Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

Lần thứ hai hướng về phía chợ mà đi, Chu Hoài Mân mới biết được, sau sự kiện hành thích ở sông Thanh Phổ lần đó, hoàng đế vì rơi xuống nước mà kinh sợ quá độ, đang trong quá trình tịnh dưỡng. Để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, toàn bộ hoàng cung được tăng cường cảnh giới, đề phòng có người trà trộm vào, việc phòng thủ được tăng mạnh, dù là cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh sợ là muốn không kinh động đại nội thị vệ mà vào được hoàng cung lúc bấy giờ quả thật khó hơn lên trời.

Liên lạc với bộ hạ cũ, Chu Hoài Mân vẫn mặc nam trang như lúc trước, một đường thẳng hướng kinh thành mà đi.

Năm thứ mười sáu Chính Đức, Chu Hậu Chiếu chết trong báo phòng, hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.

"Đông Phương cô nương, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lệnh Hồ Xung ngồi trên xe đẩy, sắc mặt vàng như nến.

"Chúng ta đi núi Thiếu Thất."

"Núi Thiếu Thất?"

Đông Phương Bạch đẩy xe, từng bước từng bước tiến về phía trước, trên trán đã tẩm thấp không ít mồ hôi, ướt đẫm cả một khoảng tóc phía trước. Nàng cứ như vậy mà bước, dường như không có ý định ngừng lại lau đi mồ hôi trên trán, trong đầu nàng lúc này chỉ là làm cách nào cứu chữa cho Lệnh Hồ Xung. Chỉ cần hắn an toàn, cho dù làm cho nàng lập tức chết đi, nàng cũng bằng lòng.

Trước mặt đi tới mấy người nông dân, trong tay cầm cuốc, rì rầm nói chuyện rôm rả cả một góc đường.

"Nghe nói hoàng đế chết rồi, hắn thật có phúc, chết rồi mà còn có nhiều người như vậy chôn cùng với hắn."

"Kia cũng không..."

Đông Phương Bạch bất ngờ dừng lại, hoàng đế chết rồi??? vậy tam muội?? từ lần trước không từ mà biệt cả hai đã tách ra được nửa năm, nàng không nhận được chút tin tức nào của tam muội, không biết nàng ấy sống chết ra sao?

"Đông Phương cô nương, những người đó nói gì vậy?" Lệnh Hồ Xung mơ hồ nghe có người nói hoàng đế đã chết, có chút giật mình.

Có nên nói cho hắn biết không? Đông Phương Bạch có chút mâu thuẫn, tính cách của Lệnh Hồ Xung vốn tôn sư trọng đạo, nếu như hắn biết tam muội là con gái của Ninh vương chẳng biết hắn sẽ suy nghĩ như thế nào:

"Những người đó nói hoàng đế bị ám sát, đã chết.!!!"

"Cái gì?" Lệnh Hồ Xung giật mình rơi xuống ghế ngồi, "Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết!"

"Vua của một nước bị giết, thiên hạ chắc chắn đại loạn." Lệnh Hồ Xung có chút giật mình.


"Ngươi nghĩ tên thích khách kia nên xử trí ra sao?" Đông Phương Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Lệnh Hồ Xung có chút chần chừ nhưng rốt cuộc hắn cũng chậm rãi nói:

"Ám sát hoàng đế liên lụy tới chín đời, tất cả đều là tội chết."

Rùng mình, ngực có chút lạnh, có chút đau, Đông Phương Bạch nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, người này sao lại xa lạ như thế, chẳng lẽ sự tiêu sái tùy hứng của hắn chỉ có thể thấy lúc ra tay anh hùng cứu mỹ nhân hay lúc cùng người khác uống rượu:

"Nếu thích khách là người thân của Lệnh Hồ công tử thì sao?"

"Chuyện này???" Lệnh Hồ Xung có chút do dự, nhưng chốc lát lại nói:

"Hoàng đế dù cho có bất tài ngu dốt, thế nhưng dù gì thì gì hắn cũng là vua một nước, mọi chuyện hắn làm thì có đại thần can giám, không nên lấy an nguy của cả thiên hạ ra mà so sánh."

Trái tim như bị xé rách, Đông Phương Bạch cười chua chát, nếu như có một ngày ngươi biết được thân phận của ta, như những gì ngươi nói, thiên hạ thương sinh làm trọng, ngươi sẽ quyết định ra sao??

"Nếu hoàng đế không có đức, thích khách lại có huyết hải thâm thù với hoàng đế, như vậy cũng không được giết hay sao?"

"Mặc kệ là thù oán gì, hoàng đế chính là hoàng đế, hoàng đế chết, thiên hạ đại loạn, dù cho có thù oán lớn đến thế nào, cũng không nên đem an nguy của thiên hạ chúng sinh bỏ mặc không lo."

"Thật không? Ngươi quả nhiên... Là đệ tử Hoa Sơn..."

Trên Thiên Sơn, hoa tuyết trắng xóa, không chút tỳ vết, trời và đất dường như chẳng thể phân biệt, mấy con sói tuyết bước đi từng bước, như đang tìm kiếm thức ăn.

Đột nhiên một đạo ánh sáng xẹt qua, mấy con sói tuyết nằm yên trên mặt đất, không chút cử động, cứ như đang ngủ.

"Ha ha, có lộc ăn!!! Có lộc ăn!!!"

Một lão già mặc một bộ da hổ trên người, tóc tai lộn xộn, đỉnh đầu dính đầy tuyết trắng, dáng vẻ vui sướng nhảy nhót trên mặt đất. Hắn lật lật mấy con sói tuyết không còn chút hơi thở, rất nhanh lột xuống da sói, cột lại cùng một chỗ, sau đó kéo theo một con chó sói thịt mềm mềm trở về sơn động.

"Đồ đệ, coi sư phụ mang gì về nè?"


Bên trong sơn động, một vị nam tử mặc quần áo trắng toát, ngồi lẳng lặng trên mặt đá, nghe thấy giọng nói của lão già, khuôn mặt trầm tĩnh bỗng chốc mỉm cười.

"Đồ nhi, hôm nay sư phụ làm món sói nướng. Nội thương của con rất nặng, sói tuyết đối với việc khôi phục nội lực của con rất có lợi, sư phụ nấu cho con ăn."

"Cám ơn sư phụ!!!"

Lão già cười ha ha:

"Đồ đệ à!! Sư phụ cũng đã nói tên cho con biết, ít ra con cũng nên nói cho ta biết tên của con chứ!!"

Nam tử sửng sốt, tinh thần có chút hoảng hốt, tên sao? Từ khi Nàng chính tay giết chết tên cẩu hoàng đế đó, cái tên Chu Hoài Mân cũng biến mất theo. Từ hôm nay trở đi, Nàng chỉ có một cái tên – Chúc Thừa Minh, mọi chuyện đã qua thì nên cho nó qua đi, nên nhìn về phía trước mà tiếp tục sống tiếp.

"Đồ đệ?" Lão già kéo kéo cánh tay của Nàng, như thức tỉnh người trong mộng.

"Tên của con là Chúc Thừa Minh." Chu Hoài Mân xám mặt, nhìn phía xa xa trắng xóa cả một chân trời, không thể phân biệt đâu là tuyết đâu là trời. Thế nhưng Chu Hoài Mân lại chỉ cần liếc mắt là thấy rõ, phong cảnh phía xa rất rõ ràng rành mạch, thật là đẹp.

"A?" Lão già khựng lại nửa khắc, không chút phản ứng, đơn giản vậy thôi sao, hắn còn tưởng phải dây dưa nài nĩ cả buổi chứ??? Thầm nghĩ chính hắn Thiên Sơn đạo nhân, rời xa trần thế tránh khỏi thế tục đã năm mươi lăm năm, vẫn ẩn cư trên đỉnh tuyết phong này, thật vất vả mới gặp một người sống, vậy mà lại là một cái ngu ngốc, không thích trò chuyện, không chút lạc thú nào. Không tốt, nhưng may là......

Tại Thiên Sơn quay quẩn ngày đêm, tuyết trắng một mảnh, Chu Hoài Mân chỉ có thể dựa vào cái ngày Nàng đi ngang qua Nhật Nguyệt thần giáo mà làm mốc để đoán ngày. Đã một tháng rồi sao?

Thiên Sơn đạo nhân lúc nào cũng cười hì hì, bộ dạng vui vẻ không chút u buồn, hắn cầm một con hoẵng từ ngoài đi vào, vỗ vỗ hoa tuyết bám trên người tay chân múa may vui sướng mà nói:

"Tiểu Minh, hôm nay chúng ta ăn thịt hoẵng, ăn xong vi sư sẽ bắt đầu dạy võ cho con, y bát của vi sư phải dựa vào con mà truyền bá!!!"

Chu Hoài Mân bất đắc dĩ cười:

"Sư phụ, đã nói với người bao nhiêu lần rồi, không cho phép gọi con là tiểu Minh, nghe rất quê mùa."

"Khó nghe à, ta không thấy vậy!!"

Biết là dù nói như thế nào cũng không lay chuyển được hắn, Chu Hoài Mân im lặng không thèm chấp nhất.


Một chỗ trên đỉnh núi, sau khi đánh nhau với một đàn sói tuyết, cả người đầy thương tích, Đông Phương Bạch quay về sơn động.

"Đông Phương cô nương, sao nàng lại ngốc như vậy?" Lệnh Hồ Xung cảm động nhìn Đông Phương Bạch, ánh mắt yêu thương, chứa đầy nhu tình.

"Thiếp không suy nghĩ được nhiều, thiếp không muốn nhìn chàng chết. Thiếp còn muốn cùng chàng uống rượu, cùng chàng ca hát....."

.......

Trong sơn động tình ý hòa thuận vui vẻ, bầu không khí ấm áp sưởi ấm trái tim kẻ yêu đương, Đông Phương Bạch nhịn không được mà bày tỏ tấm chân tình của mình cho Lệnh Hồ Xung biết. Giờ khắc này, nàng quên nàng là Đông Phương Bất Bại, quên đi hoàng đồ bá nghiệp, quên giấc mộng thống nhất thiên hạ, quên luôn hai chữ chính tà, nàng chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái muốn yêu và được yêu, muốn người mình yêu thương che chở, muốn cùng người mình yêu bên nhau, như tình yêu của bao cô gái bình thường khác.

Trên cao, Chu Hoài Mân mặc một bộ y phục màu trắng, phiêu dật tuấn mỹ, như thần tiên mọc cánh phi thăng. Nàng cúi đầu cúc cung trước mặt Thiên Sơn đạo nhân:

"Ân tái sinh của sư phụ, Thừa Minh mãi mãi không quên, con nhất định kế tục y bát của Thiên Sơn, đem võ học của môn phái phát dương quang đại, quyết không làm nhục sứ mạng sư phụ giao phá."

"Được rồi, đi thôi, đi thôi." Thiên Sơn đạo nhân nhịn không được mà nói:

"Phiền phức quá, một mình lão già ta mọi chuyện vốn tốt đẹp, ai ngờ tên nhóc con nhà ngươi đến đem theo một đống phiền phức, đi nhanh cho ta nhờ."

Ở chung lâu ngày, Chu Hoài Mân sao có thể không biết rõ tính cách của Thiên Sơn đạo nhân được, Nàng biết rõ sư phụ cố ý nói như vậy. Mặc ngoài cảm giác như thấy phiền nhưng thật ra rất quan tâm, chỉ là người làm bộ như không hề để ý. Sư phụ không muốn Nàng buồn bã vì chia ly!! Lại cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào:

"Đợi sau khi đồ nhi hoàn thành tâm nguyện, sẽ trở lại phụng dưỡng sư phụ, cùng người làm bạn sớm hôm."

Nói xong Nàng dứt khoát quay đầu rời đi, không dám nhìn lại dù chỉ một lần. Dù biết không phải thiên nhân vĩnh cách cùng sẽ có ngày gặp lại, nhưng nỗi khổ chia ly cũng không thể nào vơi đi.

Giữa gió tuyết hoa sương, một bóng hình dần dần biến mất , Thiên Sơn đạo nhân bất đắc dĩ lắc đầu quay người trở về sơn động. Thừa Minh tâm tư nặng nề, tất cả là vì hai chữ ái tình, đứa nhỏ này còn cần hắn trông coi.....

Nửa tháng sau Nàng đã tới Tấn Dương, Chu Hoài Mân mặc một bộ trang phục nam tử, quần áo màu xanh, ngọc bội vắt ngang thắt lưng, một đầu tóc dài được cột lên, trong gió phiêu phiêu, thanh trường kiếm nơi tay, tại nên một bức phong lưu nho nhã, lại tuấn mỹ bất phàm.

Vương Tuẫn kích động nhìn chủ tử của hắn, trong mắt ánh lên hơi nước. Một năm trước, chủ tử cố ý một thân một mình lên kinh thành, để hắn ở lại Lạc Dương trấn thủ. Hắn vốn tưởng rằng kiếp này không còn có cơ hội gặp lại Nàng, thế nhưng trời cao thương tình, chủ tử không những không chết mà tinh thần càng thêm kiên định, rực rỡ.

"Chuyện ta căn dặn ngươi làm tới đâu rồi?" Chu Hoài Mân bình tĩnh hỏi. Nàng và Vương Tuẫn tuy rằng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng chủ yếu vẫn là tình cảm chủ tớ, chỉ cần Vương Tuẫn bình an vô sự, Nàng cũng không cần lo lắng chuyện gì.

Vương Tuẫn bình tĩnh tâm tình, chậm rãi kể lại mọi chuyện xảy ra trong một năm nay.

"Thuộc hạ làm theo chỉ bảo của chủ tử, liên kết với ba tên thủ hạ còn sống sót, ám sát Nhậm Doanh Doanh, thật chẳng nhờ Nhậm Doanh Doanh thật không thể khinh thường, không chỉ võ công cao cường, hơn nữa bên người nàng ta còn có cao thủ theo bảo vệ, thuộc hạ năm lần bảy lược ám sát nhưng chẳng thể thành công."

"Vậy sao?" Chu Hoài Mân kinh ngạc, thật không ngờ Nhậm Doanh Doanh cũng tổ chức một thế lực lớn đến như vậy. Đông Phương Bạch ơi Đông Phương Bạch, lúc ngươi nói chuyện yêu đương có biết chăng sau lưng ngươi có một con mãnh hổ luôn nhìn chằm chằm bản thân không??!!!


"Nếu đã như vậy, chuyện này tạm thời gác lại, ta sẽ chính mình động thủ."

"Dạ!!!"

"Ta mất tích một năm, chuyện làm ăn như thế nào, có bị ảnh hưởng gì không?"

"Việc buôn bán ở các nơi vẫn suông sẽ, chuyện lớn coi như bình thường, chỉ đặc biệt có một ít chưởng quỹ lâu ngày không thấy chủ tử thị sát, sinh lòng phản trắc, nếu không phải Phan Kha Vũ trừng trị nghiêm khắc, giết gà dọa khỉ sợ là bọn chúng đã sớm động thủ động cước."

"Hừ!!!" Ánh mắt sắc bén của Chu Hoài Mân nhìn về phía Vương Tuẫn, khinh miệt mà nói.

"Đem mấy tên chưởng quỹ có ác tâm đó bí mật xử tử. Ta đối xử với bọn hắn không tệ, mọi chỗ đều lấy khoan dung mà suy xét, tiền bạc cũng là hơn người khác gấp đôi, lại cho bọn hắn thời gian nghỉ ngơi nhất định, thật sự là vong ân phụ nghĩa. Tìm thời gian tuyển thêm một số phụ tá đắc lực bù vào chỗ của bọn chúng. Mặc khác chỉnh đốn toàn bộ cửa hàng, mỗi nơi rút đi một nữa tiền lời xây lại Kiếp Sinh lâu, phát triển thế lực."

Vương Tuẫn kinh ngạc, chuyện chăm lo cửa hàng buôn bán luôn là do Phan Kha Vũ phụ trách, lần này chủ tử lại ra lệnh cho hắn tham gia vào, chuyện này???

"Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta tự có cách nghĩ của riêng ta. Kiếp Sinh lâu chia ra ba đợt tuyển người, đợt đầu tiên lấy ra một số tiền lớn mua chuộc đám cao thủ võ lâm, để cho bọn họ phụ trách ám sát. Nhóm thứ hai huấn luyện tiêu sư, khai tiêu cục, thông thương nam bắc và Cao Ly, Phù Tang với một số quốc gia ở phía Đông Nam, coi như làm tiền tuyến cho chúng ta bắt đầu buôn bán giao dịch. Nhóm thứ ba tìm kiếm một số đứa nhỏ có tư chất thượng thừa, không quan trọng là nam ay nữ, lại thỉnh lão sư dốc lòng dạy bọn hắn võ nghệ cũng như lòng trung thành với chủ nhân, ta muốn bồi dưỡng một nhóm tử sĩ cho chính mình. Chỉ có như vậy mới có thể bình yên sống qua ngày."

"Dạ!!!"

Vương Tuẫn cả kinh, chủ tử thay đổi. Lúc trước chủ tử cổ quái khôn khéo, tính cách rỗng rãi hào hiệp, thường xuyên cùng nha hoàng tỳ nữ trong phủ đùa giỡn, lại còn thích ra ngoài chơi đùa. Vì sao bây giờ người lại trở nên nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ cái chết của vương gia đã đả kích người hay sao?

Chu Hoài Mân nâng tay. nhấp một ngụm trà nóng: "Đông Phương Bạch thế nào?"

"Đông Phương Bạch để cầu Dịch Cân kinh của chùa Thiếu Lâm cấp Lệnh Hồ Xung chữa thương, tự nguyện bị nhốt ở chùa Thiếu Lâm."

Nghe được tin tức này sau, Chu Hoài Mân không hiểu sao cảm giác chua chát, tính cách của Đông Phương Bạch kiêu ngạo bất tuân, chẳng bao giờ chịu nghe theo sự bày bố của kẻ khác, vậy mà vì Lệnh Hồ Xung, nàng lại có thể làm đến nông nỗi như vậy, chắc chắn nàng vô cũng yêu hắn!!!!

Uể oãi phất tay, không còn tâm tình thưởng trà nữa. Chu Hoài Mân miễn cưỡng nói:

"Ngươi đi đi, an bài mọi chuyện ta vừa nói với ngươi, ta sẽ đích thân kiểm tra. Trước ta sẽ đi núi Thiếu Thất hai tháng, sau đó ở sơn trang gặp."

"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui."

Chu Hoài Mân hít vào hương thơm của trà, trầm tư một lúc lâu, rồi sau đó bỗng nhiên nở nụ cười. Không có gì, mặc kệ trong trái tim nàng có ai, chỉ cần nàng mạnh khỏe là được rồi.

Đã một năm không gặp, nhân cơ hội này cùng Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung hội tụ cũng tốt.

Chờ giải quyết xong Nhậm Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành, giúp Đông Phương Bạch củng cố ngôi vị giáo chủ, ta sẽ rời đi, trở về Thiên Sơn làm bạn cùng sư phụ, sau đó thu hai cái đồ đệ, truyền cho bọn chúng võ công của phái Thiên Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận