Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Game online quả thật đúng
là món đồ thú vị với Tần Mạt, lại còn là bối cảnh Tống Triều trong “Thiên Long
bát bộ” này nữa. Dù cho trang phục trong đó đã bị thay đổi, nhưng Tần Mạt vẫn
mơ hồ cảm nhận được ý vị hàm xúc tinh tế ở đó.

Người chơi là giang hồ,
hệ thống là triều đình, hai bên sống nhờ vào nhau, không thể phân cách, lại thi
triển thủ đoạn muốn chiếm đoạt giang sơn của đối phương thì càng có nhiều lãnh
địa.

Giang hồ vô vàn ân oán
cừu hận, cũng khiến hai chữ hiệp nghĩa, trở nên đơn thuần.

Xưa có tráng sĩ, dù là
hiệp nghĩa, đó là đấu tranh.

Đấu tranh vì mình, cũng
đầu tranh vì bất bình cho thiên hạ, càng vì tín niệm tín nghĩa mà đấu tranh.

Trạng Nguyên đến muộn gửi
mật ngữ cho Trạng Nguyên đến trễ: đủ rồi.

Trạng Nguyên đến trễ: chờ
ta đuổi theo giết nàng.

Trạng Nguyên đến muộn:
Nếu như ý ngươi là muốn báo thù, ta phải nói, một lần là đủ rồi! Không phải
truy g

Bên kia im lặng hồi lâu,
nhưng vẫn không đáp lại. Tần Mạt di chuột, tiếp tục làm nhiệm vụ của hệ thống.
Tuy nhiệm vụ này vô cùng nhàm chán, nhưng trong mắt Tần Mạt, nó lại vô cùng thú
vị.

Khi lên level 20 liền có
nhiệm vụ đến Vạn Cừu cốc giải cứu Đoàn Dự, Tần Mạt từng vì thao tác quá chậm mà
thất bại, bây giờ nàng lại phải làm nhiệm vụ này một lần nữa.

Sau khi nhiệm vụ thất bại
lần nữa, mật ngữ của Tần Mạt lại sáng lên.

Trạng Nguyên đến trễ: ta
đã giết nàng ta mười lần.

Trạng Nguyên đến muộn:...

Trạng Nguyên đến trễ:
không chỉ là báo thù cho ngươi, ân oán giữa ta và nàng ta một lời khó nói
hết, tóm lại ta giết nàng không quá đáng lấy nửa điểm. Còn nữa, nàng ta là nhân
yêu, ngươi cùng đừng cảm thông với nàng!

Tần Mạt vốn muốn hỏi nhân
yêu là cái gì, do dự trong chốc lát, vẫn quyết định hỏi đại thần. Kết quả khiến
Tần Mạt không nói nên lời, khi quay trở lại, đối phương đã gửi đầy tin.

Trạng Nguyên đến trễ:
chậm chạp, vì sao ngươi không nói chuyện?

Trạng Nguyên đến trễ:
ngươi tức giận à? Tiểu cô nương đừng quá thiện lương, trò chơi này không nói lý
lẽ gì đâu.

Trạng Nguyên đến trễ: lề
mề, ngươi còn lại bỏ đi rồi a? Sao lần trước không chào hỏi một tiếng đã biến
mất lâu như vậy?

Tần Mạt dừng gõ chữ, nàng
cơ hồ có cảm giác động kinh. Xóa bỏ lời muốn nói đi, nàng lại gõ lại.

Trạng Nguyên đến muộn:
ngươi xưng hô với ta thật khủng bố, ngươi có thể trực tiếp gọi ta là đến muộn.
Còn nữa, ta là nam nhân!

Trạng Nguyên Đến trễ: ha
ha, tiểu nữ hài tử, cho rằng chọn là nam thì có thể giả là nam sao?

Trạng Nguyên đến muộn:
con mắt nào của ngươi thấy ta không phải nam nhân?

Trạng Nguyên Đến trễ: ta
sợ nói ra nguyên nhân sẽ đả kích đến ngươi >_

Tần Mạt không biết nên
giận hay nên cười, nhìn chằm chằm màn hình máy tính cả buổi, cũng không hiểu
đối phương sao lại phỏng đoán chắc nịch đến thế.

Trạng Nguyên Đến trễ: thế
nào? Không chịu phục? Thật muốn chứng minh ngươi là nam nhân, giải quyết tốt
thôi, trên QQ, để bổn soái ca hi sinh chút, cùng ngươi nhìn xem!

Tần Mạt rốt cục vẫn lắc
đầu cười cười, đáp lại hắn: tùy ngươi nghĩ thế nào, ta chỉ là khách qua đường
trong game online mà thôi. Ta rất ít chơi... Ta ra đây.

Nàng lập tức mở hệ thống,
chuẩn bị log out, đối phương lại nhanh tay gửi nick QQ trước khi nàng log out.

Tần Mạt liếc mắt một cái,
liền nhớ kỹ cái nick này, sau đó lựa chọn thoát. Nàng mở QQ “Chàng trai Bắc
Tống bán sách” trước nay chỉ có một bạn tốt là Tần Vân Đình, chọn thêm bạn,
trước nay Tần Mạt cũng không để ý đến bạn bè trên mạng, cùng người lạ nói
chuyện qua mạng, có đôi khi cả lỏng tâm tình.

QQ của Trạng Nguyên đến
trễ có vài ý thơ, “Hàn Sơn Viễn”. Tần Mạt trò chuyện với hắn vài câu, lại cáo
từ lần nữa rồi log out. Thời gian đã muộn, nàng nhất định phải đi ngủ.

Ngày nghỉ qua rất nhanh,
Tần để máy tính ở nhà, quay lại trường học.

Kinh tế trong nhà đã có
hi vọng, Tần Mạt lại có thể kiếm thêm một khoản ổn định từ 《 Quanh quẩn 》, cuộc đời nàng phảng phất chỉ cần
thế này thôi đã đủ rồi… quả thật, suy sụp nhỏ không tính là gì, mà giải quyết
hoàn cảnh khó khăn xong, càng khiến người ta vô cùng vui sướng.

Kết quả thi tháng được
công bố, Tần Mạt đứng 39 toàn trường, đứng nhất toàn lớp, khiến lớp 10.19 hoan
hô một trận.

Bọn họ vui mừng vì Tần
Mạt, Lỗ Tùng đã nói thế này “Mẹ nó, cuối cùng cũng để chúng ta mở mày mở mặt!
Chị cả, để em xem cái ngai vàng thiên hạ đệ nhất nào, để cả lũ tiểu tử này rơi
cằm, nhìn rõ sự lợi hại của lớp 19 chúng ta.”

Chương Quốc Phàm cũng vui
sướng, sau khi công bố toàn trường, ông lại mở cuộc họp lớn, sau đó khích lệ
Tần Mạt lần nữa, còn lấy danh nghĩa lớp thưởng cho nàng một vở ghi chép và bút
máy Pike. Hiếm khi thầy Chương hào phòng như thế, học sinh nghịch ngợm cũng đòi
ông phần thưởng.

"Muốn thưởng? Rất
đơn giản!" Chương Quốc Phàm cười ha ha, tung tin tức mới, "Các em đã
nghe vê cuộc thi viết bài của học sinh thành phố chưa? Cuộc thi lần này do bộ
giáo dục tổ chức, phần thưởng rất lớn. Đứng đầu cũng chỉ có vị trí, giải thưởng
này có thể cộng thêm điểm cho cuộc thi đại học.”

Cả lớp nhất thời nóng
lên, có người kêu sợ hãi, có người than, bàn luận không thôi, đồng loạt rung
động vì cái giải hoàn mỹ này.

Nhưng cuộc thi này mang
tính cả nước, chính là chọn hai người trong vạn người, khó khăn trong đó có thể
hình dung ra. Rất nhiều người sau khi kích động xong, liền bỏ qua ý nghĩ đi
tranh tài này, quyết định biến nó thành một đề tài tám nhảm.

Cũng giống như Olympic
Toán hoặc ‘Thiếu niên với khoa học kỹ thuật’, cuộc thi này với học sinh bình
thường mà nói là khá xa vời, bọn họ cũng chỉ mơ ước, lại không có ai thật sự
mong muốn.

Người gửi bản thảo không
như dự đoán của trường học, người có dũng khí cũng không nhiều, chỉ khoảng hai
mươi phần trăm. Về phần bản thảo ở lớn 10.19 thì tỷ lệ lại càng ít, lớp sáu
mươi người, tối đa chỉ có mười người gửi bản thảo.

Tần Mạt không dự thi,
nàng có điểm phản cảm với cuộc thi này. Khi dự thi phải biết vài điểm với kiến
thức cũ, khiến nàng có vô vị với cuộc thi này.

So với viết bài này, nàng
thà đi làm chuyên mục ở tạp chí, hoặc làm mấy đề toán học còn hơn.

"Tần Mạt!"
Thống nhất hạn nộp bản thảo là sau giờ tự học tối, Khương Thượng bỗng tìm đến
Tần Mạt, dùng một nụ cười nịnh hót nói với nàng “Nghe nói cậu không thi, sao
vậy?”

Tần Mạt có chút không
quen thái độ này, Khương Phượng nói lạnh nhạt còn khiến nàng thoải mái h.

"Không hứng thú, có
gì sao?" Tần Mạt nhíu mày.

Khương Phượng lại gần
nàng một ít, nụ cười tiếp tục quái dị: "Cậu tin không, lát nữa thầy Chương
sẽ tìm cậu nói chuyện."

Sau đó, quả nhiên Chương
Quốc Phàm đến tìm Tần Mạt. Ông lải nhải một hồi, ý đơn giản trong đó là muốn
Tần Mạt có lòng cầu tiến, có dũng khí, sau đó em sẽ có năng lực tốt, mang lại
vinh dự cho trường học, vân vân.

Tần Mạt nghe đến choáng
váng, cảm giác như công lực kháng cự của mình còn chưa đủ thâm hậu, cuối cùng
bất đắc dĩ đáp ứng. Chương Quốc Phàm dù sao cũng là thầy chủ nhiệm, đắc tội với
ông cũng rất phiền toái. Huống chi bài văn ngàn hai chữ đề tài tự do với Tần
Mạt mà nói thật quá đơn giản.

Khi trở lại phòng học,
Tần Mạt liền định ra đề mục: 《 Chính nghĩa trường tồn —— luận tinh thần hiệp nghĩa 》.

Đề mục này nói lớn không
lớn, nói nhỏ không nhỏ, tóm lại là tránh được một số trường hợp vi phạm đề tài,
cũng không đến nỗi khiến Tần Mạt làm trái lương tâm.

Ngày hôm sau vừa đến giờ
tự học sáng, Tần Mạt cũng đã viết xong. Nàng luôn có thói quen tốc ký, lối hành
văn mạch lạc lưu loát chính là đặc trưng của nàng.

Sau khi tan học là giờ ăn
trưa, Tần Mạt vốn định ăn xong sẽ nộp bản thảo cho Chương Quốc Phàm, Khương
Phượng lại đến gọi nàng.

"Tần Mạt, cậu viết
xongKhương Phượng cười đến thân thiết rực rỡ.

Hiếm khi thấy nàng như
thế, Tần Mạt giật mình, vẫn gật đầu: "Viết xong rồi."

"Vậy có phải bây giờ
cậu muốn đi ăn cơm không?"

"Ừ, cậu..." Tần
Mạt chần chờ.

"Thầy Chương muốn
bản thảo ngay, nghe nói trước mười hai giờ hôm nay, trường ta phải nộp cho bộ
giáo dục. Cậu nộp muộn, vốn thầy Chương và thầy Lư còn muốn cho cậu chút thời
gian, nhưng mà lại không đủ, nên chỉ có thể nộp trực tiếp. Bản thảo của những
người khác, thầy ngữ văn đã xem qua, còn sửa vài lần nữa.”

Tần Mạt không hiểu ý
Khương Phượng là gì, chẳng lẽ thương tiếc thay nàng?

Khương Phượng lại nhiệt
tình nói: "Mình giúp cậu nộp bản thảo, cũng tiết kiệm thời gian, xem thầy
giáo có cho ý kiến gì không?”

Trần Yến San đã giục ở
cửa phòng: "Mạt Mạt, mau lên, không nhanh là hết bánh bao đấy!"

Tại nhà ăn Thị Tam, xếp
hàng giành cơm luôn là công việc đòi hỏi tốc độ. Mỗi khi ăn cơm, lại có người
chen lên trước, ai mà đi sau, có thể hết cơm không biết chừng.

“Vậy phiền cậu.” Tần Mạt
thuận tay lấy bài tiểu luận trong ngăn bàn ra, đưa cho Khương Phượng, "Cảm
ơn."

Khương Phượng nụ cười
nhận lấy, Tần Mạt đảo mắt cũng bỏ việc này ra sau đầu. Tóm lại Chương Quốc Phàm
không đến tìm nàng nhiều lời nữa, nàng tự nhiên tiếp tục làm cái gì thì là

Đọc sách, làm bài, viết
thơ, thỉnh thoảng giải trí với bạn học, Tần Mạt khá vui vẻ.

Cho đến ngày bảy tháng
Tư, trường học hiếm khi nào từ bi, lại cho nghỉ hai ngày. Tần Mạt vốn chuẩn bị
ở nhà lên mạng đọc sách, sau đó đến cửa hàng Tần gia. Từ khi trang hoàng đến
bây giờ, cũng đã hơn mười ngày, trang trí đơn giản này đã có thể hoàn thành
xong rồi, tên cửa hàng và nhãn hiệu cũng đã xong.

Khổng Triết gọi điện
thoại cho Tần Mạt, mời nàng đi du lịch Lưỡng Hồ.

Hắn nói hoa đào ở đó rất
rực rỡ, không đi thật đáng tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui