Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Biện Hà Sa là người gì, Liễu Tích không biết, Ngụy Minh không biết, Vũ Vạn Hồng không biết rõ, Phương Triệt cũng không biết, nhưng Tần Mạt lại không thể không biết.

Cho nên đứng bên cạnh, nghe người ta dùng hai tên của mình để so sánh với nhau, còn cố gắng tạo ra cảm giác chèn ép người khác, thật là vô cùng kỳ dị.

Người ngoài không biết Tần Mạt đang nén cười, chỉ thấy sắc mặt nàng cứng ngắc, còn cho rằng nàng giận đến không nói nên lời.

Vũ Vạn Hồng thấy Ngụy Minh liến thoắng không ngừng nói về tuyệt kỹ vẽ của Biện Hà Sa, lại hoàn toàn xem thường Tần Mạt, trong lòng liền có điểm băn khoăn.

Hắn một mặt là tin ánh mắt của Phương Triệt, cho nên tự nhiên xem trọng vài phần với Tần Mạt, về mặt khác cũng cảm thấy cô gái này dáng vẻ gọn gàng, tuy không đủ trình độ xinh đẹp, nhưng cũng là đoan trang đứng đắn, khiến người ta nhìn thấy thân thiết.

"Được rồi!" Vũ Vạn Hồng trầm giọng, trong lòng căm tức thật sự với Ngụy Minh, lại không phát tác, nói: "Biện Hà Sa là danh gia trong nghề, luôn thần bí, mời được hay không còn khó nói.

Bây giờ chúng ta phải thảo luận là tiểu Tần cô nương có thể đảm nhiệm công việc tạo hình nhân vật không, không phải nên họp trước sao." Ngụy Minh đỏ mặt lên, giấu xuống phẫn hận trong mắt, lại cười nói: "Được, là chân kim bạc trắng hay đồng nát sắt vụn cũng không phải nói ra trên miệng là được, có bao nhiêu bản lãnh thử một lần là biết.

Như em Liễu của chúng ta, lúc trước có thể qua ba vòng phỏng vấn mới vào được đây, không như người nào đó chỉ muốn đi cửa sau.

Em Liễu, đúng không?" Liễu Tích lại không đáp lời hắn, chỉ lén lút nhìn thần sắc Phương Triệt.

Thấy gương mặt hắn lãnh đạm, là vui giận hoàn toàn không xem ra, trong lòng liền có điểm e sợ.

Từ nhỏ Liễu Tích đã ngưỡng mộ Phương Triệt, càng về sau càng tình cảm kia càng hóa thành ngàn vạn nhu mềm, tự nhiên vô cùng để ý cách nhìn của Phương Triệt với nàng.

"Ngụy Minh, anh nói thế là có ý gì? Em với Tần Mạt là bạn học cũ, khi còn học trung học cậu ấy rất giỏi, nếu không có bản lĩnh, sao cậu ấy có thể đứng ở đây? Tần Mạt, cậu ra tay cho tên này biết đi, xem anh ta còn dám nói linh tinh không?” Tư tưởng xoay chuyển, Liễu Tích ngược lại ngọt ngào mà cười.

Nàng bỗng nghĩ rõ, dù những người khác ngăn cản thế nào, Tần Mạt cũng không đi khỏi nơi thí nghiệm này.

Đã như thế, để Tần Mạt tự bỏ đi có phải hơn? Dù sao Liễu Tích cũng không tin ở tuổi này của Tần Mạt mà có thể vẽ ra cái gì, nàng cũng không học chuyên môn mỹ thuật, gia cảnh cũng rất bình thường, có thể có được bao nhiêu tài n Ánh mắt Phương Triệt nhàn nhạt đảo qua Liễu Tích, thần sắc im lặng hơi giãn ra.

"Vậy để em thử xem." Tần Mạt gật gật đầu với Liễu Tích, trong lòng ý cười dần mở, lại biểu lộ đến gương mặt.

Cảm giác của nàng bây giờ thật ra còn quái dị hơn ban nãy.

Liễu Tích có suy nghĩ gì, Tần Mạt liếc mắt một cái là có thể đoán chắc mười phần.

Từ trước nàng gặp hơn ngàn vạn cách ghen tuông, những nữ nhân vì Tần đại công tử tranh giành cấu xé lẫn nhau, có nhiều thủ đoạn thậm chí còn khiến người ta không thể tưởng tượng.

Kỹ xảo này của Liễu Tích còn kém xa lắm, nhưng điệu bộ của nàng cũng không tồi.

Ít nhất có lúc lui xuống còn hiệu quả hơn là tấn công, Liễu Tích thật là thông minh.

Tần Mạt cười khổ trong lòng, trước kia là người khác ghen tuông vì nàng, bây giờ là nàng nhưng lại đổi người, cùng một cô gái trở thành tình địch.


Nhận biết này khiến đáy lòng Tần Mạt không khỏi buồn bực, nhất thời mất hết hứng thú.

Nàng không muốn ăn dấm chua, tuy tình yêu không tồn tại nhượng bộ, nhưng Tần Mạt cũng không muốn biến nó thành chiến tranh đấu đá.

Dù vận mệnh trêu cợt biến nàng thành một cô gái, mà lúc này nàng lại đi tìm người cả đời cùng sóng vai, nàng cũng không nên vì người đó mà cùng một cô bé mưu tính không ngớt.

Đại trượng phu không liên quan đến giới tính, hẳn cũng là một loại hoài bão.

Những ý nghĩ này chảy xuôi qua, Ngụy Minh lấy giấy vẽ và bút chì viên tẩy cho Tần Mạt nhận giấy bút, có một khắc khó xử.

Nàng học là quốc hoạ, sao biết dùng bút chì? "Thế nào? Không vẽ?" Ngụy Minh nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cười đến có điểm kỳ quái, "Đừng nói còn muốn tôi dạy cô cầm bút chì thế nào chứ?" Tần Mạt ngẩng đầu đảo mắt qua Ngụy Minh, lại rơi xuống người Vũ Vạn Hồng.

Thấy hắn khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng.

Liễu Tích quan tâm nói: "Tần Mạt, bình thường cậu rất ít vẽ tranh à?" Phương Triệt cầm tay trái Tần Mạt, nói : "Anh đi lấy bút mực." Hắn nói bút mực tự nhiên là chỉ bút lông màu vẽ.

Tần Mạt giữ chặt hắn lại, lắc đầu cười cười: "Em đã muốn đến đây làm việc, không thể đến mức ngay cả bút chì cũng không nắm được." Nàng ngồi xuống ghế, nghiêng giá bàn vẽ, tay phải dùng tư thế thường để cầm bút máy để cầm bút chì.

Chóp mũi không động, Tần Mạt chỉ dùng mắt nhìn thẳng vào tờ giấy trống, sau đó lại vẽ phác thảo bên ngoài.

Cũng không phải nàng không biết vẽ bút chì, học toán bao nhiêu bản đồ không phải là vẽ bằng bút chì sao.

Chẳng qua là dùng loại bút đơn giản này vẽ tranh hiển nhiên sẽ có khác biệt lớn.

trong lòng nàng cũng bắt chước xúc cảm của đầu bút, sau đó dần hình thành nét vẽ trong đầu.

Vài người ở bên cạnh nhìn, Ngụy Minh cười lạnh, Liễu Tích hơi nhíu mày, Vũ Vạn Hồng thở dài, chỉ có thần sắc Phương Triệt bình tĩnh không đ Sau một lát, Tần Mạt bắt đầu vẽ phía bên phải trang giấy.

Nàng di chuyển bút hơi chậm, tranh hơi lộ ra vẻ thô ráp, dưới ngòi bút là một đôi mày lá liễu rất sắc.

Một đôi mày này vẽ thật sự tinh tế tỉ mĩ, thậm chí còn khá rõ ràng.

Ngụy Minh lại nhẹ nhàng cười bên cạnh, Tần Mạt khai bút như vậy, rõ ràng là dân ngoại tộc.

Bình thường khi ký họa, ngay từ đầu không có đạo lý dùng bút nặng nhẹ.

Thông thường quy tắc là trước vẽ phác hình dáng nhân vật, rồi thêm đường nét hư thệ, sau đó đánh bóng đậm hoặc nhạt.

Dù tồn tại cục tẩy này, nhưng khi đã nét đậm lên giấy, về sau rất khó tẩy.


Cho nên ngay từ đầu mà vẽ nét đậm, chỉ cần họa sĩ thoáng vẽ sai, sẽ ảnh hưởng đến cả tổng thế, do đó phá đi bức tranh.

Liễu Tích cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nàng học mỹ thuật chuyên nghiệp, ánh mắt thậm chí còn tốt hơn cả Ngụy Minh được đào tạo chính quy.

Nhưng không lâu sau, coi thường trong lòng của Liễu Tích dần dần bị kinh ngạc lật đổ địa vị.

Nàng chỉ thấy Tần Mạt vẽ xong hai hàng lông mày, lại vẽ hốc mắt, hốc mắt xong, hiện lên hình Đan Phượng, khóe mắt lại vô cùng có ý vị.

Tần Mạt lại không vẽ con mắt thứ hai nữa, mà chuyến hướng, vẽ ra một chiếc mũi xinh đẹp, sau đó dưới ngòi bút dần hiện lên môi nhân vật, gương mặt, cổ, cổ áo.

Tần Mạt vẽ càng lúc càng nhanh, lại không hề tạm dừng, cũng chưa từng dùng đến tẩy chỉnh sửa bất kỳ Ánh mắt Vũ Vạn Hồng cũng từ bắt đầu lo lắng, thương tiếc, ngược lại trở nên chuyên chú, cuối cùng trở nên nóng rực.

Dần dần thành hình là một nữ tử váy dài cầm kiếm đón gió, tay áo tung bay, mỗi một nếp gấp đều linh động như tinh linh thoát ra.

Xem chỉnh thể, dáng người nữ tử này uyển chuyển mà nhanh nhẹn, mũi kiếm ngụ ý ở chỗ, phảng phất như có kiếm khí lưu động, dù trên tấm hình kia, kiếm khí toát ra không hề giống những bức tranh manga.

Vũ Vạn Hồng đánh giá cao, không phải vì người trong bức họa tỏa ra khí thế, càng vì bút pháp liền mạch lưu loát.

Bút pháp của Tần Mạt không như bất kỳ trường phái nào mà Vũ Vạn Hồng biết, đường nét đậm nhẹ của nàng thành hình một lần, liền như trong tay nàng cầm không phải là một bút chì khô cứng, mà là một bút lông tự nhiên mềm mại.

Mà ở phương diện tạo hình thiết kế nhân vật, đi ra ngoài kỹ xảo thiết kế hình dáng nhân vật, càng quan trọng là kiểu tóc và trang phục nhân vật.

Đối với game online kiếm hiệp mà nói, quy tắc là phải xem nhiệm vụ này có đủ hoa lệ không, tạo hình có đủ đẹp không.

Nữ kiếm khách dưới ngòi bút Tần Mạt thật ra chẳng hề hoa lệ bao nhiêu, ít nhất so với nhiều nhân vật game online mà nói, trang phục của nữ kiếm khách này cũng không đủ phức tạp, thiết kế không đủ gợi cảm.

Nhưng búi tóc nàng nghiêng rơi, mái tóc dài thẳng đến eo, vạt áo trắng thuần kia lại như lan tràn ra ý vị vắng lặng thanh nhã.

Nhất là một đôi lông mày này của cô gái, làm thần thái lỗic quang minh, càng tăng sát khí giang hồ.

Vũ Vạn Hồng mắt thấy một nhân vật này như in dấu vết của thời gian dưới ngòi bút Tần Mạt, mắt thấy Tần Mạt chuyển bút, định vẽ mắt, trong lòng hắn bỗng căng thẳng, liền kêu một tiếng: "Chậm đã!" Tần Mạt đang say sưa vẽ tranh, bị người ta hô như thế, trên tay trượt đi, ngòi bút vẽ ra một dấu đậm, lại xẹt qua khóe mắt nhân vật.

Tần Mạt quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vũ Vạn Hồng.

Vũ Vạn Hồng lúc này phục hồi tinh thần lại, thấy khóe mắt có vết, nhất thời chán nản: "Ai! Tôi đây là..." Hắn lắc đầu liên tục, lại bảo Tần Mạt mau tẩy vết kia đi, sau đó có chút ngượng ngùng, "Tôi thấy con mắt chính là trọng điểm em vẽ, muốn nói em chú ý một chút." Tần Mạt cười cười, lại không tẩy vết cắt trên khóe mắt, ngược lại còn dọc theo vẽ nên một nhành hoa, thoáng qua chỉ là nét bút hỏng, trái lại còn khiến cô gái trong tranh thêm vài phần đáng yêu.

"Đáng tiếc không có mắt." Vẽ tranh xong, Tần Mạt đặt bút lên.


Liễu Tích ngơ ngẩn nói một câu: "Sao không vẽ xuống?" "Không vẽ được." Tần Mạt nghiêng đầu nhìn tranh, thở dài một tiếng.

Bức tranh này thật ra còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của nàng, nhưng lần đầu tiên nàng dùng bút chì vẽ tranh, có thể vẽ ra hiệu quả này, cũng còn tính là không tệ.

Nhưng đôi mắt kia quả thật nàng vẽ không được, từ sau khi bị Vũ Vạn Hồng dùng một tiếngắt quãng, cảm giác miêu tả trong lòng nàng bỗng tiêu tan, cuối cùng không giữ được.

Tuy nói kỹ xảo cơ bản không khó nắm bắt, thuật vẽ như đạo, đều tương thông, nhưng Tần Mạt quen thuộc, dù sao vẫn là bút lông.

Chỉ vẽ đường nét bề ngoài thì được, nhưng mắt lại không thể vẽ bằng đường nét đơn giản.

Tần Mạt sẽ không dùng bút chì, thay bằng một đôi mắt đờ đẫn, thà để trắng còn hơn.

Ngụy Minh bỗng lên tiếng châm chọc: "Không vẽ được mắt, tranh này còn dùng ở đâu? Đây chính là cô nói có thể đảm nhiệm phần công việc này sao?" "Ngụy Minh!" Vũ Vạn Hồng khẽ quát một tiếng, lại nhìn Tần Mạt, thần sắc đã tràn ngập thưởng thức.

Hắn dùng ánh mắt thương tiếc đảo qua bức họa, gương mặt hiện lên nét trịnh trọng: "Tần Mạt, hoan nghênh em gia nhập liên minh mạng Thanh Sơn hệ liệt game online mỹ thuật ‘Đăng Thiên’!" Hắn duỗi tay ra.

Tần Mạt lúc này mới biết trò chơi họ làm tên là “Đăng Thiên”.

"Em rất vinh hạnh." bắt tay cùng Vũ Vạn Hồng, Tần Mạt cười nhạt.

"Em nghĩ ra rồi!" Liễu Tích bỗng hô nhỏ một tiếng, "Tần Mạt vẽ tranh, rất giống Biện Hà Sa!" Ngụy Minh vỗ tay một cái, lại nheo mắt lờ đờ uể oải cười nói: "Còn rất giống, xem ra Tần tiểu thư cũng ngưỡng mộ Sa quốc, bắt chước phong cách của cô ấy đến sáu bảy thành như thế." Khuôn mặt tươi tắn của Tần Mạt lại hơi cứng lại, nàng không biết nên nói gì cho phải.

Suy nghĩ một lát liền tính nói nàng chính làà Sa, nhưng không có chứng cứ, bọn họ cũng sẽ không tin.

Phương Triệt lại nâng tay lấy bức tranh, cần thận xem xong, thấy hắn hơi nhíu mày, lộ ra một nụ cười tà khí.

Nét mặt Phương Triệt bình thản, tà khí này là lần đầu biểu lộ, Tần Mạt liếc mắt một cái, trong lòng lại nhảy dựng, có cảm giác như bị hắn nhìn thấu.

Cảm giác này cũng không đến nổi tồi tệ như Tần Mạt tưởng, sau một lát nàng lại trở lại bình thường, trong lòng có nụ cười thản nhiên và bình yên.

"Đùng là cùng phong cách tương tự với Sa quốc." Vũ Vạn Hồng suy tư một lát, lại nhìn Tần Mạt khuyên nói: "Tần Mạt, xem kỹ thuật thành thục của em, ít nhất cũng có thể dựng nên phong cách đặc biệt của chính mình.

Nhưng theo mặt bắt chước mà nói, con đường đi này rất khó khăn.” Dừng một chút, hắn cảm thấy lời mình nói hơi nặng, lại cố nặn ra một nụ cười khích lệ: “Nhưng em còn trẻ đã có thể được thế, cũng là đáng quý.

Dù học vẽ gì, bình thường cũng từ bắt chước mà bắt đầu, em có thể bắt chước giống phong cách của Sa quốc như thế, cũng xem là thành công.

Hơn nữa chỉ cần em có năng lực thiết kế độc lập, ngoài tiếp cận phong cách Sa quốc không nói đến, em có thể tính là một nhà thiết kế không tồi.” Tần Mạt mím môi, trong đầu dở khóc dở cười.

Nàng chẳng hề muốn nơi nơi khen mình là Biện Hà Sa, nhưng nếu lúc sau còn phải để Vũ Vạn Hồng khuyên giải như vậy, mùi vị quái dị này còn không biết nên là ai mới tốt.

Ngụy Minh lại cười hắc hắc nói: "Quản lý à, Tần tiểu thư bắt chước Sa qulà có rất nhiều tài nghệ đấy.

Anh xem bút pháp vẽ nếp nhăn y phục này, tôi chỉ sợ công ty chúng ta mà dùng nhân vật cô ấy thiết kế, ngày nào đó Sa quốc nhìn thấy, lại kiện vi phạm bản quyền thì phiền!” "Chắc không đến nỗi," khóe mắt Liễu Tích liếc qua Phương Triệt, nghĩ đến dáng vẻ vừa liếc mắt đưa tình của hắn vào Tần Mạt, trong lòng chua đến dời sông lấp biển.

Nhưng càng khó chịu, nàng ngược lại càng nói giúp Tần Mạt: "Chỉ giống phong cách, cũng không phải do cô ấy thiết kế.

Càng huống chi Biện Hà Sa cũng ít vẽ tranh, phong cách lại là khái niệm trừu tượng, sao có thể nói là vi phạm bản quyền?" Nàng nghĩ : "Em rộng lượng như thế, A Triệt, anh còn không cảm động và nhớ em sao?" Vũ Vạn Hồng nói: "Được rồi được rồi, trở về làm việc đi, chuyện này tôi có quyết định rồi.


Tần Mạt, lát nữa chờ tôi đưa tài liệu cho em, để em hiểu rõ bối cảnh trò chơi này và yêu cầu thiết kế nhân vật trước.

Đợi ngày mai em đến, chúng ta đến phòng nhân sự ký hợp đồng." Hắn lại cám ơn Phương Triệt: "Phương Triệt, lần này nên cảm ơn cậu cho tổ mỹ thuật của chúng ta một người tốt nhỉ!" Phương Triệt cười nhạt nói: "Khách khí.

Nhưng quản lý Vũ, Tần Mạt còn đang đi học, không thể làm cả thời gian." Vũ Vạn Hồng không kinh ngạc, chỉ có điểm khó xử.

Ba người này lại thương lượng một phen, sau cùng chọn ra phương án sinh viên làm thêm, Tần Mạt kiêm thêm việc làm.

Đây là lần thứ hai nàng kiêm chức, so với đãi ngộ viết chuyục ở 《Quanh quẩn 》, có khác biệt.

Lúc năm rưỡi chiều, đã đến giờ công ty tan làm, Vũ Vạn Hồng gọi Tần Mạt thu dọn tư liệu, chuẩn bị tan sở.

Trong văn phòng hồ hởi vui mừng, mặc dù mọi người đều là người trưởng thành, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến giọng cười đùa sau khi hết giờ làm việc.

Có người hô bạn gọi bè, bàn luận dự tính cho buổi đêm, cũng có người cùng đồng nghiệp về làm việc nhà, oán hận sữa bột tăng giá, thực phẩm không đủ xanh biếc, vân vân.

Nhân viên lục tục rời đi, Vũ Vạn Hồng đi rất nhanh, hắn nói hắn phải đến nhà trẻ đón con.

Ngụy Minh mời Liễu Tích đi ăn tối, Liễu Tích bĩu môi: "Em muốn tăng ca!" "Em Liễu, anh thấy em tăng ca là giả, chờ người nào đó mới là thật!" Ngụy Minh đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Liễu Tích, cúi người lại nhỏ giọng gì đó với nàng.

Liễu Tích bất tình bất nguyện mà nói: "Anh thật phiền toái! Được rồi, em làm người tốt giúp anh, đi thôi!" Tần Mạt nhìn theo bóng lưng Liễu Tích trong chốc lát, lại cúi đầu cầm bút chì vẽ tùy ý lên giấy trắng.

Lúc trước nàng học lối vẽ tỉ mỉ và chấm phá truyền thần là nét bút học đầu tiên.

Bây giờ vẽ tranh, nàng cũng cho rằng phải lấy đường nét vững chắc làm cơ sở.

Đương nhiên, đường nét này chẳng hề vì Tần Mạt bỗng biến thành người cuồng học tập, mà là nàng muốn chờ Phương Triệt, đại khái Phương Triệt có thói quen tăng ca, phòng làm việc bên ngoài náo nhiệt đến đâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong, nhìn dáng vẻ này, không biết sẽ tăng ca đến lúc nào.

Tần Mạt tiếp tục vẽ tranh, trong lòng vừa nghĩ mình nên đến thư viện tìm vài sách liên quan đến phác họa, sau đó lại cảm thấy mình nên học vẽ tranh trên máy tính.

Cứ vẽ nhàm chán như thế, mí mắt Tần Mạt càng lúc càng nặng, về sau vô tình ngủ trên bàn từ lúc nào.

Nàng bị bóng đè, trong mộng hiện lên cảnh tượng kỳ quái, như là nàng được một quyển Vô tự thiên thư (sách trời không chữ), lại bị chúng thần tiên đuổi theo, nàng trốn vào thành Tương Dương, nhảy xuống ở lỗ châu mai vài chục trượng, chém giết cùng Mông Nguyên… bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trên lưng Tần Mạt rơi xuống một chiếc áo, nàng nhặt lên xem, là áo của Phương Triệt.

"Phương Triệt?" Ánh đèn trong văn phòng, yên tĩnh như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tần Mạt thấp hô một tiếng, phòng trong liền có người trả lời.

Phương Triệt khẽ cười một tiếng: "Tỉnh rồi?" Sau một lát, hắn đi ra từ bên trong văn phòng.

Tần Mạt nhìn đồng hồ, đã là tám giờ tối, nàng nghi ngờ hỏi: "Bọn họ còn đang tăng ca?" "Tất cả đi rồi, chỉ có anh ở bên trong." Phương Triệt nhận lại áo từ tay Tần Mạt, thuận thế kéo nàng đứng dậy, "Tỉnh chưa? Mặc áo khoác vào, chúng ta đi ăn cơm." Chiếc xe đen đi đến đường dành cho ngươi đi bộ, Tần Mạt hỏi trong xe: “Có anh tính đến Hỏa cung điện? Ăn nhiều món ăn bình dân không tốt đâu.” "Vậy em có đề nghị nơi nào không." Phương Triệt đảo mắt một chút, lộ ra một nụ cười.

"Em đang nghĩ." Tần Mạt nghĩ xong, gương mặt cười rực rỡ, "Đi ăn lẩu, em biết có cửa tiệm lẩu rất không tệ!" Nàng nói rồi, nhớ lại hương vị, lại nuốt nước miếng.

"Có vẻ rất ngon." Phương Triệt cười nhẹ một tiếng, bỗng hỏi: "Mạt Mạt, em chính là Biện Hà Sa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận