Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, những ngày cuối cùng của tháng sáu cũng khép lại, Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung cùng nhau bàn bạc nghĩ kế sách cứu người, các Nàng đang đợi thời cơ thích hợp sẽ đột nhập vào hoàng cung.
Ngày hôm đó, vừa qua khỏi giữa trưa một chút, Vương Tuẫn đem theo vẻ mặt mệt mỏi trở về tiểu viện, vừa mới vào cửa hắn đã thấy Đông Phương Bạch đang thản nhiên tự đắc ngồi dưới tàng cây hòe uống trà.
Hắn ôm tay thi lễ một chút liền hướng về căn phòng phía nam mà đi. Đông Phương Bạch có chút nghi ngờ, Vương Tuẫn là thuộc hạ của tam đệ, vì nàng cứu tam đệ nên hắn đối với nàng luôn kính trọng hết mực, vậy mà hôm nay lại lãnh đạm sơ sót như vậy?? Chẳng lẽ phụ thân của tam đệ đã gặp chuyện không may??? Nếu thật sự là như vậy thì tam đệ...??!!!
Chu Hoài Mân hiếu kỳ, mấy ngày hôm nay không biết Vương Tuẫn làm sao nữa, cứ như đang trốn tránh Nàng vậy, sáng sớm thì đã đi ra ngoài cho tới tối mịch mới về, đến chút bóng dáng cũng không thấy đâu.
Mà Đông Phương Bạch cũng thật đáng nghi ngờ, bình thường ban ngày Đông Phương Bạch đều ở trong phòng luyện công, buổi tối mới đi Tư Quá nhai gặp Lệnh Hồ Xung cho đến nửa đêm mới về, vậy mà mấy bữa nay hầu như nàng ta chỉ ở trong tiểu viên, cùng Nàng nói chuyện hoặc im lặng nhìn Nàng, chẳng lẽ bị nàng ta nhìn ra thân phận??!!
Không có đâu, dựa theo tính tình của Đông Phương Bạch nếu biết Nàng lợi dụng nàng ta thì đã sớm đánh Nàng một chưởng rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy.
"Tam đệ, ta mang rượu đến cho đệ!!!" Đông Phương Bạch mặc một bộ quần áo màu lam, tay phải cầm một bình rượu, tay trái lại cầm một hộp thức ăn, động tác nhẹ nhàng khoan thai đi tới.
Chu Hoài Mân bước lên nhận lấy hộp thức ăn và rượu, cười nói:
"Đại ca không đi gặp nhị ca à?"
"Lệnh Hồ Xung kêu ta làm bạn cùng đệ nhiều một chút" Đông Phương Bạch nhẹ nhàng mà nói, mặt không chút thay đổi.
"Gia đình đệ gặp chuyện không may, hắn rất lo lắng cho đệ."
Mặc dù Đông Phương Bạch nói năng tự nhiên, không chút kẽ hở nhưng Chu Hoài Mân vẫn nhạy cảm phát hiện ánh mắt Đông Phương Bạch dường như không nhìn thẳng vào Nàng. Nàng cũng không nói ra làm gì, sau khi đã bày biện mọi thứ xong xuôi, thức ăn và rượu được xếp ngay ngắn trên bàn, Nàng thản nhiên nói:
"Cám ơn đại ca quan tâm."
Đông Phương Bạch nói:
"Chuyện đời khó mà được như ý muốn, chúng ta cũng không cách nào mà đoán trước được mọi chuyện. Lúc trước ta từng là công tử con nhà giàu có, gặp phải lúc nạn đói hoành hành, của cải trong nhà bị người khác cướp sạch không còn gì cả. Cha mẹ để bảo toàn mạng sống nhẫn tâm bỏ rơi ta và em gái. Để có thể sống sót qua ngày, ta nuốt khổ, ăn cả rể cây. Trước đây sinh hoạt vô cùng cơ cực, căm hận cha mẹ, oán hận nạn dân, thế nhưng có một ngày ta bỏ qua mọi chuyện thì mới phát hiện, kỳ thực cũng không có gì, không có họ ta vẫn sống bình thường. Cho nên tam đệ à, cho dù xảy ra chuyện gì, đệ cũng hãy kiên cường, dũng cảm mà đối mặt với nó. Phải có dũng khí chiến thắng khó khăn, chứ không thể nào bị nó đánh gục."
"Đệ biết!" Chu Hoài Mân tự nhận bản thân Nàng không phải một kẻ mềm yếu:
"Những lời nói của đại ca nói, tiểu đệ khắc sâu tận đáy lòng."
Đông Phương Bạch là người sống theo kiểu nội tâm, rất ít biểu lộ cảm xúc của bản thân, nhiều lúc nàng ta đối với Chu Hoài Mân vẫn mang theo cảm giác phòng bị. Nhưng lúc này đây, nàng ta không chút e dè nói ra mọi điều trong lòng mình:
" Từ trước tới nay ta vẫn luôn một thân một mình, dựa vào bản thân mình mà đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng tam đệ à, đệ không giống ta, đệ còn có chúng ta bên cạnh. Ta không nói là ta giúp được gì nhưng chỉ cần đệ gặp khó khăn, cho dù chuyện đó có to lớn đến mức nào, tình hình dù có xấu đến thế nào, đại ca ta nhất định sẽ toàn lực giúp đệ."
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta biểu lộ ý nghĩ của bản thân, Chu Hoài Mân có chút run sợ nhưng nói cho cùng những gì mà Đông Phương Bạch nói cũng khiến cho trong lòng Nàng nhom nhém một tia ấm áp, nếu nói không cảm động thì chẳng khác nào Nàng đang tự gạt chính mình.
Chu Hoài Mân vẫn xem quan hệ giữa ba người các Nàng là lợi dụng và bị lợi dụng, mỗi một bước đi, mỗi một lời nói Nàng đều tính toán chuẩn xác không để chút sai lầm nào xảy ra. Và rất may, Nàng có được sự tín nhiệm của cả Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch....Nhưng giờ phút này đây, những lời nói thẳng thắn chân thành của Đông Phương Bạch làm cho Nàng có chút hối hận và áy náy.
Vừa mở miệng, dường như muốn nói ra điều gì nhưng lại suy nghĩ một chút, Chu Hoài Mân lặng lẽ thở dài bỏ đi cái suy nghĩ nói hết mọi chuyện cho Đông Phương Bạch nghe. Mọi chuyện đã đi tới nước này, thôi thì chỉ còn cách kiên trì tới cuối cùng, tới đâu hay tới đó.
Không phải Chu Hoài Mân không nghĩ tới kết cục của Nàng khi mà Đông Phương Bạch biết rõ mọi chuyện nhưng chỉ cần nghĩ tới lúc này đây phụ vương đang bị giam cầm trong đại lao, chịu người hành hạ, chịu người nhục mạ thì chút mềm yếu trong lòng lại biến mất, thâm tâm chỉ có thể mạnh mẽ lên.
Phụ vương đến cùng cũng là phụ vương của Nàng, không ai có thể thay thế địa vị của Người trong lòng Chu Hoài Mân. Nàng chỉ mong đến lúc mọi chuyện ngã ngửa, Đông Phương Bạch có thể nương tay một chút, tha mạng cho phụ vương của Nàng.
Nàng đã an bài mọi chuyện xong xuôi, trong ngân trang lớn nhất ở Đài Loan Nàng có bỏ vào đó năm vạn lượng vàng để phụ vương dưỡng lão. Chỉ cần phụ vương Nàng thành thật mà sống, không nghĩ tới cái mộng đế vương chết tiệt gì đó thì số tiền đó đủ để Người sống yên ổn nhàn nhã nửa đời sau này.
Người tuần đêm đi lại trong phố gõ gõ ba cái, cửa ngoài của tiểu viện bị đẩy ra, cánh cửa làm bằng gỗ đã mục nát lâu ngày phát ra cái âm thanh xèo xèo, giữa đêm khuya tĩnh lặng âm thanh đó càng thêm kinh hồn. Vương Tuẫn từ ngoài bước vào, nửa khuôn mặt hắn ẩn sau cánh của chỉ chừa một nửa khuôn mặt uể oải. Thấy bên trong không có ai, hắn thở dài một hơi nhẹ nhàng đi về phía căn phòng của mình. Vừa mới đóng cửa phòng, một tia sáng đột nhiên xuất hiện. Vương Tuẫn cả kinh, vô thức nắm chặt thanh kiếm bên hông.
"Vương thị vệ thật là nhạy cảm nha!!!"
Trong thâm tâm thầm kêu không ổn, Vương Tuẫn nhăn mặt nhìn về phía người đang ngồi ngay ngắn trên ghế đợi hắn:
"Tham kiến chủ tử!!!"
"Hừ!!" Chu Hoài Mân cười lạnh:
"Trong mắt ngươi còn có vị chủ tử là ta ư???"
"Ầm" tiếng người quỳ trên mặt đất, Vương Tuẫn vội vàng lên tiếng giải thích:
"Thuộc hạ đã theo chủ tử mười năm, cùng người vào sinh ra tử, thuộc hạ luôn coi chủ tử là người thân duy nhất của mình. Dù cho ta có chết cũng không bao giờ phản bội chủ tử.."
"Vậy ngươi còn dám gạt ta?" Chu Hoài Mân tức giận.
"Ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao? Vương Tuẫn ơi Vương Tuẫn, ngươi vẫn còn quá kém!!!" Chu Hoài Mân lắc đầu thở dài:
" Ngươi cho rằng mỗi ngày đều trốn tránh không gặp mặt ta thì có thể giấu diếm mọi chuyện sao??" Chu Hoài Mân lạnh lùng theo dõi hắn.
"Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, chứ nếu không sao ngươi lại không dám nhìn ta chứ?!!!"
"Thuộc hạ ....không dám nói!!!"
Một nam tử hán đại trượng phu như Vương Tuẫn mà giờ phút này đây lệ rơi đầy mặt, nước mắt tuôn trào. Vương Tuẫn cuối đầu giấu đi nét mặt của hắn lúc này, giọng nói nghẹn ngào, trong lòng đau đớn vô cùng...
"Nói....!!!" Trong lòng Chu Hoài Mân mơ hồ biết được đáp án, làm Vương Tuẫn thương tâm đến vậy nhất định chuyện này có liên quan tới sự sống chết của phụ vương. Đột nhiên Nàng có chút sợ hãi, Nàng không dám đối mặt với sự thật. Nàng đã mất đi mẫu phi, mất đi ca ca, lẽ nào đến cả người thân cuối cùng của Nàng ông trời cũng muốn đoạt đi luôn cả sao??!!!
"Vương gia... Vương gia..."
Vương Tuẫn càng nói càng nghẹn ngào, lời nói ngấp ngừng lặp đi lặp lại không ngớt. Cố gắng bình tĩnh mọi đau thương trong lòng, hắn biết trước sau gì chủ tử của hắn cũng phải đối mặt với sự thật này, mặc dù sự thật nó có đắng cay thế nào thì Người cũng có quyền được biết:
" Vương gia bị Vương Thủ Nhân hiến cho hoàng đế, Chính Đức liền xây một cái sàn đấu vật, hắn muốn vương gia và mấy tên thị vệ của hắn đấu với nhau cho hắn xem. Vương gia không thể chịu nổi sự dằn vặt của bọn chúng mà chết đi, hoàng đế ra lệnh đem xác vương gia đốt thành tro tàn, bỏ vào chuồng lợn, hắn nói muốn cho Ngài ấy mãi mãi làm bạn với heo lợn..."
"A!!!" Nghe tin như sét đánh bên tai, Chu Hoài Mân phẫn nộ, lửa giận công tâm, máu trong người Nàng như đang sụt sôi, bất ngờ nhận được tin dữ Nàng không thể kiềm chế cơn giận trong lòng. Đột nhiên, Chu Hoài Mân phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả quần áo.
"Chủ tử!" Vương Tuẫn nhanh chóng đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Chu Hoài Mân.
"Chu Hậu Chiếu!!" Chu Hoài Mân ổn định lại thân thể, một chưởng đánh nát mặt bàn gỗ:
" Ta cùng ngươi không đội trời chung!!!"
Sau khi trở về từ Tư Quá nhai, Đông Phương Bạch có chút vui sướng nhưng cũng có chút mất mát. Trong lòng Lệnh Hồ Xung chỉ có tiểu sư muội của hắn, tâm ý của nàng thì sao chứ, hắn có biết đâu!!!
"Tam đệ???" Đông Phương Bạch đẩy cửa bước vào nhà, nàng vô ý mà gọi.
"Tam đệ?"
Không ai đáp lại, Đông Phương Bạch cảm thấy kì quái, lại gọi thêm một tiếng:
"Tam đệ?"
Tiểu viện im lặng đến đáng sợ, đến một tiếng chim kêu cũng không có. Tam đệ chắc chắn sẽ không bỏ đi mà không nói một tiếng, hôm nay lại sao vậy chứ?
Đông Phương Bạch nhanh chóng bước tới cửa phòng của Chu Hoài Mân, nàng vốn định đẩy cửa bước vào nhưng cánh tay vừa giơ lên đã dừng lại, suy nghĩ chốc lát nàng khẽ đưa tay gõ cửa:
"Tam đệ."
Đông Phương Bạch liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng nàng nhìn thấy một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn gỗ:
"Kính thưa Đông Phương công tử:"
Công tử nhà ta nghe tin lão gia đã mất, Người giận dữ liền chạy tới sông Thanh Phổ hành thích hoàng đế. Vương Tuẫn."
"Haizzz!!"
Đông Phương Bạch thở dài một hơi, rốt cuộc thì tam đệ cũng biết. Với võ công hiện tại của hắn chỉ có nước chịu chết mà thôi, bộ nghĩ đám cao thủ trong cung chỉ là lũ bất tài sao???
Suy nghĩ trong giây lát, Đông Phương Bạch liền chạy tới nói với Lệnh Hồ Xung, dặn dò hắn vài câu, sau đó nàng vận dụng khinh công suốt đêm chạy tới sông Thanh Phổ.
Đợi khi Đông Phương Bạch tới nơi, trên mặt sông đã bắt đầu nổi lên chém giết, lửa cháy khắp nơi, sóng lớn ngập trời. Chu Hoài Mân cầm trong tay một thanh trường kiếm, ánh mắt lãnh lẽo, như một xác chết di động nhảy bổ vào đám quân binh mà đánh, không chút đắn đo suy nghĩ, cả người Nàng đầy máu, vài chỗ còn có vết kiếm cắt qua.
Khuôn mặt Chu Hoài Mân tái nhợt, không có chút máu, bộ quần áo màu đen tràn ngập hơi thở băng lãnh, nhuyễn kiếm trong tay Nàng giết chết kẻ khác một cách lưu loát tàn nhẫn, mấy cái đầu do kiếm của Nàng chặt đứt lăn lông lóc trên mặt đất.
Ánh mắt nhìn theo mũi kiếm tràn đầy hàn khí làm cho người khác không khỏi rùng mình, chỉ cần nhìn một cái ta có thể thấy sự tuyệt vọng đang tràn ngập khắp cơ thể, nó đóng băng toàn thân kẻ đối diện.
Đông Phương Bạch kinh hãi, tam đệ mất trí rồi, nếu cứ liều mạng như vậy chắc chắn kinh mạch toàn thân của hắn sẽ nổ tung mà chết. Không chút do dự, Đông Phương Bạch xé một bên vạt áo che đi khuôn mặt của nàng, thả người dùng khinh công bay đến bên cạnh Chu Hoài Mân. Thoáng chốc cả dòng sông một màu máu đỏ.
Thế nhưng người đời đều biết, cao thủ trong thiên hạ đều tập trung hết ở kinh thành, bên trong triều đình, muốn giết hoàng đế đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Mồ hôi chảy ròng, Chu Hoài Mân dần dần mất sức, thể lực gần như chẳng còn bao nhiêu, lực đạo trên tay cũng yếu hẳn. Cẩm y vệ cứ thay phiên nhau mà đánh, vòng vây cứ không ngừng xiết chặt, bọn chúng nỗ lực muốn dùng xa luân chiến để làm cho Chu Hoài Mân hao hết nội lực mà chết.
Đông Phương Bạch thấy được tình thế không chút khả quang, lúc này viện binh cứu giá đã tới, đại nội thị vệ cứ bao vây hết vòng này tới vòng khác hết lớp này tới lớp khác, tầng tầng chồng chất lẫn nhau, tình thế hiện tại muốn giết chết hoàng đế còn khó hơn lên trời. Chẳng chút suy nghĩ, Đông Phương Bạch vận nỗi công đánh một chưởng vào vách thuyền bằng sắt
"Phanh!!" sắt thép bị nghiền nát, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rơi lả tả xuống dòng nước.
"Hoàng thượng! Cứu giá! Cứu giá!"
Có khoảng một trăm tên Cẩm y vệ lập tức nhảy xuống sông, bao vây xung quanh bảo vệ hoàng đế. Chu Hoài Mân nhân cơ hội đó cố gắng vận hành chút nội lực còn sót lại bay ra khỏi con thuyền.
Chỉ mới chạy được bảy tám trượng mà đã có hơn mười tên cao thủ đuổi theo sau Nàng. Chu Hoài Mân đại chiến gần hai canh giờ, thể lực tiêu hao quá nhiều, lúc này như nỏ mạnh hết đà, làm gì còn khả năng hai tay đánh mười người cao thủ kia chứ, đánh nhau qua lại vài hiệp, trên người Nàng đã xuất hiện nhiều chỗ quần áo bị cắt nát, máu tươi chảy ròng.
Đông Phương Bạch vốn tính nhân cơ hội này mà giết chết hoàng đế, một lần giải quyết cho xong mọi chuyện, nhưng đám đại nội cao thủ cũng không phải hạng tầm thường. Nếu so về một chọi một thì không ai trong bọn chúng có thể đánh lại Đông Phương Bạch, thế nhưng lúc này đây, hơn mười tên cao thủ bao vây xung quanh nàng, lại có thêm mười tên làm bia người che chắn xung quanh hoàng đế. Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Bạch thật sự không kiếm được một kẽ hở nào để tiếp cận hoàng đế.
Một kiếm xuyên thẳng qua cơ thể, Chu Hoài Mân mở to mắt trân trân nhìn máu tươi trong cơ thể Nàng không ngừng trào ra bên ngoài, đột nhiên Nàng ngửa mặt lên trời cười to:
"Haha !!Chu Hậu Chiếu, dù cho ta có chết đi, thành quỷ ta cũng không tha cho người. Nhất định khiến ngươi đêm đêm ác mộng ngày ngày day dứt không chút yên ổn."
Đông Phương Bạch quá sợ hãi, đánh ra một chưởng đẩy lùi bọn thị vệ, phi thân tới cứu Chu Hoài Mân, trong lòng lo lắng vạn phần:
"Tam đệ!!!"
Lúc này đây Đông Phương Bạch cũng không còn lòng dạ nào chém giết với bọn thị vệ, trong thâm tâm nàng chỉ nghĩ đến an nguy của Chu Hoài Mân. Đông Phương Bạch vận hành nội lực toàn thân, một chưởng đánh thẳng vào đám đại nội thị vệ đang vây xung quanh hoàng đế. Mặt sông rống giận, trời đất biến sắc, từng đợt sóng vỗ vào con thuyền bốc cao hơn mười trượng.
Chờ tới khi tất cả trở lại với dáng vẻ bình thường của nó, trên mặt thuyền chỉ còn lại tàn dư thi thể của đám thị vệ. Mọi người xung quanh cũng quần áo ướt đẫm không chút khô ráo. Hoàng đế tuy rằng không có bị thương đến phần mềm hay là nguy kịch gì nhưng do hoảng sợ quá độ nên đã ngất xỉu từ lâu.
Đông Phương Bạch ôm lấy Chu Hoài Mân dùng khinh công chạy được hơn mười dặm thì thở phì phò đuối sức, dù sao thì nàng cũng chỉ là võ lâm đệ nhất cao thủ, nếu phải đại chiến liên tục lại còn chăm lo cho một người khác nữa dù cho đại la kim tinh thân thể sắt đá cũng gục nữa là nói chi đến nàng.
"Đại ca.... Bỏ đệ lại đi..." Chu Hoài Mân vừa nói vừa phun ra một ngụm máu tươi, dùng tay bịt chặt vết thương trên người đang không ngừng chảy máu.
"Đệ không còn sống nổi nữa......không nên lãng phí nội lực......vì đệ."
"Không bao giờ.... Đại ca sẽ không bỏ rơi đệ đâu!!!Trong thiên hạ này chưa có người nào ta muốn cứu mà không cứu được cả!!"
Đông Phương Bạch nhìn dáng vẻ muốn buông xuôi mọi chuyện của Chu Hoài Mân, mạnh mẽ nói to:
"Nếu như đệ dám chết. ta sẽ giết chết bạn bè người thân của đệ, bao gồm cả ta."
"Đại ca!!!" trong lòng Chu Hoài Mân băn khoăn trăm mối tơ vò, Nàng yên lặng mà nhìn Đông Phương Bạch, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào:
"Ta.... Không đáng!!!"
"Có đáng hay không là do ta quyết định!!" Đông Phương Bạch xoay người cõng lấy Chu Hoài Mân thẳng hướng trước mặt mà đi.
Nằm trên lưng của Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân đột nhiên nghĩ, như thế này thật tốt. nhẹ nhàng kề sát bên tai Đông Phương Bạch thì thào một câu:
"Xin lỗi!!!!"
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, trong sơn động tối tăm ửng lên chút ánh huỳnh quang như có lại như không. Chu Hoài Mân bị cơn đau dằn vặt đến tỉnh lại, toàn thân Nàng như bị một khối núi to lớn đè lấy, lồng ngực đau rát, cổ họng như bị một tảng đá chèn đau đớn không thôi, vừa đau lại vừa rát, mỗi lần thở gấp là như đòi mạng của Nàng không bằng. Chua xót đưa mắt băn khoan quan sát xung quanh, trước cửa hang động một bóng lưng thon gầu bị ánh bình minh chiếu vào càng thêm bắt mắt, ánh mắt Nàng có chút hoảng hốt bất định nhìn về phía bóng lưng ấy.
"Đại ca!!" Giọng nói khàn khàn, như có lại như không. Vừa mở miệng, cổ họng rát buốt như có lửa thêu đốt, giọng nói của Nàng cũng vì vậy mà trở nên khó nghe hơn.
Thân hình trước cửa động bỗng giật mình nhưng cũng không có xoay người lại.
Vết thương đã được băng bó, thân phận của Nàng nhất định đã bị phát hiện, dựa theo tính tình của Đông Phương Bạch không giết Nàng đã là may mắn lắm rồi. Chu Hoài Mân giật giật cử động , cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, Nàng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
" Tốt nhất ngươi không nên cử động!!" Giọng nói của Đông Phương Bạch lành lạnh mang theo một tia lạnh lùng, như sương sớm nơi đáy cốc u tĩnh.
Chu Hoài Mân nghe lời mà nằm yên, trầm mặc một lúc Nàng yếu ớt mà nói:
"Đại ca, chuyện ta giấu diếm thân phận nữ nhi cũng không phải cố ý muốn lừa gạt. Thứ nhất ta nghĩ rằng chuyện này cũng không có gì cần phải giải thích, thứ nhì ra ngoài làm ăn thì nam trang luôn luôn dễ dàng hơn là nữ trang. Với lại nếu ta đã thật tình xem huynh là đại ca thì chuyện ta là nam hay nữ có quan trọng sao?"
Đông Phương Bạch thở dài, cơn giận trong lòng cũng biến mất phân nữa, nàng thật sự đã rất tức giận khi bản thân bị gạt lâu như vậy, nhưng oán thì oán, không phải chính nàng cũng đang gạt nàng ta hay sao, là lừa gạt lẫn nhau cả, vậy thì thôi cứ cho mọi chuyện qua đi.
"Nếu có lần sau, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!!!"
Thở phào nhẹ nhỡm như trút được gánh nặng trong lòng, Chu Hoài Mân nhoẻn miệng nở một nụ cười chua xót....
��[��D�