Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Đây là con đường nông thôn uốn lượn, ruộng lúa ven đường đã sớm được gặt, vài cây cỏ ngang ngạnh đâm lên từ đất, hiện ra vẻ tiêu điều của tiết trời đầu đông.

Sông nhỏ xa xa nằm ngang, giữa sông nước cạn, như sắp khô cạn.

Quốc lộ không rộng, ước chừng vừa đủ hai xe đi, nhưng đường lại nhiều nước bùn, ven đường còn có vài mốc bia đá dựng thẳng, công trình ở đây được xây cũng không quá lạc hậu.

Chỉ chốc lát, một chiếc xe màu sữa đã xuất hiện trên quốc lộ, xe lao một đường, vừa qua cầu nhỏ thì đi chậm rồi ngừng lại.

Tần Mạt và Tần Vân Đình đi xuống từ trên xe, tất cả đều mở to miệng hít thở không khí lạnh bên ngoài, cố đuổi đi sự khó chịu trên hành trình.

Tần Vân Đình tàm tạm, Tần Mạt lại loạng choạng vọt tới bờ sông, vịn ào một gốc cây khô rồi nôn ra.

"Mạt Mạt!" Tần Vân Đình để hành lý của các nàng sang một bên, bước nhanh đến gần Tần Mạt, vội vàng vỗ lưng đưa nước cho nàng.

"Em...

không, không sao!" Tần Mạt nôn ra một trận, liền lấy nước khoáng súc miệng, lúc này mới thở lại từ từ, cảm giác choáng đầu hoa mắt giảm bớt.

Nàng say xe khá nặng, sắc mặt trắng bệch, cả dáng vẻ mệt đến rã rời.

Tần Vân Đình cười khổ, "Sao lại vẫn say xe như thế? Sớm biết thì chúng ta nên thuê xe chuyên dụng đến đây, mùi trong xe kia cũng thật là….” "Này!" Bỗng có một giọng trẻ con trong trẻo vang lên phía sau hai người: “Các chị là ai? Tại sao em chưa từng gặp qua các chị?” Tần Mạt đang dùng khăn tay lau miệng, quay đầu tay vẫn còn che trên miệng, liền nhìn thấy một cậu bé cao hơn một mét mắt đen mở to ngẩng đầu đánh giá các nàng.

Đứa bé này mặc áo bông dày hồng hoa xanh, thân thể mũm mĩm, khuôn mặt cũng tròn tròn, dáng vẻ tròn trịa đáng yêu.

"Mặt chị làm sao thế? Có phải bị thương không?" Cậu nhóc đưa tầm mắt lên gương mặt Tần Mạt đang che khăn, biểu đạt nó đang thương hại: “Bị thương đau lắm, thật đáng thương.” Nó nói tiếng phổ thông, giọng trẻ con trong vắt, phát âm rõ ràng.

Tần Mạt ngẩn người, Tần Vân Đình cười đến run vai.

Xa xa lại có tiếng nôn nóng truyền đến: “Nhạc Nha Tử! Con ở đâu? Mau về đi! Ôi, ai cho con đến gần người lạ?” Đây là giọng một ph nữ, nói không theo tiếng phổ thông, miễn cưỡng cũng có thể nghe hiểu.

Từ bờ sông, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông xanh lá cây đậm chạy thẳng đến đây, tóc bà có hơi rối, cả khuôn mặt hiện lên nét lo âu khẩn trương, nhìn thấy bé trai đứng yên ổn trên bờ sông, mới thả lỏng một hơi.


Lại nói: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, con chạy loạn nơi nơi, gặp phải người xấu thì sao?” Bé trai nắm thành quả đấm, ánh mắt lóng lánh: "Con sẽ đánh cho người xấu chạy mất dép!" Nói rồi, nó đứng tấn, giơ hai tay lên cao, làm ra động tác kinh điển vạn phật triêu tông (một chiêu trong như lai thần chưởng).

Hình dáng này đúng là vô cùng đáng yêu, thấy Tần Mạt và Tần Vân Đình nở nụ cười vui vẻ, ngay cả người phụ nữ trung niên cũng dần chậm bước, vừa cười vừa nói: “Đứa bé này, còn không biết là học ở đâu.” "A ha ha!" Đứa bé hừ một tiếng, chân ngắn lại nâng lên, đá về phía trước “Con là sứ giả vũ trụ bảo vệ hòa bình chính nghĩa.

A…” Nó hét lên tiếng cuối kéo dài, một chân bỗng đá ra, cả người lảo đảo ngã về phía sau sông nhỏ.

Chuyện đột ngột này, cả ba người đều không phản ứng kịp, bé trai cũng thét chói tai lăn từ dốc đến thẳng bờ sông.

Sườn dốc đầy cỏ khô, nhưng lòng sông lại nhiều đá vụn, nước chảy xiết, nhô ra tảng đá nhọn hoắt.

Người phụ nữ trung niên phía xa dừng chân lại, hô lớn đến xé lòng, người lại như mũi tên lao đến.

Trong đầu Tần Mạt nhất thời không thể suy nghĩ gì, chỉ chạy về phía trước, nhào xuống sườn dốc, duỗi tay giữ lấy cậu bé, khó khăn lắm mới ổn định ôm nó lại.

Không đợi Tần Mạt thở một hơi, lực quán tính to lớn đã kéo cả hai người lăn xuống dốc núi.

Tần Mạt thậm chí còn chưa kịp cảm nhận đau đớn ma sát với mặt đất, chân phải đã được Tần Vân Đình giữ lại.

Sau đó người phụ nữ trung niên chạy đến, sải bước lao xuống dốc núi, đứng vững rồi kéo lấy tay bé trai, ôm nó lên từ mặt đất.

"Ô ô...

Oa oa..." Tiếng khóc kinh hồn lúc này mới vang lên, bé trai kéo kéo cổ áo người phụ nữ, khóc đến thở không ra hơi, "Thím thím! Nhạc Nhạc ngã chế mất! Ngã chết! Sợ! Thật đáng sợ! Ô ô..." Tần Vân Đình lại không lo đến bọn họ, chỉ vội vàng nâng Tần Mạt dậy, quan tâm hỏi nàng: "Ngã ở đâu? Có bị thương không?" Tần Mạt vốn bị say xe vẫn còn mệt mỏi, lúc này trên tay lại bị trầy da, lồng ngực nhào về phía trước làm đau đớn, Tần Vân Đình hỏi nàng, nàng lại chỉ có thể cắn răng không để mình hô thành tiếng, cũng không nói ra được.

"Em cũng thật..." Tần Vân Đình than, giúp Tần Mạt xoa bóp tay chân, lòng đau đến cả khuôn mặt cũng đỏ rần lên.

Sau một giờ, các nàng mới ngồi vào nhà người phụ nữ trung niên Lưu Thục Lan.

Tên bé trai là Tần Nhạc, nói về việc Tần Mạt cứu nó, cũng được không ít cái lợi.

Ít nhất thì Lưu Thục Lan không bài xích ười lạ là nàng và Tần Vân Đình nữa, thậm chí còn cảm kích hai người, đưa các nàng về nhà thu xếp.


Vừa đúng lúc chồng Lưu Thục Lan cũng ở thôn Tần gia, cũng là quên của chị em Tần Mạt.

Dọc theo sông nhỏ, bọn họ lại đi qua không ít ruộng lúa và con đường.

Chờ đến khi bọn họ đến thôn Tần gia dưới chân núi lớn, Tần Vân Đình nâng tay lau mồ hôi, tiến đến bên cạnh Tần Mạt nói: "Nếu không có người dẫn đường, chúng ta khỏi đến được thôn này luôn." Tần Mạt ngồi trên chiếc ghế trúc nhà Lưu Thục Lan, đau đớn trên người từ từ dịu đi.

Nàng xoay xoay cổ tay, đánh giá bốn phía.

Trong nhà Lưu Thục Lan có bốn phòng lớn lát đá đỏ, nhà có hai tầng, tất cả đều thu gọn sạch sẽ, trên vách tường là màu trắng, sàn nhà trát xi măng.

Tần Nhạc khóc rất lâu trong ngực Lưu Thục Lan, về nhà bị bế lên tầng hai, trực tiếp chui vào giường ngủ.

Lưu Thục Lan thu xếp cho con xong, mới xuống nhà tiếp Tần Vân Đình và Tần Mạt.

"Đây..." Bà rót trà, có chút áy náy ngồi xuống, "Thật là cám ơn mọi người." Dọc theo đường đi bà đã nói không ít tiếng cám ơn, lúc này nói lại, thật ra là không tìm ra được chuyện gì để nói.

Tần Vân Đình nóng tính, trực tiếp hỏi: "Dì Lưu, dì biết nhà Tần Vĩ Hoa ở đâu không?" "Hai người hỏi trưởng thôn à? Hai người là?" Gương mặt Lưu Thục Lan nở nụ cười, "Muốn hỏi nhà tưởng thôn, đương nhiên tôi biết.

Muốn tôi đưa hai người đến không?" "Đương nhiên..." "Đợi một chút, " Tần Mạt cầm tay Tần Vân Đình, cười với Lưu Thục Lan: "Dì Lưu, chúng cháu còn có chuyện muốn hỏi thăm dì." "Cháu nói đi, chỉ cần là chuyện trong thôn này, phần lớn tôi đều biết." "Không biết dì Lưu có biết một người tên là Tần Bái Tường không?" Lông mày Lưu Thục Lan nhíu lại, ngẩn người mới hỏi lại: "Sao lại hỏi ông ta?" "Ông ấy có gì không ổn sao?" Tần Vân Đình lại nắm lấy tay Tần Mạt, năm ngón tay siết chặt.

"Cũng không phải, ha ha." Lưu Thục Lan cười miễn cưỡng, "Rất nhiều năm ông ấy không về quê rồi, hai người hỏi chuyện của ông ấy, tôi cũng không biết nhiều." "Vậy nếu dì biết chuyện gì thì nói rõ được không?" Tần Mạt vẫn ôn ôn hòa hòa hỏi.

"Chuyện này, sao lại hỏi ông ấy? Hai người đây là muốn..." Lưu Thục Lan xoa tay.

Tần Mạt khẽ ngắt lời bà: "Vậy dì có biết người phụ nữ tên Hàn Dao không?" Tay Lưu Thục Lan run lên, sắc mặt bỗng đại biến, run giọng nói: "Sao? Hai người biết cái gì?" Tần Mạt và Tần Vân Đình liếc nhau, Lưu Thục Lan quả nhiên biết rõ.

Chỉ không biết là các nàng khá may mắn, vừa đụng đúng người biết đó, hay là nói chuyện năm đó truyền ra quá rộng, đến mức không ai không biết.

"Dì Lưu." Tần Mạt thầm thở dài: "Nên biết chúng cháu cũng biết, chỉ không dám hãy tin, cho rằng bên trong còn có nội tình khác, cho nên mới về quê để hỏi.


Chẳng lẽ là không có nội tình gì?” Đây là nàng đang nói dối, suy nghĩ của Tần Vân Đình nhạy bén, liền phối hợp với Tần Mạt: “Mạt Mạt, chúng ta phải tin ba.” Nói xong, nàng lại lộ ra vẻ mặt bi thương.

Lưu Thục Lan lắp bắp nói: "Các người là, là con gái Tần Bái Tường?" "Dì Lưu, việc này có nội tình khác, đúng không?" Tần Mạt lập tức chờ đợi nhìn Lưu Thục Lan.

"Chuyện này..." Lưu Thục Lan cúi đầu, do dự rất lâu, nghĩ những cô gái trước mắt này vừa cứu đứa cháu của mình, cuối cùng khô khốc nói: “Tần Bái Tường năm đó, cũng là trẻ tuổi, đụng phải phụ nữ thì củi khô lửa bốc, thật ta tôi cảm thấy… không nhất định là… cưỡng hiếp…” Bà bỗng ngậm miệng lại, đại khái cảm thấy mình không có sức để an ủi, không biết nói gì cho tốt.

Tần Mạt không biết vì bản lĩnh an ủi kém mà bà khổ sở, nhưng Tần Vân Đình lại bị một tin trong lúc vô tình này như sét đánh giữa trời quang! "Dì!" Tần Vân Đình đứng dậy, nhìn thẳng Lưu Thục Lan, "Dì nói là thật?" Tần Mạt có thể tưởng tượng hai chữ "cường bạo" này đả kích thế nào với Tần Vân Đình, theo cách nói của Lưu Thục Lan, há không phải Tần Bái Tư̖ đã làm việc không bằng cầm thú với Hàn Dao sao? "Các người không biết phải không?" Lưu Thục Lan còn có điểm không phản ứng kịp “Hàn Dao đi theo Tần Bái Lâm đến khe suối này, kết quả là có lần Tần Bái Lâm lên tỉnh làm việc, để Hàn Dao ở nhà, lại gặp Tần Bái Tường…” Bà bỗng chỉ vào Tần Mạt, cả kinh kêu lên: “Cháu là con gái của Hàn Dao?” Tần Mạt xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy một mảnh hỗn loạn.

Nàng đứng dậy giữ chặt bàn tay lạnh buốt của Tần Vân Đình, kìm giọng nói: "Chị, không phải như chị nghĩ, cũng không phải như dì ấy nói, trong này nhất định có hiểu lầm." Trong đó có hiểu lầm, Tần Mạt hoàn toàn có thể chắc chắn trong đó có hiểu lầm.

Nếu như Tần Bái Tường thực sự làm cái chuyện tàn nhẫn kia, Hàn Dao sao lại có thể nói với Tần Mạt: "Ông ấy luôn là một người hiền lành, tôi thấy sớm muộn gì ông ấy cũng bị người ta bán đứng, còn ngốc nghếch thu dọn mọi việc rối rắm cho người ấy.” Tần Vân Đình mở to miệng, lại mở to hai mắt, như nắm được cọng cỏ cứu mạng, lại giữ chặt hai vai Tần Mạt, buồn bã nói: “Mạt Mạt, ba không phải là người như thế!” Tần Mạt bắt đầu hối hận khi gọi Tần Vân Đình cùng về quê, đây đúng chuyện xấu.

Nàng cũng không đoán ra, ngoài chân tướng, lại có hiểu lầm như thế.

"Chúng ta phải tin, ba không phải người như thế." Tần Mạt từ từ tách tay Tần Vân Đình ra, lại kéo nàng cùng ngồi xuống ghế, "Chị, có lẽ, cha đẻ của em, chính là Tần Bái Lâm." mới giật mình, cười khổ lắc đầu nói: "Các người..." "Dì Lưu, chuyện năm đó, dì có thể kể rõ, nói cho chúng cháu nghe được không?" Tần Mạt tha thiết nhìn bà.

Lưu Thục Lan lắc đầu thở dài: "Nói đến nước này, tôi đành phải kể.

Vốn không nên nói chuyện này.” Bà kể không tính là rõ ràng, nhưng Tần Vân Đình và Tần Mạt im lặng nghe, miễn miễn cường cường cũng xem như hiểu rõ ý bà.

Thì ra trong nhà thôn trưởng Tần Vĩ Hoa có ba con trai, anh cả Tần Bái Quân tuy không học hành, nhưng lại cần cù chăm chỉ, bỏ học về nhà làm ruộng, ngày ngày an ổn, anh hai Tần Bái Tường học hết trung học, khi đủ tuổi kết hôn lấy Bùi Hà làm vợ, sinh ra con gái Tần Vân Đình, còn trốn khỏi biên chế của chính phủ (đào ngũ), anh ba Tần Bái Lâm là có tương lai nhất, khi đó ông là sinh viên đại học đầu tiên của mười tám thôn, thi đỗ đại học Bắc Sư.

Vốn cả thôn Tần gia vô cùng kỳ vọng vào Tần Bái Lâm, đại gia đình hi vọng một ngày ông sẽ tốt nghiệp đại học, phát triển sự nghiệp bên ngoài, sau đó áo gấm về làng, làm giàu cho quê hương.

Nhưng mọi người không ngờ, Tần Bái Lâm về quê rất sớm, lại không phải áo gấm về làng.

Năm 89, ông mới học năm thứ ba, liền mang theo một cô gái sành điệu trong thành phố về quê, hơn nữa còn nói từ nay không về thủ đô nữa, chỉ ở quê cùng cô gái mình yêu sống hạnh phúc, trải qua cuộc sống ruộng đồng bình thản.

Ở thời đại nà nói một sinh viên ngoan ngoãn bỏ nghiệp học đã khiến nhiều người kinh hoàng, chỉ nói hắn làm “tuyên ngôn tình yêu” thôi, đã khiến mọi người coi là yêu nghiệt, vô cùng khinh thường.

Lúc ấy Tần lão tức đến muốn đánh gãy hai chân hắn, hắn lại khư khư cố chấp, nhất định phải về quê sống quãng đời còn lại.

Thật ra người ở thôn Tần gia không thể phản đối hôn sự của Tần Bái Lâm và Hàn Dao, khi làn gió tự do luyến ái đã nổi lên, hành động của Tần Bái Lâm làm Tần gia thôn ngạo nghễ, tìm được một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, bàn bè gần xa chỉ biết chúc phúc cho hắn, sao lại ngăn cản hắn? Vấn đề ở chỗ Tần Bái Lâm khăng khăng bỏ học, hắn chẳng những bỏ học, còn phát ra "Tuyên ngôn tình yêu " như thế, Tần lão sao có thể không tức giận? Cho nên Hàn Dao quả thật không được đối xử tốt ở thôn Tần gia, hơn nữa sự cao quý của nàng không thích hợp với nông dân chân lấm tay bùn, mọi người càng không muốn đến gần nàng.

Khi nói tới đây, Lưu Thục Lan đỏ hốc mắt: "Tôi vốn qua lại tốt với A Dao, thật ra tính cô ấy rất dịu dàng, chỉ là người khác cho rằng cô ấy là người kiêu ngạo, không chịu hiểu cô ấy.

Cô ấy chịu nhiều uất ức như thế, Tần Bái Lâm lại chẳng bảo vệ được bao nhiêu…” Có một lần, Tần Bái Lâm rời quê lên tỉnh làm việc, đi đến nửa năm.


Hàn Dao khi đó còn chưa kết hôn với Tần Bái Lâm, bụng cũng ngày từng ngày lớn lên, càng về sau, người nào cũng biết, nàng đã có thai.

Thời đNó chưa kết hôn mà đã có thai, với một cô gái mà nói, đúng là tội ác tày trời, huống chi là ở thôn Tần gia bảo thủ mà truyền thống này, Hàn Dao càng bị khinh bỉ.

Ngày đó, mâu thuẫn tích tụ đã lâu rốt cục cũng bùng nổ, đủ các loại phản đối của người dân kéo nàng ra từ trong phòng, nhao nhao chỉ trích nàng dụ dỗ, tai họa, không biết xấu hổ, vân vân, thậm chí nhiều người điên khùng quá mức còn đề nghị, đẩy nàng vào lồng heo.

Hàn Dao chỉ rơi lệ đầy mặt, một câu cũng không nói, trong điên cuồng hỗn loạn, Tần Bái Tường bỗng chạy đến, quỳ xuống trước mặt mọi người đang ầm ầm! Ông quỳ xuống thưa tội với cha và vợ, ông nói với tất cả người dân, Hàn Dao chỉ là một người bị hại.

Vì ông nhất thời xúc động, nhân lúc em trai không có nhà, làm ô uế em dâu.

Câu nói này làm dâng lên một con sóng lớn ở thôn Tần gia, Tần Bái Tường nhất thời trở thành mục tiêu công kích.

Nếu không phải Bùi Hà xin cho ông, Tần lão thậm chí có thể giết chết đứa con này.

Thế là Hàn Dao thành người bị hại có thể tiếp tục sống ở thôn Tần gia, mãi cho đến khi sinh ra đứa con gái trong bụng.

Tần Bái Tường ôm đứa con gái mới sinh này, mang theo vợ và con gái lớn cùng bỏ nhà rời quê hương, Hàn Dao cũng đơn độc bỏ đi, từ đó bặt vô âm tín.

Mà không trở về, còn có niềm tự hào của thôn Tần gia, Tần Bái Lâm.

Một đoạn chuyện xưa này nói xong, Lưu Thục Lan thở dài, lại nhìn sàn nhà đến ngẩn người, cũng không biết cái gì.

Tần Mạt chua xót trong lòng, mở to hai mắt, trước mắt phảng phất như hiện lên tình cảnh nhìn thấy Hàn Dao ở ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô London.

Người phụ nữ với mái tóc đen búi cao, giữa hàng lông mày mờ mịt, tất cả đều là tang thương và hoảng sợ.

Bà dùng kiêu ngạo để dấu đi vết thương của mình, con gái bà cũng có nghĩa là nỗi khổ sở kia.

Dù là thế nào, là Tần Bái Tường hại bà, hay là Tần Bái Lâm phụ bạc bà, hoặc là người Tần gia thôn ức hiếp bà.

Tuy Tần Mạt không phải là Tần Mạt thật sự, cũng không sinh ra bao nhiêu tình cảm với người mẹ đẻ này, nhưng trong người nàng có dòng máu của Hàn Dao, máu chảy về tim, nàng không thể không động lòng, không thương tiếc.

Tần Vân Đình ngồi yên trên ghế, lẩm bẩm nói: "Đúng là ba sao? Sao ba có thể làm chuyện này chứ?" "Ba sẽ không làm như thế." Tần Mạt nắm thật chặt tay Tần Vân Đình, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, "Chị, trong đó này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng em có thể chắc chắn, ba không phải là người làm chuyện này, nếu không sao mẹ lại không trách ba?" Tần Vân Đình hung hăng gật đầu một cái, ánh mắt dần dần sáng ra, chắc chắn nói: "Đúng! Rất rõ ràng đây là ba bảo vệ dì Hàn, mới cố ý nói như thế.

Nếu không, sao mẹ không trách ba?" Nàng đứng lên, dạo bước trong phòng, sau một lát lại hỏi Lưu Thục Lan: "Dì Lưu, vị chú ba của cháu mười tám năm nay không có tin tức gì sao?" "Như là mất tích..." Lưu Thục Lan vừa chà tay, cười khổ, "Các cháu còn hỏi chuyện này làm gì? Chuyện quá khứ là quá khứ, người bị hỏi cũng khổ, mình cũng khổ." Tần Mạt thấp giọng nói: "Nhưng ông nội không chịu tha thứ cho ba, ba cháu rất muốn về thăm quê." Tần Vân Đình cũng thở dài: "Chú ba mất tích, không có ai đi tìm sao?" "Nguyên nhân ông ấy mất tích, có lẽ mới là mấu chốt của tất cả vấn đề." Tần Mạt đứng lên, "Chị, bây giờ chúng ta đi thăm ông nội đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận