá tương đối bằng phẳng mà dựa vào. Hai người dán chặt vào vách đá, đều cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng không khỏi vui mừng.

Còn chưa kịp cảm thấy bản thân may mắn thì trên bầu trời lại xuất hiện hai điểm đen. Vương Tuẫn hoảng hốt, hai người này rơi xuống như vậy chắc chắn sẽ nện vào thân cây, hắn và chủ tử đều dựa vào thân cây này mới ổn định được trọng tâm, nếu như thân cây bị gãy, hai người bọn hắn không ai sống được.

Chu Hoài Mân nhanh chóng quyết định, Nàng lấy một dây mây, dùng lực đánh vào hai thi thể, khiến chúng chuyển hướng rơi xuống, tránh khỏi nhánh cây mà Nàng và Vương Tuẫn đang bám vào. Hai thi thể vì vậy mà rơi theo một hướng khác, bay nhanh xuống đáy cốc. Một lúc sau, từ dưới sơn cốc truyền tới tiếng hai vật nặng rớt xuống.

Thâm tâm có chút chua xót, dù biết là hai người đó đã chết nhưng Chu Hoài Mân vẫn không ngừng tự trách. Nàng vì bảo toàn mạng sống của bản thân mà có thể vô tình đến vậy, bọn họ là những thuộc hạ trung thành thề chết vì Nàng mà Nàng lại....

Nhưng lúc này không phải lúc áy náy, Nàng và Vương Tuẫn cần phải nghĩ cách nào bò lên trên mới thoát được. Do dự mãi, cuối cùng Chu Hoài Mân nghĩ, để Vương Tuẫn bò lên trước mới tốt nhất.

Thứ nhất cẳng chân của Nàng bị thương, căn bản không có chút sức lực để bò lên. Thứ hai, lực cánh tay của Vương Tuẫn mạnh hơn Nàng rất nhiều, bò lên trên sẽ dễ dàng hơn, như vậy cơ hội thành công cũng cao hơn. Chứ nếu cứ dây dưa ở đây mãi thì hai người các Nàng chắc bị phơi thành thây khô luôn quá!!!!

Nghĩ được đối sách, Chu Hoài Mân nhanh chóng ôm chặt lấy nhánh cây trước mặt, ra sức cố định bản thân, để cho Vương Tuẫn từ từ dựa vào nhánh cây mà leo lên. Rễ cây cắm thật sâu vào trong nham thạch, thân cây lại rắn chắc vững vàng, cây này chắc cũng mọc ở đây khoảng chừng hơn trăm năm rồi. Nhánh cây và dây leo xung quanh quấn chặt vào nhau, bện thành một cọng dây thừng thả dài xuống đáy cốc. Vương Tuẫn bò bò leo leo một lúc lâu mới có thể leo lên trên cây đại thụ.

Hắn thở hổn hển một hơi, lập tức ra tay kéo Chu Hoài Mân lên. Cũng may là Chu Hoài Mân không nặng, một mình hắn kéo Nàng lên cũng không khó gì.

Khi hai người đã ngồi vững trên thân cây, ánh mắt liếc nhìn về phía vực sâu dưới chân mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cả hai nhất thời trầm mặc, giấu đi cảm xúc hiện tại.

Trong đầu, trong thâm tâm chỉ có một ý nghĩ – Ta còn sống!!! Tay chân nãy giờ còn cứng ngắc đã bắt đầu có lại cảm xúc, từng tế bào trong cơ thể cứ không ngừng gào thét mà nhắc nhở bản thân bọn họ - Còn sống thật tốt!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận