Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Vũ Vạn Hồng cúp điện thoại, mặt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt hắn có chút bối rối đỏ lên, trong lòng đủ loại mùi vị, cũng không biết nên kinh ngạc, hay là vui sướng, hay là chua xót.

Sau một lúc, hắn mới cười khổ nói: "Anh vốn không nên không tin, em có thể vẽ ra bức tranh như thế, sao có thể bắt chước được?" hắn vừa rồi là nói chuyện với Chi Viễn, có Chi Viễn làm chứng, thân phận của Biện Hà Sa không cần nghi ngờ nữa.

Thật ra Biện Hà Sa đã muốn ký hợp đồng với mạng Thanh Sơn, bản thân nàng sớm muộn gì cũng xuất hiện trước ban cấp cao của Thanh Sơn.

Tần Mạt căn bản không định giấu thân phận với Vũ Vạn Hồng, là v bọn họ quá nôn nóng, khi Tần Mạt còn chưa kịp tỏ vẻ gì, liền vội vàng làm một quyết định hoang đường như thế, lại còn nói với Tần Mạt.

"Em sẽ ở lại, có thể làm ra bao nhiêu bản thiết kế cũng được." Tần Mạt cười nhạt, trong lòng càng có vài phần tôn kính với Vũ Vạn Hồng.

Tâm tình Vũ Vạn Hồng lại cực kỳ phức tạp.

Tuy 《 Quanh quẩn 》trước giờ không giấu tuổi của Biện Hà Sa, hơn nữa coi đây là điểm tự hào, nhưng theo Vũ Vạn Hồng thấy, đây chắc lại là một cách quảng cáo, hắn còn tưởng tuổi thật của Biện Hà Sa ít nhất cũng phải hơn ba mươi tuổi, thế nên khi một cô bé như Tần Mạt xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng tự nhiên cho là nàng bắt chước phong cách vẽ.

Biện Hà Sa chẳng phải là một đêm thành danh, nàng viết tiểu thuyết ba năm, biết rõ 《 Điêu nguyệt 》 xuất bản, trong đó có bao hàm nội dung được giới bình luận thừa nhận, nàng mới được gọi là danh gia, có địa vị to lớn.

Mà người khác sợ hãi nhất, không phải là chữ viết của nàng, không phải là tranh của nàng, không phải là câu chuyện của nàng, mà là những dẫn chứng về phong cảnh văn hóa của nàng với Tống triều.

Vũ Vạn Hồng không tính là người ủng hộ của Biện Hà Sa, nhưng trong tâm tư, hắn có vài phần khâm phục vị tác giả này.

Cho nên khi Biện Hà Sa xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa một khắc trước vẫn còn là cô bé hắn đang khuyên nhủ, cảm giác này khiến hắn hốt hoảng hổi lâu, tâm tình khó xác định.

Một kh đầu tiên là hắn thấy ghen tị.

Tần Mạt lại thành thành khẩn khẩn nói với hắn: "Vũ quản lý, trước đây em cũng không có ý giấu, chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp, nói với anh chuyện này." Vũ Vạn Hồng vứt thuốc vào trong thùng rác, vỗ vai Tần Mạt nói: "Làm rất tốt, hãy cố lên." Lát sau hắn lại thoải mái, khôi phục khí độ.

Dù sao cũng là cố gắng từ tầng dưới cùng đi lên, hơn hai mươi năm luyện tính cách, Vũ Vạn Hồng có sự bình tĩnh phù hợp với địa vị của hắn, trên đời này có rất nhiều việc kỳ diệu, Tần Mạt là Biện Hà Sa, việc này chỉ có lợi không có hại.

Về sau Vũ Vạn Hồng lại dặn dò Tần Mạt: "Ngụy Minh tuy là người độc miệng, nhưng anh ta cũng không có ý xấu.

Còn nữa, quản lý phòng kế hoạch có quan hệ họ hàng với anh ta, em cố đừng chọc đến anh ta." Bọn họ trở lại vị trí, Tần Mạt tiếp tục đi theo Khang Tình học tập, Vũ Vạn Hồng cũng có việc của hắn.

Ngụy Minh lặng lẽ bắt chuyện với Liễu Tích, thấy Liễu Tích không để ý đến hắn, hắn liền gửi tin nhắn: "Em Liễu, em không muốn biết Vũ quản lý và Tần Mạt đã nói gì sao?" Mắt Liễu Tích đảo như chớp mấy vòng, nhìn sang Vũ Vạn Hồng, lại nhìn sang Tần Mạt, trong lòng vẫn không nhịn được tò mò, liền gửi tin nhắn hỏi: "Anh biết à? Anh tính toán ra à?" Ngụy Minh cười hắc hắc, đáp lại: "Em cũng biết, quản lý ban kế hoạch là cậu họ anh, tại tin tức này, tất nhiên anh phải biết nhanh hơn người khác rồi." "Hừ, anh đắc ý gì? Quản lý phòng kế hoạch là cậu họ anh, cũng không phải là anh!" Liễu Tích gửi tin nhắn, lại lén lút chuyển tầm mắt nhìn phản ứng của Ngụy Minh.

Nhưng Ngụy Minh cúi đầu, từ góc độ nàng nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy gáy người này.

"Hừ ..." Liễu Tích thầm hừ hừ trong lòng: "Khích tướng khích tướng, tôi không tin anh có thể không bị kích thích." Ngụy Minh quả thật có điểm bị kích thích, nhưng nàng đoán không phải vì vị trí quản lý tổ kế hoạch mà là tổ mỹ thuật.

ngoài lần đó ra, hắn nhìn Phương Triệt không thuận mắt, lại vô cùng đồng thuận ý nghĩ với Liễu Tích.

"Em Liễu, anh thấy em rất được lợi mà, em còn có gì bất mãn? Nếu không có người cậu của anh, em biết tin kia sao?" Liễu Tích nổi giận: "Lòng vòng, anh ít nói nhảm được không? Cuối cùng là chuyện gì? Mau nói đi!" Lần trước nàng giúp Ngụy Minh một việc, trong lòng cũng biết Ngụy Minh đối với nàng không giống người khác, nhưng nàng cũng không muốn nói toạc tâm tư này ra, có chút lợi nàng cũng không muốn từ bỏ, dù sao người ta tình nguyện, nàng cũng muốn nhìn xem Ngụy Minh có thể nhịn đến lúc nào.

Ngụy Minh không nói, Liễu Tích đương nhiên sẽ không từ chối, nàng loáng thoáng cảm giác thấy, có lẽ Ngụy Minh thích trò chơi đuổi bắt, mà không phải kết quả cuối cùng.

Nhưng Liễu Tích là một người muốn kết quả, cho nên trước giờ nàng đều không muốn buông tha cho Phương Triệt.

"Em Liễu, lãnh đạo công ty muốn Tần Mạt vẽ theo Hà Sa, Biện Hà Sa chỉ đồng giúp thiết kế, công ty cảm thấy không đủ, liền muốn Tần Mạt cùng tham gia, gia tăng sức mạnh quảng cáo.

Hắc hắc, tin tức này thế nào? Đủ rung động không? Em Liễu, em chuẩn bị cảm tạ anh thế nào?" Liễu Tích nhíu nhíu mày: "Biện Hà Sa sẽ đồng ý chuyện này?" "Cô ấy còn chưa trả lời, nhưng anh cảm thấy, đều chỉ là đang vòng vo thôi, cô ấy không có lý do gì để từ chối phải không?" Ngụy Minh cất điện thoại di động, nhẹ nhàng hô một tiếng, mới trở lại làm việc.

Liễu Tích lại lén lút mở mắt nhìn Tần Mạt, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, chỉ vùi đầu vào bản vẽ, ngồi bên cạnh Khang Tình, không ngừng vẽ tranh.

"Trong lòng cô ta đến cuối cùng nghĩ thế nào?" Liễu Tích có chút buồn bực gõ gõ bàn phím, lại dùng tay chống cằm, suy tư, "Cô ta đáp ứng chưa? Nếu cô ta đáp ứng, có phải mình nên coi thường cô ta một chút? Nếu cô ta không đáp ứng, có phải mình nên cười cô ta ngu xuẩn? Ai da, đều không được, mình phải an ủi cô ta, ừ, để cô ta cảm động và nhớ mình, sau đó chủ động tặng A Triệt cho mình." Nghĩ thế, Liễu Tích thoáng bình tĩnh trong lòng.

Một lúc sau, nàng lại cảm thấy không thỏa đáng: "Như vậy có dễ quá? A Triệt tốt như thế, chắc chắn cô ta rất thích.

Mãi mãi không muốn ăn dấm, mãi mãi không muốn bị con chuột trộm mất gạo.

Để cô ta chủ động nhường? Cô ta không phải đức mẹ? Mình cũng không phải đức mẹ…” Tiếng cách cách gõ bàn phím vang lên, sau một hồi, Liễu Tích đứng lên từ chỗ ngồi, đến bên cạnh Tần Mạt nhẹ nhàng kéo nàng nhỏ giọng nói: "Tần Mạtn uống nước không? Mình hơi khát, chúng ta cùng ra chỗ nước trà đi." Không ít cô gái từ hồi tiểu học rất thích kéo bạn cùng đi nhà cầu, đi cửa hàng gì gì đó, mà thói quen này tràn đến tận công sở, cũng còn rất nhiều người chưa từng thay đổi.

Tần Mạt trước giờ không có thói quen này, vốn dĩ trước Trần Yến San có, sau Tiền Hiểu cũng có.

"Được rồi." Tần Mạt đứng lên, Liễu Tích liền rất tự nhiên khoác tay nàng, cười ngọt ngào với Khang Tình.

Hai người đến chỗ nước trà, Liễu Tích lấy từ tủ đồ ra chiếc cốc sứ màu hồng nghệ thuật, quơ quơ trước mặt Tần Mạt, nói với nàng: “Cậu muốn một cái cốc không, ở đây mỗi người đều có một chiếc cốc riêng, tiện uống nước.” Tần Mạt không biết nàng có ý gì, nhưng cũng không thể từ chối nụ cười ngọt ngào của nàng.

"Cám ơn cậu, Liễu Tích." Tần Mạt cũng cười đáp lại, trong đầu nghĩ : "Mình coi cậu ta là một người bạn trung học rất bình thường, còn có thể thế nào đây, Phương Triệt cũng không có suy nghĩ gì, không cần phải vì hắn mà thay đổi suy nghĩ về cái nhìn của người khác.” Liễu Tích bỗng cười thần bí với Tần Mạt, mở một ngăn tủ lấy ra cà phê tan.

"Tần Mạt, cậu đoán cà phê này của ai?" Liễu Tích nháy mắt mấy cái, cười như kẻ trộm.

Tần Mạt nghiêng đầu, suy tư trong chốc lát, cười nói: "Mình đoán là Vũ quản lý." Liễu Tích cong miệng lên, mắt to đầy nước long lanh: "Vì sao đoán như vậy?" "Lúc cậu hỏi vô cùng đắc ý, cậu lấy cà phê của ai mà dáng vẻ lại như có thành tựu? Không phải là lãnh đạo của chúng ta sao?” Tần Mạt mỉm cười nhìn Liễu Tích, chỉ cảm thấy nàng rất thú vị.

Liễu Tích hừ nhẹ nói: "Sao cậu biết tôi trộm? Sao cà phê này không phải của tôi?" Nàng vừa dứt lời, cũng thấy ánh mắt Tần Mạt mang theo ấm áp và ý cười, phảng phất như nói: "Cậu còn nói dối sao? Cậu còn không thừa nhận?" Rót cà phê vào cốc, Liễu Tích căm giận nói: "Vũ quản lý quá nhỏ mọn, mua cà phê hòa tan, cũng không để ra ngoài!" Nói là nói như vậy, nhưng nàng cũng đã thừa nhận phán đoán của Tần Mạt.

Trên miệng thừa nhận, trong lòng Liễu Tích lại nghĩ: "Thật là phiền phức, Tần Mạt một điểm cũng không ngốc, cô ta thông minh lanh lợi như vậy, mình phải dùng cách gì mới cướp được A Triệt? Nói thẳng với cô ta? Không được.

Phá hoại hình tượng của cô ta trước mặt A Triệt? Khó lắm, đừng có trộm gà không được còn mất nắm gạo, nếu A Triệt lại ghét mình, không phải là toi sao?" Trong khi nàng nghĩ ngợi lung tung, lại nghe Tần Mạt nói: "Liễu Tích, nếu cậu muốn anh ấy đặt cà phê ở đây, thì phải mua máy pha cà phê trước.

Không thì cậu tốt nhất là mua máy xay, để anh ấy không uống cà phê hòa tan nữa, anh ấy tự nhiên sẽ mua cà phê hạt.” Liễu Tích giật mình, lẩm bẩm nói: "Chủ ý này thật độc, rút củi dưới đáy nồi." Trong chốc lá lại phản ứng kịp, nhỏ giọng kêu lên: "Nếu như vậy, mình còn đợi cà phê hạt của anh ta làm gì, tự mình pha không phải tốt hơn sao? Chờ anh ta mua cà phê hạt, phí tổn mình bỏ ra chừng nào mới thu về được?" Tần Mạt cầm một cái cốc đi rót nước suối, nàng uống một hớp nhỏ, mím môi cười nói: “Nếu như mục đích của cậu là để Vũ quản lý mua cà phê hạt, thì trước khi thu hoạch tất phải có đầu tư.

Nếu như mục đích của cậu chỉ là cà phê thường, thì cậu tự đi mua.

Trong hai cái đó, có một lối đi thẳng tắp.” Liễu Tích bĩu môi, hừ nhẹ nói: "Không phải nói, trộm của sếp mới có thành tựu sao?" Nàng quay đầu lấy thìa cà phê khuấy, tim đập càng nhanh.

Liễu Tích không muốn thừa nhận, nàng có điểm e sợ Tần Mạt.

Trong lòng nàng như dời sông lấp biển, chỉ nghĩ: "Thật lợi hại, cô ta là ám chỉ mình phải trực tiếp giao trái tim cho A Triệt sao? Cô ta có lòng tốt như thế? Không thể nào? Không thể nào đâu? Nhưng nếu không như thế, cô ta lại nói trong hai điểm có một lối đi thẳng tắp? Chỉ thuận miệng một câu? Không thể đơn giản như thế….

Người này là loại nào? Mình còn không biết sẽ đối với A Triệt thế nào? Tính anh ấy từ nhỏ đã kỳ quái rồi, trước giờ không chấp nhận mình, mình phải làm sao?” Nghĩ như vậy, Liễu Tích chỉ cảm thấy ủy khuất, lại càng tăng chán ghét đối với Tần Mạt.

"Chính cậu còn lo không tốt, còn có tâm tư đi lo cho người khác?" Liễu Tích chép miệng.

Cố nén tâm lý khó chịu, vừa cúi cầm thìa quấy cốc đến leng keng, vừa hỏi: "Tần Mạt, cậu rất thích Biện Hà Sa sao?" Tần Mạt đáp lập lờ nước đôi: "Mình rất chú ý cô ấy." "Vậy mùi vị vẽ thay thế nào?" Liễu Tích vừa buột miệng nói ra, lại len lén quan sát nét mặt Tần Mạt, chờ nàng nói kết quả.

Tần Mạt quả thật bị lời nói này tạo nên một sự hoảng hốt nho nhỏ, sau đó liền cảm thấy buồn cười, vẫn lắc đầu nói: "Không có chuyện này, công ty đã huỷ bỏ đề nghị này." Liễu Tích khẽ nhếch miệng nhỏ, mắt lại mở thật to.

Tần Mạt nhìn nàng, cười như không cười: "Tin này là Ngụy Minh nói cho cậu à? Anh ta còn nói gì? Cậu chắc chắn anh ta không nghe nhầm?" Liễu Tích giận dỗi uống một hơi cạn cả ly cà phê, uống xong lại cảm thấy nóng, vội lấy nước lạnh uống vài ngụm, mới cất cốc đi, nhẹ đẩy Tần Mạt nói: “Về làm việc đi, mình nói cậu biết, làm việc phải chăm chỉ, không thể như bắt cá.” Cho đến khi ngồi lại bàn làm việc, Liễu Tích còn cảm thấy không tin được: “Sao cô ta cái gì cũng đoán ra? Không được, mình không được để cô ta coi thường! Hừ, sao mình không nghĩ ra cách, để A Triệt nếm mùi vị háo sắc?” Chủ ý đã định, gương mặt Liễu Tích nổi lên ánh mây đỏ.

Hết giờ làm hôm nay, nàng vội vàng rời công ty, lên đường mua vài trang bị để chuẩn bị quyến rũ.

Tần Mạt chuẩn bị viết chuyên mục tiếp theo cho 《 Quanh quẩn 》, cũng không đợi lát cùng về với cái tên Phương Triệt cuồng công việc, gọi báo về sớm trước.

Lần này nàng chuẩn bị viết một chuyện tiên hiệp thần thoại, cảm xúc đến từ giấc mộng khi nàng nằm ngủ trên bàn lần trước.

Vừa mới suy nghĩ, điện thoại trong nhà gọi đến, Bùi Hà đầu liền đã hỏi: "Mạt Mạt, gần đây con có liên lạc với em trai không?" "Hôm trước có nói chuyện với nó, nó nói trong trường học, việc học rất bận rộn, sao thế ạ?" Tinh thần Tần Mạt hơi chút căng thẳng, cảm giác có chuyện lớn.

Nàng và Tần Vân Chí có tình cảm sâu đậm, tuy từ khi nàng lên cấp III hai người ít có cơ hội gặp mặt hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của họ.

Tần Vân Chí từ nhỏ ham chơi, chỉ từ sau một lần ở chợ đêm bị cảnh vệ đuổi, bỗng hiểu chuyện rất nhiều, dần dần liền tự giác đọc sách.

Sau nó thi đỗ vào Thị Tam, thành tích cũng không tệ, cũng không cần người trong nhà quá quan tâm.

Giọng Bùi Hà thất vọng vô cùng: "Hôm trước? Lâu rồi, Mạt Mạt, con biết nó ở đâu không?" Bà nói không đầu không đuôi, Tần Mạt nghe càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, vội vàng hỏi: "Mẹ, Tiểu Chí thế nào rồi?" "Ai!" Bùi Hà bỗng thở dài nặng nề, vừa vội lại chán nản: "Nó trốn nhà đi! Đứa con này lại tự nhiên trốn nhà đi! Nghiệp chướng ôi! Mẹ… mẹ chỉ tức giận tát nó một cái, nó liền nói mẹ không quan tâm nó, không hiểu nó, không tin nó, không tôn trọng nó.

Sau đó, nó mở cửa chạy đi! Mẹ còn tưởng đến tối nó sẽ về, không ngờ, giờ đã hơn mười giờ rồi…” Tần Mạt lại nhẹ nhàng thở ra, nghe Bùi Hà nói, sự tình thật ra không tính quá nghiêm trọng.

Chỉ vì Bùi Hà quá hoảng loạn, mới nghĩ mọi chuyện đã hỏng bét.

"Mẹ, đừng vội.

Mẹ nói rõ xem nào, Tiểu Chí cụ thể chạy ra lúc nào? Trước đó nó có nói muốn đi đâu không? Mười giờ cũng không phải quá muộn, mẹ chờ chút, không chừng lát nữa nó sẽ về.” Bùi Hà lại nghẹn ngào lên: "Hơn mười một giờ sáng nó chạy đi, nó nói nó hận chúng ta, cuối cùng nó không về nữa… Mạt Mạt, mẹ… mẹ không phải người mẹ tốt, mẹ phải xin lỗi nó, mẹ… Mạt Mạt, Tiểu Chí chỉ là nói bừa, nó sẽ về, đúng không?” Tần Mạt chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình rất đau, trong lòng lại căng ra.

Nàng chịu đựng bất an, nhẹ lời hỏi: "Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho thầy giáo nó, hỏi xem nó có trong ký túc xá không? Hay hỏi bạn bè nó, xem nó có ở nhà bạn bè không?" "Mẹ có hỏi, thầy giáo cũng giúp đi tìm, nhưng nói không gặp người...

hic hic..." "Ba? Ba biết không?" "Ba con cũng đi tìm..." "Mẹ, hôm nay là thứ sáu, Tiểu Chí sao lại ở nhà buổi sáng? Vì sao mẹ lại đánh nó? Chúng ta nói lại chuyện một lần, không chừng có thể tìm ra manh mối." "Mẹ..." Bùi Hà nghẹn ngào, rối lòng giải thích, Tần Mạt lắng tai nghe, biết bao khó khăn mới hiểu rõ ngóc ngách sự Thì ra sáng hôm nay thầy chủ nhiệm Tần Vân Chí gọi điện thoại cho Bùi Hà, nói đứa bé này chẳng những đêm không về ngủ, suốt đêm ngồi tiệm Internet, còn trêu chọc nữ sinh trước mọi người, xé quần áo của nữ sinh, hành động này trường học không thể khoan dung, gọi cha mẹ nhanh chóng đón nó về, giáo dục rồi mới đứa đến trường học.

Bùi Hà vẫn cho Tần Vân Chí là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng nghĩ nó sẽ gây ra chuyện như thế.

Lúc ấy trong cơn tức liền tát nó một cái, còn nói mình uổng công nuôi đứa con này, lại thành một đứa khốn kiếp vô liêm sỉ.

Tần Vân Chí mắt đỏ bừng, không nói hai lời liền đá cửa chạy ra, còn ném lời nói cuối cùng là không muốn về nhà.

Lúc ấy Bùi Hà đang nổi nóng, cười lạnh cũng không giữ nó lại.

Cho đến tám chín giờ tối, Tần Vân Chí còn không có động tĩnh gì, Bùi Hà mới gấp lên đến đầu, vừa hối hận vừa muốn nghĩ cách tìm nó.

Tần Mạt cười khổ nói: "Mẹ, Tiểu Chí đã nói như thế, chỉ sợ đúng là oan cho nó.

Mẹ còn không biết nó là người thế nào sao?" Nói những lời này ra khỏi miệng, chỉ sợ lại càng làm Bùi Hà thêm tự trách.

Năm đó Tần Mạt cũng lớn lên từ bất mãn và giáo dục hà khắc của Tần hầu gia, hiện giờ Tần Mạt tất nhiên có thể hiểu tâm tình của Tần Vân Chí, người khác không tin thì thôi, nếu bị người thân của mình nghi oan, mùi vị này đủ để một thiếu niên đang vào thời kỳ nổi loạn có thể làm ra bất cứ chuyện gìống chi đánh người không đánh mặt, một cái tát chỉ sợ chạm đến tự tôn của Tần Vân Chí, cũng khiến nó mất đi lý trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui