Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Từ đường của Tần gia tường xanh ngói đen, ba gian phòng hợp lại, mái hiên nhếch lên, phía dưới là hoa văn cổ xưa.

Cột sơn đỏ đã mang màu tàn úa, thềm đá xanh còn sót lại vỏ pháo cũ, trong ngày đông gió lạnh thổi qua, lay động thời gian giấu trong bụi bặm.

Hai bên cửa lớn khắc câu đối: “Tự tổ tông vĩnh nạp thiên thụy, cử thần minh thường thiêm bách phúc”.

Hoành phi “Thế đại vinh xương”.

Tần Mạt và Tần Vân Đình cùng đi lên trước thềm đá, còn chưa kịp nhìn rõ bài vị tổ tông bên trong, liền nghe thấy một tiếng ho khan truyền ra từ bên trái phòng.

Bên hông cửa là một ông già tóc hoa râm, thân hình ông không cao, trên tay còn chống gậy, gương mặt cũng nhiều nếp nhăn và đồi mồi, nhưng eo lưng ông thẳng tắp, trong mắt là tinh thần khôn kể.

"Đi đi đi đi đi đi đi!" Tầm mắt ông lão rơi xuống trên người hai chị em Tần gia, lại phảng phất như không thấy các nàng, chỉ tự nói, "Toàn bộ đi hết đi, không cần giải thích gì cả, lũ bất hiếu! Các ngươi còn trở về làm gì?" "Ông nội..." Môi Tần Vân Đình run nhè nhẹ, hô một tiếng liền bước nhanh về phía trước.

Nàng cẩn thận đưa tay dìu lấy ông, tha thiết nhìn ông.

Tần Vĩ Hoa híp mắt, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười.

Ông thong thả bước đến từ đường, lại đi vào con đường nhỏ bên trái, sân nhà bọn họ ngay cạnh chân núi vững chắc kia.

Từ đầu đến cuối, ông cũng không nhìn Tần Mạt, coi như không có sự tồn tại của Tần Mạt.

"Con bé này ngày càng giống Bùi Hà, nhưng ta nhớ, bảy năm rồi các ngươi chưa trở về." Cụ già đưa tay nắm bàn tay Tần Vân Đình, "Lần này có bao nhiêu người về?" "Ông nội, chỉ có hai chị em con và Mạt Mạt." Tần Vân Đình nhỏ nhẹ nói, quay đầu lại lo lắng nhìn Tần Mạt đơn độc ở một bên.

Bảy năm trước bọn họ cũng về quê, chẳng qua đường quanh co khúc khuỷu, khi đó Tần Vân Đình còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản không để ý đường về quê.

Mặc dầu Tần Vĩ Hoa vẫn nhớ đứa cháu gái mà mình yêu, nhưng không có nghĩa sẽ quên đi sự chán ghét Tần Mạt.

Tần Mạt cười nhạt: "Chị, em ở lại nhà dì Lưu chờ chị." Nàng nháy mắt mấy cái với Tần Vân Đình, quay người đi theo một con nhỏ khác rời đi, sau một lát, lại gửi tin nhắn cho nàng: “Chị, ở lại với ông nội, cố để ông nói ra, làm thế nào mới tha thứ cho ba.

Hoặc nói bóng gió hỏi một chút, xem ông nội nói có khác dì Lưu không!” Đêm hôm đó Tần Mạt ngủ lại tại nhà Lưu Thục Lan, Tần Vân Đình ở lại nhà bác cả cùng ông nội.

Vừa rạng sáng ngày Thứ hai hai chị em lại lên đường về, Tần Mạt không xin nghỉ nhiều được, mà Tần Vân Đình đang có vụ án, thời gian cũng rất gấp.

"Mạt Mạt, ông nội căn bản không muốn nói chuyện năm đó, nhưng chị thầm hỏi bác gái, bà nói cũng không khác dì Lưu lắm.” Ngồi trên xe, Tần Vân Đình kéo tay Tần Mạt nói chuyện, "Khi đó anh họ cũng có mười tuổi, chị còn hỏi anh ấy, anh ấy nói không nhớ rõ, chỉ nhớ dì Hàn là một người rất dịu dàng.” "Bọn họ đều không biết...

chú ba đi đâu sao?" Tần Mạt khẽ nhíu mày.

"Bặt vô âm tín." Tần Vân Đình thấp giọng: "Mạt Mạt, cho dù chứng minh...

mẹ đẻ em chính là dì Hàn, nhưng chúng ta vẫn là chị em, phải không?" "Đương nhiên rồi, điều này có gì phải thắc mắc sao?" Tần Mạt nói nhẹ nhàng.

Tần Vân Đình cười cười: "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì, đi tìm chú ba ư?" "Chị, chị có ý kiến gì không?" "Chị cho rằng, " Tần Vân Đình có chút khó xử, "Mạt Mạt, chị nói thẳng, em không nghe cũng đ "Chị, có phải chị không muốn suy đoán không, chú ba bị nơi phồn hoa bên ngoài mê hoặc, phụ mẹ em, cho nên không dám về nhà?" "Mạt Mạt, em… " Tần Mạt lắc đầu cười cười: "Người bình thường sẽ nghĩ như vậy, em cũng nghĩ như vậy.

Nhưng còn có nghi vấn, đầu tiên, năm đó bọn họ là học sinh đại học trường nổi tiếng, lẽ ra tương lai tươi sáng, vì sao nhất định phải bỏ học về nhà, lấy danh nghĩa tình yêu? Tiếp theo, chú ba lại nói muốn sống ở đồng ruộng suốt quãng đời còn lại, vì sao bỗng lên tỉnh? Một điểm quan trọng nhất là, ông là một người học hành rất tốt lại có thể vì mẹ em mà từ bỏ tất cả, vì sao không lâu sau, lại một đi không trở lại? Người này nếu nói là thay lòng đổi dạ, cũng không đến nỗi đột ngột như vậy chứ?" Tần Vân Đình vốn học luật, bị phỏng đoán này của Tần Mạt dẫn đường, ý nghĩ cũng rõ ràng hơn: "Đúng vậy, thời đó là sinh viên đại học thì không giống như bây giờ, tương lai sáng rõ, trường Bắc Sư, năm đó tương đương với nén vàng! Dì Lưu nói dì Hàn có khí chất không tầm thường, đại khái gia thế dì cũng không tầm thường, chẳng lẽ bọn họ trốn về nông thôn, là vì cha mẹ Hàn gia không đồng ý cho bọn họ lấy nhau?" Tần Mạt gật đầu: "Khả năng này rất lớn." Năm ngón tay Tần Vân Đình bỗng siết chặt: "Chú ba bỗng bỏ đi, chẳng lẽ là bị Hàn gia uy hiếp?" "Rất khó nói, chỉ có một nửa khả năng." Tần Mạt lại lắc đầu, "Trinh tiết của phụô cùng quan trọng, khi mẹ em có em, bọn họ còn có gì để chia rẽ?" "Nhưng lúc chú ba đi, tất cả mọi người đều không biết dì Hàn đã mang thai." "Coi như muốn chia rẽ họ đi…" Tần Mạt thở dài, "Chú ba cũng không đến nỗi vì thế mà đoạn tuyệt mười tám năm với người trong nhà.

Lại làm sao, sau khi mẹ em ra nước ngoài, nếu như chú ba chỉ vì muốn tránh bà, cần gì phải mất tích đến mười tám năm?” "Nói như thế, chẳng lẽ là phụ lòng?" Tần Vân Đình cười khổ, "Đây cũng khó phân biệt, sao có thể đoán đúng." "Đã là phỏng đoán, tự nhiên không cần chuẩn." Tần Mạt nâng tay day nhẹ khóe mắt, "Gia thế Hàn gia ra sao, em gọi điện hỏi Hàn Trí Viễn là có thể biết rõ.

Thật ra điểm đáng ngờ nhất không phải là vì sao chú ba phụ mẹ em, mà là vì sao ông lại cắt đứt liên lạc với người trong nhà.” Trên mặt Tần Vân Đình hiện lên vẻ chần chờ, nàng có chút khó khăn nói: "Khó có thể, chú ba...

thật ra, đã sớm...

không còn?" Sắc mặt Tần Mạt cũng trầm xuống, nàng khẽ thở dài: "Không phải không có khả năng này." "Trong nhà chẳng lẽ không có ai nghĩ cách đi tìm sao?" "Có lẽ, đáp án này còn ở trên người ba, chị, ba nhất định biết gì đó." "Mạt Mạt." "Em không sao." Tần Mạt nghiêng đầu, Lúc này nàng gọi điện thoại cho Hàn Trí Viễn, được biết Hàn gia là Nho gia, gia thế rất không tệ, cũng khá môn đăng hộ đối.

Nhưng gia sản của Hàn gia chỉ có trong giới học thuật, không có địa vị xã hội, lại không có tài có thế, muốn làm một người mất tích mười tám năm, bọn họ chưa chắc đã làm, cũng khó mà làm được.

Tần Mạt cũng không nói thẳng với Hàn Trí Viễn chuyện nàng biết, chỉ nói: "Chị chỉ muốn biết nhiều hơn, chờ đến khi có đáp án cụ thể chị sẽ nói cho em." Nàng và Tần Vân Đình ngồi xe gần năm giờ mới đến thành C, hơn hai giờ chiều các nàng cùng ăn cơm trưa, sau đó Tần Mạt tiễn Tần Vân Đình lên máy bay đi Bắc Kinh.

Trên đường về trường Tần Mạt lại nhận điện thoại Tiền Hiểu gọi đến.

"Ít nhất hai giờ nữa sẽ về trường, sao thế?" Tiền Hiểu lộ ra thất vọng trong giọng nói: "Hai giờ à, thời tiết bây giờ không tốt, chờ cậu về thì tối mất rồi." "Không còn cách nào, mình đang ở thành nam." Sân bay ở thành nam, trường H ở thành tây, Tần Mạt còn không xa xỉ đến mức ngồi taxi đi đến, còn nếu là đi xe bus, hai giờ cũng chưa đủ.

May mà chất lượng phương tiện công cộng ở thành C năm gần đây được cải thiện, xe bình thường có điều hòa cũng không làm người ta khó chịu nữa, nếu không với thể chất say xe của Tần Mạt, nàng cũng không dám tiết kiệm số tiền này.

Bên kia, Tiền Hiểu trầm mặc lát, lại vui cười nói: "Cũng không sao, trời tối có cái tốt của trời tối, dù sao cậu cũng đừng vội vã, về trường rồi đến quảng trường Đông Phương là được rồi." Tần Mạt thuận miệng đáp lời, lại không thể đoán ra Tiền Hiểu muốn làm gì.

Lúc này hơn nửa thành viên của CLB võ thuật đã kéo ra vây quanh quảng trường Đông Phương trường H, trong đó Giang Viễn Hàn đặc biệt nói với vài người anh em: “Cứ nói đi, đại ca em tuấn tú lịch sự, làm tổ lâu như thế mà không tìm chị dâu cho chúng ta, mọi người có mong đợi và tin tưởng không?” Giang Viễn Hàn vuốt cằm, cười hắc hắc: "Các huynh đệ đã nhiệt tình như vậy, sao anh lại không hành động chứ!" Tiền Hiểu nói thầm: "Tất cả đều là tên nhóc ba hoa, cái gì mà tuấn tú lịch sự, còn tin tưởng mong đợi nữa." Giang Viễn Hàn co chân nhẹ đá vào Tiền Hiểu, thấp giọng nói: "Này, là em muốn làm bà mối, thế nào, giờ không vui? Hiểu Hiểu, em đừng làm phản trước trận chiến nhé!” Tiền Hiểu hừ hừ nói: "Em tạo cơ hội cho anh còn ít sao? Lần trước cơ hội đụng người cũng là em thu xếp cho anh, còn nói em làm phản?” "Sao anh thấy có điểm là lạ?" Giang Viễn Hàn nheo mắt lại, "Nói thật, em bắt anh giả làm quân tử, rất khó." Tiền Hiểu trợn mắt: "Lẽ ra em không nên trông cậy vào tình cảm của anh, tình tiết lãng mạn gì đó có khi bị anh phá hỏng hết, em còn có thể nói gì? Được rồi, bây giờ còn sớm, em đoán khi Mạt Mạt đến là trời tối rồi.

Chúng ta thay đổi phương án đi, anh lại gần đây." Giang Viễn Hàn xoay người cúi đầu, nghe Tiền Hiểu nói xong, miệng dần dần mở rộng, cuối cùng hắn dùng tay nâng cằm, cười khổ nói: "Hiểu Hiểu, chủ ý này rất phí tiền á.

Anh thấy em muốn cướp tiền của anh, cũng không cần như vậy chứ?" "Em cảm thấy chủ ý này rất lãng phí, nếu như là em, nhất định sẽ bị cảm động.

Dù sao anh có dám thử không, em chỉ giúp anh một lần này, không thành công, về sau em không lo nữa." Tiền Hiểu quay đầu, trong lòng cũng có tính toán.

Tần Mạt đã thừa nhận trong lòng mình có người khác, bây giờ nàng thay đổi mục tiêu, giúp Tần Mạt đem vị soái ca thần bí chạy đến đây mới là đúng đắn.

Giang Viễn Hàn cũng tính toán trong lòng, nhà hắn cũng dư dả, nhưng còn có khoảng cách lớn với triệu phú.

Bính thường tiền tiêu vặt và phí sinh hoạt của hắn bị khống chế, một tháng không quá ba ngàn, ba ngàn này không đủ để hắn tiêu tiền như nước, thường là không đủ tiêu.

Mà bây giờ là giữa Tháng mười hai, Tiền Hiểu vừa nói mấy thứ kia, nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn đã biến mất rồi.

"Hiểu Hiểu..." "Anh còn không nắm chắc thời gian?" Tiền Hiểu không yên lùng giục một câu.

Giang Viễn Hàn cắn răng một cái, trong lòng nói với mình, không bỏ được con không bắt được sói, không bỏ nổi hầu bao sao bắt được vợ.

Với điều kiện soái ca của hắn, cộng thêm lời tỏ tình trước mặt mọi người như thế, cô gái nào mà tim không đập thình thịch, ngoan ngoãn bị bắt làm tù bi Tần Mạt về trường, đến phòng ngủ rửa mặt thu xếp xong, sau đó mới từ từ đi đến quảng trường đông phương.

Lúc này sắc trời đã tối, trong sân trường có vài người đi dạo, đèn đường cũng chiếu lờ mờ vài bóng cây.

Từ ký túc xá khoa văn đi đến quảng trường Đông Phương còn một đoạn đường rất dài, Tần Mạt nắm chặt khăn quàng cổ trên vai, vừa đi vừa nói mình không sợ lạnh, sau đó ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn thấy trên bầu trời có vài quả bong bóng hình trái tim đang bay.

Trên bóng viết chữ “Mạt” bằng bút dạ ánh quang.

Tần Mạt chỉ thấy trùng hợp, sau khi đi được mấy phút đồng hồ, đợi những trái bóng kia bay dần đi, lại thấy một quả bóng lớn bay lên, bên trên vẫn là một chữ “Mạt”.

"Hiểu Hiểu làm gì thế? Gọi mình đến quảng trường Đông Phương, là vì cái này?" Nàng bật cười, dưới chân bước nhanh hơn.

Đợi đến khi xoay người đứng lại, Tần Mạt nhìn từ xa, liền thấy không ít người vây quanh quảng trường.

Một quả bóng nữa lại bay lên, lần này trên đó là chữ "Phượng".

Từng quả bóng nữa lại bay lên, lần lượt là "Hoàng", "Vu", "Phi", "Hề", "?" Tần Mạt chạy đến quảng trường, lúc này không thể không ngừng lại, nhíu mày nhìn hàng chữ, "Mạt Mạt, phượng hoàng vu phi hề (bay lên cao)?" "Mạt Mạt!" Tiền Hiểu liếc mắt, vừa thấy Tần Mạt liền vỗ tay hoan hô.

Sau đó trên quảng trườngồ lên một tiếng, vốn quay lưng ra ngoài, mọi người cùng quay đầu lại, tản ra thành hình quạt.

Mỗi người bọn họ đều cầm một chiếc đèn lồng đỏ trên tay, từ trái sang phải, trên đèn lồng có chữ màu đen: “Cô gái xinh đẹp, gặp là không quên, một ngày không thấy, suy nghĩ rối bời, nguyện tỏ tấm lòng, nắm tay cùng đi.” Sắc mặt Tần Mạt nhất thời cổ quái, nàng không biết nên giận hay nên cười, hay là kinh sợ một màn này.

Bức tường người hình quạt bỗng từ từ tách ra, một người cầm chiếc đèn lồng đỏ bước ra, đi đến chỗ Tần Mạt.

Tần Mạt vẫn đứng ngoài quảng trường, nhìn thấy dáng vẻ người này, chính là Giang Viễn Hàn.

Hắn cầm đèn lồng không có chữ viết, chỉ có ánh sáng màu cam ấm áp.

"Đinh đinh..." Chuông điện thoại di động của Tần Mạt lại vang vào lúc này, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhỏm, cũng không nhìn màn hình, vội vàng nhận điện thoại.

Giang Viễn Hàn mắt thấy Tần Mạt nhận thoại, không thể không dừng bước.

"Mạt Mạt, em ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng của Phương Triệt, trầm thấp ôn hòa, phảng phất như cười.

Tay Tần Mạt khẽ run rẩy, giọng vẫn rất trấn định : "Ở trường." "Ở chỗ nào của trường?" Tần Mạt hơi nghi ngờ, vẫn đáp lời: "Quảng trường Đông Phương." Phương Triệt hỏi câu kỳ quái này, cứ như là không có khoảng cách Á Âu, trường H và địa điểm cụ thể trong trường thì khác gì nhau "Anh ở đường Lộc Sơn." Phương Triệt nói xong, liền ngắt điện thoại.

Trong đầu Tần Mạt như rối lên, mới phản ứng kịp, đường Lộc Sơn rẽ hướng tây là có thể đến quảng trường Đông Phương, chính là đi đến đây không mất vài phút.

Phương Triệt ở đường Lộc Sơn? Bọn họ bây giờ chỉ cách nhau vài phút đi đường? Tần Mạt mở mắt nhìn phía trước, chỉ thấy Giang Viễn Hàn từ từ lại gần.

Gương mặt hắn càng lúc càng rõ ràng dưới ánh đèn.

Trong lòng Tần Mạt lập tức nghĩ cách, một, xoay người rời đi; hai, từ chối khéo.

Đường tất nhiên dễ đi, nhưng trốn tránh không phải là phong cách của Tần Mạt.

Con đường thứ hai tuy rõ ràng, nhưng thuật từ chối cần có kỹ thuật cao cần đến nhiều nghệ thuật, nhất là ở trước đông người, Giang Viễn Hàn lại kéo nhiều người đến xem, nếu Tần Mạt từ chối không đủ nghệ thuật, sẽ khiến hắn không còn mặt mũi.

"Nguyện lời bày tỏ, nắm tay trọn đời." Giang Viễn Hàn trầm giọng mạnh mẽ, "Có không?" Hắn duỗi tay ra, đưa đèn lồng đỏ trên tay về phía Tần Mạt, chờ nàng nhận.

Khóe miệng Tần Mạt mím lại, nhìn vẻ mặt chân thành của Giang Viễn Hàn, lại nhìn sang mọi người trên sân đang mong đợi.

Nàng còn rảnh rỗi suy nghĩ: "Chủ ý để bóng và đèn bay lên thật không tệ, nếu không phải là thành C cấm thả đèn Khổng Minh[], đổi lại là đèn Khổng Minh thì càng có ý cảnh hơn.” Nhưng dù Tần Mạt có nghĩ thế nào, nàng vẫn không thể nghĩ ra một cách từ chối ổn thỏa.

Phiền toái lớn nhất là lúc này quá nhiều người xem, nếu không Tần Mạt dù có dùng ngàn cách để Giang Viễn Hàn hiểu thì cũng không vui.

Chỗ đỗ xe bên kia quảng trường mơ hồ truyền đến tiếng còi ô tô, Tần Mạt vừa rung động trong lòng, bỗng ôi một tiếng, vấp chân ngã xuống đất, cao giọng hô: "Đau quá! Trật chân đau quá!" Tư thế chuyển đèn lồng của Giang Viễn Hàn cứng đờ, hắn muốn đỡ Tần Mạt, trên tay lại vướng đèn lồng.

"An tử! Mau giúp tôi cất đèn lồng này đi!" Giang Viễn Hàn cao giọng hô.

Hai người vội vàng chạy ra từ trong đám người, một là Thường Hoa An, một là Tiền Hiểu.

Chờ đến khi Thường Hoa An nhận đèn lồng Tiền Hiểu đã chạy đến bên cạnh Tần Mạt.

"Mạt Mạt, đang tốt lành sao lại sái chân!" Tiền Hiểu nôn nóng thở dài, xoay người tới đỡ nàng.

Bên cạnh lại có một bàn tay to thon dài vươn đến, một giọng nam rất êm tai vang lên, nói ra ba chữ: “Anh đến rồi!” Tiền Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy một chàng trai trẻ không biết đã đứng cạnh Tần Mạt từ lúc nào.

Vóc người hắn rất cao, mặc chiếc áo gió đen đứng dưới ánh đèn, mặt mũi tuấn tú, khí chất nhất như trăng sáng tùng trúc.

Lúc này hắn khẽ nghiêng người, trên mặt càngản, chỉ có giữa hàng lông mày lộ ra ý cười.

Tiền Hiểu ngơ ngác giữ tư thế xoay người ngẩng đầu, trong đầu có vô số tiếng nói điên cuồng gào thét: "Đây là ai? Đây là ai? Anh ấy quen Mạt Mạt? Chẳng lẽ..." Biết bao khó khăn mới lấy lại tinh thần, Tiền Hiểu có chút tê đến rụng eo, lúc này chàng trai lạ đã nâng Tần Mạt dậy, mà Giang Viễn Hàn thì trầm mặt, lạnh giọng nói: "Anh là ai?" Chàng trai lạnh nhạt đáp: "Bạn gái tôi ngã, làm phiền mọi người quan tâm, thật là áy náy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui