Từ tầng cao nhất của nhà
hàng Pháp đi ra ngoài, Tần Mạt lại cùng Phương Triệt đi đến tầng hai mươi
mốt—Công nghệ khoa học kỹ thuật mạng Thanh Sơn.
Cách cửa thủy tinh là
từng dãy máy tính, Tần Mạt không khỏi có cảm giác cả thế giới là những con số.
"Cũng không biết,
sau khi em tốt nghiệp sẽ làm gì." Nàng nhíu mày lại, nhớ lại những thứ
mình biết, lại toàn là phong hoa tuyết nguyệt, trăm không dùng được một.
"Anh cảm thấy em có
thể làm cô giáo." Phương Triệt lờ đờ uể oải dựa vào cửa thủy tinh, ánh mắt
mang nụ cười nhìn qua trên dưới Tần Mạt, "ước kia em dạy anh, không phải
rất thành công sao?"
Tần Mạt quay mặt qua chỗ
khác, dấu hai má đỏ ửng, hừ nhẹ nói: "Bây giờ em không thể làm người thầy
tốt." Nàng bước đi đến cửa thang máy, hạ một câu nói: "Đồ ăn Pháp
không no bụng, em mời anh đi ăn khuya ở Hỏa cung điện, có đi không?"
Hỏa cung điện nằm gần cao
ốc Thanh Sơn tại đường dành cho người đi bộ bên kia, Phương Triệt lái xe lại
gần rồi tìm chỗ đỗ xe, vừa xuống xe đã gặp ánh đèn chiếu trời ở thành phố không
có màn đêm này, người đi đường đi lại như mắc cửi, một mảnh phồn hoa huyên náo.
Tần Mạt lần này không đợi
Phương Triệt mở cửa nữa, từ mình nhảy xuống xe trước. Nàng lau trán, dù ngồi
trên xe rất vững chắc, nhưng nàng vẫn có chút say xe.
"Say xe?"
Phương Triệt nắm một tay Tần Mạt, dùng móng tay cái ấn nhẹ vào hổ khẩu (khoảng giữa
ngón cái và ngón trỏ) của nàng,
"Ấn hổ khẩu có thể giảm choáng."
Tần Mạt lấy tay ra, buồn
cười nói: "Anh dùng sức yếu như thế, sao có thể trị được say xe? Tự em
làm." Nàng dùng tay phải ấn mạnh hổ khẩu tay trái của mình, vừa đau đến
lông mày run lên, vừa bước nhanh đi lên đường dành riêng cho người đi bộ.
Bên kia không có xe hàng,
không khí quả thật là khá tốt.
Hỏa cung điện nằm ở một
hẻm nhỏ trên đường dành riêng cho người đi bộ, quẹo vào hai bên là kiến trúc
giả cổ, dưới mái hiên đen là các loại đèn lồng, ánh sáng mờ ảo, chiếu ra thời
không giao thoa."Đợi một chút!" Phương Triệt bỗng giữ chặt Tần Mạt
dừng trước một xe đẩy.
Trên chiếc xe đẩy đặt một
chiếc ấm đồng cao chừng một thước, vòi ấm khá dài, thân ấm khắc hoa văn uốn
lượn, chấm sơn hồng, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Dưới đáy là bếp lửa, từ từ làm ấm
ấm đồng, trong ngày mùa đông lạnh giá này, tỏa ra khói trắng.
Đây là một chiếc xe đẩy
bán cháo sen, trên giá đỡ bày biện các lọ bình trong suốt, bên trong chứa vừng,
nho khô, đậu phộng…
Phương Triệt hiển nhiên
rất thích món này, hắn gọi bác chủ quầy làm hai chén cháo sen. Chờ đến khi chén
cháo nhỏ trong suốt làm xong, hắn đưa một chén cho Tần Mạt, mình lại nhận chén
thứ hai, sau đó xoay muỗng, vừa đi vừa ăn.
Tần Mạt bưng chén cháo
nhỏ nóng hổi lên, thật sự là kiềm chế hết lần này đến lần khác, rốt cục vẫn
nói: "Phương Triệt, anh đừng ăn trước."
"Thế nào?"
Phương Triệt buông thìa xuống, nghiêng đầu nhìn Tần Mạt.
"Em thấy, ngón tay
bác kia có rất nhiều bụi bẩn." Tần Mạt nhẹ thở một hơi, không biết thế
nào, lại cảm thấy bình thường là lời đương nhiên, nhưng vào lúc này có chút khó
mà mở miệng, "Quán nhỏ ven đường, không... không vệ sinh."
Phương Triệt lặng im
trong chốc lát, chỉ nhìn chằm chằm Tần Mạt, nhìn đến mức nàng lại không nhịn
được quay đầu đi, mới cười nhẹ.
"Tuy nói ăn ngon thì
không được nhìn quá trình làm ra món ngon đó, nhưng…” Phương Triệt cười lấy
muỗng nhỏ trên tayTần Mạt ra, lại múc một thùa cháo trong bát nàng, đưa đến bờ
môi nàng, “Cháo sen này rất nóng, càng nóng thì càng tiêu độc, không sao, yên
tâm, anh có ý thức sức khỏe cơ bản, sẽ không làm hại đến em.”
Tần Mạt lườm hắn nhe
răng, cắn một miếng vào cái thìa nhựa nhỏ, răng hơi dùng lực, liền lấy lại cái
thìa trên tay Phương Triệt về. Lúc này nàng mới dùng tay phải cầm muỗng, từng
miếng ăn cháo trong chén.
Phương Triệt ngẩn người,
rút tay lại không nhanh không chậm múc chén của mình, giọng như nhớ lại:
"Hương vị thứ này thật ra cũng chỉ bình thường, cho thêm đường, ấm áp ngon
miệng mà thôi. Nhưng trước đây anh thường ăn, lại cảm thấy bột củ sen màu trắng
cho vào nước vừa sôi, quấy lên xong lại biến thành cháo trong suốt, rất thần
kỳ."
"Em chưa từng
ăn." Tần Mạt thấp giọng nói: "Đây là lần đầu ăn món này."
"Về sau anh mua bột
củ sen, chờ đến khi em muốn ăn thì sẽ nấu cho em." Phương Triệt mỉm cười
đơn giản, "Quán ven đường quả thật là ăn ít thì tốt hơn, thỉnh thoảng ăn
một lần, ăn cũng là ăn bụi khí."
Trái tim Tần Mạt dần dần
sinh ra một mảnh nhu hòa, nàng không ngẩng đầu, cũng không biết cảm giác trong
nháy mắt này, có phải chính là rung động hay không.
Ít nhất, cảm giác này
nàng chưa từng có bao giờ——cùng tình cảm của Tần Mạch với Vịnh Sương, hoàn toàn
khác nhau.
Hỏa cung điện náo nhiệt,
hai người một bước tiến vào đại đường, liền lịch sự từ chối vào xem rán dầTần
Mạt đến quầy đơn trước, vừa thấy một tấm, hai tấm, ba tấm, bốn tấm bảng giá,
nàng cũng không e dè chọn lấy. Vài món ăn truyền thống giá tiền bình dân này so
với đồ Pháp thẳng như Hồng Câu (ý là ranh giới rõ ràng), mà
nói đến hương vị và tác dụng no bụng của nó, món ăn bình dân hiển nhiên là càng
khiến người ta thỏa mãn.
"Nơi này anh cũng chưa
từng đến, thoạt nhìn không khí rất tốt." Phương Triệt đánh giá phải trái,
tìm một bàn vuông bên cửa sổ, ngồi xuống đối diện Tần Mạt.
Hỏa cung điện thật ra là
từ các quán ăn nhỏ tạo thành, chỉ đem một con phố món ăn bình dân vào một tòa
cung điện kiến trúc cổ, ở giữa bày quầy, cảnh tượng thật khiến người ta nhớ về
chợ đêm cổ đại.
Tần Mạt và Phương Triệt
vào một nhà lớn nhất, trong quán có rất nhiều món ăn. Mà trong hành lang xuyên
qua là các xe đẩy nhỏ hình tam giác, bồi bàn mặc quần áo cổ bê ra một bàn món
ăn bình dân, khiến người ta cảm thấy không khí ở đây vô cùng thân thiết.
"Rất có cảm giác
sao," Tần Mạt cầm lấy một miếng bánh dầu ngàn tầng, cắn một miếng, nói
xong mặt tươi như hoa, “Tưởng tượng một chút, anh ngồi sát đường trong nhà
hàng, có vài bồi bàn vắt khăn trắng lên vai đi qua, mở miệng là có thể gọi đồ
ăn, ngữ điệu kéo dài như ca hát, anh khoát tay, anh ta liền hét to ‘tới đây’….”
Tần Mạt cao giọng học làm
tiểu nhị: "Ai! Khách quan, canh vịt tới——đây!"
Phương Triệt nghe xong
lực trên tay không ổn định, một miếng đậu bị hắn cầm đến nát, bờ vai hắn run
run, cười lên ha
May mà trong tiệm ăn mọi
người đều cười đùa, tiếng vang của họ giống như mỡ lợn đảo trong nồi, hoàn toàn
không nổi bật trong hoàn cảnh này.
Tần Mạt cao họng, ồm ồm
nói: "Tiểu nhị, người trong quán này ồn ào quá, có phòng nào cao cấp hơn
không? Cho tôi một cái!”
Phương Triệt ngừng đũa,
chuyên chú nhìn Tần Mạt.
"Đi thôi!" Tần
Mạt vung tay lên, "Tên hòa thượng này, ai bảo anh ăn rượu thịt nơi vẩn đục
này? Phật tổ không chê cười anh à! Tránh ra tránh ra! Phòng cao cấp không có,
thưởng búa thì anh được mười!"
Phương Triệt cười nhẹ
nói: "Thôi thôi, anh không muốn phòng cao, em cũng đừng dùng đến búa. Cửa
rộng mở, thế gian có chuyện này chuyện kia, đóng cửa anh nên nhìn ai, lại để ai
nhìn lại?"
Một bữa ăn khuya này, hai
người vừa ăn vừa cười, ăn thoải mái hơn lúc ở nhà hàng Pháp nhiều. Khi đi ra
Hỏa cung điện, Tần Mạt cảm thán: "Thầy giáo dạy chưa thấy nói đến, có đôi
khi ngôn ngữ cũng là gia vị rất tốt, không nói thì mất vui!”
Khóe môi Phương Triệt
nâng lên, gật đầu nói: "Bỏ tiền ở nhà hàng Pháp làm chút vận động gầy
người, quả nhiên là không có thêm được một điểm giá trị.”
Tần Mạt cười hì hì nói:
"Thế nào? Tiêu xài xong, hoặc là thống khoái, hoặc là đau lòng, anh có cảm
giác gì?"
Phương Triệt trầm mặc nửa
buổi, mới nói một câu: "Ấm lạnh t
Tần Mạt cười lớn.
Lúc này là vừa qua chín
giờ tối, Phương Triệt đề nghị đi dạo trên đường dành cho người đi bộ, Tần Mạt
vui vẻ đồng ý.
"Mạt Mạt em có chơi
trò chơi gắp thú chưa?" Phương Triệt hỏi xong mắt long lanh.
"Trước giờ chưa từng
chơi." Tần Mạt đi ra phía ngoài, nhìn xung quanh, mỗi một mắt đều là tò
mò, “Phải chơi như thế nào? Anh dạy em?"
Phương Triệt hiển nhiên
là cao thủ chơi trò gắp thú, hắn tùy tiện chọn một máy, tính toán góc độ rồi
bắt đầu, đến mức làm Tần Mạt hoa cả mắt.
"Tay cầm này làm sao
thế?" Tần Mạt vung tay ở bên cạnh, "Sao em điều khiển nó về bên trái,
nó lại sang bên phải, em cho nó lên, nó lại xuống?”
Phương Triệt nhếch mày
lên: "Mạt Mạt, em không hợp với thuộc tính trò này, anh cho rằng, hỏa khí
của nó so với em còn lớn hơn."
"Ý anh nói là, em
vụng về đến cái máy này cũng không chịu nổi?" Tần Mạt trừng mắt, khóe
miệng mím lại.
Phương Triệt buông tay:
"Đây là ý của em, anh không nói thế."
Tần Mạt xiết chặt quả
đấm, lại buông lỏng, sau đó nheo mắt cười đến cực kỳ vui vẻ.
"Kỹ thuật phải
chuyên chú, em không tranh luận cùng anh." Nàng đổi máy khác, lại hứng thú
bừng bừng chọn đồ chơi nhung, tuy chưa bắt được, nhưng quá trình hiển nhiên là thú
vị hơn kết quả.
Bên cạnh bỗng truyền đến
tiến kinh hô của bé gái: "Trúng trúng!"
Tần Mạt quay đầu, lại
thấy Phương Triệt cũng đang điều khiển một bộ máy, ôm lấy một con gấu nhỏ, mắt
thấy sắp thành công.
"Giữ vững!" Hai
cô bé tầm mười sáu, mười bảy tuổi bên cạnh cầm cặp sách, cùng chăm chú khẩn
trương nhìn Phương Triệt điểu khiển.
"Bắt lấy!"
"Giữ vững!"
Bỗng có tiếng thở dài
nặng nề vang lên: "Ai ——"
Đầu tiên là cô gái lên
tiếng uể oải nói: “Vẫn không lấy được à.”
Lúc này một chàng trai không
kém tuổi đi đến, bất mãn nói: “Tiểu Chân, cho dù người ta lấy được, đồ chơi kia
cũng không phải của em, em kích động cái gì?”
"Đây không phải là
chưa từng gặp người gắp được, muốn xem thôi.” Cô gái trên Tiểu Chân bĩu môi
nói: “Dù sao tôi vui, dáng vẻ người ta lại đẹp trai, tôi nhìn anh ấy thành công
thì vui.”
Phương Triệt buông máy
chơi game ra, một tay nhấc lên một đồng xu, một tay kéo Tần Mạt ra quầy bên
kia.
Tần Mạt quay đầu nhìn lại
phía sau, chỉ thấy cô bé này kéo tay chàng trai, như là cũng muốn hắn chơi trò
gắp gấu.
"Xem cái gì?"
Phương Triệt cầm lấy tay Tần Mạt khẽ dùng lực.
Tần Mạt quay đầu lại,
cười nói: "Sao anh đi nhanh như thế?"
"Anh không muốn xảy
ra thêm sự cố." Phương Triệt lắc đầu, "Em không thấy chàng trai kia
nhìn anh với ánh mắt viên đạn sao? Anh không có hứng thú đi tranh đoạt người
yêu vì một cô gái xa lạ.”
"Vậy phải..."
Tần Mạt nói một nửa, vẫn nuốt nửa câu còn lại xuống.
Đây hiển nhiên là lời
thăm dò, bây giờ hiển nhiên không thích hợp để nói. Nàng muốn tiên hạ thủ vi
cường, ít nhất cũng nên chờ tâm ý mình kiên định thêm rồi mới hành động.
Khi dùng xu đổi quà,
Phương Triệt hỏi Tần Mạt muốn thứ gì, Tần Mạt nhìn rất lâu, cuối cùng chọn một
hộp hoa văn.
"Món quà nhỏ này, em
không khách khí đâu.” Tần Mạt cười khanh khách, tuy cảm thấy món đồ này quá
ngây thơ, nhưng chỗ đổi quà cũng toàn loại thế này, chọn thế nào đi nữa, quan
trọng là ý nghĩa của món đó mà thôi, chứ không phải ngoại hình của nó.
Dù Phương Triệt xuất phát
từ ý nghĩ gì mới để Tần Mạt chọn quà, Tần Mạt xem ra, đây cũng là cầu nối làm
ngắn lại khoảng cách giữa hai người.
Ra khỏi khu trò chơi, hai
người đi lên ngã tư đường, vì gió đêm khá lạnh, bọn họ lại đi dạo phía trong
đường chợ.
Đường phố ở đây cũng như
chợ ngầm, hai bên là hai dãy hàng, bán quần áo hoặc quà tặng, chẳng qua đường
dành cho người đi bộ nên phần lớn là đồ có nhãn hiệu, tổng thế cao cấp hơn so
với chợ ngầm, trang hoàng cũng khá khí thế bóng đẹp.
Tần Mạt cũng không có
nhiệt tình dạo phố bao nhiêu, chỉ vì đi cùng Phương Triệt, cho nên mới muốn đi.
Phương Triệt hiển nhiên
cũng rất ít khi dạo phố, hắn đảo qua vài cửa hàng ven đường, bỗng cười nhẹ nói:
"Dạo phố không có mục đích, thật là khiến người ta không thể mua thứ
gì."
"Không mua được
rồi." Tần Mạt liếc qua một nhà hàng, trong lòng khẽ động, "Phương
Triệt, bên kia có ghế dài, anh ngồi đó chờ em một lát được không?"
"Em muốn làm
gì?" Phương Triệt nhíu mày.
"Tóm lại anh qua bên
kia chờ em, em làm gì thì anh đừng quản!" Tần Mạt nhẹ nhàng đẩy hắn.
Phương Triệt nâng tay
vuốt tóc nàng, nói bên tai nàng: "Chú ý an toàn." Sau đó xoay người
đi đến trước mặt.
Tần Mạt thấy hắn không
quay đầu, liền bước vài bước đến cửa hàng quần áo DIY, bắt đầu chọn đồ.
Nhà nàng tuy mở một cửa
hàng, nàng cũng vẽ không ít lên quần áo và giày dép, nhưng nàng lại chưa từng
nghĩ đến sẽ tặng cho Phương Triệt một bộ quần áo do chính nàng vẽ tặng.
Lúc này lại khác lúc
trước, Tần Mạt thăm dò một chút, cẩn thận dè dặt bước vào, muốn chủ động chiếm
lấy lòng Phương Triệt, cũng để mình tình nguyện mở lòng.
Khách trong cửa hàng
không nhiều, có vài người trẻ tuổi đang cầm thuốc màu trên tay, một tay nhắm
vào chiếc áo phông trắng, vẽ đến thất linh bát lạc, tóm lại là ai cũng
Tần Mạt chọn tới chọn
lui, chọn được một chiếc áo bông trắng. Thật sự trong cửa hàng này cũng không
có nhiều quần áo của nam, không chọn được nhiều. Nàng trải rộng áo ra, cầm bút
phác thảo nên bức tranh từ bên trái, họa màu trắng hoa văn hình mây, hơi cách
điệu, nhưng tinh xảo cực kỳ.
Tần Mạt đưa bút cực
nhanh, dưới ngòi bút như mây bay nước chảy, sau vài phút đã vẽ xong hoa văn.
Nàng chờ thuốc màu khô trước, lại cầm áo qua một bên, bắt đầu vẽ hoa lan thảo
trắng ở vạt áo. Vẽ xong, áo sơ mi trắng còn phảng phất như màu trắng thuần của
nó, nhưng lại chứa sự tao nhã thanh lịch, hiện ra một khí thế phong lưu.
Bên cạnh có cô bé không
nhịn được hỏi: "Chị vẽ gì thế? Sao lại không nhìn rõ?"
Tần Mạt thuận miệng trả
lời: "Kiểu áo nam phải đơn giản mới tốt."
Cô bé này liền giữ chặt
nàng lại, chớp mắt to mềm mại mà nói: "Chị biết vẽ thứ này phải không?
Giúp em được không?”
Tần Mạt tính toán thời
gian trong lòng, sợ Phương Triệt đợi lâu, đang muốn từ chối, cô bé vội cọ cọ
lên cánh tay nàng, khẩn cầu: “Một chút thôi, nhanh lắm, giúp em vẽ gậy trúc lên
áo sơ mi này, được không, cảm ơn chị!”
Tần Mạt không nói chuyện,
quay người đề bút, chấm thuốc màu rồi đặt lên áo T-shirt kia, nước trong và gợn
sóng thông qua mấy cành thúy trúc.
"Oa! Quả nhiên là
tay vẽ lợi hại, so với bản mẫu trong cửa hàng còn đẹp hơn nhiều! Có phải chị
học mỹ thuật không?” Cô gái ngẩng cao đầu lên, mắt thấy nàng còn muốn nói gì
đó, vội cầm áo sơ mi trắng đi đến quầy.
Vội vội vàng vàng mở cửa,
Tần Mạt bước nhanh ra khỏi cửa hàng DIY, nhìn giờ, mới phát hiện ở trong này đã
gần nửa giờ.
Trong lòng nàng có chút
sốt ruột, xa xa nhìn ghế dài nơi ngã tư đường không nhìn thấy bóng Phương
Triệt.
Tần Mạt cầm điện thoại
muốn gọi, lại phát hiện chẳng biết đã hết pin từ lúc nào, điện thoại tự động
tắt máy. Chạy đến hàng ghế dài, nàng chỉ thấy người lạ ngồi trên đó. Đương
nhiên dù nàng lại gần xem cẩn thận một lần, cũng không thể nhìn thấy Phương
Triệt.
Cảm giác trong nháy mắt
này thật khó hình dung, như là trong biển người mênh mông, vốn tưởng quay đầu
lại liếc mắt một cái là có thể thấy người, vốn tưởng rằng người ở đây mãi mãi
sẽ không biến mất, lại trong nháy mắt, chôn vùi tất cả, không tiếng động mà
biến đi.
Dưới đáy lòng Tần Mạt le
lói một tia cô tịch, tuy biết chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, biết
Phương Triệt sẽ không mất đi, nhưng trong nháy mắt này, nàng không thể khống
chế được cảm xúc của mình.
Kiếp trước nàng đã sai,
kiếp này dù vứt bỏ hai mươi mấy năm đi nữa, nàng sợ sẽ vẫn sai.
Thế gian mênh mông, muốn
tìm một người có thể cùng đi với mình, thật khó khăn biết bao?
Có lẽ mầm mới này, từ khi
người kia nhảy xuống từ cây hồng đã nảy lên, chẳng qua là Tần Mạt cố chấp lại
kiêu ngạo, không chịu cúi đầu với h cả đời này.
Nàng cho rằng mình sớm đã
rõ, nhưng thật ra rất lâu sau nàng mới rõ, nàng đã là Tần Mạt, nàng không phải
là Quý Huyên, cũng không phải Hoài Hư, nàng là Tần Mạt.
Hiện thực cũng không phải
là dung tục, cũng không phải là thỏa hiệp, hiện thực cũng là một loại dũng khí,
hiện thực mới là cuộc sống, như thế mà thôi.
Tần Mạt giật mình tại
chỗ, cũng không biết đã qua rất lâu, hay chỉ là trong chốc lát.
Nàng nghe thấy phía sau
có một giọng nói quen thuộc nhàn nhạt nói: “Mạt Mạt, lại đây.”
Tần Mạt quay đầu, liền
thấy Phương Triệt cầm hai túi nhỏ trên tay, dùng vẻ mặt quen thuộc, khóe môi
khẽ nhếch, cười nói: "Sao lại đứng bất động? Anh gọi điện thoại cho em
không được, nhìn thấy lâu, liền trở lại. May mà anh vẫn để ý đến ghế này, nếu
không cũng không biết có phải em lạc đường hay không?”